Đằng Ấy, Làm Bạn Nhé?

Chương 57

“A Ngọ đang nói gì thế?” Thi Sơn Thanh cụp mắt nhẹ giọng hỏi, sợ mình đang nằm mơ.

Long Ngọ ở đầu bên kia nhả từ miệng nhỏ ra một tin, nghiêm túc lặp lại: “Tớ cũng thích cậu, thích kiểu đó.”

“Thích kiểu nào?” Thi Sơn Thanh khàn khàn nói.

Nếu đã nhìn thẳng vào tình cảm của mình, thì Long Ngọ sẽ không trốn tránh nữa. Vả lại cô đã nói ra miệng rồi, thế nên trong lòng cũng thoải mái hơn không ít.

“Tớ cảm thấy tớ không thể chấp nhận việc cậu đối xử tốt với người con gái khác. Cậu thích tớ, tớ cũng thích cậu, vậy đợi thêm hai năm nữa, sau khi tốt nghiệp là cậu cũng đã 22 tuổi, bọn mình có thể kết hôn rồi.” Long Ngọ nghiêm túc nói ra dự tính của mình.

Nghe xong những lời này, ban đầu Thi Sơn Thanh vẫn thấy hơi không thực tế, giữa hàng mày lập tức hiện vẻ dịu dàng. Cậu nói: “Cứ kết hôn vậy à?”

“Ừ, phải hai năm sau mới được kết hôn, tuổi của cậu vẫn hơi nhỏ.” Rõ ràng Long Ngọ chỉ lớn hơn đối phương một tuổi, nhưng lại nói giống kiểu Thi Sơn Thanh vẫn còn là vị thành niên.

“Tuy rằng không thể kết hôn bây giờ, nhưng có thể đính hôn trước mà. A Ngọ này, cậu cảm thấy thế nào?” Thi Sơn Thanh nhanh chóng làm cho mình bình tĩnh lại, còn đưa ra đề xuất với Long Ngọ.

“Vậy cũng được.” Long Ngọ nghĩ nghĩ, liền cảm thấy có thể được.

Thi Sơn Thanh tiếp tục dụ dỗ: “Tớ sẽ nói với gia đình. Tháng này A Ngọ có rảnh không? Nhân lúc đang nghỉ hè thì đính hôn trước nhé.”

“Vậy thì… Được.” Long Ngọ cầm di động, gật đầu, “Tớ cúp đây.”

Một lời tỏ tình kết thúc bằng đoạn đối thoại bình tĩnh đến khác thường như thế, chẳng qua hai nhà lại không thể bình tĩnh nổi khi đón nhận tin này.

Thi Sơn Thanh bận rộn chuyện công ty nên ít khi về nhà, bình thường đều ở tại căn nhà mà cậu mua. Dương Đường thương cậu, thỉnh thoảng sẽ mang theo cô đầu bếp trong nhà đến thăm, tiện thể dọn dẹp luôn cho cậu.

Cuối tuần này Thi Sơn Thanh có gọi điện thoại cho bà ấy, nói rằng thằng bé muốn nghỉ trưa, để bà ấy khỏi sang. Dương Đường ở nhà nhìn Thi Lợi Hành thảnh thơi không chịu làm gì liền tức giận.

“Ông mới nhiêu tuổi, đã già đâu? Thế mà để một đống việc cho A Thanh nhà chúng ta!” Dương Đường vô cùng bất mãn mà vỗ cái bàn, cảm thấy Thi Lợi Hành đơn giản là đang làm nhục người cùng tuổi với ông ấy là mình đây.

“Con người đến tuổi trung niên không thể không thừa nhận mình đã già mà.” Thi Lợi Hành vờ vịt đặt ấm trà xuống, một tay đỡ thắt lưng, một tay nhâm nhi trà, còn thở dài.

“Ít vờ vịt đi, buổi tối ông đừng có mà vào phòng tôi!” Dương Đường xuất thân biên đạo múa, cho dù tức giận nhưng giọng vẫn nhẹ nhàng.

Lúc này Thi Lợi Hành mới bắt đầu lấy lòng bà ấy mà nói: “Đây không phải là tôi đang rèn luyện cho con mình sao?”

Dương Đường nhíu mày: “Ông nhìn A Thanh đi, ngày nào cũng mang cái vẻ lạnh nhạt, về sau biết làm sao đây?”

“Bà lo lắng làm gì, trông con trai tôi như thế mà phải lo không tìm được bạn ư?” Thi Lợi Hành làm như không hề sốt ruột chút nào.

“Người khác thích sao có thể giống mình thích được?” Dương Đường nhớ đến chuyện một tháng trước liền không vui. Con bé Nhạc Thư biết được nơi ở của A Thanh từ mình nên lén đi tìm thằng bé, khiến sau đó A Thanh gọi điện thoại đến trách mình.

Đang lúc hai vợ chồng cãi nhau, Thi Sơn Thanh đã vào đến cửa. Quản gia thấy cậu, liền lên tiếng chào hỏi. Dương Đường trong phòng thính tai, lập tức đứng dậy đi ra.

Trời đang nóng bức, nhưng Thi Sơn Thanh vẫn mặc áo sơmi trắng gọn gàng, cài cả nút áo trên cổ. Cậu ăn mặc đơn giản nhất, lại có vẻ cao sang. Trên mặt cậu vẫn là vẻ bình tĩnh, có điều nơi đáy mắt đã sắp không thể nén nổi niềm vui.

“A Thanh, không phải con nói nghỉ ngơi ở Cách An à, sao lại về đây?” Dương Đường đi đến sờ lên khuôn mặt gầy gò của con mình, đau lòng nói.

Thi Sơn Thanh gật đầu: “Dạ, đột nhiên có chuyện muốn nói với bố mẹ ạ.”

“Chuyện gì thế con?” Dương Đường kéo Thi Sơn Thanh vào trong rồi hỏi, “Có phải công ty xảy ra vấn đề gì không? Chẳng sao đâu, con nói với bố con là được mà. Con vẫn còn trẻ, đừng quá để ý đến thất bại.”

Thi Sơn Thanh còn chưa kịp mở miệng, Dương Đường đã bắt đầu tưởng tượng cảnh con mình phải nhận thất bại ở công ty, nên rắc một chén canh gà.

“Không phải ạ, ở công ty vẫn tốt.” Thi Sơn Thanh trấn an, “Có chút việc còn cần bố mẹ đồng ý.”

Thi Lợi Hành không quen nhìn bà xã mình xem con trai như đứa con nít, liền nói: “Bà để nó ngồi xuống nói chuyện đi đã, nếu thực sự có chuyện thì còn có bố nó đỡ kia mà, vội cái gì.”

Người một nhà ngồi chung một chỗ, Thi Sơn Thanh lấy điện thoại ra rồi nói: “Mùng sáu tháng này là ngày tốt.”

“Ừm” Dương Đường nghĩ thầm, chẳng lẽ muốn cả nhà ra ngoài chơi.

“Con quyết định sẽ đính hôn vào ngày đó.”

Dương Đường gật đầu: “Được chứ, đến ngày đó để bố con…” Bà ấy nói được một nửa mới nhận ra ban nãy Thi Sơn Thanh đã nói gì, liền xoay mặt qua nhìn Thi Lợi Hành, thử nhìn ra gì đó từ phản ứng của ông ấy.

Thi Lợi Hành cũng không khá hơn chút nào. Ông ấy mở to mắt nhìn Thi Sơn Thanh rồi hỏi: “Con mới nói… Con sẽ làm gì?”

“Đính hôn ạ.” Thi Sơn Thanh bình tĩnh nói, “Con vẫn chưa đủ 22 tuổi nên chưa thể kết hôn, vậy đính hôn trước ạ.”

“Con đính hôn với ai? Cô bé lần trước mẹ gặp ấy hả?” Dương Đường hỏi liên tục. Người đầu tiên xuất hiện trong đầu bà ấy chính là Long Ngọ, ngày đó hai đứa đứng chung một chỗ trông rất thân thiết. Lúc ấy hai đứa không hề có hành động gì, nhưng chỉ cần đứng ở đó thôi đã thấy hài hòa đến khó hiểu.

“Dạ.” Thi Sơn Thanh gật đầu thừa nhận.

Thi Lợi Hành bên cạnh sửng sốt: “Hai mẹ con đang nói ai vậy? Sao tôi không biết?”

Dương Đường liếc trắng mắt: “Ông thì biết cái gì.” Sau đó sát lại gần Thi Sơn Thanh nhiệt tình hỏi, “Thế con bé ấy là người ở đâu? Người nhà con bé có nói gì chưa?”

Bà ấy đang quá hưng phấn, nên không ngừng hỏi về thông tin của đối phương.

Thi Sơn Thanh trả lời rõ ràng từng câu, nhận tiện đặt vấn đề để hai vợ chồng Dương Đường đến thành phố Hải.

“Đương nhiên là được.” Dương Đường vỗ vào tay Thi Lợi Hành, ý bảo ông ấy đồng ý nhanh đi.

“Đi chứ, cũng nên gặp thông gia một lần.” Thi Lợi Hành không hề có địa vị gì trong nhà.

Dương Đường đột nhiên lại lo lắng: “A Thanh này, con còn chưa gặp phụ huynh của con bé mà, bọn họ có chịu đồng ý không?”

Trên môi Thi Sơn Thanh chứa nụ cười nhạt: “Dạ, cô ấy bảo con chọn ngày rồi nói với cô ấy là được.”

Trong vòng tròn của bọn họ có rất nhiều người đính hôn lúc tuổi còn trẻ, nên dù hai vợ chồng Thi Lợi Hành thấy hơi bất ngờ, nhưng vẫn trong phạm vi tiếp nhận được. Hơn nữa, trước đó Dương Đường đã chôn đầu sợi dây trong lòng rồi, chỉ không ngờ là tới nhanh như vậy thôi.

Nhưng gia đình Long Ngọ ở thành phố Hải lại không trôi qua đơn giản như thế. Bản thân người trong nhà cũng không có bất kỳ sự kỳ vọng nào về cô, có thể làm quen với một người bạn đã chẳng kém gì đốt pháo trước cửa nhà rồi. Bây giờ đột nhiên nhảy ra một vị hôn phu, nội tâm của người nhà cũng muốn sụp đổ luôn.

Tám giờ tối.

Gia đình họ ngồi quanh bàn, trầm mặc không nói gì. Trên khuôn mặt của Long Khắc Phương bình thường hay hi hi ha ha giờ chỉ thấy vẻ khiếp sợ. Anh ấy chỉ châm lửa một chút, lại chẳng thể ngờ lúc này mới qua mấy tiếng chứ, hai thanh niên này đã lập tức muốn đính hôn rồi. Còn may là tuổi của Tiểu Thi còn nhỏ, bằng không thì hôm nay bọn họ nghe được không phải tin đính hôn mà là trực tiếp kết hôn luôn.

“Tiểu Ngọ này, có phải có ai đó ép con không?” Long Hoành khó khăn tìm ra một lý do.

Long Ngọ không hề có cảm xúc dao động, mặt vẫn đơ: “Không có ạ, con thấy thích cậu ấy, không muốn để cậu ấy ở cùng cô gái khác mà thôi.”

“Em gái nè, kết hôn rồi còn có thể ly hôn kia mà. Bây giờ, các em đâu đã bắt đầu quen nhau.” Long Khắc Phương cẩn thận nói ra miệng. Anh ấy cảm thấy suy nghĩ của người như em gái mình chính là loại không thể xoay chuyển. Hơn nữa còn là kiểu giá trị quan được khai sáng về tư tưởng xã hội chủ nghĩa nòng cốt như trên tivi, nên dáng vẻ rất chính trực. Con bé lại còn chạy vào quân đội làm lính, trở ra liền giống y như một vị cán bộ kỳ cựu luôn.

Tuy rằng đây là chuyện tốt, nhưng Trần Tú cũng không đồng ý một cách vội vàng. Dù sao việc này cũng quá nặng, nhất là đối với Long Ngọ.

“Anh con nói đúng đó. Tiểu Ngọ này, con có muốn cùng cái gì…” Trần Tú nhất thời quên mất tên của Thi Sơn Thanh.

“Tiểu Thi.” Long Hoành nhắc nhở.

“Đúng rồi, Tiểu Thi.” Trần Tú ôn tồn nói, “Không phải mẹ không đồng ý, mà con cứ qua lại với thằng bé ấy thử đã, sau khi tốt nghiệp hẵng nói tiếp?”

Long Ngọ lắc đầu, thẳng lưng nghiêm túc nói: “Yêu đương mà không lấy kết hôn làm mục đích thì đều là vui chơi qua đường. Bố mẹ ạ, con không muốn vui chơi qua đường với cậu ấy.”

“…” Ba người trên bàn không còn gì để nói.

Con gái của mẹ à, ai lại nói với đàn ông những lời như thế chứ. Tóc của Trần Tú sắp bạc trắng hết cả đầu. Long Ngọ cứ như thế, sao bà ấy có thể yên tâm giao cho người đàn ông khác đây.

“Mùng 6 tháng này nhà họ sẽ tới đây à?” Long Hoành hỏi. Không thể từ chối thẳng, vậy thì đợi thấy được người rồi lại bàn tiếp vậy.

“Xong rồi.” Sau khi Thi Sơn Thanh bên kia nói với nhà xong thì gửi cho cô một tin nhắn.

Long Hoành nắm chặt tay Trần Tú ở dưới bàn, nói với Long Ngọ: “Tiểu Ngọ này, nếu con đã có quyết định thì bố mẹ sẽ không ngăn cản. Nhưng vẫn phải để bố mẹ gặp thằng bé ấy cái đã, còn tìm hiểu về thằng bé nữa chứ.”

Long Ngọ không biết mấy kiểu quanh co khúc khuỷu, cô muốn làm liền làm. Nhưng Thi Sơn Thanh lại biết, cho nên trong tin nhắn trước đó cũng đã nói hết với Long Ngọ rồi.

“A Thanh nói ngày mai cậu ấy sẽ đến, muốn mời bố mẹ ăn bữa cơm.” Long Ngọ nhớ lại nội dung tin nhắn liền nói.

Xem ra cũng hiểu chuyện, ba người thầm nghĩ trong lòng.

“Ngày mai nhà họ đến rồi, nhà mình cũng phải chuẩn bị một chút.” Trần Tú hơi mất tự nhiên kéo kéo quần áo. Con rể đột nhiên xuất hiện, ngày mai đã gặp mặt rồi, dù sao cũng phải làm cho nở mày nở mặt, chứ không thể làm mất thể diện của con gái mình được.

“Đúng đấy, chúng ta vẫn nên chuẩn bị trước. Tiểu Ngọ, con đi nghỉ sớm đi, đừng ngủ muộn quá.” Long Hoành đã đồng ý. Mọi thứ phát sinh quá nhanh nên ông ấy phải tiếp nhận từ từ.

Hai vợ chồng đỡ nhau vào phòng, để lại Long Khắc Phương và Long Ngọ ngồi đối mặt với nhau.

“Tiểu Ngọ này, là anh xem thường em rồi.” Long Khắc Phương giơ ngón tay cái lên, “Nói làm liền làm, rất đàn ông đấy!”

“Em là con gái, không phải đàn ông.” Long Ngọ trịnh trọng sửa cho đúng, sau đó mới nói: “Em phải đi ngủ rồi.”

“Vừa mới cơm nước xong, em không thể ngồi thêm lúc nữa à?” Long Khắc Phương định giữ Long Ngọ lại, muốn nghe thêm nhiều tin tức. Hai đứa này rốt cuộc đã nói chuyện thế nào vậy, không ngờ lại trực tiếp đi đến kết hôn luôn.

Long Ngọ không muốn: “Ngày mai phải đi gặp A Thanh và bố mẹ cậu ấy, phải nghỉ ngơi sớm một chút.”

“…” Đột nhiên hối hận vì đã thức tỉnh con bé, phải làm sao đây?

Không nói về vợ chồng Long Hoành đã bối rối thế nào, mà vợ chồng Dương Đường bên kia cũng đang luống ca luống cuống. Buổi tối thu dọn hành lý xong, buổi sáng chạy ra sân bay, mà họ vẫn còn ngơ ngơ ngác ngác. Chỉ có một mình Thi Sơn Thanh là sắp xếp toàn bộ mọi chuyện đâu vào đấy. Cho dù cậu có thấp thỏm trong lòng cũng không để cho ai nhìn ra được.

“Đã đặt khách sạn chưa? Nhà hàng kia thế nào? Đủ đẳng cấp chưa vậy?” Dương Đường mà căng thẳng thì thích hỏi người khác. Cô lên sân khấu múa còn chưa từng căng thẳng như thế này.

“Chuẩn bị xong hết rồi ạ. Bố mẹ nghỉ ngơi một lát đi, đến giờ con sẽ gọi.” Thi Sơn Thanh đẩy cửa giúp bọn họ rồi nói.

Thi Lợi Hành vẫn đứng ở cửa chưa bước vào, nói: “Bố mẹ vẫn muốn đích thân đi đón nhà họ, để mình con đi còn ra thể thống gì.”

“Hai tiếng nữa nhà họ mới tới đây, lát nữa con dẫn bố mẹ xuống luôn.” Thi Sơn Thanh giải thích.

Trấn an bố mẹ xong, Thi Sơn Thanh mới gọi điện thoại cho Long Ngọ. Thời gian quá gấp, để bố mẹ cậu lập tức bay từ thành phố A đến thành phố Hải cũng là việc bất đắc dĩ.

“A Ngọ.” Sau khi điện thoại được kết nối, trong mắt Thi Sơn Thanh lập tức hiện lên ý cười ấm áp, “Tớ đến rồi.”
Bình Luận (0)
Comment