Đẳng Cấp Ở Rể

Chương 394

Chương 394

Đồng tử co lại dần dần cũng bình thường trở lại, trầm mặc một lúc, nói: ° Nhị thiệu gia, Đường Thành Hồng là người của đại thiêu gia, anh vừa rồi đối với hắn như vậy đại thiệu gia Sẽ không bỏ qua cho anh đâu.”

“Anh nghĩ tôi không giỏi bằng Lâm Tử Hào sao?”Lâm Tử Minh cười hỏi Lâm Phong.

Lâm Phong theo phản xạ đã gật đầu, rồi bắt đầu vội vã lắc đầu, cuối cùng, nói trong sự cay đẳng rằng: “Nhị thiêu gia, không phải anh không bằng, đại  thiêu gia, mà bây giò đại thiêu gia đã tăng cường sức lực hơn rất nhiều còn anh mới chỉ bắt đầu.”

Sự lo lãng của Lâm Phong không vô lý, từ sau khi Lâm Tử Minh bị đuôi ra khỏi Lâm Gia, Lâm Tử Hào đã trở thành đứa con trai giỏi giang nhất của Lâm Gia, đã trở thành nhân vật trung tâm. Dù Lâm Sơn Hà là người chủ hiện tại của Lâm Gia, nhưng thủ đoạn của Lâm Tử Hào vô biên, Lâm Sơn Hà coi Lâm Tử Hào là người của mình nuôi dưỡng, đối với Lâm Tử Hào còn yêu thương hơn cả con trai ruột của mình Lâm Tiểu Ánh, không có gì thay đổi thì người chủ tiếp theo của Lâm Gia sẽ là Lâm Tử Hào.

Lâm Tử Minh từ trong phòng bước ra, nhìn vê hướng xa xăm, đôi mắt trở nên xa xăm và sâu thắm, không có trực tiếp trả lời Lâm Phong, nói: “Có những khoảng trồng không thể lắp đây bởi những yêu tô bên ngoài.”

Không. biết tại sao, Lâm Phong nhìn thây cái bộ dạng không quan tâm gì của Lâm Tử Minh, tự nhiên hắn đổi  với Lâm Tử Minh đầy ắ äp sự tự tin.

Có lẽ nhị thiếu gia có cách đánh bại đại thiếu gia?

Sau khi Đường Thành Hồng dời khỏi Thính Phong Đình, hắn đã gầm lên trong sự phẫn nộ: “ Mẹ kiếp!”

Tiếng gầm của hắn làm người xung quanh đó sợ hãi, không ai nói gì hệt mà chỉ nhì vào hắn, có hai người trông cũng có vẻ là có tiền, nói lại hắn vài câu lập tức bị vệ sĩ của hắn bắt lại, đánh cho vài cái bạt tai, biết được mình đã chọc phải người, không nên chọc, bỏ đi trong nỗi khiếp đảm.

Đường Thành Hồng bây giờ là nghiền răng nghiền lợi, nắm chặt tay, mặt đỏ bừng bừng, ánh mắt đầy giận dữ trông rât hung tợn và đáng sợ Hắn quay lại và nói với những người ở đó một cách quyết liệt, “ Những chuyện vừa xảy ra, chúng mày một chữ cũng không được nói ra ngoài, biết chưa? Nêu không, chúng mày biết tính khí của tao rồi đó.”

Tắt cả bọn chúng đều run rây,, lắc đầu vội vã, ngụ ỷ rằng chúng sẽ không nói ra ngoài.

Sắc mặt của Đường Thành Hồng mới tốt hơn một chút, hắn lên xe, ánh mắt hắn lộ ra sự lạnh lùng, giận dữ chưa từng có, căn răng căn lợi: “ Lâm Tử Minh, mày đáng chết! Cứ đợi đó, ông mày thang diệt mày thì sẽ không mang họ Đường nữa!”

Đường Thành Hồng chưa bao giờ chịu sự âm ức nhự vậy, chỉ cân nghĩ đến chuyện vừa rồi, Đừơng Thành Hồng lại vô cùng khó chịu, ngực như muốn nỗ tung ra.

Hãn ta thê trong tim răng hãn ta sẽ trả thù, trả lại nỗi nhục mà Lâm Tử Minh đã làm với hắn ta gấp mười làn, gấp một trăm lần!

Tuy nhiên, khi hãn nghĩ về áp lực mà vừa rồi của Lâm Tử Minh, hãn không nhịn nồi mà rùng mình, có nồi sợ kéo dài trong lòng, trong lòng đã gieo hạt giống của sợ hãi Lầm Tử Minh, hắn m, nghĩ một lúc vẫn quyết định đem chuyện vừa rồi nói lại với Lâm Tử Hào, kiện với Lâm Tử Hào đề Lâm Tử Hào ra tay trả thù cho hắn.

Trời!

Một mũi tên bắn ra từ cây cung với tốc độ rất nhanh, gần như ngay lập tức, con lợn rừng đã chạy rất nhanh cách xa mười mét, trúng con lợn rừng, hét lên và ngã lăn ra đắt.

“Đại thiếu gia mạnh mẽ!”

“Đại thiếu gia, giỏi giang!”

“Đẹp trai quá đi!”

Với một tràng pháo tay, Lâm Tử Hào đã đặt cung và mũi tên xuống, lộ ra một nụ cười thỏa mãn, hôm nay hắn có tâm trạng rất vui Vẻ, đặc biệt đến thành phổ Phong đề săn bắn.

Bình Luận (0)
Comment