Chương 395: Địa Ngục Trần Gian
Chương 395: Địa Ngục Trần Gian
Còn Đại Ngưu ca nữa, nghe Linh tỷ nói, có ℓẽ đã đi đón Y Y tỷ và Tưởng đại ca về rồi.
Mạch Tuệ đi thẳng về trước, không ℓâu sau đã thành dân tị nạn ở trong thành đang co rút bên trong góc đường hoặc đang dập đầu cầu nguyện.
Một số người còn nằm im không nhúc nhích, ℓàn da xanh tím, một tầng tuyết dày đọng trên thân cho thấy họ đã chết.
Mạch Tuệ như dê tiến vào bầy sói, vừa bước vào đã bị mấy tầm mắt ngó đến.
Có người cầu xin, hâm mộ và điên cuồng.
Như thể ngay sau đó họ sẽ nhào ℓên tranh giành vậy.
Có câu rừng thiêng nước độc sinh ra điêu dân, Mạch Tuệ cảm thấy câu nói đó cũng có đạo ℓý riêng của nó. Cho dù người tốt cỡ nào, khi rơi vào đường cùng cũng sẽ tiến hành cướp bóc vì tiếp tục sinh tồn.
Hoàn toàn giống hệt nỗi lo lắng trước đó của Mạch Tuệ.
Trong đám người liên tục vang lên tiếng kêu rên và tiếng thét thất thanh của nữ tử, có lẽ thị vệ và dân tị nạn đã ra tay với nhau.
Mạch Tuệ chạy tới lôi đại nương bị đẩy ngã ra ngoài.
Đại nương nước mắt đầy mặt, khóc lóc la lên: "Ta đã tạo nghiệt gì thế này! Đúng là tai bay vạ gió, tai bay vạ gió, sạp hàng của ta, màn thầu của ta…"Đại nương trông có vẻ thật thà báo giá cả: "Năm văn tiền một cái."
Đừng nói tiểu thư bình thường không ra khỏi cửa kinh ngạc, đến Mạch Tuệ còn kinh ngạc nữa là.
Màn thầu một văn tiền mà bán những năm văn tiền?
Đại tiểu thư tức giận xấu hổ định mắng "ngươi ăn cướp" nhưng tiểu nha hoàn bên cạnh đã mắng thay nàng ấy.
Nếu kiểu người như vậy chiếm số đông thì toàn bộ thế giới sẽ biến thành địa ngục nhân gian. Ngươi cướp ta đoạt, giết chóc và cướp bóc không ngừng, người tốt ngày càng ít, người xấu thì xấu xa hơn. Đến lúc đó, dù còn người sống cũng chỉ biết lo cho thân mình, cuối cùng sẽ sống tạm bợ trong bóng tối âm u và lạnh lẽo.
Nước không ra nước, nhà không ra nhà.
Mạch Tuệ cẩn thận bước đến, không mua bánh bao gì cả, lúc này không thể để mọi người biết mình có tiền và cũng không được động lòng trắc ẩn.
Dân tị nạn quá nhiều, lòng tốt đột ngột chỉ khiến họ tranh giành dữ dội hơn thôi."Được rồi, đại nương cho họ mỗi người một cái, đều là những kẻ đáng thương…"
Tiểu thư chưa kịp nói xong thì đám ăn mày đã lao lên như hổ dữ, cướp sạch màn thầu trên sạp.
Đại nương chia kịp cất bạc thì đã bị đám người đẩy ngã, họ nhanh chóng bị đám đông dân tị nạn bao phủ.
Lập tức có rất nhiều dân tị nạn nghe tiếng đi đến gia nhập màn cướp đoạt màn thầu.Mạch Tuệ vừa nghĩ vậy thì thấy một số người đi về phía mình, hai thị vệ hai nha hoàn, người đi giữa trông giống như đại tiểu thư của gia đình nào đó.
Lập tức một tên ăn mày bổ nhào trước mặt nàng ấy xin bố thí, thị vệ vừa định đuổi hắn ta đi thì tiểu thư đã ngăn lại, tốt bụng cho tên ăn mày ít tiền, sau đó cả đám ăn mày bên cạnh như ong vỡ tổ nhào lên đòi tiền.
Sắc mặt của vị tiểu thư nọ không còn tốt như vừa rồi, bạc vụn trong túi không đủ chia, thế là nàng ấy bèn lấy số tiền đó đến trước tiệm màn thầu.
"Đại nương, một cái màn thầu bao nhiêu tiền, ngươi mang cho dân tị nạn mỗi người một cái, ta sẽ trả tiền."Đại nương bán màn thầu khổ sở nói: "Đại tiểu thư của ta ơi, thời buổi bây giờ đã thay đổi, nhất là phía Bắc nước ta, ban đầu thu hoạch không đủ cộng thêm nạn tuyết nặng nề, hoa màu gần như chết cóng, đến cả lúa mì chịu rét cừ nhất cũng chết luôn, sản lượng năm sau sẽ giảm mạnh.
Bởi vì mọi người đều phải dự trữ lương thực cho mình nên chỉ còn một số người bán bột mình và gạo ở vùng đất nhỏ bé hẻo lánh của chúng ta. Giá của bột mì đã tăng gấp ba, màn thầu của ta năm văn tiền cũng không đắt."
"Ngươi nhìn dọc đường chỉ có một mình ta bán màn thầu, vì con trai của ta sắp thành thân nên cần một ít tiền sính lễ, hai ông bà già nhà ta đều phải ăn uống tằn tiện để dư ra chút bạc."
Đại nương ăn nói khẩn khoản khiến Mạch Tuệ hoảng hốt sau khi nghe xong, không ngờ giá cả hàng hóa ở đây đã tăng nhiều đến vậy.