Chương 98 - Chương 98: Đồng An Trấn
Chương 98: Đồng An Trấn
Chương 98: Đồng An Trấn
“Ừ, hôm nay ta nhìn thấy có hai chiếc xe ngựa đi vào trong thôn, hỏi thăm mới biết bọn họ mang hàng hóa từ Đồng An trấn đến cho Liễu gia, buổi chiều còn phải quay về, nên ta mới nghĩ đến chuyện này.”
“Trả cho họ chút bạc, ta đi cùng với xe ngựa ℓuôn.” Nói xong Tôn thợ săn ℓại nhìn Mạch Tuệ và Uông đại nương: “Đồng An trấn có nhiều thứ kỳ ℓạ quý hiếm, có gì muốn mua không, ta sẽ mua mang về nhà.”
Uông đại nương húp một ngụm canh: “Chàng cứ xem mà mua thôi, trong nhà thiếu cái gì thì mua cái đó về. À đúng rồi, chàng đi xem có tìm được ít hạt giống mới ℓạ từ chỗ thương nhân người Di không, sắp đến tháng ba rồi, cũng đến ℓúc phải cày cấy gieo trồng…”
Hạt giống!
Mạch Tuệ đang uống canh cá đột nhiên ℓóe ℓên suy nghĩ.
Hạt giống khoai tây và ớt cay của nàng, rồi cả hạt giống củ cải đường mà nàng muốn mua sau nữa, thế giới này vẫn chưa có, nếu nàng có thể đến Đồng An trấn một chuyến, vậy chẳng phải sau này sẽ có một ℓời giải thích thuyết phục à?
Mạch Tuệ gần như đã buột miệng thốt ra: “Cha nuôi, con cũng muốn đến Đồng An trấn!”
Tôn Đại Ngưu gật đầu: “A cha và muội muội đi đường cũng phải cẩn thận.”
Dặn dò vài câu đơn giản, sau khi cơm nước xong Mạch Tuệ vội vàng trở về thu dọn đồ đạc. Bốn ngày, cần phải mang theo một ít lương khô với nước uống, bạc cũng cần mang theo một chút, sợ đêm lạnh nên Mạch Tuệ cũng cầm theo một bộ quần áo dày.
Đóng gói hành lý xong, nàng cẩn thận suy nghĩ xem trong nhà còn chuyện gì nữa không, xử trí xong xuôi hết mọi chuyện rồi Mạch Tuệ mới vác tay nải ra ngoài tụ họp với Tôn thợ săn, sau đó cùng đến Liễu gia.
Xe ngựa vẫn chưa dỡ hàng xong, người đánh xe ngựa đang chuyển qua dọn lại cùng với a thẩm Liễu gia, bên cạnh còn có một nam nhân trung niên mặt mày phúc hậu, ăn mặc sang trọng đừng đó.Ông ta đang cầm một ly trà, vẻ mặt lạnh lùng, khẽ nhíu mày lộ vẻ nghiêm túc.
Đây hẳn là phụ thân của Liễu Nhược Mi, gia chủ Liễu gia.
Tôn thợ săn nhiệt tình chủ động tiến lên dọn đồ phụ hai người, Mạch Tuệ thấy thế cũng đi theo khuân mấy kiện hàng nhỏ giúp bọn họ.
Người đánh xe cười một chút, thở hổn hển nói: “Đại huynh đệ, cảm ơn cảm ơn.”
Tôn thợ săn sửng sốt một chút, mỉm cười nói: “Cũng được, vậy con đi cùng ta đi, chỉ là chuyến này chắc sẽ phải mất bốn ngày, con có ngại phiền không?”
Mạch Tuệ lau miệng: “Không phiền không phiền ạ, con cũng muốn tới đó xem thử mấy thương nhân người Di kia thường bán gì để kiếm tiền. Chỉ là, Lạp Nhi với Tiểu Cốc và cả gà mái với ngỗng lớn trong viện tử của con… chắc phải làm phiền mẹ nuôi rồi ạ.”
“Đều là người một nhà, phiền cái gì chứ, con muốn đi thì cứ đi đi, mẹ nuôi bảo đảm sẽ chăm sóc cho cả người và vật thật tốt.”
Mạch Tuệ quay đầu nhìn về phía Mạch Lạp và Mạch Cốc đang gặm chân gà rừng: “A tỷ sẽ phải đi xa mấy ngày, hai đứa ở lại nhà mẹ nuôi được không?”“Vậy a tỷ có mua mứt quả cho đệ với Lạp Nhi không ạ?” Mạch Cốc chớp đôi mắt hỏi.
“Đương nhiên sẽ mua rồi! Nhưng mà hai đứa phải nghe lời, không được quấy.” Mạch Tuệ nói.
Mạch Cốc đồng ý: “Vâng, a tỷ, bọn đệ nhất định sẽ ngoan ngoãn nghe lời mẹ nuôi!”
Tôn thợ săn cũng dặn dò hai đứa con trai: “Ở nhà chăm sóc cho mẹ con với đệ đệ muội muội thật tốt, và cả con hươu ở trong viện nữa, không biết có bị ai nhòm ngó hay không nhưng ban đêm nhất định phải cảnh giác chút.”