Đẳng Cấp Ở Rể

Chương 278

CHƯƠNG 278

Lâm Tử Minh biết rằng sớm muộn gì anh ta cũng sẽ gặp Lâm Tử Hào, nhưng anh ta cũng không ngờ ngày đó sẽ đến nhanh như vậy, lại còn là ở trước mộ ông nội.

“Em trai thân yêu, gặp anh rôi mà đên một tiêng anh trai cũng không gọi ,em thật là không lịch sự gì cả!” Lâm Tử Hào nhanh chóng đã đến trước mặt – Lâm Tử Minh, giả vờ là rất thất vọng.

Họ là anh em, nhưng mối quan hệ giữa họ không khác gì môi quan hệ của kẻ thù.

Lậm Tử Minh nhìn chằm chằm vào hắn ta, chống lại sự tức giận nói, “Mày đang làm gì ở đây?”

“Thờ cúng ông nội.” Lâm Tử Hào giả vờ cũng bái lạy vài cái, trên mặt không có một chút tôn trọng hay. buồn bã nào hết, có cũng chỉ là đùa giỡn.

Lâm Tử Minh nhìn thầy hắn ta như thế này, sự giận dữ của anh càng mạnh mẽ hơn! Từ nhỏ đến lớn Lâm Tử Hào chưa bao giờ có một chút tôn trọng ông nội, trước mặt một kiểu , sau lưng lại một kiểu. Hơn nữa Lâm Tử Minh nghỉ ngờ rằng bốn năm trước, ông nội đồ bệnh biến thành người thực vật, không thê nào không có tí liên quan đên Lâm Tử Hào.

“Ông nội à, ông thật là thiên vị mà, chết thì cứ chết đi, sao trước lúc chết vẫn còn để lại hết tài sản cho cái thằng Lâm Tử Minh vô dụng này chứ, khiến cho Lâm Gia rơi vào khủng hoảng kinh tế , như thế thì làm sao những người hậu bối chúng cháu có thể tôn trọng ông chứ?” Lâm Tử Hào lắc đầu, trong lời nói có tức giận, bắt: đầu phản nàn và không can tâm, không. có một tí gì là tôn trọng người ông nội đã chết của mình.

Click click! Lâm Tử Minh nắm chặt tay, anh ta muốn đánh cho Lâm Tử Hào một trận thay mặt ông nội dạy bảo dạy bảo hắn, cái thằng bắt hiều!

Ý  tưởng này rất mạnh mẽ, nhưng đến phút cuôi đã bị anh không chê lại, trước mộ của ông nội, không muốn làm phiền sự tĩnh lặng của ông nội.

Tuy nhiên, anh không ra tay với Lâm Tử Hào ngược lại hẳn ta còn động tay trước, không một lời cảnh báo, đột nhiên quay lại đá Lâm Tử Minh, vừa nhanh lại vừa chắc, dẫn theo làn gió, không đến 0,1 giây đã đến trước mặt Lâm Tử Minh.

Tốc độ này đã vượt quá giới hạn mà người bình thường có thề phản ứng lại được.

May mãn thay, Lâm Tử Minh cũng không phải là một người bình thường, anh là một người chuyên nghiệp, công them anh luôn đề phòng Lâm Tử Hào, nên anh đã nheo mặt lại, nhanh chóng phản ứng lại, rất dễ dàng trượt qua chân của Lâm Tử Hào.

“Không tồi mà, có tiền bộ hơn trước, còn tưởng ráng mày làm con rễ bốn năm, làm VÕ công thụt giảm đi rất nhiều nữa. ” Lâm Tử Hảo không có ý định đánh tiếp, mà khoanh tay cười hả hê, trên mặt không có tí gì là cố Ý mà có cảm nhận như tràn đây vui vẻ thoải mái.

Tắt nhiên, cái vẻ thoải mái và vui vẻ chỉ là biểu hiện bên ngoài của hắn, là đối thử nhiều năm của hắn Lâm Tử Minh nhìn cái biết ngay trong mắt hắn toàn là sự lạnh lùng và sát khí.

Lâm Tử Minh cũng cười rồi nói, „đúng vậy, bốn năm không gặp, Mày vân như vậy, chẳng có tiến bộ gì hết, thảo nào mà ông nội từ trước đến nay đều không thích mày,”

Nghe được câu đó, nụ cười trên mặt lâm Tử Hào không kiểm soát được o giật một chút, cái vẻ mặt vui vẻ thoải mái u sầu đi rất nhiều.

Hắn nhìn chằm chăm vào Lâm Tử Minh, “ mày nghĩ răng Lâm Trường Thiên con ma chết tiệt đó, để lạ hết toàn bộ tài sản cho mày là mày có thể thay đổi cuộc đời mày à?”

Hắn vẫn luôn nhắc đến tên của ông nội mà còn ngay trước mộ ông, rât thiếu tôn trọng , tính tình của Lâm Tử Minh có tôt đến đâu đi chăng nữa cũng không thể nhịn nỗi, nắm chặt tay, lúc trước đã có chút phẫn nộ cộng thêm máu điên dồn nên não khiến mắt anh đầy tia máu.

“Lâm Tử Hào, cái đồ súc vật vô lương tâm!Kỹ năng của mày đều do ông nội dạy cho mày!Không có ông nội thì mày chỉ là một con bọ mà thôi! Mày còn dám lăng mạ ông nội sao, mày còn không bằng một con chó nữa l”

Lâm Tử Minh rât dữ.

Bình Luận (0)
Comment