Chương 444: Muội Đã Về Rồi
Chương 444: Muội Đã Về Rồi
Lan Nha vui vẻ mở giấy dầu ra bỏ kẹo vào miệng nhai, miệng còn không quên ℓầm bầm: "Chắc chắn họ srẽ sớm khỏe ℓại thôi..."
Mạch Tuệ cười cười, nàng xoa đầu nó, rồi bước vào nhà.
Trong phòng được trang trí bằng màu đỏ vui mừng, tân nương tử chờ gả đang ngồi một mình trên chiếc giường được trải đầy đậu phộng.
Nghe thấy tiếng động, Tưởng Y Y khẽ hỏi: "Ai thế?"
"Y Y tỷ, ℓà ta, Tuệ nha đầu đây."
Tưởng Y Y vui vẻ, vén một góc khăn hỷ ℓên, để ℓộ gương mặt được thoa phấn, bôi son đỏ một cách tỉ mỉ.
"Muội đã về rồi!"
Người đi đầu mặc hỉ phục, mặt mày tươi cười rạng rỡ, đường làm quan rộng mở, không ai khác chính là Đại Ngưu ca. Đi theo phía sau là Tôn Nhị Ngưu và một đám thanh niên trẻ trong thôn, Uông Gia Bảo cũng ở trong đám đó.
Một nhóm người muốn cùng nhau chen vào, các cô nương chặn ở cửa cũng vội vàng khép cánh cửa lại, cười khanh khách nói.
"Đâu có chuyện dễ dàng như vậy, muốn đón được tân nương tử, trước tiên phải thông qua thử thách của chúng ta cái đã!"
Đại Ngưu ca cười cười, lấy mấy phong bao màu đỏ đã được chuẩn bị từ sớm ra, bên trong có tiền đồng, phát cho các đại thẩm và các cô nương gác cửa.Trong đám bạn của tân lang có một người nói với ý đồ xấu xa, ngay lúc ấy một nam nhân đáp được một tiếng, sau đó người này tới ôm một cô nương đi.
"Ôi ôi ôi, các ngươi làm thế là chơi xấu rồi! Ôi, đừng nhúc nhích, thím đây già rồi, xương cũng không còn trẻ trung gì nữa đâu."
Lý đại thẩm cũng bị hai tên oắt con khiêng đi, cuối cùng chỉ còn lại Mạch Tuệ và một cô nương khác đứng giữ cửa.
"Tôn Nhị Ngưu lên đi, mang muội muội về!"Mạch Tuệ gật đầu, hai mắt tỏa ánh sáng lấp lánh kéo tay Tưởng Y Y, sau khi quan sát một lượt từ trên xuống dưới, nàng bắt đầu khen không dứt miệng: "Y Y tỷ, tỷ mặc giá y đẹp thật đấy! Đại Ngưu ca nhìn thấy chắc chắn sẽ không nhúc nhích được cho xem!"
Tưởng Y Y hơi xấu hổ cười duyên nói: "Nào có..."
"Chắc chắn mà..."
"Ây..." Bên này Mạch Tuệ và Tưởng Y Y chưa nói chuyện được với nhau mấy câu, bên ngoài đã bắt đầu ồn ào, một thím đứng ở trong sân gọi vọng vào: "Tân nương tử, giờ lành đã đến, mau mau chuẩn bị kỹ càng, tân lang sắp tới đón dâu rồi!"Tôn Nhị Ngưu nhìn Mạch Tuệ nhàn nhã, đứng bất động như núi một chút, lúng túng gãi đầu một cái, nói: "Nếu không ngươi lên thử xem?"
"Thử thì thử!"
Một tên nhóc tiến lên, muốn lôi Mạch Tuệ đi, kết quả là như kéo lên một ngọn núi lớn, dù hắn ta có kéo thế nào nàng cũng đứng yên không động đậy.
Nhìn qua, chỉ thấy tiểu cô nương dáng vẻ yểu điệu uyển chuyển này đặt hờ một tay lên cửa, chẳng dùng sức chút nào, ấy vậy mà khiến người ta kéo mãi không nhúc nhích."Mau lên, ta giúp tỷ!" Mạch Tuệ phủ lại khăn voan cho Tưởng Y Y.
Lúc này hai đại cô nương, một thím và một đại nương bước vào phòng, họ cười nói với Mạch Tuệ.
"Mau ra đây, làm muội muội là phải ra cửa cản đường, đừng để cho tân lang đón được người một cách dễ dàng."
Cứ vậy Mạch Tuệ bị bọn họ lôi kéo đi chặn ở cửa. Phía bên ngoài viện tiếng pháo vang lên, từng sợi pháo đỏ bắn ra tung tóe.Lý đại thẩm cười híp mắt nhận lấy: "Tiền đến là tâm ý đến, các cô nương nói xem, có nhường hay không nào?"
Tôn Đại Ngưu mang vẻ mặt chờ mong nhìn cả đám, sau đó hắn ta quay qua nhìn Mạch Tuệ. Ai ngờ Mạch Tuệ lại nhếch miệng nở nụ cười, đi đầu lớn tiếng nói: "Không cho!"
Lý đại thẩm cười lớn: "Muội muội này nói không cho, vậy chắc chắn là không thể cho rồi, các cô nương, bảo vệ cánh cửa cho thật tốt!"
"Thế thì phải dùng biện pháp mạnh thôi, Tào Hoa, chẳng phải ngươi vừa ý Hương Lăng lâu rồi à, lên ôm người ta về đi!"