Đằng Nào Cũng Dính Sao Quả Tạ

Chương 14

Một cảnh tượng hết sức hãi hùng đang diễn ra ngay sau lưng tôi: Mỹ nhân nổi cơn tam bành cầm kéo quyết tâm truy đuổi tới cùng! Dòm cái cách cô nàng nghiến răng nghiến lợi gân xanh nổi đầy đầu kìa, tôi mà để bị bắt dính thì thể nào cũng sẽ bị cô ta cắt đứt cuống họng chết tươi cho xem!

“Sư đệ à, chớ có sợ, không phải sư tỷ muốn cắt cổ cưng đâu! Tin tôi đi, tôi nói thiệt mà!” – Vân Thoa ở ngay sau lưng tôi gào lên, lấp lánh trên tay cô ta chính là một cây kéo to đùng.

“Sư tỷ à, tất nhiên là đệ tin tỷ rồi!” – Tôi không dám quay đầu lại, cắm đầu cắm cổ mà chạy.

“Tôi đây thật sự chỉ muốn cắt nát cái chiếu, cái gối lẫn mớ quần áo của cậu ra xem một tí thôi mà!” – Cô tiếp tục gào.

“Thế chẳng thà cô cứ cắt cổ tôi đi còn hơn!” – Tôi vẫn tiếp tục chạy.

.

.

Nhờ có sự thúc giục không ngừng của ý nghĩ ‘không thể dừng lại được’, tôi tay xách lủ khủ cả tá tay nải to như cái cái bánh xe bò cắm đầu cắm cổ chạy ù xuống núi. Lúc đầu còn hăng máu đối đáp qua lại với Vân Thoa, về sau nghe tiếng cô nàng ngày một xa dần, bên tai tôi chỉ còn tiếng gió thổi vù vù, song đây lại không phải âm thanh phát ra do gió cản khi tiến về phía trước, mà là do đủ loại gió thổi xen vào nhau, có luồng cực lạnh, có luồng cực nóng, có ngọn thì ẩm ướt, có ngọn lại khô hanh, từ khắp bốn phương tám hướng thổi về. Trên người lúc nóng lúc lạnh, xương cốt va vào nhau lạch cạch, cảm giác cứ như thể đang lột xác vậy.

Dần dần tiếng gió cũng nhỏ dần, từ trong người dâng tràn một sức mạnh ấm áp an lành, tay chân chuyển động nhẹ nhàng, thoải mái đến lạ thường, nhẹ nhàng lướt qua rừng cây, băng qua bụi cỏ, đạp nước đi trên sông, không chút mệt mỏi, cũng chẳng cần phải thở dốc.

Liền sau đó tôi nghe được một âm thanh, văng vẳng bên tai, trầm đều êm ái, cẩn thận lắng nghe, có lúc là tiếng kể lại chuyện từ thuở khai thiên lập địa, có lúc là tiếng kể chuyện kỳ bí của các loài yêu tinh linh quái, lại có khi nói về các loại pháp thuật, nhưng cứ mỗi lần tôi ráng tập trung để nghe cho rõ, những âm thanh đó lại nhỏ đi, tôi không tự chủ được mà tăng tốc, cố gắng rượt theo những âm thanh này. Tôi nghe được tiếng thình thịch hết sức an ổn, là tiếng tim đập, khiến tôi chìm đắm vào đó trong khi vẫn đang chạy trối chết, mà càng nghe, lại càng có cảm giác như thể tiếng tim đập của bản thân đã bắt đầu dung nhập với những âm thanh ban nãy, dường như mình đã hoà vào với thiên nhiên, dần dà không cách nào phân biệt được là tiếng của mình hay là âm thanh của thế giới nữa luôn.

.

Cái cảm giác gì đây, khiến người ta thoải mái dễ chịu đến lạ kỳ, đến mức tôi từ từ đắm chìm vào trong đấy, rồi bắt đầu quên đi mất nguyên nhân bỏ chạy của chính mình, suy cho cùng là muốn chạy đi đâu, tôi chỉ còn biết cắm cúi chạy về phía trước, không ngừng vươn lên trước, càng chạy càng nhanh. Bất thình lình một vầng hào quang chói loà loé lên trước mắt, tôi đột nhiên hiểu ra, đó chính nơi mình muốn đến! Mang theo niềm hân hoan tột đỉnh, tôi liền phi như bay về phía ánh sáng ấy.

Bỗng dưng, từ đâu vang lên tiếng sáo du dương trầm buồn, giai điệu đẹp đẽ như vậy, tiết tấu khoan thai đến thế, mỗi một nhịp đều đánh thẳng vào lòng người, hết sức lay động lòng người, chẳng mấy chốc đã phá vỡ cái cảm giác mọi thứ hoà quyện vào nhau vừa rồi. Là làn điệu diệu kỳ nào đây? Tôi thấy hơi lưỡng lự, bước chân khẽ khựng lại. Chính khoảnh khắc ngần ngừ này của tôi, cũng đã đồng thời đặt dấu chấm hết cho quãng thời gian bình yên thanh thản nãy giờ, khiến nó tan biến nhanh như nước triều rút, ánh hào quang nọ cũng nhanh chóng mất hút đằng xa. Tôi rất không cam tâm, vừa đang định tiếp tục đuổi theo, chợt một âm thanh chói tai bén ngót vang lên! Kéo theo đó là cảm giác đau đớn tái tê trên vai trái! Cả người tôi run lên bần bật, đầu óc bất chợt thanh tỉnh hẳn ra, cảm giác như vừa bừng tỉnh khỏi cơn mộng lập tức ập tới, mới rồi mình bị làm sao thế nhỉ!?

Cơn đau quằn quại trên vai vẫn còn sờ sờ ra đấy, tôi cúi đầu nhìn xuống, một mũi tên đỏ thẫm đang cắm xuyên qua vai.

Cũng không chắc có phải là ảo giác hay không, mà ngay khi tôi vừa cúi đầu xuống, đã nhìn thấy một cọng lông chim vàng óng, rơi ra từ đuôi mũi tên, nương theo gió lượn lờ trong không trung, thế rồi liền biến mất tiêu.

Tôi lấy tay giữ chặt miệng vết thương, há mồm thở dốc. Từ hồi lên núi tới nay, tôi chưa từng lại bị thương như thế này bao giờ, mà không, phải nói là cho dù trước đây bị người ta lấy roi quất tới tấp cũng chưa hề có cảm giác đau nhức khôn xiết như vầy, nỗi đau như thể hồn phách bị vỡ nát mất rồi ấy!

Mũi tên này từ đâu bắn tới?

Tôi ngó khắp xung quanh, lạ chưa kìa, tôi cứ ngỡ là mình đã chạy đi rất xa rồi đấy chứ, có ngờ đâu, giờ đây khi nhìn lại, hoá ra vẫn còn kẹt dưới chân núi Bình Tâm, cảnh vật vẫn y chang lúc nãy, chỉ khác duy nhất một điều là nay có thêm một mũi tên dài cắm ngay trên vai đang không ngừng nhắc nhở tôi rằng mình đã bị thương!

Phải rồi, là cái thằng khốn nạn nào dám bắn lén ta!

Tôi nộ khí xung thiên ngẩng đầu lên nhìn theo hướng mũi tên bay ra, đập ngay vào mắt tôi là hình ảnh một người tay cầm sáo ngọc đứng ở trên cao phiêu dật như tiên giáng trần, trông có vẻ giống Vu Kính, hắn mặc bộ đồ màu trắng, miệng cười tủm tỉm đứng đó, bên cạnh hắn là một người khác đang kéo cung, khỏi phải nói tên này chính là kẻ đã bắn tên vào tôi, hình như là nhóc đồ đệ Điển Mặc của tôi thì phải, gã này khoác một chiếc áo đen, nhìn mãi vẫn không nhận ra đâu là da đâu là áo của hắn nữa.

Điển Mặc khi này mới hơi cúi đầu, khi tôi với nó bốn mắt nhìn nhau, trong lòng chợt run rẩy. Đôi mắt đang nhìn về tôi kia nào có giống với mắt một đứa bé đâu, hay nói đúng hơn là tôi dường như không phải đang nhìn vào mắt một người, mà là một không gian tối đen như mực.

Để tôi nói rõ một chút, tả như vậy cũng không phải bởi vì vẻ ngoài của nó đen như mun đâu, mà vì một nguyên nhân khác nào đó. Nhưng rốt cục là nguyên nhân gì thì chính tôi cũng không rõ, thế nên tôi quyết định không tiếp tục trò đấu mắt với nó nữa.

Chỗ tôi đứng vẫn còn sót lại dấu vết của những gì vừa xảy ra, những đốm sáng bay là là quanh tôi, tựa hồ như đang muốn nhắc nhở tôi chuyện mới rồi. Tôi tỉnh táo suy nghĩ một chốc, thật sự là quá kỳ lạ mà, một đứa lười chảy thây như tôi đây sao lại có thể mải mê chạy tới mức quên hết mọi chuyện, hơn nữa vầng hào quang khi ấy là thứ gì vậy ta?

Hai tên kia vẫn còn đứng trên cao, tôi ngước đầu lên tính hỏi, chợt đâu một luồng gió mát rượi vi vu thổi qua, làm y phục của bọn họ tung bay phấp phới, khiến tôi tưởng như mình vừa được nhìn thấy một cảnh tượng thoát tục chỉ có thể gặp được trong tranh. Ước gì tôi có ngay một cây bút để đề tên cho bức tranh trước mắt này, tôi sẽ gọi nó là “Hắc bạch vô thường”. (Là tên hai vị tay sai của Diêm vương mặc đồ đen và trắng, người thường mà gặp họ là coi như tới số :)))

.

Điển Mặc đặt cung tên xuống rồi mới bổ nhào về phía tôi, tôi vội vội vàng vàng nhảy sang bên né tránh.

Cậu nhỏ sửng sốt nhìn tôi: “Sư phụ, sao thầy lại trốn chứ? Lẽ nào thầy không cần con nữa?”

Ai biểu con đã đen sì như cái bánh gai lại còn phăm phăm nhào tới như thiên thạch đâm xuống trái đất làm chi, làm thầy sợ quá mới theo phản xạ có điều kiện mà né ra xa đấy chứ. Cơ mà này, cái vai vẫn còn đang nhức nhối của tôi lập tức cảnh cáo tôi đừng có dại mà đi đối xử tử tế với thằng nhãi này!

Không thấy tôi trả lời, Điển Mặc thận trọng bước tới trước mặt tôi, nhẹ nhàng níu lấy tay phải của tôi: “Sư phụ à, không sao đâu, thầy đã được an toàn rồi.”

“Ta thì không sao! Nhưng nhà mi sẽ có sao đó!” – Vốn định tỏ ra lạnh lùng đáp trả lại nó, thế nhưng ở đâu ra cái lý lẽ bắn người ta một mũi tên rồi lại đến an ủi nói rằng người ta đã được an toàn chứ! Tôi tức khí tới nỗi xổ nguyên một tràng xối xả vào mặt nó – “Bà nội cha cái thằng chết tiệt khi sư diệt tổ nhà mày! Có giỏi thì bắn tiếp một mũi nữa vào vị trí cách chỗ cũ hai tấc xéo một góc ba mươi độ ở góc dưới bên trái đi, thầy chết ngay cho mày xem! Rốt cục là thầy đây có thâm thù đại hận gì với mày hả con!”

“Sư phụ, thầy đừng nên kích động!” – Nó ra sức trấn an tôi, đồng thời giữ lấy cả hai tay tôi – “Thầy khoan hãy nói gì cả, hãy nghe con, con cũng là vì…”

Tôi lại càng sừng sộ hơn: “Không cho ta nói à, khi khổng khi không phải hy sinh để mi bắn một phát, bây giờ đến quyền phát ngôn cũng bị tước đoạt luôn sao?! Ta nói cho mi biết, mi đã bị trục xuất sư môn, đúng rồi đó! Là trục-xuất-sư-môn nghe rõ chưa!”

Vu Kính tà tà đáp xuống, hắng giọng lên tiếng: “Sư đệ này, căn cứ vào giới luật của Bình Tâm Nhai, những lời này hình như chỉ khi phát ra từ chính miệng của tôi, mới có hiệu lực mà thôi.”

Đang nóng máu ai rảnh mà đi để ý giới luật cơ chứ!

Điển Mặc không nói gì, mà dường như cũng chẳng hề có chút phật lòng, cái tay đang nắm lấy tay trái tôi bất chợt kéo mạnh một cái, làm miệng vết thương của tôi bị rách ra mất rồi! Tôi rú lên thảm thiết, phải nói là đau tới nỗi nói không nên lời luôn.

Tôi la lên thất thanh như thế, vậy mà không hề thấy nó hay Vu Kính bày tỏ tí cảm thông nào, hơn nữa tôi còn tận mắt trông thấy Vu Kính, chưởng môn đương nhiệm của Bình Tâm Nhai, đang ung dung hóng gió, tâm trạng rất chi là thoải mái.

Ngươi thân là chưởng môn, thấy đệ tử của mình bị bắt nạt như thế, còn không biết ra tay cứu giúp à? Tôi nhìn anh ta bằng ánh mắt chất vấn.

Anh chàng chớp chớp mắt ngây thơ trả lời rằng: “Hai thầy trò các cậu tương thân tương ái như vậy, thật là đáng ghen tị đó nha.”

.

.

Vu Kính này, rốt cục là nhà ngươi bị lác mắt, nhược thị, khiếm thị hay là quáng gà, tăng nhãn áp, lão thị thế hả? Rốt cục là con mắt nào của nhà ngươi nhìn ra bọn ta tương thân tương ái thế hả, cảnh tượng thằng nhãi con này ban nãy ám sát ta không thành hiện giờ liền muốn giết người diệt khẩu rành rành ra trước mắt đây cơ mà!

Điển Mặc trông thấy tôi lườm lườm Vu Kính, lại giật mạnh cái nữa, lôi kéo lực chú ý của tôi trở về chỗ nó, đầu vừa quay qua đã thấy cái mặt nó chình ình sát ngay trước mắt, hằn học nói: “Sư phụ à, con là đang cứu thầy! Đang cứu thầy đó!”

Thế nhưng sao ta trông cái mặt mi lúc này, cứ như là hận không thể băm ta ra thành trăm mảnh vậy cà!

Huống chi ở cái đất Bình Tâm Nhai này chẳng phải mọi người đều triệt để thi hành chính sách ‘Cơm ăn chẳng hết thì treo, việc làm chẳng hết thì kêu láng giềng’ sao, ở đâu ra cái màn tốt bụng cứu giúp này nữa vậy.

Vu Kính bật cười lấy cây sáo trong tay chọt chọt tôi, nói: “Sư đệ à, cậu thật tình không biết tình hình lúc đó nguy cấp đến chừng nào đâu!”

“Tình hình gì cơ?”

“Thì là mới đây thôi nè, cậu đã bước lên con đường ấy rồi, nếu không nhờ tôi thổi một khúc ‘Định hồn khúc’ để níu giữ hồn phách cậu lại, thì cậu đã toi mạng rồi!” – Vu Kính than thở – “Chỉ tiếc một điều, cho dù một người pháp lực có cao cường bao nhiêu, thì cả đời cũng chỉ có thể thổi ‘Định hồn khúc’ được một lần mà thôi, thành ra cây sáo này cũng hết xài được rồi.”

Tôi nhìn hắn vuốt ve cây sáo ngọc, dáng vẻ trông hết sức cô độc, cảm thấy thật không đành lòng, chưa kể việc nó được lôi ra sử dụng cũng là vì tôi, nghĩ thế liền muốn mở miệng an ủi anh chàng mấy câu, không ngờ chưa kịp nói lời nào, Vu Kính đã hí ha hí hửng cất cây sáo vào bên hông: “Thôi bỏ đi, đem nó theo loè người khác chơi cũng vui mà.”

.

Cái tay này…

.

Tôi vờ hắng giọng nói: “Thế thì vừa rồi đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Vu Kính thong thả giải thích: “Trong người cậu vừa nhận được pháp lực, vẫn chưa kịp dung hoà với phần pháp lực cũ, rồi lại bởi vì cậu chạy quá nhanh khiến pháp lực thất thoát ồ ạt, có phải lúc nãy cậu đã nhìn thấy một luồng sáng trắng không?”

“Đúng vậy.” – Cả một vùng sáng chói loá luôn.

“Nếu mà cậu chạy vào bên trong luồng sáng đó, thân xác sẽ bị bỏ lại, còn linh hồn thì bị pháp lực dắt đi mất, tình trạng đó chúng ta gọi nôm na là…”

Tôi sợ quýnh lên vội hỏi: “Tử vong?”

“Là thành tiên.” – Điển Mặc sửa lại cho đúng.

|Hết chương 13|

Bình Luận (0)
Comment