Dẫn Theo Nhãi Con Chạy Nạn: Ta Dùng Không Gian Tích Trữ Vật Tư ( Dịch Full )

Chương 374 - Chương 374: Quan Dân Cấu Kết

Chương 374: Quan Dân Cấu Kết
Chương 374: Quan Dân Cấu Kết
canvasa1b3740.pngChu đại phu đang cân thuốc, vừa ngẩng đầu nhìn thấy Mạch Tuệ thì có chút kinh ngạc vui mừng: "Sao nha đầu cháu ℓại ở đây?"

"Lát nữa ôn chuyện sau đi ạ."

"Được, đặt hắn ta vào buồng trong đi, ta tới ngay." Chu đại phu kêu dược đồng tới nhận việc trong tay mình, sau đó đi vào bắt mạch cho Tưởng Văn Kiệt.

Chu đại phu mới bắt qua ℓoa đã có kết ℓuận: "Có phải trước đây hắn ta từng có chứng nhiệt độ thấp không?"

Mạch Tuệ trả ℓời: "Quả thật ℓúc tìm được huynh ấy đã bị đông cứng rồi, có điều bây giờ nhiệt độ cơ thể đã quay ℓại, sẽ không có chuyện gì chứ?"

Chu đại phu gật đầu: "Không sao, có điều hắn ta có nội thương rất nghiêm trọng, ℓục phủ ngũ tạng đều bị tổn thương, chỉ sợ không sống được ℓâu nữa."

Mạch Tuệ và Tôn Đại Ngưu đều mặt mày sợ hãi, nhìn Tưởng Văn Kiệt không nói nên ℓời.

Cúng kích động còn có Tôn Đại Ngưu: "Ta thấy là vu oan giá họa! Họ Vương giết người, muốn đẩy Y Y ra gánh tội thay!"

Tưởng Văn Kiệt suy yếu gật đầu: "Chính là như vậy, Vương gia chỉ muốn khiến Y Y qua cửa làm thiếp cho Vương viên ngoại..."

"Cái gì! Làm thiếp! Cho Vương viên ngoại!?" Tôn Đại Ngưu bùng nổ luôn, mắt đỏ rực nổi giận mắng: "Đám vô sỉ hạ lưu kia, sao có thể chà đạp Y Y như vậy!"

Chu đại phu lắc đầu, nhanh tay lẹ mắt ghim một kim lên mu bàn tay của Tôn Đại Ngưu, Tôn Đại Ngưu lập tức ngừng lại, bình tĩnh hơn nhiều.
"Được được được, Tưởng đại ca, huynh đừng sốt ruột, bọn ta nhận được thư của Y Y tỷ đã chạy tới, huynh chậm rãi giải thích đầu đuôi sự việc cho bọn ta trước thì bọn ta mới tiện ra tay."

Tưởng Văn Kiệt không thể bình tĩnh nổi, Chu đại phu đâm một kim xuống, hắn ta đã ngã xuống giường, yên lặng. Đợi hắn ta thở mới hơi mới tìm lại một chút lý trí bắt đầu nói.

"Nửa đêm hôm qua, đột nhiên người quan phủ tới muốn bắt Y Y, nói cái gì mà là Y Y đẩy cha xuống, muốn bắt muội ấy về quy án, rõ ràng là nói bậy mà!"

Nói tới đây Tưởng Văn Kiệt lại kích động, bất đắc dĩ bị Chu đại phu ghim kim, xụi lơ trên giường, yếu ớt.
Cuối cùng vẫn là Vũ Linh hỏi: "Hắn ta còn bao nhiêu thời gian?"

"Ta dùng thuốc dưỡng hắn ta cùng lắm cũng chỉ được chừng mấy tháng thôi."

"Thật sự không còn cách nào khác ư?" Mạch Tuệ nặng nề hỏi.

Chu đại phu bất lực lắc đầu.
Đột nhiên, một giọng nói khàn khàn vang lên: "Ngươi, các ngươi... mau đi cứu, khụ khụ khụ!"

Không biết Tưởng Văn Kiệt đã tỉnh từ lúc nào, trong lòng mấy người đều giật mình, cũng không biết hắn ta có nghe thấy đối thoại vừa rồi hay không.

Tưởng Văn Kiệt ho dữ dội muốn phun ra thứ gì đó, Chu đại phu nhanh chóng đưa một cái khăn tới đỡ bên miệng hắn ta, chờ hắn ta ho xong tiện tay nắm khăn lại lấy ra, không hề để Tưởng Văn Kiệt nhìn thấy thứ bên trong khăn.

Tưởng Văn Kiệt túm Mạch Tuệ cách gần nhất, kích động tới thở hổn hển nói: "Ngươi, các ngươi, mau đi cứu Y Y! Mau, mau..."
"Người trẻ tuổi đừng kích động quá mức, dễ lửa giận công tâm." Nói xong câu đó, Chu đại phu vén rèm ra ngoài, nhường không gian lại cho bọn họ.

Mạch Tuệ suy nghĩ ngọn nguồn sự việc, bổ sung tình tiết còn lại: "Thế nên, người Vương gia tới ép hôn, Tưởng đại gia dẫn đầu phản kháng, sau đó bị người Vương gia gọi tới lỡ tay đẩy từ chỗ cao xuống. Nửa đêm quan phủ tới bắt người, chẳng lẽ là Vương Phú Quý kiện cáo mạng người? Sau đó ngụy tạo chứng cứ đẩy Y Y tỷ ra gánh tội, huynh bất tỉnh trong phòng là vì bọn họ đánh huynh."

Tưởng Văn Kiệt siết chặt nắm đấm, sắc mặt đau đớn gật đầu, tỏ vẻ Mạch Tuệ nói không sai chữ nào.

"Chính là tên khốn kiếp Vương Phú Quý kia, gã ta đe dọa Y Y mà không xuất giá sẽ đẩy cha xuống, vốn tưởng rằng gã ta là kẻ bắt nạt kẻ yếu, sợ hãi kẻ mạnh, giá áo túi cơm nhát như chuột, kết quả gã ta đẩy thật. Sau khi Y Y chôn cất cha thì đi báo quan, ai ngờ huyện lệnh Thanh huyện này âm thầm cấu kết cùng một giuộc với Vương gia, táng tận lương tâm chẳng những không thụ lí bản án mà còn trắng trợn làm khó dễ Y Y. Y Y giận tới mức nói muốn đi cáo ngự trạng. Chẳng được mấy ngày, Vương gia đã ngụy tạo xong chứng cứ, lại mua chuộc đe dọa người làng chài, bắt bọn họ không được để lộ. Thói đời ở nơi này, nhỏ yếu sẽ không ai vươn tay giúp đỡ. Ta chỉ hận mình là phế nhân, không thể cứu được cha, bây giờ lại không bảo vệ được Y Y!"








Bình Luận (0)
Comment