Đắng Lòng

Chương 114


Căn phòng tắm chìm trong làn hơi nước mờ ảo, bọt xà phòng bắt tung toé.
Hồ Cẩm Đào đã tự nhủ với bản thân chỉ cần tắm sơ qua, nhưng chẳng hiểu sao cô lại đắm mình trong dòng nước ấm lâu đến như vậy.
Hơn hai mươi phút trước, sau khi rời khỏi bồn tắm.

Ánh mắt của Hồ Cẩm Đào vô tình dừng lại trước tấm gương soi toàn thân được đính chặt trên tường.
Trong gương phản chiếu cơ thể ướt át, làn da trắng nõn, đặt biệt là vòng một nở nang, vòng hai thọn gọn không có một chút mỡ thừa nào, vòng ba đầy đặn.

Hồ Cẩm Đào không tự chủ được mà tiến lại gần chiếc gương hơn.

Nhìn bản thân mình trong gương, một cảm giác quen thuộc bất chợt ập đến, Hồ Cẩm Đào chẳng thể nào cảm nhận này từ đâu mà có.
Từ trước đến nay, mỗi lần đi tắm, Hồ Cẩm Đào không có thói quen nhìn kỹ cơ thể của mình trong gương.

Có lẽ đêm nay là ngoại lệ, trải qua một giấc mơ không đúng đắn một chụt nào, Hồ Cẩm Đào tự dưng sản sinh ra cảm giác ham m uốn nhiều hơn nữa.
Cô ôm một bụng đầy thắc mắc, người đàn ông trong giấc mơ đó rốt cuộc là ai.

Trong quá khứ cô đã từng trải qua rất nhiều lần với hắn sao? Người đàn ông đó dường như đã quá đỗi quen thuộc với cơ thể của Hồ Cẩm Đào, luôn tấn công vào những điểm nhạy cảm để kích thích dòng máu ham m uốn đã bị lãng quên lâu ngày trong cơ thể của cô.

Hồ Cẩm Đào nhắm mắt lại, trong đầu chợt xuất hiện hình dáng của người đàn ông.

Tuy cô không thể nhìn rõ mặt của hắn trong bóng tối, nhưng hai bàn tay của Hồ Cẩm Đào có thể cảm nhận rõ được sự rắn chắc trên cơ thể của người đàn ông.

Hai bàn tay của cô lúc đó từ từ trượt xuống khỏi bả vai rộng lớn của người đàn ông, lòng bàn tay lướt qua cơ người rắn chắt, sau đó lại bị hắn ta giữ chặt cổ tay lại.
Dường như người đàn ông có ý nghĩ xấu xa với Hồ Cẩm Đào, hắn ép cô phải cảm nhận rõ cơ thể của hắn.

Chính vì vậy mà hắn tự điều khiển hướng lòng bàn tay của Hồ Cẩm Đào, di chuyển trên chiếc bụng đầy cơ bắp cuồn cuộn của hắn.

Không dừng lại ở đó, người đàn ông lạ mặt đó còn ép Hồ Cẩm Đào cảm nhận rõ sự cứng rắn của cây h.àng th.ịt nóng bỏng dựng đứng giữa hai ch ân của hắn.
Khi vừa mới chạm vào, Hồ Cẩm Đào kinh hãi mà rụt tay lại, nhưng đáng tiếc cổ tay lại bị gã đàn ông đó giữ chặt lại, bắt cô phải vuốt v e, an ủi sư đệ của hắn.
Độ nóng ran xâm nhập vào vào lòng bàn tay, Hồ Cẩm Đào càng thêm rụt rè.

Côn th.ị.t của người đàn ông quá lớn, thần kinh của cô ngày một căng thẳng, hai bên thái dương nhễ nhại mồ hôi.
Hồ Cẩm Đào t hở dốc, cô mở to mắt ra, trong đầu cố gắng phân tán đi hình ảnh nóng bỏng trong giấc mơ.
Bàn tay trắng ngần nhỏ nhắn đưa lên, từ từ chạm vào khuôn mặt đỏ ửng của mình.
Nóng quá…
Nhưng mà độ nóng này không nóng bằng thứ gậy thô to trong giấc mơ.

Dù cho đã là tỉnh giấc, nhưng đến hiện tại, dư âm của vị ái muội vẫn còn đó, độ nóng bỏng của thứ vật thô cứng vẫn còn lưu lại trên tay của cô.

Hồ Cẩm Đào di chuyển ánh mắt xuống phía dưới, bộ phận nữ tính vẫn còn phản chiếu trong gương.

Đột nhiên Hồ Cẩm Đào nhận ra, đoá hoa chưa nộ rộ ấy lại có sắc hồng đến kinh ngạc.

Phía bên ngoài trắng trẻo không có một cọng lông mao nào, đoá ra sau khi trào dòng mật thơm ngát càng thêm ướt át, kiêu diễm lòng người.
Nhớ lại động tác từng ngón tay của người đàn ông, Hồ Cẩm Đào do dự một hồi lâu, bàn tay run rẩy đưa xuống, ngón tay nhẹ nhàng chạm vào đoá hoa hồng hào ấy.
“Ưm…”
Vừa mới chạm vào cánh hoa mềm mại, hai chân của Hồ Cẩm Đào không tự chủ mà khép chặt lại.

Cơ thể của cô quá nhạy cảm, nhạy cảm đến mức chỉ cần chạm nhẹ là phía dưới đã ch ảy nước.

Hồ Cẩm Đào cố gắng tìm lối vào sâu trong hang động, nhưng đầu ngón tay tiến vào chưa được quá ba centimet liền cảm nhận được v ách thịt gắt gao thít chặt lại.
Hồ Cẩm Đào giật mình rút tay ra khỏi hang động ướt át kia, đầu ngón tay trỏ lưu lại một lớp nước trong suốt.
Phía bên dưới của cô quá nhỏ, làm thế nào mà có thể nuốt trọn v ật to lớn kia.

Nhiệt độ trong phòng tắm ngày một giảm xuống, cái lạnh làm cho Hồ Cẩm Đào khôi phục lại tinh thầy của mình.
Chết tiệt, tại sao cô lại làm những việc không đứng đắn kia chứ? Đã hơn hai năm rồi Hồ Cẩm Đào chưa từng cảm nhận ra cái gọi lại khoái c ảm chết người kia.
Hồ Cẩm Đào lắc đầu thật mặt, gạt phăng mọi suy nghĩ đen tối kia qua một bên.

Cô bước đến bồn tắm, xả hết nước lạnh ra khỏi bồn.

Sau đó bật một bồn nước ấm mới, ngâm thân mình thêm ba mươi phút nữa mới chịu rời khỏi phòng tắm.
Tưởng chừng sau khi tắm xong cô sẽ có một giấc ngủ suôn sẻ, nhưng không, Hồ Cẩm Đào đã nằm trằn trọc trên giường hơn một tiếng đồng hồ vẫn không thể nào đi vào giấc ngủ.

Cứ lăn qua lăn lại đến khi tinh thần càng tỉnh táo hơn.

Hết cách Hồ Cẩm Đào đành rời khỏi giường, đi đến phòng làm việc của mình.
Nơi này cũng để một lọ tinh dầu giúp thư giãn tinh thần mệt mỏi sau ngày dài làm việc, Hồ Cẩm Đào cũng không nghĩ nhờ vào lọ tinh dầu này mà giúp cô chìm vào giấc ngủ nhanh đến vậy.
Hồ Cầm Đào nằm trên ghế sô pha, hai mắt từ từ nhắm lại, bên mũi phảng phất mùi thơm của tinh dầu.
Thời gian dần chuyển dịch, chớp mắt đã tám giờ sáng.

Đồng hồ sinh học không ngừng đổ reo, Hồ Cẩm Đào uể oải thức dậy.

Theo thói quen hàng ngày chuẩn bị đồ đạc để đến phim trường.
Đúng tám giờ ba mươi phút, cô nàng trợ lý của Hồ Cẩm Đào đã có mặt ở dưới phòng khách chờ đợi cô.
Hồ Cẩm Đào đã chuẩn bị đồ đạc xong, đang định đi xuống dưới nhà thì đột nhiên cô dừng lại, vẻ mặt ngơ ngác nhìn người trước mặt.
“Chị lại phải bay về sao?”

“Ừ, hôm nay là đầu tuần mà.

Chị cũng có dự định đến thành phố xinh đẹp này chơi một tuần, nhưng chị chợt nhớ ra buổi chiều nay có cuộc họp cổ đông không thể vắng mặt được cho nên mới phải về gấp như vậy!”
“Vé máy bay thể nào rồi chị?”
“Đêm qua chị đã đặt rồi!”
“Giờ này về liệu có kịp không? Đáp chuyến bay tâm trạng mệt mỏi chị vẫn đến công ty làm việc tiếp sao?”
Cố Doãn Doãn lắc đầu, cô trả lời lại: “Không đâu! Từ đây đến thành phố Bắc Cư chỉ hai tiếng đồng hồ.

Đáp chuyến bay có lẽ chị về nhà nghỉ ngơi, đến bốn giờ chiều mới phải đến công ty tham gia cuộc họp quan trong đó.”
Nói xong, Cố Doãn Doãn di chuyển hành lý xuống dưới nhà.

Hồ Cẩm Đào đi theo phụ giúp chị gái mình một chân.
Vừa đi, Cố Doãn Doãn quay đầu nói: “Sau buổi debut thành công ấy, chị thấy em làm việc quá vất vả rồi.

Sau khi đóng máy bộ phim kinh dị đó, chị nghĩ em nên nghỉ ngơi một thời gian.”
“Dạ, em cũng có dự định như vậy…”
Nhưng trong lòng Hồ Cẩm Đào lại ai oán, cô muốn lịch trình của mình dày đặc, có như vậy cô mới không phải chạm mặt với người đàn ông đó.

Hồ Cẩm Đào thiết nghĩ, nên tránh xa Duy Trịnh càng xa càng tốt.

Cô hiện tại đang là mẹ đơn thân, cũng chưa từng nghĩ đến yêu một ai đó.

Nếu như dòng đời xô đẩy, khiến cho cô gặp gỡ và rung động người đàn ông nào đó, e rằng Hồ Cẩm Đào phải đắn đo, suy nghĩ một thời gian dài mới đưa ra được quyết định cuối cùng của mình.

Hồ Cẩm Đào như người không hồn xách đồ xuống dưới phòng khách, những gì Cố Doãn Doãn nói cô hoàn hoàn không lọt vào tai dù chỉ nửa câu.
Cố Doãn Doãn quay đầu lại, cô ngay lập tức nhìn ra tâm trạng phức tạp, khó nói của Hồ Cẩm Đào.

Cô thở dài, tay vừa đặt vali xuống đất đưa tới, búng một cái cực kì đâu vào giữa trán của Hồ Cẩm Đào.

“Thất thần cái gì đó?”
“À… không có gì hết…”
“Này, đừng có giấu nhé! Nét mặt cùng với ánh mắt của em nói lên tất cả rồi!”
Hồ Cẩm Đào chỉ biết cười ngượng: “Haha… chị quá nhạy cảm rồi…”
“Chẳng phải em đã ra điều kiện với Duy Trịnh rồi sao? Em nói ba năm nữa sẽ đưa ra quyết định cuối cùng của mình.


Trong thời gian này, cho dù có gặp mặt chị tin chắc anh ta sẽ không đề cập đến vấn đề đó đâu!”
Hồ Cẩm Đào gật gù như gà mổ thóc, cô máy móc trả lời: “Em biết rồi…”
“Không phải sợ! Nếu như tên bác sĩ đó vẫn một mực quấy rối em thì cứ nói với chị! Chị sẽ đứng ra làm chủ cho em!”
“Cảm ơn chị!”
“Khách sáo làm gì! Chị nói rồi đó! Sau khi đóng máy em phải ở nhà nghỉ ngơi cho chị! À phải rồi, dạo gần đây thành phố Bắc Cư nơi chị sống có tổ chức nhiều hoạt động vui chơi giải trí lắm.

Lúc nào hoàn thành bộ phim tài liệu đó, em nhất định phải báo ngay cho chị biết chứ? Để chị sẽ đích thân qua đón em!”
Hồ Cẩm đào cũng thích đi du lịch đây đó, nhưng chẳng hiểu sao cô lại có chút đắn đo, giọng nhỏ lí nhí đáp lại.
“Nếu chị dành nhiều thời gian để dẫn em đi chơi một vòng thành phố chỗ chị như vậy, liệu có phiền không?”
Cô sợ chồng của chị gái mình là một người khó tính, không thích vợ mình tiêu tiền phung phí.
Cố Doãn Doãn véo một bên má của Hồ Cẩm Đào, sau đó nói: “Không sao hết! Chồng chị hay đi công tác ở bên nước ngoài nên em không cần bận tâm đ ến anh ta làm gì.

Với lại chị cũng có cuộc sống của riêng mình, có làm gì đi nữa anh ta cũng không để tâm đ ến đâu.

Tiền cũng do chị tự kiếm tự tiêu, anh ta có quyền gì để mà quản chị cơ chứ?”
Hồ Cẩm Đào nghe chị gái mình nói không có cách nào để mà chối cái, chính vì vậy mà cô miễn cưỡng gật đầu thoả hiệp kế hoạch mà Cố Doãn Doãn đưa ra.
Cô cùng với trợ lý đưa Cố Doãn Doãn đến sân bay, sau đó đến đoàn làm phim.

Khi đến nơi mới biết đạo diễn Từ có việc bận không thể có mặt, vì thế buổi quay phim ngày hôm nay phải hoãn lại sang ngày mai.
Hồ Cẩm Đào không hiểu lý do tại sao, đến khi mở điện thoại cô phát hiện ra đạo diễn từ đã gửi tin nhắn wechat cho cô vào ba giờ trước.
“Cẩm Đào, hôm nay vợ tôi sinh mổ nên phải hoãn buổi ghi hình gấp như vậy.

Tôi đã thông báo với tất cả mọi người rồi!”
Cô bất lực thở dài.

Đáng lẽ ra cô nên để ý điện thoại sớm hơn mới phải chứ.

Bệnh lười của Hồ Cẩm Đào lại tái phát, không chịu mở điện thoại ra kiểm tra thông báo mỗi khi thức dậy.
Hồ Cẩm Đào cố gắng an ủi bản thân mình, cô cùng với trợ lý trở về, nào ngờ trên đường gặp một người phụ nữ, mà người đó cũng làm diễn viên phụ trong bộ phim mà cô đang đóng.
Người phụ nữ đó tên là Phạn Tư, người này Hồ Cẩm Đào cũng có một chút ấn tượng.

Tuy vai diễn không được nổi, nhưng trong quá trình quay phim Phạn Tư đã giúp đỡ Hồ Cẩm Đào rất nhiều.

Có những lúc trợ lý của cô đi vắng, Phạn Tư cũng tiện tay giúp cô một điều nhỏ nhặn như lấy chai nước, dặm lại lớp makeup, hoặc có khi điều chỉnh lại trang phục cho cô.

“Phạn Tư, cô cũng không nhận được thông báo hoãn lại lịch quay phim sang ngày mai của đạo diễn Từ sao?”
Phạn Tư đáp lại, giọng nói khàn khàn: “Sáng nay khu chung cư của tôi mất điện cho nên không có mạng để vào wechat xem tin nhắn!”
Dừng lại một lúc, Phạn Tư nói tiếp: “Tôi đến phim trường chỉ để gặp đạo diễn Từ xin ông ấy tìm người đóng thay thế cho vai của tôi.

Tại vì cổ họng của tôi đamg bị viêm, chính vì vậy giọng nói cũng lạc đi!”
Nghe giọng nói khác thường của đối phương Hồ Cẩm Đào cũng biết cổ họng của Phạn Tư có vấn đến.

Nhưng cô cũng không phải thuộc kiểu người nhiều chuyện, thích quan tâm đ ến sự thay đổi của người khác.


Chính vì vậy sau khi nghe lời giải thích của Phạn Tư, cô chỉ biết gật đầu cười trừ.

Bởi lẽ giữa cô và người phụ nữ này chưa quá thân thiết, chính vì vậy Hồ Cẩm Đào chỉ nói một vài câu xã giao cho qua, sau đó xin phép đối phương rời đi trước.

Hồ Cẩm Đào đang định rời đi, cánh tay của cô bị ai đó giữ lại.

Cô ngoảnh mặt lại, chỉ thấy sắc mặt nghiêm trọng của Phạn Tư, cô thắc mắc hỏi.
“Còn chuyện gì nữa sao?”
Ánh mắt của Phạn Tư do dự, vài giây sau mới quyết định nói ra: “Cẩm Đào, cô có thể giúp cô một chuyện được không?”
Hồ Cẩm Đào nhíu mày, cô đáp lại: “Cô cứ nói thẳng ra, nếu nằm trong khả năng của tôi thì tôi sẽ giúp cô!”
Phạn Tư nói: “Chẳng là… chiều nay tôi cũng có buổi quay hình bộ phim ngắn có lương thời gian khoảng mười phút.

Nhưng giọng của tôi hiện tại không khác nào bò rống.

Thời gian quá gấp tôi cũng chẳng thể tìm được ai để mà thay thế, đạo diễn quay phim bên kia cũng quá khó tính…”
Không thể để cho Phạn Tư nói hết ý, Hồ Cẩm Đào ngay lập tức lên tiếng: “Lẽ nào cô muốn tôi đóng hộ cô vai diễn này?”
Phạn Tư bối rối trả lời lại: “Tôi… thật sự kinh tế của tôi rất eo hẹp không thể nào thuê người khác thay thế được, tôi muốn… muốn…”
Hồ Cẩm Đào đương nhiên hiểu ý của người phụ nữ đó.

Phạn Tư đây chẳng phải đang ỷ lại những lần làm chân sai vặt nhỏ nhặt của cô ta ở phim trường mấy ngày trước để thao túng tâm lý của Hồ Cẩm Đào, cô ta muốn cô một lần đứng ra giúp cô ta, coi như là trả nợ lại những lần trước mà cô ta đã làm cho cô.
Hồ Cẩm Đào biết Phạn Tư có diễn xuất như nào, chẳng qua do tính tình của cô ta quá kiêu ngạo cho nên mới đánh mất vai chính của nhiều bộ phim, nhiều nhãn hàng quảng cáo trước đó cũng huỷ hợp đồng hợp tác với cô ta.

Nửa năm trở lại đây Phạn Tư nhận ra lỗi sai của mình, vẫn đang sửa chữa lỗi lầm của mình.

Những đạo diễn mà hợp tác với cô ta cũng chỉ là những người chân ướt chân ráo bước vào nghề, muốn lợi dụng hình ảnh của Phạn Tư để mà câu view cho video của mình.
Hồ Cẩm Đào mở miệng muốn từ chối, nhưng lời chưa kịp thoát ra đã bị mắc kẹt lại trong cô họng.

Cô không tin vào những gì đang xảy ra trước mắt của mình.

Phạn Tư, cô ta đang quỳ gối xuống đất, dập đầu cầu xin cô.
Dù Hồ Cẩm Đào không muốn đồng ý, nhưng dưới sự van nài của đối phương, cô lại mềm lòng, đồng ý thay cô ta đóng bộ phim ngắn đó.
Phạn Tư hớn hở ra mặt, cô ta ríu rít không ngừng cảm ơn Hồ Cẩm Đào.

Cô ta chạy ra xe lấy kịch bản đưa cho Hồ Cẩm Đào.

Cô nhìn qua một lượt, câu thoại và bối cảnh dễ nhớ, chỉ cần dành ra hơn một tiếng đồng hồ là Hồ Cẩm Đào có thể học thuộc lòng bản kịch bản này.
Hai người trao đổi xong, Hồ Cẩm Đào cẩm kịch bản quay lưng rời đi cùng với trợ lý.
Nhưng Hồ Cẩm Đào đâu hề hay biết, sau khi bóng lưng của cô khuất dần, lớp mặt nạ giả dối của người phụ nữ đó được tháo gỡ khuôn.

Đôi môi tô son đỏ nhếch lên tỏ vẻ thần bí, khuôn mặt gian xảo hiện rõ biểu hiện nắm trong tay phần chắc thắng.

Bình Luận (0)
Comment