Chương 414 - Chương 414: Diện Kiến
Chương 414: Diện Kiến
Chương 414: Diện Kiến
Nguyên Dận ℓên tiếng trước.
"Cũng đã ℓâu từ khi từ biệt ở Lân Thủy ttrấn, Thần nữ vẫn mạnh khỏe chứ, ngươi có thích bày biện trang trí ở Thần nữ điện không?"
Nam nhân mặc ℓong bào màu vàng sáng mỉm cười, giọng điệu ôrn hòa, khiến người ta không hề có cảm giác xa cách của một người có địa vị cao quý.
Mạch Tuệ cụp mắt xuống: "Cảm tạ ℓong ân của Bệ hạ."
Nguyên Dận tự rót cho mình một chén rượu: "Nào, ly này, trẫm vì Như Dã và ngươi, chào đón cả hai đường xa trở về."
Mạch Tuệ cầm lấy bầu rượu rót đầy chén, nâng ly về phía Nguyên Dận, hắn ta một hơi uống cạn, Mạch Tuế cũng không dám nhấp môi, dốc hết chén rượu nóng bỏng vào bụng.
Kế đó, Tiêu Như Dã, người từ nãy đến giờ không hề có cảm giác tồn tại ở đối diện cũng nâng ly với Mạch Tuệ.Nguyên Dận lại tán thành ngay: "Lần trước khi trẫm gặp ngươi, ta đã cảm thấy ngươi và Như Dã rất có duyên, việc này hôm nay trẫm quyết rồi, từ nay về sau hai ngươi sẽ xem như là huynh muội của nhau, ta ban thưởng họ Tiêu, tên là Như Lan."
Chuyện đến nước này, cả người Mạch Tuệ chết lặng, hoàng đế nhà người ta thì ban hôn, còn ngươi thì lại vội vàng ban người thân.
Bàn tính trong lòng Nguyên Dận kêu tanh tách. Trước khi Mạch Tuệ đến, hắn ta đã bàn bạc với Tiêu Như Dã.Đã tiến cung rồi, Mạch Tuệ nhất định sẽ nhúng tay vào, nên nàng cũng thuận theo dòng nước đẩy thuyền cho hắn ta yên lòng.
"Bệ hạ thương dân như con, ăn uống thanh đạm, quả là bậc đế vương hiền hậu sáng suốt. Nam quốc có Bệ hạ, trời sẽ phù hộ cho Nam quốc tránh khỏi thiên tai."
Mạch Tuệ nịnh rất đúng chỗ, Nguyên Dận nhìn nàng cười nói: "Có những lời này của Thần nữ, trẫm cũng yên tâm.""Năm nay bão tuyết ở Nam quốc nặng nề, không trồng trọt được gì, trong lòng trẫm rất lo lắng. Dân còn đói thì vua hà cớ gì lại mong no? Món ăn đơn sơ, có thể chiêu đãi không chu đáo, Thần nữ thông cảm."
Mạch Tuệ liếc nhìn Nguyên Dận, trong lòng thầm nói: Cáo già.
Cố tình làm màu chuyện ăn uống, một là tỏ ra mình có đức, thương dân dám làm gương, hai là thể hiện tình hình tai họa nặng nề, ngay cả vua một nước cũng chỉ được ăn những món đơn giản này, hy vọng Mạch Tuệ đặt vấn đề của Nam quốc trong lòng."Trước kia Tiêu mỗ đã đắc tội Thần nữ nhiều lần, Thần nữ có tấm lòng bao dung không ngại những hiềm nghi trước đó, Tiêu mỗ rất cảm kích. Từ nay về sau, lúc ở riêng ta và ngươi sẽ xem nhau như huynh muội."
Dù quan hệ đã dịu đi nhưng cũng không cần phải đến mức… như huynh muội chứ?
Mạch Tuệ không muốn trả lời hắn, định qua quýt ăn nhanh cho qua chuyện."Được rồi, nếu đã đến đây rồi thì không cần gò bó, trẫm sẽ cho truyền ngự thiện, ba người chúng ta cùng nhau dùng bữa, tán gẫu vài câu."
Tán gẫu là giả, tìm hiểu mong muốn của Mạch Tuệ, bàn về tình hình quốc gia mới là thật. Hắn ta là hoàng đế, hắn ta nói gì thì là cái nấy, Mạch Tuệ tự nhắc nhở bản thân phải cẩn thận lời nói.
Hoàng đế ngồi ở vị trí chủ điện, Tiêu Như Dã và Mạch Tuệ cũng được bày một chiếc bàn nhỏ ngồi xuống một trái một phải. Cung nữ nhanh chóng mang bữa trưa lên, ba mặn một canh rất đơn giản, hoàn toàn khác với những bữa ăn trong cung điện được ghi lại trong các bộ phim truyền hình, sách lịch sử và tiểu thuyết. Tuy rằng tay nghề khéo léo, màu sắc hương vị đều tốt, nhưng cũng chỉ là hai món mặn của một gia đình có dư dả chút tiền và thêm một canh.
Thần nữ ở trong cung, tuy có thân phận thần bí, địa vị cao quý nhưng cũng khó tránh khỏi việc quần thần ghen ghét, các thế ℓực phi tần trong hậu cung sẽ đàm tiếu, có ℓẽ còn có những người muốn nhân cơ hội ra tay.