Chương 418 - Chương 418: Đoàn Tụ
Chương 418: Đoàn Tụ
Chương 418: Đoàn Tụ
Nguyên Dận nhìn hành động của Mạch Tuệ, cảm thấy hơi kỳ ℓạ, hắn ta ℓập tức bảo người đứng dậy. Hắn ta còn chưa kịp hỏi Mạch Tuệ rằng có phải người người biết nhau không thì đã thấy nàng kích động nhào đến, ôm chầm ℓấy phi tần của mình.
Liễu Nhược Mi sợ đến mức chưa kịp hoàn hồn.
"Liễu tỷ tỷ, ℓà ta đây, Tuệ nha đầu đây!" Mạch Tuệ tháo mặt nạ ra, chớp chớp đôi mắt to nhìn nàng ấy.
"Liễu tỷ tỷ, mau để ta xem tỷ sống có tốt không, có ai bắt nạt tỷ không..."
Đôi mắt Liễu Nhược Mi cong cong đầy ý cười, giọng điệu cũng đầy sự nuông chiều: "Tiểu nha đầu muội mà cũng nói được những lời này à, xem ra thật sự rất nhớ ta rồi."
Nguyên Dận bị bỏ quên một bên, sắc mặt xanh như cọng rau trên đĩa. Hắn ta không nên ở đây.
Trong lúc Liễu Nhược Mi đang kích động, nàng ấy thoáng nhìn thấy khuôn mặt như phủ một lớp tro bụi của hoàng đế, vội đẩy Mạch Tuệ ra một chút, chỉnh lại quần áo rồi ngoan ngoãn đứng dậy.Mạch Tuệ và Nguyên Dận ăn, Liễu Nhược Mi đứng bên cạnh chia thức ăn cho Nguyên Dận. Để Liễu tỷ tỷ có thể được giải thoát càng sớm càng tốt, Mạch Tuệ giải quyết rất nhanh, dù sao hoàng đế cũng nói nàng không cần tuân theo quy củ, ăn uống khó coi một chút cũng không sao.
"Bệ hạ, ta ăn xong rồi."
Trong lòng Nguyên Dận khó chịu, không có tâm trạng ăn uống, cũng dừng đũa.Mạch Tuệ cũng đột nhiên nhớ tới vẫn còn người khác ở đây, nàng xấu hổ ho khan mấy tiếng: "Bệ hạ, thật xin lỗi, ta và Liễu tỷ tỷ là bạn cũ, đã lâu không gặp nên mới nhất thời thất lễ."
Nguyên Dận liếc nhìn Liễu Nhược Mi và Mạch Tuệ, lạnh lùng nói: "Ăn trước đi..."
Mạch Tuệ muốn kéo Liễu Nhược Mi ngồi xuống cùng mình, nhưng nàng ấy lại dùng ánh mắt từ chối, hoàng đế không nói gì, Mạch Tuệ cũng không thể tự quyết định, dù sao thì Liễu tỷ tỷ đã nhập cung, đã là người của hắn ta. Phiền thật...Hai nàng đều tranh nhau nói, nhưng đều bày tỏ sự quan tâm và lo lắng cho nhau.
"Nha đầu, muội xinh đẹp hơn rồi."
"Có thế nào cũng không đẹp bằng Liễu tỷ tỷ được, Liễu tỷ tỷ thơm quá đi…" Mạch Tuệ vòng tay ôm eo Liễu Nhược Mi, vùi đầu vào ngực nàng ấy, hai mắt sáng như sao nhìn chằm chằm Liễu Nhược Mi.Đợi Mạch Tuệ ra ngoài, Liễu Nhược Mi cung kính hành lễ: "Thần thiếp cung tiễn hoàng thượng."
Nguyên Dận nghiến răng, giọng điệu không vui lắm: "Thế nào, ngươi nhìn thấy nàng vui đến vậy à?"
Liễu Nhược Mi vô tội chớp mắt: "Đã lâu rồi không gặp bạn, tất nhiên là thần thiếp rất vui.""Ở đây không thích hợp bàn luận, để Tào Hải dẫn ngươi đến ngự thư phòng chờ."
"Được…"
Mạch Tuệ đứng dậy, nháy mắt mấy cái với Liễu tỷ tỷ rồi đeo mặt nạ vào. Liễu Nhược Mi mỉm cười ngọt ngào đáp lại nàng dưới mí mắt Nguyên Dận, hắn ta bực bội vén ống tay áo.
"Ngươi phải biết ℓà trong hậu cung này, ngươi ℓà nữ nhân của trẫm."
Mạch Tuệ đến ngự thư phòng trước, được Tào công công sắp xếp ngồi bên ngoài đợi. Khi Nguyên Dận đến, hắn ta nhìn nàng một cái thật sâu. Mạch Tuệ không hiểu ý hắn ta, nhưng người đã đến thì có thể nói chuyện được rồi.
"Bệ hạ, ta… thần muốn biết, ℓà ai trong Khâm thiên giám đã nói câu một người có thể nuôi dưỡng một đất nước?"
Nguyên Dận vừa ℓật xem quyển sổ con trên bàn vừa nói: "Ngươi vội vội vàng vàng như vậy ℓà để hỏi cái này sao?"
Mạch Tuệ gật đầu: "Thần muốn biết."