Đằng Ấy, Làm Bạn Nhé?

Chương 38

Đại học D đã cắt cho trung tâm thành phố quản lý, cho nên sau khi Ninh Trừng nhận được điện thoại của đồn cảnh sát thành phố, liền lập tức cùng Long Ngọ đến đồn cảnh sát.

Vụ án này hơi đặc biệt, vì dù sao cũng liên quan đến trường học tốt nhất của thành phố Hải. Lại thêm cha mẹ của Ninh Trừng tạo áp lực, nên khi cảnh sát bắt được Triệu Chân Kỳ, liền thông báo một tiếng.

“Ủa, Long Ngọ?” Lôi Thật bưng ly sứ, giống như người đi ngang qua, “Sao em lại đến đây?”

“Anh Lôi.” Long Ngọ gật đầu rồi nói, “Đi với bạn cùng phòng đến ạ.”

Ninh Trừng bên kia nhìn Lôi Thật khoác đồng phục cảnh sát với vẻ ngờ vực, rồi lại nhìn Long Ngọ, hiển nhiên không rõ chị cô ấy có quan hệ gì với một anh cảnh sát.

“À, vậy thì em đi đi.” Lôi Thật cũng không ngăn nữa, phất tay bảo Long Ngọ đi đi.

Dù sao cũng là đồn cảnh sát thành phố, bộ mặt thì vẫn phải có. Long Ngọ và Ninh Trừng lượn qua mấy chỗ mới tìm được nhân viên cảnh sát phá án.

“Bạn học Ninh Trừng, bạn đến rồi à.” Nhân viên cảnh sát vẫn là mấy người  mà Ninh Trừng nhìn thấy lần trước, đều quen biết.

“Dạ, thật sự… bắt được Triệu Chân Kỳ ạ?”

“Đúng rồi, chúng tôi phải tốn rất nhiều sức mới bắt được đấy, cô ta rất giảo hoạt.” Không hổ là học sinh của trường nổi tiếng, nhân viên cảnh sát nuốt lời nói sắp ra khỏi miệng xuống.

Nhân viên cảnh sát vẫn còn đang nói gì đó với Ninh Trừng, Long Ngọ có vóc dáng cao, nên đã thấy được Triệu Chân Kỳ ở một căn phòng không kéo cửa sổ khác, trong phòng còn có cha mẹ của cô ta.

Nhìn qua thì tình trạng không phải quá tốt, Long Ngọ híp mắt nghĩ thế.

“Bọn họ đang nói chuyện với con gái mình, chúng tôi cũng không tiện ngăn cản, dù sao làm cha mẹ…” Nhân viên cảnh sát nhìn theo ánh mắt của Long Ngọ thì thấy Triệu Chân Kỳ bên trong, liền mở miệng giải thích.

“Anh Dư Mục?” Ninh Trừng cũng nhìn sang, nhưng là bị người đàn ông đứng ở cửa hút thuốc hấp dẫn.

“Nếu không thì mọi người cứ vào đi?” Nhân viên cảnh sát dứt khoát nói.

Dư Mục là được cha mẹ của Triệu Chân Kỳ thông báo. Bọn họ vẫn chưa biết Triệu Chân Kỳ và Dư Mục đã chia tay, nên đã liên hệ với anh ta trước.

“Em là Ninh Trừng?” Dư Mục thấy bọn họ đã đi tới, liền dập thuốc rồi hỏi.

“Đúng ạ, là em.” Ninh Trừng biết rất nhiều những chuyện lớn chuyện nhỏ trong trường, Dư Mục là cựu hội trưởng, đương nhiên cô ấy cũng biết.

Về phần Long Ngọ, năm đó cô vào đại học D thì Dư Mục vẫn chưa đến đại học D. Long Ngọ lại là người chẳng quan tâm đến tính khí của người ngoài, tất nhiên sẽ không biết anh ta.

“Thật sự xin lỗi, chẳng ai ngờ cô ấy lại làm ra chuyện như vậy cả.” Dư Mục cúi người thật thấp với Ninh Trừng, chắc là anh ta đã biết chuyện gì đã xảy ra từ chỗ cảnh sát.

Ninh Trừng lui về sau một bước, xua tay nói: “Việc này không liên quan đến anh mà, anh không cần xin lỗi em đâu ạ.”

“Bọn anh yêu nhau đã ba năm, Chân Kỳ, cô ấy… Đi nhầm đường cũng là lỗi của anh.” Tuy rằng Dư Mục có hận Triệu Chân Kỳ, nhưng chung quy vẫn còn chút tình cảm.

Trong phòng, cha mẹ Triệu Chân Kỳ còn đang ôm đầu khóc lóc. Bọn họ đều là người bình thường, nghĩ rằng con gái được vào trường nổi tiếng thì đời này cũng xem như đã đi lên con đường sáng sủa, đâu có ngờ lại có kết cục như thế này. Triệu Chân Kỳ bị còng hai tay, cúi đầu vẫn không có phản ứng gì.

“Ngồi xuống trước đi đã, để tôi rót nước cho mọi người.” Nhân viên cảnh sát phá vỡ bầu không khí ngột ngạt ngoài phòng một cách tẻ nhạt.

Ba người bên ngoài ngồi xuống ghế, chẳng qua chờ đến khi nhân viên cảnh sát bưng ba ly nước tới nơi, thì Long Ngọ đã bị Lôi Thật rảnh rỗi chạy tới gọi đi rồi.

Nhân viên cảnh sát đành phải tự bê cái ly còn lại lên uống, “Đoán chừng còn phải mất một lúc nữa. Bạn học Ninh Trừng có thể nói chuyện với cha mẹ trong thời gian chờ đợi đấy.”

Nhân viên cảnh sát là một người mẹ, bản thân cũng có con cái, trông cũng hoạt bát như Ninh Trừng, cho nên bà ấy thật sự rất ghét Triệu Chân Kỳ.

Dư Mục ngồi đó nghe nhân viên cảnh sát nói liên miên cả buổi, mới chắp vá ra được toàn bộ câu chuyện.

Sau khi Triệu Chân Kỳ rời thành phố Hải, thì chạy đến tỉnh lân cận, có lẽ một trốn đến một nơi thật xa. Cô ta rất thông minh nên chắc đã chuẩn bị kỹ càng cho chuyện chạy trốn, trước đó còn lấy được mấy thẻ cmnd giả trên mạng. Cô ta luôn chạy lên hướng bắc, cuối cùng vì gặp phải trận núi lở trên đường, nên Triệu Chân Kỳ mới tạm thời xuống xe buýt.

Nếu lúc ấy mà không đi, thì chờ người cứu viện đến, cô ta tuyệt đối sẽ bị phát hiện ra thân phận ngay. Cho nên Triệu Chân Kỳ xách túi của mình xuống xe, rồi đi bộ.

Con gái đi đường một mình, Triệu Chân Kỳ nghĩ đó có thể tính là nguy hiểm, cũng có thể là ưu thế, người tốt trên đời vẫn còn rất nhiều. Nhưng có lẽ cô ta đã dùng hết vận may của mình, nên bị một chiếc xe van cản trở.

Trong số mệnh có đôi lúc sẽ hài hước như thế. Triệu Chân Kỳ lừa Ninh Trừng lên một chiếc xe van, mặc kệ Ninh Trừng bị đưa vào loại tình thế nào, cô ta cũng chỉ muốn đạt được lợi ích. Kết quả chính cô ta cũng bị lừa lên xe van, sau đó bị bán vào trong núi rất nhiều ngày.

“Lúc đó vừa vặn cảnh sát bên kia phá được vụ án lừa bán phụ nữ quy mô lớn, lúc cục ghi lại tên thì phát hiện Triệu Chân Kỳ là người đang bị truy nã.” Nhân viên cảnh sát đang cầm một ly nước lạnh thổn thức nói.

Ninh Trừng cũng không biết nên nói gì nữa, trong lúc nhất thời cũng ngẩn người.

“Đây đều là cô ấy gieo gió gặt bảo, Ninh Trừng đừng để trong lòng nhé.” Dư Mục khàn giọng an ủi Ninh Trừng bên cạnh. Bản thân anh ta nhìn cũng chả khá hơn là bao, mắt thì đỏ quạch, tay rút một điếu thuốc trong hộp thuốc lá, cứ run mãi nên không mồi được.

“Tạo nghiệp…” Nhân viên cảnh sát nữ lẩm bẩm một tiếng, rồi lặng lẽ rời đi.

Lần này Triệu Chân Kỳ không chỉ tự hại chính mình, ngay cả người thân và bạn bè xung quanh cũng bị liên lụy.

“Em đến đồn cảnh sát bọn anh chuyến này, là muốn đến chỗ bọn anh sao?” Lôi Thật tìm một lúc, châm một điếu thuốc.

“Không phải ở đây cấm hút thuốc hả?” Long Ngọ không trả lời, mà chỉ vào tấm áp phích dán trên tường sau lưng Lôi Thật.

“Đồn cảnh sát ấy mà…” Lôi Thật phớt lờ, gảy tàn thuốc rồi nói: “Áp lực lớn, thuốc lá là đồ tốt.”

“Thật sự muốn đi học đấy à?” Lôi Thật miễn cưỡng nâng mí mắt lên để nhìn Long Ngọ, nhưng trong mắt lại cực kỳ sáng.

“Không đi học thì còn có thể làm gì đây?” Long Ngọ hỏi lại.

“Long Ngọ này, em đâu có hợp đi làm mấy thứ cổ phiếu gì đó chứ!” Hiển nhiên Lôi Thật đã nghe ngóng được Long Ngọ học gì ở đại học D.

“… Tài chính không nhất định là cổ phiếu.” Long Ngọ bất đắc dĩ giải thích một câu.

“Dù sao em cũng đâu phải loại ham học gì cho cam!” Lôi Thật nói như chém đinh chặt sắt.

Cảnh sát quèn phía bên kia đang chỉnh sửa văn kiện, liền ngẩng đầu nhìn cục phó của bọn họ, cảm thấy lời này thật làm tổn thương người khác, lại nhìn Long Ngọ: Vẫn còn là con nít mà!

“Anh Lôi à, thành tích của em cũng tốt lắm đó.” Long Ngọ không đồng ý với cách nói của Lôi Thật.

“Thành tích tốt thì có ích lợi gì? Tự em nói xem đi học có thú vị không? Cho anh đoán anh cũng đoán ra được chắc chắn rằng ngày nào em cũng vác cái mặt đơ này trong trường.”

“Em…” Long Ngọ đang muốn giải thích, thì bỗng nhiên nghĩ tới điều gì đó lại trầm mặc.

Lôi Thật thấy thế thì vỗ vai Long Ngọ, “Nếu không thú vị thật thì đến chỗ bọn anh đi, chờ em tốt nghiệp thì chắc anh đã là cục trưởng rồi, ha ha ha ha!”

“Ai là cục trưởng?” Cục trưởng đương nhiệm thong thả đi lên từ phía sau lưng Lôi Thật, lạnh lùng hỏi.

“Cục trưởng!” Mặt của Lôi Thật cứng ngắc khoảng một giây, sau đó lập tức xoay người cúi đầu khom lưng, “Bọn em đang nói về chuyện lần trước anh đã anh dũng thế nào, thật là uy phong hơn người!”

“Ít nói nhảm đi, cả ngày phí sức lắc lư mò mẫm ở đây làm gì.” Cục trưởng trừng mắt với Lôi Thật, để anh ta té nhanh đi.

Lôi Thật nuốt nước miếng, ném điếu thuốc đi, lập tức chuồn êm.

“Vị này là đồng chí Long Ngọ nhỉ?” Cục trưởng đợi Lôi Thật đi rồi, lập tức nở nụ cười, nếp nhăn trên mặt cũng thành từng vết, “Tên láu cá Lôi Thật kia có nói một câu không sai đâu, nếu cháu có hứng thú thì đừng ngại đến chỗ bọn chú mà làm.”

“Cháu sẽ cân nhắc ạ.” Long Ngọ khách khí gật đầu, cũng không hề hỏi tại sao cục trưởng lại biết mình.

Cha mẹ của Triệu Chân Kỳ bên kia cũng đã đi ra, Dư Mục vội vàng đứng lên để đỡ mẹ Triệu sắp ngất.

“Đều là báo ứng, báo ứng mà!” Mẹ Triệu oán hận nói.

“Vị này là bạn học Ninh Trừng à?” Cha Triệu trầm giọng hỏi.

Câu này hình như rất phổ biến vào hôm nay, chẳng qua Ninh Trừng không hề thấy ghét, chỉ im lặng gật đầu.

“Là nhà họ Triệu bác có lỗi với cháu, thiếu chút nữa là hại cháu rồi, nên nhận sự trừng phạt thế nào từ pháp luật thì bác sẽ nhận hết.” Tuy rằng nhìn cha Triệu có vẻ rất tiều tụy, nhưng lời nói nói ra lại rất có khí phách.

Mẹ Triệu nghe thế nhưng không hề phản bác, chỉ là tiếng thút thít đã to hơn. Dư Mục bên kia cũng cúi đầu, không nhìn thấy biểu tình.

“Tiểu Trừng, đi thôi.” Long Ngọ tới gọi Ninh Trừng đi qua, bọn cô còn vài thủ tục phải làm.

Đầu tiên là nhân viên cảnh sát dẫn Ninh Trừng đi vào một căn phòng, Long Ngọ đứng ở bên ngoài, cha mẹ của Triệu Chân Kỳ đã được Dư Mục dẫn đi nghỉ ngơi.

Chắc là Triệu Chân Kỳ mới được cứu ra không bao lâu, nên người ngợm còn bẩn thỉu. Mắt của Ninh Trừng tốt, có thể nhìn rõ được cả buộc tóc của Triệu Chân Kỳ.

“Bây giờ mày đang rất vui ấy nhỉ!” Đoán chừng Triệu Chân Kỳ cũng biết Ninh Trừng đã sang đây, nên ngẩng đầu nhìn chằm chằm Ninh Trừng với vẻ oán hận.

Ninh Trừng thấy trên mặt Triệu Chân Kỳ có một vết sẹo thật sâu thì hơi giật mình. Vừa rồi nghe nhân viên cảnh sát kể chuyện đã xảy ra, cô ấy còn tưởng rằng Triệu Chân Kỳ chỉ bị người ta bắt vào núi… Không ngờ lại bị hủy dung.

“Chị Chân Kỳ này, là chính chị làm gì em, chứ từ đầu tới cuối em có làm gì chị đâu.” Ninh Trừng mở miệng gọi một tiếng Triệu Chân Kỳ, trên mặt lại chẳng biểu lộ tình cảm.

Người bắt cóc Ninh Trừng là cô ta, chạy về hướng bắc cũng là quyết định của chính cô ta, người đón xe ở cao tốc cũng là cô ta. Cuối cùng bị bọn bắt cóc bán vào núi, chỉ có thể nói tất cả đều là lựa chọn của chính cô ta.

“Mày không làm gì tao á?” Triệu Chân Kỳ hung tợn thở hắt ra, không cam lòng nói: “Mày có tiền, ỷ vào mình có khuôn mặt đẹp mà nghĩ rằng cả thế giới đều phải quay xung quanh mày. Tao chỉ, chỉ muốn sống một cuộc sống tốt đẹp thì có làm sao?”

Không thể hiểu nổi!

Ninh Trừng nhăn hàng mi thanh tú, không ngờ lại phải nghe những lời điên khùng của Triệu Chân Kỳ. Cô ấy quay đầu lại hỏi nhân viên cảnh sát là còn phải làm gì nữa.

“Cháu xác nhận đúng là người này rồi ký tên là được.” Nhân viên cảnh sát nữ đưa một văn kiện cho Ninh Trừng.

“Mày không được đi! Không được đi đâu hết! Đều do mày hại tao thành như thế này!” Lúc Ninh Trừng ra đến cửa, Triệu Chân Kỳ đột nhiên bị kích động.

Ninh Trừng chẳng cả quay đầu, mà đi thẳng ra ngoài. Có một số người như thế đấy, luôn đổ những sai lầm của mình lên đầu người khác.

“Xong chưa?” Long Ngọ thấy Ninh Trừng vác mặt lạnh đi ra, thì cơ thể đang tựa vào tường lập tức thẳng lên.

“Dạ rồi, chị ơi, bọn mình đi thôi.” Mặt Ninh Trừng lộ vẻ mệt mỏi.

Cô ấy có khuôn mặt đẹp, gia cảnh lại tốt, trước đó đều sống trong một vòng tròn, được người nhà che chở nên về cơ bản thì chưa từng gặp chuyện gì phiền lòng. Nhưng đại học là nơi tập trung người từ khắp chốn, đủ kiểu người, giai cấp ở đây vừa rõ ràng lại không rõ ràng, người như Triệu Chân Kỳ rất dễ đi lệch đường.

Hai người vừa mới ra khỏi đồn cảnh sát, thì di động của Long Ngọ liền đổ chuông.

“Thi Sơn Thanh?” Long Ngọ kết nối điện thoại, nghi hoặc nói.

~~~
Bình Luận (0)
Comment