Đẳng Cấp Người Thừa Kế

Chương 90


Lâm Vũ không nhìn bọn họ nữa, quay sang nói với Tiểu Thiến.

"Tiểu Thiến, chuẩn bị chỗ đi, hôm nay lớp tôi liên hoan, nói với nhà bếp mang hết các món trong thực đơn lên".

"Oa, hôm nay có lộc ăn rồi, anh Vũ muôn năm!"
Bạn học nghe Lâm Vũ gọi hết các món, hai mắt sáng rực lên, món ăn của nhà hàng Thịnh Diên rất nổi tiếng ở khu này.

Nếu không có Lâm Vũ thì có lẽ cả đời này bọn họ cũng không có cơ hội được nếm thử đồ ăn của nhà hàng Thịnh Diên.

"Vâng thưa ông chủ, tôi đi sắp xếp ngay đây.", Tiểu Thiến gật đầu, sau đó xoay người đi thu xếp.

...!
Địa điểm liên hoan tại một căn phòng ở tầng hai.

Lâm Vũ xếp Vương Tuệ ngồi bên cạnh mình.

"Lâm Vũ, cậu mau nói cho tôi biết đã xảy ra chuyện gì đi, sao cậu lại trở thành ông chủ của nhà hàng Thịnh Diên rồi".

Vừa ngồi xuống, Vương Tuệ đã tò mò hỏi chuyện anh.


"À...., tôi mua đứt nó rồi.

Tôi mới trúng mấy triệu tiền sổ số đó.", Lâm Vũ cười gượng nói.

Vương Tuệ bĩu môi: "Xì, cậu còn lừa tôi.

Lúc trước cậu nói trúng số được mấy triệu thì tôi còn tin, nhưng mấy triệu mua làm sao được nhà hàng Thịnh Diên, tôi có phải trẻ lên ba đâu".

Mập ngồi cạnh không nhịn được chen miệng vào: "Vương Tuệ, thực ra Lâm Vũ cậu ấy là chủ..."
Mập định nói Lâm Vũ chính là chủ tịch tập đoàn Hoa Đỉnh.

Nhưng mới nói được một nửa, Lâm Vũ đã ngắt lời cậu ta.

"Vương Tuệ, đợi đến lúc nào đó cậu sẽ biết thôi.", Lâm Vũ nói.

Anh cũng định nói thẳng với Vương Tuệ mình là chủ tịch tập đoàn Hoa Đỉnh, là cháu ngoại Liễu Chí Trung.

Nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì có nói cũng phải nói hẳn hoi tử tế, không phải nói ở đây.

"Ồ, được rồi!"
Vương Tuệ gật đầu, nếu Lâm Vũ không nói chứng tỏ cậu ấy có lý do của mình, cô cũng không hỏi thêm nữa.

Nhưng cô ấy cảm thấy Lâm Vũ có bí mật lớn.

Đúng lúc này, mấy bạn học nữ trong lớp bước đến đây.

"Lâm Vũ, chúng tôi mời cậu một ly, cảm ơn cậu hôm nay mời cơm, mong là sau này cậu quan tâm đến chúng tôi nhiều hơn".

Mấy bạn học nữ này cực kỳ nhiệt tình.

Lâm Vũ hơi buồn cười, bình thường bọn họ cũng không hay nói chuyện với anh, coi anh như người vô hình.

Giờ lại chủ động đến mời rượu anh, chẳng qua là thấy giờ anh phất lên rồi, muốn bám víu vào anh mà thôi.

"Được!"
Lâm Vũ không nói gì thêm, nâng chén uống với bọn họ.


Sau đó mấy bạn học khác cũng nhao nhao đến mời rượu anh.

Mấy bạn học nam hễ mở miệng là gọi anh Vũ, gọi cực kỳ thân thiết.

Kể cả những học sinh chiều nay còn chọc ngoáy, xem thường Lâm Vũ cũng rất nhiệt tình với anh.

Ngay cả mấy người bình thường hay mỉa mai anh nhất cũng chủ động đi đến mời rượu anh, luôn mồm nhận lỗi, hy vọng Lâm Vũ tha cho bọn họ.

Còn Tuệ Tuệ ngồi gọn trong một góc, chả có mặt mũi mà mời rượu Lâm Vũ.

...!
Sau buổi liên hoan hôm nay, Lâm Vũ trở thành người được săn đón nhất lớp, khỏi cần nghĩ cũng biết rất nhiều bạn học chủ động đến lấy lòng anh, muốn bám víu vào anh.

Lý do rất đơn giản, Lâm Vũ là ông chủ nhà hàng Thịnh Diên.

Sau khi buổi liên hoan kết thúc thì trời tối muộn rồi.

Ăn xong, Lâm Vũ và Vương Tuệ cùng nhau đến bệnh viện để thăm mẹ cô.

...!
Ngày hôm sau.

Buổi sáng, Lâm Vũ chuẩn bị đi học thì nhận được điện thoại của Hoàng Mộng Di.


"Mộng Di, sao có thời gian gọi cho tôi thế, thời gian này cô với bác trai chắc bận tối mắt tối mũi nhỉ.", Lâm Vũ nói.

Sau bữa tiệc lần trước, Lâm Vũ chẳng những hợp tác với công ty nhà Hoàng Mộng Di, còn rót một trăm triệu tiền vốn cho công ty của nhà cô ấy, giúp công ty nhà cô ấy mở rộng thêm.

"Đúng là bận thật, nhưng rất vui.

Công ty ngày càng phát triển, đương nhiên là may mà có anh.", trong điện thoại truyền đến giọng nói ấp úng của Hoàng Mộng Di.

"Vậy hôm nay cô điện cho tôi, có phải công ty có chuyện gì không?", Lâm Vũ hỏi.

“Công ty vẫn ổn, không có chuyện gì, chỉ là…”, Hoàng Mộng Di ngập ngừng nói.

"Mộng Di, nếu cô coi tôi là bạn bè thì cứ nói thẳng đi, đừng ấp úng nữa.", Lâm Vũ nói.

Lâm Vũ thấy Hoàng Mộng Di là một cô gái tốt, nếu cô ấy cần anh giúp, anh chắc chắn sẽ không từ chối.

"Chuyện là thế này, tôi có chuyện riêng, muốn...!nhờ anh giúp đỡ.", Hoàng Mộng Di có chút khó nói.

"Cô nói đi, nếu giúp được tôi chắc chắn sẽ giúp.", Lâm Vũ gật đầu..

Bình Luận (0)
Comment