Chương 438: Tiêu Như Dã Ghen
Chương 438: Tiêu Như Dã Ghen
Hắn tận mắt nhìn thấy hai người tặng tín vật cho nhau, thậm chí còn nghe thấy mang theo bên mình gì đó. Tiêu Như Dã cau mày nghĩ, không thể nào có chuyện đó được, thời gian mới trôi qua chẳng được bao ℓâu, vậy mà nha đầu này đã tìm cho hẳn một cậu em rể rồi ư?
"Sao ngươi ℓại đi ra đây?"
Quý Thanh còn đang choáng váng, mãi đến khi nghe thấy giọng nói của Mạch Tuệ, nó mới ℓấy ℓại tinh thần, kích động đến nỗi ℓập tức quỳ một chân xuống đất, cúi đầu, chắp tay hành ℓễ với Tiêu Như Dã: "Xin xin chào Tiêu, Tiêu tướng quân!"
Nghĩ đến đây, thái độ ôn hòa của Tiêu Như Dã dành cho hành động của Quý Thanh ℓúc ban đầu đã biến mất chẳng còn sót ℓại chút nào. Hắn thoáng nhìn Quý Thanh đang quỳ trên mặt đất một chút bằng cái nhìn ℓạnh ℓùng, khinh miệt.
Đợi đến khi màn đêm buông xuống, khắp thành đều đã lên đèn, đèn lồng rực rỡ treo cao, cả con phố bỗng sáng bừng lên, đây mới là lúc cuộc sống náo nhiệt về đêm bắt đầu.
Các câu đố được treo trên những chiếc đèn lồng của lễ hội hoa đăng, biết bao công tử tiểu thư, văn nhân nhã khách, xòe quạt giấy, chậm rãi nói cười.
Học thức của Tiêu Như Dã cũng khá, khoản này Mạch Tuệ không bằng hắn, mấy chiếc hoa đăng trong tay nàng đều do hắn thắng được.Tiêu Như Dã ấm ức nghĩ thầm, quả nhiên, đã bắt đầu che chở người ngoài rồi đấy.
"Biết rồi, a tỷ."
Bước chân của Tiêu Như Dã lập tức khựng lại, lông mày không còn cau lại nữa, hắn dịu giọng hỏi lại: "A tỷ à?"Quý Thanh vội vã chắp tay cung kính trả lời: "Tiểu dân từng được cô nương này cứu giúp, thế nên mới gọi tỷ ấy là a tỷ."
Quý Thanh nói xong ngẩng đầu lên nhìn thử thì thấy ánh mắt Tiêu tướng quân nhìn mình có thêm chút dịu dàng và thiện ý. Thái độ của Tiêu tướng quân thất thường thật đấy.
Vậy cũng coi như họ đã quen biết nhau."Nếu như ngươi muốn đi, có thể bí mật xuất cung. Nhưng phải chú ý an toàn, ta sẽ lệnh cho Như Dã đi cùng ngươi."
Mạch Tuệ xua tay, đáp: "Không cần, đại ca ta thành thân, hắn có tới cũng không thích hợp."
Nguyên Dận gật đầu: "Vậy thì cứ theo ý ngươi, ngươi muốn đi mấy ngày?"Mạch Tuệ cười vỗ vỗ bờ vai của hắn: "Cảm ơn..."
Chơi đến khi lễ hội hoa đăng kết thúc, Tiêu Như Dã mới âm thầm đưa Mạch Tuệ hồi cung. Ngày đó chơi đùa đến mức mệt rã rời, tâm trạng được thả lỏng, Mạch Tuệ có cảm giác bản thân vừa mới đặt đầu xuống gối trời đã sáng.
Nàng đem mấy món đồ chơi nho nhỏ bản thân mua được lúc đi chơi tặng cho Liễu tỷ tỷ một phần, phần còn lại gói kỹ, cất vào trong không gian. Sau đó, nàng đến gặp Nguyên Dận và nói với hắn ta về việc mình muốn xuất cung vào ngày mười lăm tháng giêng.Đúng là Tiêu tướng quân có khác, cảm giác bí bách, ngột ngạt do hắn mang đến khiến Quý Thanh thấp thỏm nuốt một ngụm nước bọt.
Nhưng đến khi Tiêu Như Dã quay qua nhìn Mạch Tuệ, thái độ lập tức thay đổi hẳn, hắn dịu giọng nói: "Vào đi thôi..."
Mạch Tuệ gật đầu, đi tới kéo Quý Thanh đang quỳ lên, dạy dỗ: "Không có chuyện gì thì đừng có quỳ."Tiêu Như Dã và Mạch Tuệ tiếp tục trở lại xem trận tranh tài trên sân khấu, Quý Thanh bận trước bận sau, sắp xếp cho hai người cả một bàn đồ ăn lớn.
Dùng bữa trưa ở tửu lâu xong, Mạch Tuệ lại tiếp tục dạo khắp phố lớn ngõ nhỏ, thích cái gì là mua cái đó, son bột phấn nước, trâm cài đồ trang sức, bản thân nàng không thích lắm.
Thế nhưng mang về tặng cho Liễu tỷ tỷ cũng khá ổn, thậm chí còn có Y Y tỷ, người sắp trở thành đại tẩu của nàng nữa. Đợi đến ngày đại hôn của tỷ ấy, Mạch Tuệ sẽ đưa cho họ một phần quà hậu hĩnh.