Đang Diễn Vai Tổng Tài Bỗng Nhiên Hoán Đổi

Chương 1

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor + Beta: Basic Needs

Trước khi công ty truyền thông Hoa Ánh được mua lại, ban lãnh đạo cấp cao của công ty đã mở nhiều cuộc họp với bên cổ đông Dịch thị.

Lợi nhuận lớn nhất trước mắt của công ty có được từ sự phát triển và đầu tư của ngành công nghiệp điện ảnh và truyền hình. Là một công ty truyền thông đứng đầu trong nước, dưới tay công ty có vô số nghệ sĩ mà trong đó nữ diễn viên Lê Úy là người được lăng xê nhiều nhất. Thế nên bên phía đại cổ đông muốn gặp người diễn viên này trước, có thể thông qua cô nàng mà đánh giá toàn bộ giá trị thương mại của Hoa Ánh trong ngành giải trí.

Sau khi tỏa sáng nhanh chóng từ hai năm trước, Lê Úy đã liên tục đứng đầu bảng xếp hạng “Nghệ sĩ có giá trị thương mại cao nhất” trong hai năm liền. Vài cái cúp vàng cùng với lời mời từ các tạp chí bay đến nườm nượp hoàn toàn đủ để chứng thực danh hiệu nữ diễn viên trẻ được yêu thích ở tuyến đầu [1].

Khi Lê Úy nhận được tin tức này thì cô vừa kết thúc một hoạt động offline của một thương hiệu cao cấp.

Trên người cô ngoài áo dạ hội được thiết kế riêng thì còn có toàn bộ trang sức và mỹ phẩm trên người đều được tài trợ bởi thương hiệu này; nhìn tổng thể thì chỉ có thể dùng hai chữ “đắt tiền” để hình dung.

Trước khi bước lên xe riêng [3] thì cô còn vẫy tay với fans ở gần đó.

Fan thấy như vậy thì nắm lấy tay nhau, một giọng nam hò hét la lớn:

“A a a a Úy Úy, vì sao chị có thể đẹp như vậy!!!!”

“Úy Úy, mama[2] yêu con!”

Lê Úy bị anh chàng tự xưng là mẹ này hù dọa, cô bối rối chớp mắt nhìn vào ống kính.

Rất nhanh sau đó, những bức ảnh về hoạt động offline của thương hiệu đã được truyền đến tay chị em trong giới. Lại trải qua bộ filter Hàn Quốc tuyệt đẹp của nhà chụp hình mà có chín tấm hình được đăng lên Weibo.

Lê Úy Beeyah -w- Fansite[4]: “”Buổi offline mới nhất của chị nhà đã đến rồi đây! Chị nhà đã nở nụ cười trước ống kính đấy! *Ủng hộ* *Hoan hô* *Thả tim*”

“Tung bông cho Fansite.” *khóc thút thít*

“A a a a a a chị nhà ơiii”

“Chị ấy nhất định có xem qua bình luận của chúng ta. Lần trước fan nói rằng muốn chị ấy nhìn vào ống kính thế là lần này chị ấy đã nhìn vào thật rồi. Chị ấy quả thật rất cưng chiều fan.” *vui sướng*

“Ảnh của chị đẹp quá đi.”

“Thật sự hâm mộ mấy bạn bên Fansite có thể gặp mặt chị ấy ngoài đời, *nhóm học sinh hâm mộ than khóc* *thả cho quả chanh*”

“Nhìn vóc dáng chị ấy quả thật đúng là người có cuộc sống giàu sang phú quý.”

Nửa tiếng sau, hashtag “#hình ảnh hoạt động offline của Lê Úy” đã xuất hiện trên hot search, thuận tiện kéo theo một loạt đề tài về “Bạn nghĩ bức ảnh nữ nghệ sĩ của Fansite nào đã chọc bạn nhiều nhất?”

Hoa Ánh lúc này đã lấy số liệu mới nhất trên hot search, sắp xếp thành tài liệu rồi giao cho bên cổ đông Dịch thị.

Vừa mới vào cuộc họp, vị Tổng giám đốc Dịch thị vừa mới nhìn vào dải đèn cầu vòng trong máy photocopy thì bên Hoa Ánh thông báo Lê Úy tới rồi.

Anh nâng mí mắt, vẻ mặt lãnh đạm, nhìn vào cái cây hái ra tiền mà Hoa Ánh đã thổi phồng lên chín tầng mây này.

Lúc này Lê Úy chưa kịp thay đồ, trang điểm trên mặt cũng đặc biệt dành cho sự kiện kia – nhũ mắt dạng gel phát sáng, mắt nước màu đen theo kiểu cat eyes vừa quyến rũ lại lẳng lơ – nhìn rất gợi cảm trước ống kính nhưng hiển nhiên không phải trong phòng họp trang trọng như vậy…

Người đàn ông trẻ tuổi ngồi ở vị trí cao nhất mặc một bộ vest được may bằng tay rất tinh xảo, áo sơ mi của anh ta không nhìn thấy một vết nhăn, trông trang trọng và cao quý.

Anh nhìn thấy sự trang điểm này của Lê Úy thì đột nhiên nhếch khóe miệng âm thầm chế nhạo.

Sau đó, anh lại nói bằng một giọng nhẹ nhàng: “Đây là nữ nghệ sĩ có giá trị thương mại cao nhất bên phía các người sao?”

Câu hỏi tưởng chừng bình thản này đã bộc lộ trực tiếp sự ngạo mạn và coi thường của anh ta.

Lê Úy còn chưa kịp mở miệng thì người đại diện Quách Húc Phương của cô đã lập tức lên tiếng xác nhận.

“Giá trị thương mại của Lê Úy không đơn thuần chỉ thể hiện ở hiệu ứng mức độ tuyên truyền quảng cáo, các số liệu khác nhau của cô ấy cũng nằm trong danh sách các nghệ sĩ hàng đầu trong mắt công chúng. Chúng tôi đã liệt kê các tài liệu liên quan cho anh ở đây.”

Dịch Anh Lãng lấy tay gõ gõ lên mặt bàn, giọng điệu bình tĩnh.

“Tôi không cần lời thoái thác rỗng tuếch này”, anh nói, “Chỉ dựa vào nghệ sĩ của các cô thì sẽ không thể nào thuyết phục tôi mua cổ phần của Hoa Ánh.”

Phía cao tầng của Hoa Ánh không thể nói nên lời.

Đề tài tiếp theo lại không quay về Lê Úy, Dịch thị tín nhiệm năng lực hoạt động truyền thông của Hoa Ánh, lại có sẵn quỹ nên cổ đông cũng không tham dự, chỉ phụ trách thu sổ sách.

Người đại diện lặng lẽ nói cho cô có thể đi thay quần áo trước.

Lê Úy có chút bực bội, kêu cô trở về khi đang tham gia hoạt động làm thiếu chút nữa cô phải hủy bỏ công việc, lúc này lại nói không phải là chuyện liên quan đến cô nữa?

Nhưng phận làm công nên Lê Úy dù có tức giận cũng không dám nói gì, cô chỉ có thể oán giận vài câu trong lòng.

Đi vào bãi đỗ xe, Lê Úy bước về phía xe mình đã đậu thì phát hiện xe cô thì không thấy đâu, mà ngay tại chỗ đó lại đậu một chiếc xe màu đen khác. Chỉ là giá cả và kiểu dáng của xe này thì đúng là trống đánh xuôi, kèn thổi ngược với cái xe của cô.

Dù ánh đèn ở bãi đậu xe lờ mờ, nhưng ngay cả khi Lê Úy cận thị cũng không đến mức nhận sai được.

Cô tính gọi cho trợ lý hỏi xem xe đã chạy đi đâu thì trong đầu đột nhiên lại vang lên một âm thanh.

——“Lên xe”

“?”

Thấy cô trong một lát không phản ứng lại thì âm thanh này lại vang lên hai chữ “lên xe” một lần nữa.

“Ai?”

Chân của Lê Úy không chịu nghe theo sự khống chế của cô mà đi về phía chiếc xe kia, ngón tay cô ấn lên tay nắm cửa mới biết cửa xe không khóa.

Giữa ghế lái và ghế sau có một vách ngăn, Lê Úy nhìn trang trí màu đỏ sậm trên xe thì ngẩn ra, nhưng tay lại vô thức đặt lên cái khóa kéo ẩn ở bên hông đầm.

Lê Úy mở to hai mắt, trơ mắt nhìn mình tự lột cái đầm, tháo búi tóc tinh xảo rồi luống cuống tay chân tìm quần áo ở trong xe.

Cô nghe được chính mình tự oán giận nói một câu “Quần áo của mình đâu rồi?”

¥%#¥%! Đây đâu phải xe cô thì lấy đâu ra quần áo của mình chứ!

Tài xế ngồi ở phía trước nghe được động tĩnh thì hỏi: “Dịch tổng, có phải là cậu không?”

Động tác tìm quần áo của Lê Úy rốt cuộc cũng dừng lại.

Lúc này cửa xe bị kéo ra một lần nữa.

Một trận gió lạnh thổi vào làm cho Lê Úy run lập cập, cô không tin được nên quay đầu lại.

Cô ôm ngực, lưng trần, mái tóc dài hơi xoăn khó khăn lắm mới có thể che đi bờ vai mảnh mai, cô xấu hổ và bất lực nhìn người đàn ông trước mặt.

So với áo quần phong phanh trên người cô, người đàn ông kia ăn mặc chỉnh tề, biểu cảm lạnh lùng càng làm cho cô càng chật vật vô tội.

Lê Úy vội vàng mở miệng giải thích: “Anh nghe tôi giải thích đã…”

Dịch Anh Lãng chưa cho cô cơ hội giải thích đã trực tiếp nhấc chân ngồi lên xe.

Lê Úy vội vàng xê dịch mông mình.

Anh nói: “Trở về công ty.”

Lê Úy có thể cảm thấy xe chuyển động.

Cô chết lặng.

Cho đến khi xe chạy ra khỏi bãi đậu, ánh sáng xuyên qua tấm kính thủy tinh chiếu vào trong xe thì Lê Úy mới la lên một tiếng. Lúc này tấm rèm cửa cũng được kéo lên, ánh sáng mờ nhạt trong xe cũng được bật.

“Dịch tổng……” Lê Úy cắn môi, “Cho dù anh có thể không tin lời giải thích này của tôi nhưng tôi vẫn muốn giải thích một chút.”

Giọng điệu Dịch Anh Lãng bình tĩnh: “Giải thích cái gì? Nhìn sai xe? Lúc phục hồi lại tinh thần thì đã ngồi ở trên xe tôi rồi?”

“……”

“Những lời mà người đại diện của cô nói vừa rồi vẫn không chính xác. Tôi nghĩ cô Lê cũng biết rõ ràng giá trị của mình ở chỗ nào không phải sao? Anh đột nhiên nghiêng đầu nhìn cô, khóe môi cong lên như mỉa mai: “Lợi dụng cái này để trở thành nghệ sĩ, bây giờ làm nghệ sĩ thôi vẫn chưa đủ, còn muốn dùng giá trị của mình để quyến rũ đàn ông sao? “

Giọng nói của người đàn ông này như một con dao, lạnh lẽo đâm đến tận xương.

Lê Úy hết đường chối cãi, chính cô còn cảm thấy lời giải thích của mình thật yếu ớt.

“Tôi biết đây không phải xe mình nhưng không hiểu vì sao, tôi không khống chế được mà lại lên đây, đó là sự thật.”

Cô không biết vì sao bản thân biết rõ đây không phải là chiếc xe của cô nhưng vẫn làm ra một loạt hành động như vừa rồi.

“Muốn giả vờ ngây thơ thì nên dùng lý do thuyết phục. Cô cứ làm tốt vị trí diễn viên của mình đi, còn về phần khác, ngay cả khi cô muốn cũng không nên nghĩ tới, cô không xứng.” Ánh mắt Dịch Anh Lãng dần trở nên chán ghét, giọng điệu tàn nhẫn và thiếu kiên nhẫn. “Mặc quần áo vào và lăn ra khỏi xe của tôi đi. “

Sau đó, người đàn ông lấy ra một chai xịt thơm không khí ở trong hộp để xe và xịt vào không trung giữa anh và cô.

Cảm giác ghét bỏ không thể nói thành lời.

Lòng tự trọng của Lê Úy bị hành động của người đàn ông làm cho tổn thương, đang âm thầm chịu đựng sự oan ức thì một tiếng va chạm dữ dội đột nhiên vang lên.

Bỗng trời đất như xoay chuyển, cơ thể của cô đập mạnh vào cửa xe, người đàn ông túm lấy cánh tay cô rồi ôm lấy cô vào lòng, kêu cô đừng nhúc nhích.

Mùi xăng nồng nặc và khói khét lẹt khiến người ta choáng váng.

Trước khi ngất đi, Lê Úy còn nghĩ có phải cô đang đóng phim truyền hình không?

Giọng nói lưu chuyển trong não lại vang lên, song giọng nói này không còn là mệnh lệnh đơn thuần mà giải thích cặn kẽ mọi chuyện cho cô.

Cô là nữ chính trong bộ tiểu thuyết | Thân ái: Tổng tài đại nhân, anh chậm một chút|. Từ tâm lý hành vi cho đến ngôn ngữ của cô đều do tác giả sắp xếp. Tác giả tạo ra mâu thuẫn và xung đột làm cho tình cảm giữa cô và nam chính không ngừng được hâm nóng, cuối cùng kết thúc một cách hạnh phúc.

Cô và Dịch Anh Lãng chính là nhân vật chính của quyển sách này.

Lê Úy sống hai mươi mấy năm mới biết được mình là nhân vật trong tiểu thuyết, hay nói cách khác là một người trong trang sách.

Vậy mà cuộc sống và công việc trước đây của cô lại chân thật như vậy.

——“Bởi vì nhân vật chính là cô lại có ý thức tự chủ nên tác giả mới yêu cầu một cái hệ thống như tôi đến đây nhắc nhở cô đi theo cốt truyện.”

Có vẻ như có một lời giải thích hợp lý cho lý do tại sao cô lên nhầm xe.

Chỉ là âm mưu đúng là không có não, xem cô như người thiểu năng trí tuệ hay sao?

“Dịch Anh Lãng đâu rồi?”

——“Trước đây anh ta đều dựa theo sự an bày của tác giả mà đi theo cốt truyện. Song lúc này tiểu thuyết bị lạc nhịp, xảy ra tai nạn xe ngoài ý muốn, cho nên toàn bộ cốt truyện đã lộn xộn hết rồi. Sau khi xảy ra tai nạn xe thì nam chính cũng có được ý thức tự chủ của mình, nên chờ cho hai người tỉnh dậy thì tôi sẽ phụ trách nhắc nhở hai người cùng nhau hoàn thành tình tiết của bộ tiểu thuyết này.”

Lê Úy không nhịn được mà hỏi: “Lộn xộn cái gì chứ?”

Chờ hệ thống hơn nửa ngày nhưng nó vẫn không nói chuyện, Lê Úy lại hỏi một câu.

——“… Chờ cô tỉnh lại sẽ biết”

Nói xong, hệ thống còn thở dài.

……

Lê Úy từ từ tỉnh lại, trước mắt cô là một mảng trắng xóa.

Mùi thuốc sát trùng thật nồng nặc, hẳn là bệnh viện.

Cánh tay phải đau đến mức không nhấc lên được, lại còn bó bột nên không thể nhúc nhích. Lê Úy hít một tiếng rồi giơ tay trái lên ấn vào thái dương mình.

Cô chạm vào phần tóc mai của mình, đột nhiên cảm thấy cảm giác sờ vào không ổn lắm.

Nham nhám, rất ngắn.

Lê Úy nhanh chóng xoa đầu mình.

Chết tiệt, sau vụ tai nạn xe hơi vậy mà đầu cô đã bị ai đó đã cạo rồi!

Lê Úy lại nhanh chóng sờ đến mặt mình. Lúc sờ đến cằm thì cô phát hiện có thứ gì đâm vào tay mình nên cô cẩn thận dùng ngón tay sờ tới sờ lui, lại phát hiện không chỉ có một chỗ như vậy.

Đệt!

Sau vụ tai nạn xe hơi vậy mà cằm lại có nhiều mụn như vậy!

Lê Úy cố gắng dùng một tay để ngồi dậy thì lại cảm thấy rất nhẹ nhõm ở trước ngực.

Cô kéo cổ áo của mình ra rồi nhìn vào.

Đệt!

Sau vụ tai nạn xe hơi vậy mà lại làm văng mất vòng một 36D của cô!

Lê Úy vừa khiếp sợ lại tuyệt vọng, sự nghiệp diễn xuất của cô coi như xong đời, tiểu thuyết rời khỏi mạch truyện, trực tiếp đùa chết nữ chính, cốt truyện sau này sẽ đi như thế nào đây.

Cô sợ hãi hất cằm lên, hướng về phía cửa phòng bệnh mà gọi trợ lý và người đại diện của mình: “Tiểu Đường! Chị Quách!”

Giọng nói của Lê Úy rất khô, khó có thể nói ra giọng điệu bình thường, chỉ có thể hét lên một tiếng vừa trầm thấp vừa khàn khàn.

Cuối cùng, Tiểu Đường và chị Quách không đi vào mà lại có một cô y tá xuất hiện.

“Anh [5] tỉnh rồi sao?”

Cô nàng y tá nhìn như rất vui vẻ, vội vàng đi đến mép giường cẩn thận quan sát cô: “Anh muốn uống nước hả?”

Còn muốn uống con m* nước gì nữa, mặt bị hủy ngực thì không có, sau này sợ ngay cả tiền mua một chai nước Di Bảo còn không có nữa là.

Lê Úy lắc đầu, cô xốc chăn lên giãy giụa muốn xuống giường.

“Anh muốn đi vệ sinh hả?”

Nhà tắm chắc là có gương.

Lê Úy gật gật đầu, vẫy vẫy tay về phía cô nàng y tá: “Đỡ tôi đi vào nhà tắm với.”

Cô ta do dự trong chốc lát thì thấy cô đã đi tới, thế nên vừa ngượng ngùng vừa vui sướng đỡ cánh tay cô.

Chỉ ôm cánh tay thì có ích gì? Lê Úy đơn giản đặt cánh tay của mình lên vai cô y tá rồi dựa gần hết cơ thể mình vào người cô ta.

Cô ta hô nhỏ một tiếng, đỏ mặt nói: “Đừng như vậy, anh vừa mới tỉnh lại đấy…”

Lê Úy: “?”

Cô ta đỡ cô tới cửa nhà tắm thì Lê Úy tiếc nuối phát hiện phòng bệnh này nhìn cao cấp như vậy mà lại không có gương bên trong.

Nhưng tới nhà tắm thì cũng tới rồi, cô lại không thể đứng trơ ra chỗ này, Lê Úy đành phải đi vệ sinh luôn vậy.

Cô không thể dùng tay phải, tay trái cũng không linh hoạt, nên động tác kéo một bên dây lưng quần rất chật vật, vậy mà chỉ thấy cô nàng y tá trước mặt nhắm mắt đứng đó như khúc gỗ không làm gì. Trong chốc lát cô cảm thán tố chất công tác của vị nhân viên y tế hiện tại không đồng đều, thấy bệnh nhân không tiện như vậy nhưng cũng không chủ động dù chỉ một chút.

“Tay tôi không tiện, cô tới đây cởi quần giúp tôi được không?” – Cô nói.

Cô nàng y tá mở to mắt, bỗng nhiên cắn môi, mắt ươn ướt, sắc mặt trong phút chốc kiều diễm động lòng người như hoa đào nở vào tháng ba.

Lê Úy: “?”

Cô nàng y tá này cũng thật kỳ lạ.

Hai người đồng tâm hiệp lực túm quần kéo xuống. Lê Úy giở bệ bồn cầu, cô vừa định ngồi xuống thì trong mắt lại nhìn thấy thứ gì đó.

?!?!?!?!?!?!?!?!?

“M* nó!!!!! Đây là cái gì!!!!”

Cô nàng y tá nắm chặt ngón tay, giống như học sinh tiểu học trả lời câu hỏi, ngoan ngoãn lại thẹn thùng nói: “Chíp chíp.”

……………………

Chú thích:

[1] Thuật ngữ đúng trong truyện: Lưu lượng tiểu hoa tuyến 1.

Lưu lượng tiểu hoa tuyến 1.

Tiểu hoa đán là danh xưng được sử dụng cho tất cả các nữ diễn viên khi vừa bắt đầu gia nhập vào con đường diễn xuất. Tiểu hoa đán phân ra nhiều dạng, tiểu hoa tuyến 1, tiểu hoa tuyến 2…. tiểu hoa tuyến 18. Chỉ cần là nữ diễn viên bắt đầu vào nghề đều được gọi là tiểu hoa.

Lưu lượng là cụm từ đặc biệt dành riêng cho những minh tinh sở hữu lượng fan hâm mộ hùng hậu. Cách để nhận biết lưu lượng chính là các ngôi sao này xuất hiện ở bất cứ đâu cũng gây sự chú ý lớn, đóng phim điện ảnh sẽ đem lại doanh thu phòng vé lớn, đóng phim truyền hình sẽ ra được tỷ suất người xem cao, tin tức gì mới cũng sẽ được làm truyền với tốc độ “bàn thờ”, chỉ cần một chút động tĩnh dù chỉ là nhỏ nhất cũng có thể thu hút lương lớn người quan tâm, theo dõi….

[2] Mẹ yêu con

Nguyên gốc là nam mama (mama giới tính nam) yêu con.

Chữ này xuất hiện từ livestream và môn thể thao e-sport khi các cổ động viên nam bắt chước các cổ động viên nữ tự gọi mình là mẹ với những người chơi thể thao điện tử yêu thích của họ.

Những năm gần đây, fan nam dần trở thành mẹ và fan nữ dần trở thành bố, nên còn có một thuật ngữ khác để dành riêng cho phái nữ khi gọi là “nữ papa”.

[3] Xe riêng (Xe bảo mẫu)

Nguyên gốc là 保姆车, chỉ xe có hình dạng như thế này.

Xe bảo mẫu bình thường dùng để vận chuyển hàng hoá đồ vật trong nhà, hoặc chở rất nhiều người, bình thường xe có 7 chỗ ngồi trở lên. Xe bảo mẫu xe chỉ đặc biệt thích hợp cho các ngôi sao ăn uống, hóa trang, tạo hình trong xe, bởi vậy xe giống như bảo mẫu cung cấp những thứ cần thiết cho hoạt động hằng ngày của minh tinh, cho nên gọi là xe bảo mẫu. (Theo https://hatdauthan.com/2016/06/03/tu-dien-mini/)

Lexus Alphard 2019 Interior

[4] Fansite

Nguyên gốc là Fan trạm (粉丝站) có điểm đặc biệt như vầy:

Tập hợp một nhóm người, hình thành một nhóm nhỏ, các nhóm này tham gia vào các cấp độ khác nhau từ các góc khác nhau theo những cách khác nhau để cung cấp/ hỗ trợ cho thần tượng từ trang web, bản vẽ, video, thu thập dữ liệu, ăn mặc, danh sách công trình thần tượng, v.v. Các Fan trạm thường tập trung ở Sina Weibo.

Hai,

Nội bộ cơ cấu tổ chức nhân viên có phân chia rõ ràng: quản lý, hỗ trợ, video, nghệ thuật, thủ tục giấy tờ, v.v.,

Sau khi gia nhập vào một vị trí nhất định, các thành viên sẽ tiến hành việc sắp xếp quản lý dựa trên các hoạt động gần đây của thần tượng để lên kế hoạch tương ứng.

Ba,

Công việc hàng ngày ở trạm cần phải hợp tác với thần tượng mỗi khi có các chuyến đi công cộng bên ngoài, hỗ sợ các sự kiện  bên ngoài (đèn, dấu hiệu tay, v.v) cho thần tượng để bày tỏ tình yêu và hỗ trợ họ.

Trong các phương tiện truyền thông người hâm mộ ở một mức độ nhất định sẽ được coi là người đem lại các bản hợp đồng cho thần tượng. Nếu như phương tiện truyền thông có ấn tượng tốt về người hâm mộ thì sẽ xúc tiến quá trình ký kết hợp đồng. Vì lý do này, các Fans Trạm sẽ được tham gia vào các hoạt động như một lời chào đến các phương tiện truyền thông.

Trong những người hâm mộ, người hâm mộ đứng trong vòng tròn fan hâm mộ để thiết lập một ngôi sao-đuổi ví dụ tích cực và khỏe mạnh, hướng dẫn sự phát triển của hướng gió đúng của vòng tròn ăn uống, trong một sự kiện cụ thể để đoàn kết vòng tròn fan hâm mộ với nhau để giúp thần tượng, chẳng hạn như hỗ trợ các công trình Idol, chẳng hạn như một người quyền lực nhỏ, thu thập ít thành nhiều khi người hâm mộ hoàn toàn cam kết một điều hai nỗ lực, kết Một vòng tròn của Liên hiệp và người hâm mộ thân thiện cũng sẽ là một vũ khí sắc nét cho thần tượng để hút bột.

Bốn,

Trong điều kiện tuyển dụng của các fan trạm, sẽ có giới hạn độ tuổi, yêu cầu chung là 18 tuổi trở lên để các tác động tiêu cực/ không khách quan cũng như ảnh hưởng đến hiệu suất học tập bình thường của người hâm mộ.

(Theo zhidao.baidu.com/question/2267145333875438268.html)

[5] Y tá gọi là anh nhưng Lê Úy vẫn chưa phát hiện mình không phải nữ bởi vì trong tiếng trung chỉ có ngươi và ta như you and I trong tiếng anh, nên nếu như chỉ dựa vào tiếng hô như vậy không thể nào biết được giới tính.
Bình Luận (0)
Comment