Đang Livestream Thì Bị Con Cưng Hào Môn Thổ Lộ

Chương 7


Gần 8 giờ sáng hôm sau, Hứa Tề Tư theo đồng hồ sinh học mở mắt ra, nhìn căn phòng xa lạ sửng sốt một hồi mới phản ứng lại.
Ngày hôm qua mình mới chuyển nhà a.
Hứa Tề Tư ngồi dậy sờ lung tung dưới gối, lấy điện thoại mở lên liền phát hiện WeChat của Nguyễn Ôn Tịch gửi đến từ lúc 7 giờ sáng.
[Nguyễn tiên sinh: Buổi sáng anh có chuyện cần ra ngoài một lát, bữa sáng anh đã làm xong đặt trong bếp, em nhớ ăn sáng đúng giờ nhé.]
[Nguyễn tiên sinh: Khoảng giữa trưa anh sẽ về, nếu em muốn ăn gì thì cứ nói với anh, trên đường trở về anh sẽ ghé mua chút nguyên liệu nấu ăn.]
[Nguyễn tiên sinh: Sờ đầu mèo.jpg]
Hứa Tề Tư nhìn icon mèo đáng yêu, nhịn không được nhẹ nhàng mỉm cười.
[744: Vâng, vất vả Nguyễn tiên sinh rồi.]
[744: Mèo ngoan ngoãn ngửa đầu.jpg]
Tuy chỉ mới ở chung ngắn ngủi nửa ngày nhưng Nguyễn Ôn Tịch rất thân thiện và hòa hoãn đối với Hứa Tề Tư có chứng sợ giao tiếp, ít nhất là khiến cậu không cảm thấy khó khăn trong việc giao tiếp đơn giản.
Nguyễn Ôn Tịch vẫn chưa trả lời tin nhắn, ắt hẳn là vẫn còn bận việc.

Hứa Tề Tư buông di động rồi đi rửa mặt, đứng trước gương chỉnh trang bản thân, xác nhận trên đầu không mọc thêm cái cây ngốc nhếch nhác giống như ngày hôm qua thì mới an tâm xuống lầu.
Thấy Lý thúc không có ở đây, Hứa Tề Tư thở phào một hơi, tới phòng bếp ăn bữa sáng đơn giản, không được bao lâu thì có tin nhắn của anh cả gửi đến.
[Anh cả: Anh sắp tới rồi, em chuẩn bị xong chưa?]
[744: A vâng, đợi tí em ra liền.]
[Anh cả: Ừ, anh đợi em ở cửa.]

Hôm nay Hứa Tề Hiền rảnh rỗi nên tối hôm qua nói sẽ dẫn Hứa Tề Tư đi mua một ít đồ dùng sinh hoạt.
Hứa Tề Tư nhanh chóng chạy đi chuẩn bị, vừa ra cửa liền thấy một chiếc xe quen thuộc vững vàng dừng trước cửa.
Hứa Tề Hiền hạ cửa sổ xuống, nói: "Tiểu Thất, lên xe đi."
"Vâng." Hứa Tề Tư đáp một tiếng, đi tới vị trí ghế phụ, mở cửa xe ngồi vào.
Vì là anh em ruột nên gương mặt Hứa Tề Tư và Hứa Tề Hiền có ba bốn phần giống nhau.

Bất quá Hứa Tề Hiền ăn mặc trông thành thục hơn, so với Hứa Tề Tư đơn thuần vô hại thì Hứa Tề Hiền càng giống một người bề trên có khí thế sắc bén.
Hai người ngồi song song trên xe, Hứa Tề Tư cơ hồ ngồi bất động như một người vô hình, thắt kỹ đai an toàn rồi hỏi: "Anh cả, anh từ nhà tới đây sao?"
Hứa Tề Hiền gật đầu: "Ừm, anh định tiện đường chở em đi ăn sáng luôn."
Hứa Tề Tư ngượng ngùng sờ sờ cái mũi: "A....em vừa mới ăn sáng rồi."
"Hử?" Hứa Tề Hiền nhướng mày: "Thật? Chỉ mới chuyển nhà mà Tiểu Thất của chúng ta đã biết chủ động ăn sáng a?"
Ngày thường trong nhà có nhiều người giúp việc nên cơ bản Hứa Tề Tư đều ăn ở trong phòng, mỗi lần đều phải có người kêu mới chịu xuống lầu ăn cơm.
Cậu có chút ngượng ngùng trả lời: "Là Nguyễn tiên sinh nhắc em ăn trên WeChat, hơn nữa trong nhà ngoại trừ một quản gia thì tạm thời không có ai khác."
Nghe cậu nhắc tới Nguyễn Ôn Tịch, Hứa Tề Hiền lại hỏi: "Xem ra em và Nguyễn Ôn Tịch ở chung cũng không tệ lắm?"
Hứa Tề Tư gật đầu, thành thật báo cáo tất cả: "Vâng, Nguyễn tiên sinh là người rất tốt.

Ngày hôm qua còn giúp đỡ em rất nhiều, bởi vì dì nấu cơm còn chưa tới nên bữa trưa và bữa tối đều là Nguyễn tiên sinh làm."
Lúc này Hứa Tề Hiền mới yên tâm: "Vậy là tốt rồi.


Nguyễn Ôn Tịch kia chính là một tên hồ ly, nếu hắn có khi dễ em thì hãy nói với anh, anh giúp em giáo huấn cậu ta.
"Hồ ly?" Hứa Tề Tư không nghĩ sẽ dùng từ này để miêu tả Nguyễn Ôn Tịch.
Vòng giao tiếp của cậu rất nhỏ, khi còn đi học cậu chỉ quen được vài người trong cùng thế hệ con cháu thế gia.

Đối mặt với Nguyễn Ôn Tịch ưu tú, bọn họ đều dùng tâm thái kính nể mà ngưỡng mộ.
Hứa Tề Hiền đương nhiên đoán được suy nghĩ của cậu: "Em đừng nhìn bộ dáng nho nhã lễ độ ngày thường của cậu ta, có thể ổn định đám cổ đông và chèo lái tập đoàn Nguyễn thị trong lúc nguy cấp, chứng tỏ cậu ta tuyệt đối không phải là đèn cạn dầu."
Lúc trước, con trai trưởng nhà họ Nguyễn xảy ra chuyện, Nguyễn Ôn Tịch vẫn luôn chuyên tâm với âm nhạc cũng đành phải buông xuống mà xuất đầu ổn định thế cục trong công ty, đến nay mà chuyện đó vẫn là đề tài để đám con cháu thế gia bàn luận say sưa.
Hứa Tề Tư không hiểu, vẻ mặt có chút cứng nhắc.
Hứa Tề Hiền bị vẻ mặt của cậu chọc cười: "Thôi, những việc này em không cần hiểu hết.

Nhà của chúng ta không có quá nhiều dây dưa với nhà họ Nguyễn, cậu ta hẳn là không đến mức đi tính toán với em."
Hứa Tề Tư không hiểu chuyện trên thương trường, chỉ nhẹ nhàng gật đầu, lại hỏi: "Lại nói, anh cả biết lý do vì sao Nguyễn tiên sinh lại chủ động đề nghị ở chung với em không?"
"Vấn đề này anh thật sự không nghĩ ra." Hứa Tề Hiền tự hỏi một chút, "Có lẽ là do cảm thấy em không giống người sẽ vô duyên vô cớ gây chuyện.

Dù sao thì cậu ta làm âm nhạc, cần một không gian yên tĩnh?"
Hứa Tề Tư vẫn mờ mịt: "Nhưng trước đó em và Nguyễn tiên sinh chưa từng gặp nhau, Nguyễn tiên sinh hẳn là sẽ không biết rõ tính cách của em a?"

Hứa Tề Hiền cười một tiếng: "Trước kia em và Nguyễn Ôn Tịch đã từng trò chuyện qua, em quên rồi sao?"
"A?" Hứa Tề Tư trợn tròn mắt nhìn Hứa Tề Hiền.
Hứa Tề Tư suy tư một lát, hình như đúng thật là đã từng có chuyện như vậy.
Bởi vì tính hướng nội nên những sinh nhật trước giờ của Hứa Tề Tư đều không cử hành yến hội linh đình giống như mấy con cháu thế gia khác.

Duy chỉ có lần sinh nhật mừng cậu thành niên, bởi vì lần này có ý nghĩa đặc thù nên mới tổ chức linh đình một lần.
Vì tính cách của Hứa Tề Tư nên ba Hứa mẹ Hứa tổ chức tiệc với chủ đề vũ hội hóa trang, yêu cầu khách tham dự phải đeo một chiếc mặt nạ.

Đối với bầu không khí xã giao nồng nặc mùi thế gia, mang mặt nạ sẽ khiến những người có tâm tư riêng đạt được mục đích.

Hứa Tề Tư chỉ xuất hiện lúc khai tiệc, vừa bắt đầu không bao lâu liền chạy về cái đình trong hoa viên của mình ngồi.
Lát sau cũng có một người đi ra thông khí, gặp được Hứa Tề Tư nên có trò chuyện và câu.
Cụ thể nói cái gì thì Hứa Tề Tư không nhớ rõ, chỉ nhớ cách mà người nọ nói chuyện khiến cậu cảm thấy rất thoải mái, hơn nữa cách một lớp mặt nạ nên cảm giác sợ giao tiếp cũng bớt đi một ít.
Lúc sau Hứa Tề Hiền ra tìm cậu, cậu liền vội vàng nói lời tạm biệt người nọ.

"Vậy nên cái người trò chuyện với em lúc đó.....chính là Nguyễn tiên sinh?" Hứa Tề Tư kinh ngạc thốt lên.
Hứa Tề Hiền: "Đúng vậy, em không nhớ sao? Thế mà bây giờ em và cậu ta còn ở chung vui vẻ tới vậy?"
Hứa Tề Tư chột dạ sờ sờ mũi: "Em cơ bản là không quen biết nhiều người trong vòng thế gia."
Cậu nói tiếp, "Bất quá ngày thường em không hay lộ mặt, cũng không có cảm giác tồn tại, lúc ấy hẳn là Nguyễn tiên sinh sẽ không nhận ra em."
Hứa Tề Hiền biết rõ em trai nhà mình thường ngày chỉ ước rằng bản thân là người vô hình, cảm thấy em ấy nói cũng có lý, cũng không rối rắm về vấn đề này nữa, "Tóm lại mặc kệ tên Nguyễn Ôn Tịch kia có tính toán gì, nếu ở bên ngoài bị ủy khuất liền nói với anh, anh tới đón em về nhà liền.


Hứa gia của chúng ta tuy kém một chút so với Nguyễn gia nhưng cũng không phải dễ để người khác bắt nạt."
Nghe Hứa Tề Hiền nói, đáy lòng Hứa Tề Tư cảm thấy ấm áp, nhịn không được nở một nụ cười: "Vâng, cảm ơn anh cả."
Đề tài về Nguyễn Ôn Tịch rất nhanh liền bị quẳng qua một bên, hai anh em đổi sang đề tài nhẹ nhàng khác, trên đường vừa đi vừa nói cười vui vẻ.
Mà cũng lúc đó ở một nơi khác, bầu không khí không hề nhẹ nhàng chút nào.
"Phắc?! Cậu nghiêm túc sao???"
Trong một hoa viên nhỏ tinh xảo, một thanh niên đột nhiên bật dậy, nhìn chằm chằm Nguyễn Ôn Tịch ở đối diện.
Nguyễn Ôn Tịch không nhanh không chậm uống ngụm trà, khóe miệng mỉm cười: "Tôi khi nào nói đùa?"
Người thanh niên vẻ mặt không hiểu: "Vị tiểu thiếu gia họ Hứa kia, ngày thường vô hình không có gì đặc biệt, cậu làm thế nào mà coi trọng người ta?"
"Không phải là đột nhiên." Nguyễn Ôn Tịch buông chén trà xuống, "Từ buổi tiệc thành niên năm 18 tuổi của em ấy, tôi liền chú ý tới."
Người thanh niên trừng cặp mắt lớn như chuông đồng, "Cái gì?! Cậu vậy mà đã ủ mưu từ lâu?"
Nguyễn Ôn Tịch không phủ nhận.
"Chuyện này nếu để nhóm em gái thầm mến cậu mà biết, không chừng sẽ tan nát cõi lòng rơi đầy đất mất." Người thanh niên vẫn còn trong trạng thái sốc cực, "Cậu ưu tú như vậy lại đi yêu thầm một người bình thường như vô hình lâu như vậy, rốt cuộc là cậu bị cái quái gì vậy?"
Nguyễn Ôn Tịch nghe thấy lời chất vấn của người thanh niên, trong đầu nhớ lại gương mặt thanh thuần mỉm cười của Hứa Tề Tư vào cái đêm bốn năm trước.
Sau lưng là yến hội ồn ào náo nhiệt, trước mắt lại là gương mặt với nụ cười thuần túy sạch sẽ.

Chỉ trong nháy mắt khiến anh cảm thấy cậu thiếu niên không nên một mình lẻ loi đứng dưới ánh trăng.

Anh muốn đứng bên người cậu thiếu niên đó, cùng em ấy ngắm ánh trăng sáng rực đêm ấy.
- ---------byhanako-----------.

Bình Luận (0)
Comment