Đẳng Cấp Ở Rể

Chương 122

Chương 122

Trong chốc lát, tâm tình của bọn hắn vô cùng căng thẳng, lo lắng.

Mọi người đều thấy biểu cảm của Tuyền Khê và người đại diện biến đổi, đều nghĩ Tuyền Khê đang tức giận, Trần Hào vội vàng hoà giải, “Ha ha, chỉ đùa một chút, chỉ đùa một chút mà thôi, hắn chính là đồ thần kinh, chúng ta không cần để ý đến hắn.”

Tuyên Khê không có phản ứng Trần Hào, cùng với người đại diện chị Trương thấp giọng nói, Chi Trương, hiện tại chúng ta nên làm gì đây?”

Chị Trương cười khổ nói: “Còn có thể làm gì bây giờ Đã gặp mặt rồi thì tới chào hỏi người ta! Hy vọng đây chỉ là một cuộc gặp gỡ ngẫu nhiên.

Đột nhiên, chị Trương nghĩ ra điều gì đó, mắt sáng ngời nói: “Hắn đây chỉ là ngẫu nhiên, xem chừng, chủ tịch của Tử Quỳnh rất khiêm tốn, những người này cũng không biết thân phận thật của ngài ấy đầu, chúng ta nhất định phải thể hiện sự tôn trọng và khiêm nhường tuyệt đối, phối hợp cùng với chủ tịch củaTử Quỳnh! Nếu làm tốt, không chừng chúng ta có thể phá kỷ lục thành công, ký hợp đồng với công ty điện ảnh và truyền hình Tử Quỳnh nữa chứ!”

Nghe được chị Trương Tỷ. Tuyên Khê cũng kích động, hắn vội vàng gật đầu điều chỉnh lại biểu cảm sau đó bước nhanh về phía Lâm Tử Minh. “Này, Tuyền Khế? Trần Hào sửng sốt, vội vàng đuổi theo.

Những người khác đều vui sướng khi thấy có người sắp gặp hoa, nhất thời cho rằng Tuyền Khê đang tức giận, muốn gây phiền toái cho Lâm Tử Minh. “Chồng của Sở Phi xui xẻo rồi, ha ha!” “Họa là từ miệng mà ra, không hiểu điều kiện của Sở Phi tốt như vậy, tại sao lại chọn một người ngốc như thế này để ở rể.” “Đây rõ ràng là một kẻ ngốc, những lời này cũng có thể nói ra được, giờ thì hay lắm, gặp phải đại họa .” “Chờ xem, sắp có kịch hay để xem rồi.”

Bọn họ vừa nói, vừa đi theo Tuyền Khê.

Lúc này, Tuyền Khê đi tới trước mặt Lâm Tử Minh, hít sâu một hơi, sau đó, hành động của hắn khiến mọi người sửng sốt.

Chỉ thấy thân thể Tuyền Khê đứng thẳng, đối mặt với Lâm Tử Minh, cúi đầu chín mươi độ, vô cùng cung kính và kính sợ gọi một tiếng, “Chủ tịch, chuyện lần trước là Tuyền Khê không đúng, Tuyền Khê có mắt như mù, đắc tội chủ tịch, hy vọng chủ tịch đại nhân không tính toán với kẻ tiểu nhân, giờ cao đánh khẽ, tha cho Tuyền Khê một con đường sống.”

Tuyền Khê thật lòng nói ra những lời này, mắt đỏ hoe, thái độ cực kỳ thành khẩn và cầu xin, hoàn toàn không còn sự cao ngạo và lạnh lùng mà người khác từng thấy, nếu chủ tịch của Tử Quỳnh còn không chịu tha thứ cho hắn, hắn sẽ không có một chút do dự quỳ xuống.

Mọi người trong đại sảnh lập tức im lặng, đến nỗi kim rơi còn có thể nghe thấy.

Tất cả mọi người ngây ngẩn cả người, não nhất thời hiện ra sự trống rỗng, không thể tin được trước mặt chính là sự thật, Tuyền Khê cư nhiên cúi đầu cung kính với chồng của Sở Phi, còn cầu xin tha thứ? Đây là tình huống gì? Không phải nói chồng của Sở Phi là một tên ở rể phế vật, ngay cả công việc còn không kiếm được.

Làm thế nào vẫn cảm thấy không phải là sự thật?

Nhất là Trần Hào, hắn hoàn toàn choáng váng, đầu óc rối tung lên, căn bản không thể hiểu, tại sao xảy ra chuyện như thế này, thật là khôngcó thực tế!

Chị Trương người đại diện ở bên cạnh cũng vội vàng cúi đầu, vô cùng khiêm tốn nói: “Chủ tịch. . . . . “Gọi tôi là Lâm tiên sinh.” Lâm Tử Minh ngắt lời cô.

Chị Trương nhanh chóng thay đổi cách nói: “Lâm tiên sinh, chuyện lần trước, là lỗi của chúng tôi, ngàn không nên vạn không nên, không nên đắc tội Lâm tiên sinh, mong Lâm tiên sinh có thể giơ cao đánh khẽ, tha thứ cho chúng tôi, được không?”

Lâm Tử Minh lúc này mới ngẩng đầu, nhìn về phía bọn hắn, lộ ra một chút tươi cười, “Nghe nói cậu đến ca hát”

Nhìn thấy Lâm Tử Minh cười, tâm trạng căng thẳng của Tuyền Khê mới nói lỏng, vội vàng nói: “Đúng vậy đúng vậy, tôi lần này là tới ca hát Lâm tiên sinh, ngài có chỉ thị gì sao?”

Bình Luận (0)
Comment