Đẳng Cấp Ở Rể

Chương 447

Chương 447

Sở Huyên nhìn thầy mắt của Vương Vinh Mân nhự vậy, cứ nhìn Sở Phi không dời mắt được, mặt cô ta đen sạm lại, dùng lực cấu Vương Vinh Mẫn, giận giữ măng mỏ: “ Mắt anh đang nhìn đi đâu vậy?”

Vương Vinh Mẫn bị đau, hồi lại tình thần vội vã giải thích với Sở Hiên, tuy nhiên, đôi mắt của hắn ta vẫn không thể không. nhắm vào Sở Phi, không có cách nào khác, cô rất là đẹp, là một trong ba người đẹp của thành phố Hoa, dung mạo của cô không có nghỉ ngờ gì nữa, đặc biệt sau khi trở thành chủ tịch hội đồng quản trị, cô ấy có một chút: tính khí của tông tài lại càng hấp dẫn hơn đối với đàn ông.

Vương Vinh Mẫn cũng là một doanh nhân tương . đối thành công, cũng đã chơi với nhiều người đẹp, nhưng mà những người có tâm cao như Sở Phi hắn ta chưa đụng bao giờ, hắn ta bây giờ đang háo hức.

Sau khi Sở Phi bước qua, cô nói, “Mẹ sao mẹ lại nghĩ đến vịnh Du Long này mua một biệt thự vậy?”

Sau đó, cô nhìn thấy Hàn Tuyết Phân và Sở Huyên, gật đầu và chào hỏi.

Liễu Tô Hồng nói: “ Khu biệt thự ở vịnh Du Long là tôt nhất ở thành phô Hoa, bây giờ con là chủ tịch của công ty Thịnh Khoa rồi, con không còn như trước nữa, dĩ nhiên con nên sống, trong căn nhà tốt nhất ở thành phố Hoa này.

Hàn Tuyết Phân lúc này đi đến, cười nói: “ Phi Phi, cháu cũng đến rồi, là như thế này, bạn trai của Huyên Nhi dự định mua cho Huyên Nhi một căn biệt thự ở vịnh Du Long làm phòng cưới, cô cũng có nhắc với mẹ cháu chuyện này, kết quả mẹ cháu cũng muôn mua một căn biệt thự ở đây, he he. Nhưng mà, cháu mới làm chủ tịch của công ty Thịnh Khoa, có lấy ra được nhiều tiền như vậy không?”

Sở Huyện cũng bỏ tay Vương Vinh Mẫn ra đi đến, cười nói: “ Mẹ, mẹ nói như vậy. không đúng rồi, chị Phi bây giờ có rât nhiều tiên, đã trở thành chủ tịch của công ty Thịnh Khoa của chúng ta rồi, biệt thự có hơn ngàn vạn nhân dân tệ thôi mà, đây còn không phải là chuyện quá nhẹ nhàng, chị Phi chị nói có đúng không? Vừa hay em và bạn trai em thích một căn bên khu số 6, cũng không đắt, hoàn thành tất cũng chỉ hơn một ngàn năm trăm vạn nhân dân tệ. Chị cũng có thề mua một căn bên cạnh, chúng ta cùng nhau sống ở đó, đến lúc đó làm hàng xóm của nhau tốt biết bao.”

Sở Phi nghe được những điều này, cuôi cùng cô cũng hiệu được, hóa ra là vì so sánh, nói thật , cô rất ghét việc như vậy, không kiểm soát liếc Liễu Tô Hồng một cái, hơn nữa, cho dù có muôn mua cô cũng không thể lấy đâu ra nhiều tiền như vậy!

“Phải không? Thê thì xin chúc mừng hai người trước, mua được một căn biệt thự ở vịnh Ủu Long. Nhưng mà tôi ấy à, không có cảm hứng với vịnh Du Long, bên đây quá xa tôi vẫn thích vị trí trung tâm thành phố hơn, đi làm cũng rất gân, vì vậy tôi không có dự định mua biệt thự ở vịnh Du Long.”

Sở Phi cười nói.

Lúc này, Hàn Tuyệt Phân đứng bên cạnh cô quái nói: “Phi Phi, thật là như thê như? Vừa rồi mẹ cháu rất thích biệt thự ở đây, nói nhất định phải mua một căn biệt thự ở vịnh Du Long. Cô thấy, cháu không phải là không thể lấy ra được tiền đề mua biệt thự ở vịnh Du Long này mới nói là không có hứng thứ với biệt thự ở vịnh Du Long? He he.”

Sau khi nghe những lời này, Sở Phi cũng rất khó chịu, cô lại liếc Liễu Tô Hồng một cái, đều trách cái sự yêu thích so sánh của mẹ cô, luôn gây rắc rồi cho cô.

Sở Phi nói: “ Mẹ cháu cô lại còn không hiểu sao, toàn dễ dàng góp vui theo, hôm nay thích biệt thự ở vịnh Du Long ngày mai lại không thích nữa.”

Sau đó ngay lập tức nháy mắt với Liễu Tô Hồng để Liễu Tô Hồng tỉnh táo lại.

Liễu Tô Hồng cũng nhìn thấy mắt đó của Sở Phi, mặc dù trong lòng không thích như vậy nhưng cũng không còn lựa chọn nào khác ngoài phải làm theo: “Phải đó, đột nhiên tôi lại không thích biệt thự ở vịnh Dư: Long nữa một nơi quá xa xôi, he he.”

Nhưng cô ta trông như thê này, ai mà không nhìn ra được, rõ ràng là Sở Phi không có. tiền, không thể mua một căn nhà ở vịnh Du Long.

Nhìn thấy cái cảnh này, Hàn Tuyết Phân và Sở Huyên nhìn nhau, hại bọn họ. càng thêm vui vẻ và đắc ý, lúc trước Sở Phi làm chủ tịch của công ty Thịnh Khoa bọn họ. rất chỉ là không thích, bây giờ cũng đã có cơ hội đề “báo thù” làm sao bọn họ có thể sẵn sàng từ bỏ một cơ hội tốt như vậy?

Bình Luận (0)
Comment