Chương 383: Có Ý Đồ Riêng
Chương 383: Có Ý Đồ Riêng
Mạch Tuệ cạn ℓời...
"Ta chỉ muốn trải qua cuộc sống bình thường, ℓần này chủ động ℓộ diện ℓiên hệ ngươi ℓà hi vọng phối hợp với ngươi rút hết người nằm vùng trong bóng tối. Ta không hi vọng mỗi ngày đều sống trong trốn tránh cẩn thận dè dặt. Sau đó chúng ta ai đi đường nấy, không ai ℓàm phiền tới ai."
Tiêu Như Dã dừng một chút, im ℓặng hồi ℓâu mới thử thăm dò: "Trước đó ngươi từng nói ngươi yêu Nam quốc, yêu đồng bào Nam quốc."
"Phải, ta có nói."
"Vậy ngươi... có từng nghĩ đền đáp Nam quốc không?"
Mạch Tuệ sững sờ: "Có ý gì, ngươi muốn kéo ta ra chiến trường đánh giặc hả?"
Giọng của Tiêu Như Dã thoáng cái trở nên nặng nề ưu sầu: "Bây giờ miền nam Di quốc gặp nạn tuyết nghiêm trọng, đã ngưng binh hơn một tháng, không có chiến tranh để đánh."
Hành động của Đại lý tự thiếu khanh rất nhanh, chưa tới nửa ngày đã bắt giữ những người có liên quan tới vụ án lão Tưởng đầu, thẩm vấn từng người.
Mắt thấy lần này Ô Vân Thanh sẽ rơi đài, Vương gia cũng không chạy thoát, những thôn dân lúc trước bị uy hiếp không dám mở miệng sau khi bị quan sai ép hỏi cũng nói sự thật, còn tiện thể kéo ra mấy án oan bất bình.
Tin tức Đại lý tự thiếu khanh đến Thanh huyện chủ trì công đạo nhanh chóng truyền khắp cả huyện, một số gia đình lúc trước có oan khuất thấy hi vọng chân tướng sáng tỏ thì nhao nhao tới huyện nha đánh trống kêu oan. Xem ra vị Đại lý tự thiếu khanh kia phải bận rộn một trận."Bệ hạ!?"
Thế nên người lúc trước ở chung với Tiêu Như Dã thật sự là Hoàng đế Nam quốc, cũng may không đắc tội hắn ta.
Mạch Tuệ trở lại dịch trạm mà Tiêu Như Dã sai người sắp xếp, mãi vẫn không ra ngoài. Trong lúc đó Mạch Tuệ nghe được động tĩnh có người bẩm báo về hắn về tiến độ Hữu thiếu khanh Đại lý tự thẩm án, nàng đứng ở cửa nghe."Không có chiến tranh là chuyện tốt." Mạch Tuệ lạnh nhạt nói: "Đổ máu hi sinh, cuối cùng khổ vẫn là dân chúng hai nước."
"Nhưng nguyên nhân phía sau ngừng chiến là tình hình nạn tuyết nghiêm trọng, người chết đói khắp nơi, dân chúng lầm than, không khí lạnh đã khiến rất nhiều người chết cóng, chết đói. Người của Khâm thiên giám nói lần rét đậm này sẽ kéo dài hơn một năm, vạn vật tàn lụi, không tấc đất nào có sự sống. Quốc khố vì động đất đã mất đi một phần ba, số còn lại không đủ để chèo chống Nam quốc vượt qua lần đại tuyết này..."
Tâm trạng Mạch Tuệ cũng nặng nề theo, khi quốc gia của mình rơi vào khó khăn, không có ai vui nổi.Mạch Tuệ xua tay: "Không cần." Nàng có Tiểu Quai, không hề lạnh.
Tiêu Như Dã không nói gì, lấy tay về, áo khoác vắt trên khuỷu tay.
Sau đó hắn nói với Mạch Tuệ: "Vì an toàn của bằng hữu ngươi, mấy ngày tới ngươi hãy ở bên cạnh bổn tướng quân, ta sẽ tìm người đưa bọn họ về Tang Dương thành trước. Chuyện thích khách ngươi không cần sốt ruột, bệ hạ đã sắp xếp xong xuôi, chờ nội ứng truyền tin tới, chúng ta có thể thu lưới."Trước khi xuyên qua, Mạch Tuệ cũng là thanh niên yêu nước tiến tới, sẽ lệ rơi lã chã vì sự tích của những anh hùng tiền bối, lúc động đất lũ lụt sẽ quyên góp tiền tiêu vặt của mình. Đó là tinh thần Trung Hoa khắc sâu vào trong DNA. Chỉ là trong thế giới này, Mạch Tuệ luôn có cảm giác hư vô mờ mịt, không biết làm thế nào.
Nàng cảm thấy mình là một người tới từ bên ngoài, không có cảm giác thuộc về quá mãnh liệt. Chăm lo cuộc sống của mình và người thân bạn bè là đủ rồi, không có chí lớn lòng mang thiên hạ như Tiêu Như Dã. Hơn nữa bản thân nàng cũng không có năng lực đó.
Trong mấy phút ngắn ngủi Mạch Tuệ thất thần, đã tới dịch trạm. Đột nhiên sau lưng lạnh lẽo, Tiêu Như Dã xuống ngựa trước, Mạch Tuệ cũng theo sát phía sau. Nhìn Mạch Tuệ ăn mặc mỏng manh, Tiêu Như Dã chủ động cởi áo khoác trên người mình đưa tới.Lúc gần tối, đột nhiên Vũ Linh gửi thư tới. Mạch Tuệ nhận thư được thị vệ đưa tới, vừa mở ra, bên trong đã văn chương lưu loát viết một đống lớn.