Dẫn Theo Nhãi Con Chạy Nạn: Ta Dùng Không Gian Tích Trữ Vật Tư ( Dịch Full )

Chương 407 - Chương 407: Nói Lời Tạm Biệt

Chương 407: Nói Lời Tạm Biệt
Chương 407: Nói Lời Tạm Biệt
canvasa1b4070.png"Không phải ℓà con sẽ đi gặp đại phu mà Vũ huynh đệ nói đến sao?" Mẹ nuôi hỏi.

Mạch Tuệ đáp: "Nếu vẫn không có cách thì con sẽ đi tìm mời danh y khắp nơi, mẹ nuôi, mẹ và mọi người trong nhà phải bảo trọng."

Mẹ nuôi gật đầu, nghe thấy cha nuôi đang gọi gì đó trong nhà thì đi vào trước.

Tôn Nhị Ngưu nhìn Vũ Linh đứng bên cạnh, vẫn rất ℓuyến tiếc, hắn ta đi tới và vỗ vai Mạch Tuệ: "Ta sẽ chăm sóc cha mẹ thật tốt, Tuệ Nhi muội muội đi đến đâu thì cũng hãy nhớ thường xuyên viết thư cho bọn ta. "

Sau đó, hắn ta nhìn về phía Vũ Linh, ngập ngừng nói: "Ngươi cũng phải viết thư nhé..."

Vũ Linh nặng nề thở dài, cũng không trả ℓời hắn ta, biểu cảm trên mặt không chút thay đổi quay đi, trong ánh mắt ℓại có cảm xúc gì đó đang xoắn xuýt đấu tranh.

Mạch Tuệ nhìn một vòng rồi hỏi: "Y Y tỷ và Tưởng đại ca đâu rồi?"

Tôn Đại Ngưu sửng sốt một lúc, sau đó lắc đầu: "Vậy thì không được, sau này muội sẽ về ở lại mà. Chuyện của Y Y, ta sẽ cố gắng mua một căn nhà khác, cho nàng một cái nhà."

Vũ Linh đứng bên cạnh đột nhiên nói: "Đừng nói nữa, sau khi cha con ta đi thì sân nhà kia sẽ bỏ trống, để bọn họ đến ở chỗ ở bọn ta đi."

Tôn Nhị Ngưu lập tức phản ứng ngay, nhìn Vũ Linh vội vàng hỏi: "Vậy sau này các ngươi có còn về lại không..."

Vũ Linh nhìn Tôn Nhị Ngưu thật thà chất phác, ánh mắt nàng ta hơi tối lại, mím chặt môi. Lần này, chắc sẽ không về nữa.
Tôn Nhị Ngưu lo lắng đuổi theo.

Mạch Tuệ lấy viên trường thọ đan màu cam từ trong lồng ngực ra. Đây là viên trường thọ đan duy nhất mà nàng rút được, bây giờ hồ rút thưởng đã đóng, Mạch Tuệ không thể rút được những viên thuốc có nhiều công dụng khác nhau nữa. Chu đại phu nói rằng Tưởng đại ca đã không còn cách nào cứu chữa được nữa, nhiều nhất thì cũng chỉ vài tháng nữa, cha nuôi nói đợi mùa đông khắc nghiệt qua đi sẽ cầu hôn cho Đại Ngưu ca. Trường thọ đan có tác dụng kéo dài một năm tuổi thọ, ít nhất cũng để Tưởng đại ca được chứng kiến Y Y tỷ xuất giá, trên ghế cao đường cũng sẽ có người.





Mặc dù nàng ta không có suy nghĩ gì với Tôn Nhị Ngưu, nhưng nàng ta cũng cảm thấy rằng cậu bé ngây thơ này có điểm nào đó rất đáng yêu. Chỉ là… chung quy lại hai người không đứng chung một con đường. Cho dù là xuất thân địa vị hay là khát vọng muốn theo đuổi, một là nguyện trung thành với thiên hạ trên chiến trường, một lại là cuộc sống rau dưa bình đạm an ổn. Sao có thể đi cùng nhau?

Nàng ta cũng biết một chút suy nghĩ của Tôn Nhị Ngưu, hắn ta đối xử với nàng ta rất tốt, vì vậy Vũ Linh cũng sẽ đối xử tốt với hắn ta. Huống hồ, hắn ta cũng không biết thân phận thật sự của mình.

Vũ Linh không định nói. Cứ như vậy thôi, có một số người cuối rồi rồi cũng chỉ lướt ngang qua nhau. Thời gian dần trôi, những suy nghĩ mông lung đó rồi cũng sẽ dần tan biến.

"Tôn Đại Ngưu, cứ làm như lời ta nói đi." Vũ Linh rồi lập tức quay người rồi đi.
Nàng nhớ trong thư Linh tỷ nói rằng đã đưa Y Y tỷ đến Tang Dương thành rồi, nhưng khi nàng quay lại thì không thấy.

Tôn Đại Ngưu nói: "Dù Vương gia đã ngã thật, nhưng lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, để phòng lại xảy ra thêm phiền toái, hơn nữa bên làng chài cũng đã quá lạnh, cũng không còn vướng bận gì nên Y Y đã quyết định đưa Tưởng đại ca đến Tang Dương thành sống. Chỉ là nàng ấy là một cô nương, tạm thời chỉ có thể dùng tiền thuê một căn nhà gỗ nhỏ, vừa chăm sóc Tưởng đại ca, vừa tìm một vài công việc ở tửu lâu trong trấn để kiếm sống."

Mạch Tuệ gật đầu, như vậy là ổn thỏa nhất, cho dù Y Y tỷ thích Tôn Đại Ngưu, nhưng vẫn chưa thành thân, hoàn cảnh có khó khăn thế nào thì nếu đến đây ở cũng không được hay lắm. Chỉ là Y Y tỷ dẫn theo Tưởng ca ca không tiện đi lại, trong cơ thể Tưởng đại ca lại vẫn còn thương tích, chỉ sợ cuộc sống sau này sẽ vô cùng khó khăn. Mạch Tuệ muốn làm điều gì đó cho mọi người trước khi tiến cung.

"Đại Ngưu ca, sao huynh không bảo Y Y tỷ đến căn nhà trên núi của ta ở, như vậy cũng gần hơn, huynh cũng có thể quan tâm chăm sóc nhiều hơn."




Bình Luận (0)
Comment