Đẳng Cấp Ở Rể

Chương 321

CHƯƠNG 321

Cô ấy nghĩ rằng Lâm Tử Minh sẽ không bao giờ quay lại nữa, có rất nhiều lần cỗ đã muốn từ bỏ, thật may là Lâm Tử Minh vẫn quay lại.

Từ từ làm dịu nỗi buôn trên lông mày cau có của Lâm Tử Minh, sau đó vuôt nhẹ má Lâm Tử Minh, “One, là chuyện buồn bã gì khiến anh phải uống ly bóng ma màu xanh đề ngủ vậy?”

“Không cân biệt chuyện gì đã sảy ra với anh, giờ anh đã quay lại rồi, em sẽ không đề anh đi nữa. “Mắt cô chủ nói rõ ràng, từ mắt cô, toát ra một sự kiên định tuyệt vời.

Lâm Tử Minh dường như đã đi vào một không gian khác, không có thân thê, không có trọng lượng, chỉ có ý thức trồi nồi, trồi nồi bồng bềnh, cứ trồi lên trên.

Cảnh này qua cảnh khác, xuất hiện trước mặt anh ta có cảnh anh ta cùng với ông nội lúc đó, cũng có cảnh anh và Lâm Tử Hào đầu nhau, còn có cảnh ấm áp cùng gia đình.

Sau đó, những bức ảnh đẹp để, như một cái gương vỡ, sụp đồ trước mặt anh, rồi xuất hiện tin buồn của ông nội anh, trở thành người thực vật, trở thành thủ phạm, không cần biết hắn giải thích thê nào, chồng trả ra sao, câu xin như thế nào, không ai tin anh hết, anh quỳ xuống trước mặt mọi người, như một con chó, anh đã bị đánh vô số lần, nhận không biết bao nhiêu lần lời xúc phạm, bị trục xuất khỏi Lâm Gia trở thành một con chó không có nhà đề về.

Hơn nữa, đề tránh bị tiêu diệt của Lâm Gia, anh đã tới Sở Gia, trở thành một người con rễ đến sống trong trạng thái tạm bợ.

Anh muốn rời khỏi thành phó Hoa, nhưng rất rõ ràng Lâm Tử Hào không đông ý ,vì Lâm Tử Hào biết rõ khả năng của anh chỉ khi sống, dưới con mắt. của Lâm Gia mới khiến cho Lâm Tử Hào cảm thấy yên tâm được.

May. mắn thay, ông trời không phụ người có tâm, ông nội đã tỉnh lại , rửa sạch hết tội lỗi cho anh, còn đề hết tài sản của mình lại cho anh kế thừa.

Một bức ảnh khác cho thấy chỉ tiết cuộc hôn nhân của anh với Sở Phi.

Có khóc lóc, có cười, có hạnh phúc có buôn bã, cuối cùng anh cũng âm thầm yêu Sở Phi.

Thật không may trời không theo ý người, cuối cùng anh vẫn li hôn với Sở Phi, cảnh trước mặt anh là anh không thể líu kéo lại được, không thể chạm vào nó, đau khô tột cùng!

Anh ngủ rất lâu, ý thức của anh lang thang liên tục giữa trời và đất, không biết là bao lâu, anh mới trở vê cơ thê mình, từ từ mở mắt ra, cảm nhận được sự điều khiến của cơ thể.

Tác dụng phụ của bóng ma màu xanh quá lớn, bấy giờ anh rất đau đầu.

Lấy lại được tầm nhìn, anh nhìn thấy một đầu. gục xuống, năm trước mặt anh, ngửi thấy mùi thơm của hoa lan thoang thoảng.

Anh biết người trước mặt anh là ai, cô ngôi dậy rất cần thận, nhưng ngay khi anh di chuyền, đối phương đã cảm nhận được điều đó, lập tức tỉnh dậy, nhìn thấy anh, cười, “Anh tỉnh dậy rồi à.”

Đấy là một khuôn mặt vô cùng đẹp, vô cùng hoàn hảo, chỗ nào cũng được trang điểm rất hoàn mỹ, đúng là một tác phẩm tuyệt đẹp.

Người phụ nữ đó, nếu thời cổ đại, là sự tồn tại thảm họa cho đất nước và nhân dân, chưa kể đến cơ thể cô ấy, nóng bỏng đến mức này, là sự kết hợp của thiên thần và quỷ dữ.

“Um, tôi đã ngủ bao lâu rồi?”

Người. phụ nữ nhìn xuống điện thoại nói với một nụ cười: “18 tiếng rồi, cơ thể anh ngày càng tệ rồi trước kia anh uộng bóng ma màu xanh không ngủ nồi bôn tiêng.”

Lâm Tử Minh nói với một nụ cười nham hiểm, “Phải, cơ thê của tôi đã tệ hơn rất nhiều.”

Người phụ nữ ngồi cạnh Lâm Tử Minh nói: “Anh đã ở đâu những năm qua? Sao không thấy anh quay lại.”

“Thực ra, tôi vẫn ở trong thành phố Hoa suốt không có rời đi.”Lâm Tử Minh nói.

Người phụ nữ đó đã sửng sốt một lúc, rồi cô có dùng sức nói dứt khoát, “Không đời nào! Em đã tìm khắp thành phố Hoa rồi, anh vốn dĩ không có ở đấy?”

Bình Luận (0)
Comment