Đẳng Cấp Ở Rể

Chương 695

Chương 695

“Tôi thất tình rồi, anh là một người đàn ông không ở lại với tôi sao?”

Lâm Tử Minh nhìn Âu Dương Yên Nhiên với vẻ mặt kỳ quái nói: “Cô không phải là ghét tôi sao? Tại sao muôn tôi ở lại với cô.”

Âu Dương Yên Nhiên bị hỏi trúng rồi, đúng vậy, cô ấy nên ghét Lâm Tử Minh, tại sao lại muốn Lâm Tử Minh ở bên cô ấy?

Cô ấy cứng miệng muốn ép Lâm Tử Minh rời đi, nhưng lời nói đến môi rồi lại không nói được gì, bây giờ: cô ây thực sự lạc lõng, trồng rồng vô củng, cần có người ở cùng. Và Lâm Tử Minh là người duy nhất biết về điều này, đây gị là cùng chung quan điểm.

Cô ấy nghĩ ngợi rồi tự nhiên nói: “Nếu không phải tôi nay. anh đến nhà tôi ăn cơm, bố không bất tôi ra tiễn anh, tôi đã không nhìn thầy cảnh đó, vậy: thì anh không nên có trách nhiệm với tôi!”

Nghe đến lý thuyết kỳ lạ này, Lâm Tử Minh ngắn ra, nhìn thấy biệt ba nhiêu người phụ nữ bướng bỉnh, đây là lần đầu tiên anh gặp một người phụ nữ bướng bỉnh như thế này, anh quá lười biếng đề lãng phí thời gian với Âu Dương Yên Nhiên, giơ một tay cái khen: “Cô lợi hại, như thế mà cũng trách sang tôi được. ề Nói xong xoay người rời đi.

Thầy anh thật sự tức giận muốn đi, Âu Dương Yên Nhiên càng thêm hoảng sợ, vội vàng nói: “Này! Chờ một chút đừng đi!”

Lâm Tử Minh vẫn không dừng lại, cô ây càng hoảng sợ, nghẹn ngào nói: “Anh đừng đi, hiện tại tôi rất buồn, cần có người ở bên, làm ĐIUẾT Lâm Tử Minh dừng lại, quay đầu lại _nhìn thầy Âu Dương Yên Nhiên đang khóc dâm mưa hoa lê, trong lòng chợt dịu lại, bất lực thở dài nói: “Thật sự là xui xẻo tám đời mới quen biết cô mà.”

Âu Dương Yên Nhiên nghe vậy rất tức giận, dù sao cô ây cũng là thiên kim của Âu Dương Gia, hoa khôi học đường được vạn người theo đuổi, bao nhiêu đàn ông cũng không thể yêu cầu cô ấy ở một mình với mình, bây giò Lâm Tử Minh thì tốt rồi, không vui thì cũng mặc kệ, lại còn nói quen biết cô là xui xẻo tám đời!

Hẳn không phải sức háp dẫn của cô ây không đủ, mà là xu hướng tình dục của Lâm Tử Minh có vẫn đè!

Bây giờ trời đã hơi muộn, nhiệt độ dần giảm xuống, Âu Dương Yên Nhiên bước ra chỉ mặc một chiếc, quần áo mỏng manh, lúc nãy cô ấy đã khóc, lúc này gió đêm tràn qua khiến cô ấy rùng mình vì lạnh.

Nhìn thấy tình cảnh này, Lâm Tử Minh liên cởi áo khoác ngoài, khoác lên người cô, nói: “Tôi nghĩ cô không cân nghĩ nhiều như vậy, trên thê ‘ giới này vân có rất nhiều người đàn ông tốt, không cần chết ở trên cây của hắn. Được rôi, bây giò không còn sớm nữa, nhanh quay về ngủ đi, sẽ tốt hơn nhiều khi cô thức dậy vào ngày hôm sau. “

Âu Dương Yên Nhiên ban đầu, còn thấy lạnh, cảm nhận được độ ấm từ quân áo của Lâm Tử Minh, cô ấy sững người một lúc, trong lòng lại có một dòng điện âm áp, nhìn Lâm Tử Minh, cô ấy cảm thấy thuận mắt rất dễ chịu.

“Cám ơn.” Âu Dương Yên Nhiên nhẹ giọng nói.

Lâm Tử Minh xua tay nói: “Cảm ơn không cân nữa, sau này cô hãy mở rộng tâm mắt, đừng đề bị bọn cặn bã lừa lần nữa.”

Âu Dương Yên Nhiên gật đầu nói: “Biết rồi.”

Sau khi nói chuyện với Lâm Tử Minh, bây giờ cô ấy cảm thầy tốt hơn nhiều, không còn khó chịu như trước nữa.

May mắn thay, cô ây không đánh mắt mình trước Lại Tân Bạch, nêu không cô ấy sẽ phải chịu tổn thất lớn rồi.

Thay vào đó, nhìn Lâm Tử Minh bây giờ, cô ây không thể không cảm thây răng Lâm Tử Minh khá tốt, nếu như…

Ngay lập tức cô ấy lắc đầu nguầy nguậy, ném ra ý nghĩ kinh khủng này, người ta là người đã có gia đình, hơn nữa còn hơn cô ấy nhiều tuôi như vậy.

Bình Luận (0)
Comment