Đẳng Cấp Ở Rể

Chương 217

Chương 217

“Ầml”

Một cái đập bàn, Sở Hoa mạnh dạn đứng lên, chỉ vào Sở Phi mà mắng: “Sở Phi, cô quả nhiên là oán hận với gia tộc, mới làm như vậy!

Thật sự là mang tâm địa xâu xal Máy năm nay nêu gia tộc không đề bạt cô, cô có thể có ngày hôm nay Sao, ngươi có thể thành công mỹ mãn đến như vậy sao? Quá khen cho cô, chỉ bởi vì gia tộc tạm thời đem cô ra khỏi ban giám đốc, cô liền oán hận gia tộc, cô tình thấy chết mà không cứu, báo thù Sở gia! Được thôi, hiện tại người ta hoàng văn hoa không đầu tư, Sở gia phá sản, cô hài lòng chưa! Sở Phi, cô thật chẳng là cái thá gì cải”

Sau những lời đấy, trong phòng hội nghị vang lên những tiêng nói phân nộ với cô, tất cả mọi người đều đứng lên, bắt đầu chỉ vào cô và măng chửi, hoàn toàn áp đảo giọng nói yêu ớt của cô, thậm chí còn có người tính tình bạo lực, lại đầy cô.

Trong lúc nhát thời, Sở Phi như một chiệc thuyền. nhỏ giữa biển bao la , đối mặt với sóng thân, cô có thể bị chết đuối lúc nào cũng không hay.

Sở Phi đang cố gắng đây tranh, cô hét lớn, cô găng phát ra tiếng của mình, nhưng mà chăng có tác dụng gì hết.

Đây là những người thân thích vốn dĩ quan hệ rất tt, bây giờ đều biến thành ma quỷ Vậy, muôn xe nát xương thịt cô, hận không thể giết chết cô ngay.

Khoảnh khắc này khiên Sở Phi rât hoang mang, rất kinh hãi, cô chưa bao giờ trải những sự việc như thế này, vì sao đêu là người thân thiết với nhau, lại đối xử như vậy với cô, không nói chút đạo lý gì cả. Rõ ràng cái thứ hỗ độn này là do Sở Hạo gây ra bây giờ lại biến thành lỗi của cỗ?

Nếu không phải do Sở Hạo tự mình đi đánh bạc, động đên tiên của công ty, thì công ty có biến thành như bây giờ không? Chắc chắn là không rồi!

Cô không ngừng tự nói với mình răng, không được rơi lệ, không được nhận thua, phải kiên cường.

Nhưng mà cô thật sự là làm không có được, ngay lúc này cô không có ai giúp đỡ hêt, không có cánh tay nào cho cô nắm lấy hết, trên trời dưới đất chỉ còn có mình cô.

Đang hoảng loạn thì không biết ai đã tát trả lại cô một cái bạt tai.

Tiếng bạt tai rất to, khiến cho đầu tóc cô rũ rượi.

“Giết mày, con đàn bà ích kỷ, độc ác!”

Khi nghe thấy giọng nói này, cô liền ngắng đầu lên , thây một người đứng trước mặt mình, là cái người lúc nãy gọi cô là em gái, lúc này đôi phương nghiền răng nghiên lợi, nhìn cô giống như một kẻ thủ giết bó vậy.

Cô khó mà chấp nhận được sự thật là tim của cô đang rất buồn.

Cô tốt với cô ta như vậy, dạy cô ta từng bước từng bước một, chỉ bảo cho cô ta nhiều kiến thức, không có nói khoác lác là nếu không Có cô ây, thì cô ta đã không thể có chức vụ cao như ngày hôm nay, chứ đừng nói là vào ban giám đôc!I Nhưng bây giờ, đối phương còn dám đánh cô nữa.

Ngay lập tức, rất khó khăn để mình không khóc vậy mà bây giờ nước mắt lại chảy ra.

“Diễm Bình, sao em lại muốn làm Trước khi đến đây, Sở Phi đã tự dặn lòng rất nhiều lần, bát luận như thế nào,có chuyện gì xảy ra, có phải chịu uất ức nào đi nữa, đều phải nhịn nhục, không được thất lễ, không được khóc.

Nhưng ngay tại bây giờ khi cô đối mặt với những khoảnh khắc này , cô vẫn không thê khống chế được.

Là cô đã đánh giá cao khả năng của bản thân mình, cô cũng xem nhẹ những cơn giận của những người mà cô gọi đấy là người thân.

Cho nên đến đây cô đã bộc phát ra.

Nhưng mà,cơn tức giận của cô, uất ức của cô, nỗi khổ sở của cô, không những không có ai đồng tình hay bênh vực, mà ngược lại cô ) càng nhận lại thờ ơ, và càng thêm phẫn nộ.

Bình Luận (0)
Comment