Chương 430 - Chương 430: Đôi Co
Chương 430: Đôi Co
Chương 430: Đôi Co
"Ngươi nói bậy! Ngươi đang vu oan! Cha ta trung thành tận tâm, không hề có tâm tư mưu phản!" Vinh Quý phi đã giận tới mức thất ℓễ.
Mà Mạch Tuệ ngây thơ ℓại gian xảo chớp mắt: "Sao Vinh Quý phi ℓại nói ra mưu phản, ta đâu chỉ cụ thể ℓà tâm tư nào? Chẳng ℓẽ đã từng nói riêng..."
"Ngươi! Ngươi..." Vinh Quý phi tức giận đến mức mặt mày biến sắc, một hơi nghẹn ở ngực, nha hoàn bên cạnh nhanh chóng tới vuốt ℓưng khuyên nhủ nàng ta.
Thúy Bình thấp giọng nói: "Nương nương đừng nói nữa, sau này còn rất nhiều cơ hội trừng trị người của Lê Hoa các."
Vinh Quý phi cao cao tại thượng dùng ℓỗ mũi nhìn người sao có thể chịu được ấm ức này, còn ℓà ấm ức từ một tiểu nha đầu!
Nàng ta đẩy Thúy Bình ra, ℓạnh ℓùng nói: "Sao có thể để nàng ta hắt nước bẩn cho Vinh gia chúng ta như thế được, ta phải đi nói với Hoàng thượng!"
"Hoàng thượng giá ℓâm!"
Nói xem có trùng hợp hay không, Vinh Quý phi vừa dứt lời, giọng nói của Tào công công đã truyền tới. Nguyên Dận sải bước đi tới, sau lưng còn có Tiêu Như Dã theo cùng, một đám cung nữ phi tử nhanh chóng quỳ xuống hành lễ, Mạch Tuệ thì khụy người qua loa một cái.
Tiêu Như Dã thấp giọng hỏi Mạch Tuệ: "Không sao chứ..."
Nguyên Dận liếc Tiêu Như Dã, nghĩ thầm vừa rồi ở bên ngoài nghe cả buổi như vậy uổng phí rồi. Con nhóc kia nhanh mồm nhanh miệng, nói chuyện cứ như pháo đốt vậy, từng dây từng dây chặn tới nổi người ta không mở miệng được, chịu thiệt chỗ nào.
Vinh Quý phi từ dưới đất đứng dậy, nhào vào trong ngực Nguyên Dận, ấm ức hờn dỗi: "Bệ hạ phải làm chủ cho thần thiếp..."Mạch Tuệ thoáng cái quỳ xuống: "Ta muốn xin bệ hạ bảo vệ Liễu tỷ tỷ chu toàn."
"Nhược Mi sao rồi?" Trong giọng nói của Hoàng đế có một chút sốt ruột.
Tiểu Liên nhanh chóng bẩm báo: "Tiểu chủ vừa được Thần nữ cứu đã đưa vào phòng, nhưng không có tinh thần và sức lực gì, đã ngủ mê man rồi. Theo nô tỳ thấy, e là tiểu chủ bị cóng quá mức nên đã sốt cao."
"Vậy còn không mau đi mời ngự y!"
Tiểu Lan ở một bên sợ hãi nói: "Nô tỳ đi mời, Tiểu Liên ngươi chăm sóc tiểu chủ cẩn thận!"Nguyên Dận bước tới bên giường, nhìn người yên lặng nằm trên giường kia, lông mày nhíu chặt, trong lòng than thở một tiếng. Nếu được sủng ái khiến ngươi trở thành mục tiêu công kích, không được sủng ái cũng sẽ khiến ngươi bị bắt nạt, trẫm phải làm thế nào với ngươi đây?
"Bệ hạ, ta có thể nói riêng với ngài vài câu được không?" Mạch Tuệ im lặng ở bên cạnh đột nhiên lên tiếng.
Nguyên Dận gật đầu dẫn nàng ra ngoài, Tiêu Như Dã đang ở bên ngoài nhận được ánh mắt của Nguyên Dận rất tự giác rời khỏi, chừa lại không gian cho hai người bọn họ.
Nguyên Dận ngồi xuống ghế, buông mắt nói: "Nói đi...""Vinh Quý phi thất lễ ngự tiền, chống đối Thần nữ, từ hôm nay cấm túc một tháng, không có chiếu chỉ không được tùy tiện ra ngoài."
Vinh Quý phi lập tức đỏ mắt: "Bệ hạ!"
Nguyên Dận không thèm nhìn nàng ta một cái: "Đưa nàng ta đi." Sau đó bước chân vội vã đi vào Lê Hoa các.
Mạch Tuệ và Tiêu Như Dã đi vào theo, chỉ còn lại Vinh Quý phi vừa khóc vừa gào bị người đưa về.Xưa nay bệ hạ sủng ái nàng ta nhất, huống hồ lần này Vinh gia vô tội bị vu oan như vậy, chắc chắn bệ hạ sẽ không ngồi yên mặc kệ.
Ai ngờ Nguyên Dận không chút nương tay đẩy nàng ta ra, mặt lạnh giọng lạnh nói: "Quỳ xuống, ai cho ngươi đứng dậy."
Vinh Quý phi lập tức ngẩn người tại chỗ. Nàng ta không ngỡ rằng Hoàng thượng luôn luôn sủng ái mình giờ phút này vậy mà lạnh lùng như thế.
Thủy Bình nhanh chóng kéo Vinh Quý phi, nàng ta mới không cam lòng quỳ xuống, vẻ mặt vô cùng căm phẫn và ấm ức. Ai ngờ chuyện này vẫn chưa kết thúc. Ngay sau đó, Nguyên Dận còn nói ra lời khiến nàng ta đau lòng và khó chịu hơn.