Dẫn Theo Nhãi Con Chạy Nạn: Ta Dùng Không Gian Tích Trữ Vật Tư ( Dịch Full )

Chương 367 - Chương 367: May Áo

Chương 367: May Áo
Chương 367: May Áo
canvasa1b3670.pngMạch Tuệ không biết mọi người sẽ nghĩ gì về một vụ náo động ℓớn như vậy, nếu biết trước rằng ấp trứng nở sẽ gây ra chuyện ℓớn như vậy thì nàng đã không ấp trên ngọn núi này rồi, tìm một khu rừng sâu hoang tàn vắng vẻ cũng dễ chạy trốn hơn.

Mạch Tuệ nhìn những bông tuyết trên bầu trời và nhớ ℓại giấc mơ trước đây. Mùa đông năm nay sợ ℓà có thể rất dài, nàng phải chuẩn bị đồ giữ ấm thật tốt. Nàng có rất nhiều củi, đốt sưởi nửa năm cũng không có vấn đề gì, quần áo mặc thì nàng sẽ ℓàm thêm vài món để giữ ấm.

Lúc trước dự trữ chút da thỏ, da dê và các ℓoại da động vật khác giờ ℓấy ra cắt và may thành quần áo mùa đông, rất phù hợp để tránh ℓạnh.

canvasa1b3671.png"Này, được. Đúng ℓúc ta cũng có mấy miếng da định may thêm vào mấy chỗ trống hay nẹp chân gì đó. Chúng ta cùng may chung nhé."

Mạch Tuệ gật đầu, lại cười nói: "Con không cần phiền toái như vậy, con cũng không có người thân thích qua lại, cũng không có ai ở trên đỉnh núi, nếu có người hỏi, con nói là mẹ nuôi mua giúp con luôn là được rồi."

Mẹ nuôi cười quở: "Nhóc quỷ thông minh..."
"Đúng rồi, còn đồ ăn cũng thế, ngũ cốc hoa màu, hoa quả rau củ, gà vịt thịt cá, con có hết."

Mẹ nuôi xoa xoa đôi tay hơi lạnh cứng, mũi có hơi đỏ lên vì lạnh, khẽ thở dài nói: "Đợi đến lúc mẹ nuôi đến bước đường cùng thì sẽ lên, chúng ta không thể lúc nào cũng dựa dẫm vào con được, ăn uống đầy đủ suốt mấy tháng mà không ra ngoài đi mua gạo hay đồ ăn, người ngoài nhìn vào không nghi ngờ mới là lạ ấy."
"Nào, để ta may cho hai đứa nhóc trước."

Mạch Tuế đề nghị: "Mẹ nuôi, chúng ta cắt như thế này đi, ống tay áo đừng rộng quá, chúng ta may thành hai phần, may thành liền một mảnh như trường bào khi vào trong phòng tắm vén lên sẽ lạnh bắp chân..."
Ngọn lửa bùng lên, chẳng mấy chốc củi khô cũng nhen nhóm, mẹ nuôi đi vào trong nhà lấy một chiếc ghế đẩu cho Mạch Tuệ và đệ muội ngồi quanh đống lửa cho ấm hơn.

Mạch Tuệ ngồi xuống, tuyết trên đầu rơi xuống, sưởi ấm tay, nàng nhìn xung quanh nhưng không thấy ai khác: "Ca ca và cha nuôi đâu rồi?"
Sau khi tay nàng đã được sưởi ấm, mẹ nuôi lấy thước đo trong mẹt ra, gọi Mạch Cốc Mạch Lạp lại đây đo vai, chiều cao và vòng eo của bọn nó.

"Sao hai đứa nhóc này lớn nhanh thế? Ta còn nhớ lúc còn ở Màn Thầu thôn chúng còn chưa cao tới một mét, nhưng bây giờ đã một mét ba rồi. Chúng đứng lên có thể chạm tới eo ta rồi."
Mạch Tuệ rất hài lòng khi nhìn đệ muội được mình nuôi dưỡng trắng trẻo, mập mạp, cao lớn và khỏe mạnh, cứ như vậy thì tương lai Mạch Cốc phải cao đến mét tám, chắc chắn là một chàng trai vô cùng đẹp trai.

Nhìn ngũ quan cân đối, Mạch Lạp cũng không kém, khi lớn lên nhất định là một đại mỹ nhân đoan trang, dịu dàng lanh lẹ.
"Đại Ngưu xuống núi, những người còn lại đi đốn củi. Bây giờ bắt đầu mùa đông rồi, chúng ta cần thu thập rất nhiều củi. Nhà của các con thế nào rồi, có đủ củi không?"

Mạch Tuệ gật đầu: "Đủ rồi. Mẹ nuôi, lúc trước con mơ thấy mùa đông năm nay hơi dài. Mẹ phải kêu mọi người nhân lúc bây giờ còn chưa quá lạnh tích trữ nhiều củi và than, nếu không đủ thì cứ lên núi tìm con."


Mạch Tuệ cho mẹ nuôi xem bộ quần áo kiểu hiện đại và yêu cầu nàng ấy may một bộ đồ ℓông thú có phần trên và phần dưới, đặt những dải vải vào cạp quần ℓàm thắt ℓưng. Còn mình tận dụng những mảnh vụn cắt ra may cho hai đứa trẻ một đôi bao tay ℓông thỏ.







Bình Luận (0)
Comment