Đằng Nào Cũng Dính Sao Quả Tạ

Chương 37

Sau khi vụ việc bị phanh phui, kết quả là buổi thi bị hoãn lại nửa canh giờ để mà xử lý cho hết đống chân ghế nọ.

Và tất nhiên, ghế của tôi là cái duy nhất không bị cưa chân, nhìn cảnh xung quanh mình toàn những mái đầu thấp tè, tôi bỗng thấy sung sướng tột đỉnh khi được trải nghiệm cái cảm giác ‘tuy bạn không cao nhưng người khác vẫn phải ngước nhìn’.

Lúc Vu Kính bước vào, nhìn thấy tình cảnh như vậy, cũng chỉ ngoác mồm cười. Tiểu Hắc xách cái ghế bị cưa nhiều nhất tới đưa hắn, nghiêm trang nói: “Lãnh đạo phải biết chung vui với dân chứ.”

Vu Kính vui vẻ ngồi xuống.

Ngay lập tức kì thi được bắt đầu.

Sát nút giờ thi, Tiểu Hắc tranh thủ thì thầm với tôi: “Thầy nhớ nha, lát nữa đừng có viết gì hết, đợi chừng nào con giật tóc, thầy hãy lập tức thi triển pháp thuật lên con. Đến khi con giật tóc lần nữa, thầy hãy huỷ phép, giật thêm lần nữa, thầy lại làm phép, nói chung, chỉ cần con giật tóc, thầy cứ lần lượt làm phép rồi giải phép, tuyệt đối không được tự ý hành động đâu đấy.”

“Biết rồi mà.” – Tôi sốt ruột đáp lại.

“Sư phụ, thầy nhất định phải tin vào con đó!”



Cái này khó à nha.

Hai đệ tử đứng trên bục, hợp sức kéo mở một cuộn giấy dài thoòng ra, nội dung trong đó chính là đề thi do cụ chưởng môn ra: “Một ngày nọ, trời trong gió mát, ánh nắng chan hoà, trên núi Bình Tâm vẫn bình yên như mọi ngày. Thế nhưng, đành rằng Bình Tâm Nhai đã có một vị chưởng môn tuyệt vời nhất trần đời, chỉ là ngày vui thường ngắn chẳng tày gang, bỗng một hôm biến cố đột ngột xảy ra… (A Thất làm biếng nên tỉnh lược bớt năm trăm chữ) … Nguy rồi nguy rồi nguy rồi, lo âu lo âu lo âu, phải giải quyết nạn hồng thuỷ đã đến rất gần, rồi còn một loạt tai hoạ thi nhau kéo tới như nạn núi lửa phun vào ngày thứ hai, nạn thiên thạch rơi xuống trái đất vào ngày thứ ba, nạn động đất vào ngày thứ tư, nạn lở đất vào ngày thứ năm v.v.., bạn, với tư cách là một đệ tử của Bình Tâm Nhai, sẽ dùng loại pháp thuật nào để ứng phó đây?!”

Toàn bộ thí sinh trong trường thi đều ngã ngửa!

Phong thuỷ của Bình Tâm Nhai có vấn đề dữ vậy sao!

Điều quan trọng hơn là, cụ chưởng môn à, thứ mà ông viết ra là đề thi hay kịch bản phim vậy?

Hai tay đệ tử nọ vội hắng giọng, cuộn tấm giấy lại.

Phát giấy thi… vẫn suôn sẻ.

Mắt tôi liếc khẽ sang chỗ Vu Kính ở phía sau, hay chưa kìa, ngay đến giấy thi còn không thèm mở ra, đã lo nằm gục trên bàn ngáy pho pho, vừa đúng ý tôi luôn.

Tiểu Hắc giật tóc… Vẫn suôn sẻ.

Thi triển phép… Vẫn suôn sẻ.

Tay tôi không nghe theo ý chí của bản thân nữa mà bắt đầu đặt bút viết, tốt lắm, mọi việc đều suôn sẻ cả.

Nhưng mà, vì đâu Tiểu Hắc lại ngước mặt lên trời mà viết ấy nhỉ? Làm vậy thành ra tôi cũng không thoát khỏi cảnh ngẩng cái mặt lên mà viết hí hoáy, căn bản là không rõ mình đang viết cái gì nữa.

Kệ bà nó, qua cửa là được rồi.

Bất kể thế nào thì, trong khi các đệ tử chung quanh đều đang không ngừng kêu gào rằng đề ra quá hiểm, quá hóc búa, bọn tôi mà giải được thì đã sớm ra ngoài lập môn phái riêng rồi chứ còn ở lại Bình Tâm Nhai làm gì…, riêng tôi và đệ tử Tiểu Hắc của mình vẫn không thèm nhìn giấy thi mà nhanh nhẹn viết ra đáp án giữa muôn vàn ánh nhìn ngưỡng mộ.

Sắp hết giờ thi rồi.

Rốt cục Tiểu Hắc cũng giật tóc cậu ta. Tôi vội vàng hoá giải phép thuật, cúi đầu nhìn thử, tuyệt, viết đầy cả trang giấy luôn, bao nhiêu là chữ chi chít luôn. Kì này ngon lành rồi! Thành công lớn rồi!

Ủa, mà nội dung của mớ chữ xiên xiên vẹo vẹo này là cái gì vậy?



“Sư phụ thân yêu nhất nhất nhất của con, sao thầy dám chắc là con biết hết được đáp án của đề thi vậy? Những thứ mà đến thầy còn trả lời không được thì sao con trả lời được chứ? Mà nếu con đáp đúng được, bộ thầy không thấy mất mặt lắm sao? Bởi thế cho dù con có trả lời được hết, con cũng sẽ không viết ra đâu. Huống chi, thực tế là con cũng chả biết đáp án đâu. Suy đi tính lại thì, nếu con trả lời được, con quyết sẽ không để trắng bài thi đâu. Sư phụ, tại sao từ đầu tới giờ thầy cũng không chịu hỏi một câu coi con có biết làm bài hay không?… (Lược bỏ cho đến hết)…”

Trước mắt tôi gần như tối sầm lại.

Tiểu Hắc, cậu sao có thể canh ngay lúc này mà chơi xỏ tôi như vậy chứ!

Trong đầu tôi hiện lên cảnh tượng khi mà đem nộp cái bài thi này lên, bản thân sẽ trở thành đứa đệ tử chân truyền duy nhất bị trứng ngỗng, hu hu hu, như vậy thì làm sao mà tiếp tục ăn chùa ở chùa nơi này được đây? Té ra Tiểu Hắc mở hàng bán lưỡi cưa là để kiếm lộ phí cho thầy trò ta bỏ trốn khỏi Bình Tâm Nhai đây mà. Chuyện đã đến nước này thì đành phải bảo Tiểu Hắc gom hết tiền bạc lại rồi thu dọn hành lý, hai ta lên đường thôi~~~ Nên đến chỗ bà quả phụ khi xưa, hay là về lại Đường Lê đây? Đều không ổn cả, hay là sang chỗ Hà Đồng tìm nơi nương tựa vậy?

Trong lúc tôi đang miên man nghĩ ngợi, đột nhiên nghe thấy tiếng Tiểu Hắc ho khan, ngẩng đầu nhìn mới thấy cậu ta đang giật tóc.

Bây giờ cậu còn tính làm gì nữa đây? Cho dù bây giờ đột nhiên cậu nghĩ ra đáp án, thì cũng hết giờ mất rồi còn đâu! Bơ cậu ta luôn cho khoẻ!

Tiểu Hắc tiếp tục giật tóc liên hồi. Ta nói bơ là bơ nghe chưa!

Tiểu Hắc vẫn cứ liên tục giật tóc như điên. Tôi liền dứt khoát đá cái rầm vào chân bàn, tỏ ý tôi đã thấy rồi, chỉ là không thích xài phép đó nữa!

Tiểu Hắc thấy thế thì không giật tóc nữa, rồi im lặng ngồi ngay ngắn lại.

Đột nhiên tôi nhớ tới lời cậu ta vừa nói, nói rằng tôi nhất định phải tin tưởng cậu ta. Tin tưởng tin tưởng, muốn tôi làm sao mà tin tưởng cậu được đây! Nhưng mà thấy cậu ta ngồi chèo queo như vậy, trông mới tủi thân làm sao.

Tôi thở dài, một lần nữa thi triển phép bắt chước lên người cậu ta.

Hai vai Tiểu Hắc động đậy, cầm lấy tờ giấy thi đã bị viết vẽ lung tung lên, chậm rãi xé thành từng mảnh.

Tôi nhìn tờ giấy thi bị xé tan tành ngay trước mắt mình, trong lòng chợt có ý nghĩ đã ăn không được thì thôi phá cho hư hết luôn đi, thật chỉ muốn xách ghế lên phang thẳng vào mặt thằng cha Vu Kính, kẻ đã đề ra cái biện pháp hành xác này mà thôi!

Có điều đó cũng chỉ là nghĩ vậy thôi.

Tiểu Hắc vứt hết đống giấy thi vừa xé vụn kia sang một bên, lại với lấy một tờ giấy trắng, hiển nhiên là tôi cũng làm theo cậu ta mà lấy một tờ mới.

Chợt môi tôi mấp máy, Tiểu Hắc đang đọc thần chú sao, tôi tỉ mỉ phân tích, đây là… Đây không phải là pháp thuật bắt chước do tôi sáng tạo ra hay sao?! Cậu ta tính làm gì vậy? Cho dù bây giờ có muốn coi cọp bài của người khác, thì cũng có kịp nữa đâu?! Chỉ còn mấy giây nữa thôi là hết giờ rồi! Tiểu Hắc ngưng niệm chú, chỉ thiếu một âm tiết nữa thôi, chỉ cần có thêm âm tiết đó nữa là thần chú hoàn thành rồi, chỉ còn một âm tiết nữa thôi! Rõ ràng là Tiểu Hắc đang chờ đợi, lúc này, thời gian vừa hết. Tiếng chuông ngân vang!

Âm tiết cuối cùng giờ đây đã được bật ra khỏi miệng Tiểu Hắc, pháp thuật được kích hoạt.

Tiểu Hắc đang làm gì vậy? Cậu ta đang giở trò gì thế này? Cậu ta tính bắt chước ai vậy?

Tôi hoàn toàn đoán không ra, thế rồi tay tôi liền bị pháp thuật điều khiển, bắt đầu viết bài.

Ở ô điền tên thí sinh, tay tôi tự động nắn nót viết vào hai chữ, một kiểu chữ rồng bay phượng múa nhưng lại vô cùng xa lạ, “Vu Kính”.

Tiểu Hắc, người mà cậu bắt chước, là, Vu Kính?

Bắt chước vào đúng khoảnh khắc mà chuông vừa reo, Vu Kính liền mơ màng tỉnh giấc, điền tên vào bài thi?

Một lát sau phép thuật được giải, hiển nhiên phi vụ này đã thực hiện trót lọt. Ngay đến Vu Kính cũng không biết được mình bị trúng phép.

Tôi còn chưa nghĩ xong, hai đệ tử được cử làm giám thị đã lập tức thi triển phép thu hồi, rồi nhanh chóng mang toàn bộ bài thi của các thí sinh đi.

Tôi vẫn ngồi đực mặt ra đó, không kịp nghĩ gì cả.

Tiểu Hắc ghé vào tai tôi nói: “Kì này được điểm tối đa chắc luôn.”

Tôi ngơ ngáo chả hiểu ra làm sao, Tiểu Hắc cười chê tôi chậm hiểu.

Cơ mà lúc tôi dẫn Tiểu Hắc trở về từ nhà ăn, liền phát hiện ra trước cửa có chất rất nhiều chiếc hộp xinh đẹp, bên trên đều viết là tặng sư huynh Tiểu Hắc để giải quyết nhu cầu cấp thiết, mở ra xem thì thấy toàn bộ đều là lược chải chí.

Tiểu Hắc cũng ngơ ngác nhìn tôi như từ trên trời mới xuống, trong lòng tôi liền sáng tỏ, song tôi cũng không chế nhạo việc cậu ta chậm hiểu. Cơ mà tôi vẫn quyết định khoan hãy nói cho cậu ta biết, cái bộ dạng cậu chàng nắm tóc giật giật nọ quả thật rất dễ bị hiểu lầm là trên đầu có chí.

Màn đêm buông xuống, sáu đệ tử bị nhốt trong sáu kết giới riêng biệt để chấm các bài thi được phát ngẫu nhiên, đúng như quy định lúc đầu, bất kì ai kể cả chưởng môn cũng không được ra vào kết giới này.

Kết quả thi lần lượt được giao ra, kế đến được cho vào trong một cái hộp có phong ấn, vận chuyển ra ngoài, sau đó sẽ được chưởng môn công khai mở ra trước mặt mọi người trong hội trường.

Chúng tôi tập trung ở hội trường, Vu Kính mở hộp ra trước mặt mọi người, sáu tờ giấy báo điểm bay ra ngoài, liệt kê kết quả thi do sáu đệ tử chấm trong trạng thái cách ly.

Các đệ tử lập tức bu lại dò xem tên của mình. Tôi lo lắng nhìn Tiểu Hắc, cậu ta siết tay tôi như muốn trấn an. Một hồi sau, giữa rừng đệ tử chợt vang lên những tiếng xuýt xoa kinh ngạc: “Sao lại thế này, chưởng môn có đến hai kết quả đạt điểm tuyệt đối!”

“Có khi nào cậu nhầm rồi không?”

“Không thể nào! Rõ ràng do hai đệ tử khác nhau chấm cơ mà!”

Ánh mắt Vu Kính chậm rãi liếc qua, liền bắt gặp ánh mắt Tiểu Hắc, miệng khẽ mỉm cười.

Tiểu Hắc liền nói lớn: “Ái chà, sao lại không có kết quả thi của sư phụ tôi vậy?”

Câu nói này đã lôi kéo được sự chú ý của các đệ tử khác: “A, đúng thật là không thấy bài của Lý Sơ đâu!”

“Í, đúng là vậy thật!”

“Đã xảy ra chuyện gì vậy ta? Báo nhầm kết quả sao?”

“Nhất định là lúc ghi tên vào giấy báo điểm, đã viết nhầm thành tên của chưởng môn rồi.” – Tiểu Hắc ôn tồn lên tiếng – “Chi bằng, cứ mang bài thi của cả chưởng môn lẫn sư phụ ra xem thử thế nào?”

“Không cần, nhất định là nhập sai tên rồi.”

Vu Kính cắt ngang lời cậu ta, nhẹ nhàng vuốt một cái, một trong hai chữ Vu Kính đã bị đổi thành tên tôi.

Trong khi các đệ tử khác còn đang xì xầm bàn tán, lại có người phát hiện ra một chuyện khiến toàn thể chấn động, hấp dẫn được sự chú ý của mọi người: “Ối chà, sư huynh Điển Mặc xơi trứng ngỗng này!”

“Gì kì vậy, không phải chứ.”

“Thiệt đó, thiệt đó!”

“Thế ra, cái vụ cưa chân ghế…!”

“Trả tiền lại đây!!!”

“Năm trăm lượng vàng của tôi, trời ơi!!!”

“Có bản lĩnh thì lại trước mặt anh ta mà khóc!”

Kì thi cứ như vậy kết thúc.

Đương nhiên trò cá cược cũng được khép lại giữa một rừng tiếng khóc than.

Việc tôi đạt điểm tuyệt đối cứ như một kì tích, khiến vô số người trên Bình Tâm Nhai táng gia bại sản chỉ trong một đêm.

.

.

Tối hôm đó, ngay trong phòng mình, tôi liền dùng nhục hình tra khảo Tiểu Hắc: “Rốt cục đã xảy ra chuyện gì?”

“Ai bảo Vu Kính chơi ăn gian làm chi, nhất quyết muốn tự mình tham gia kì thi cho đã rồi lại không thèm làm bài. Dù gì hắn cũng dám chắc các các đệ tử chấm bài thi mà thấy tên của mình nhất định sẽ cho điểm tuyệt đối, bởi thế không thèm đặt bút viết lấy một chữ, đã vậy thì con quyết phải lợi dụng cho triệt để.” – Tiểu Hắc cười tít mắt.

“Cậu không sợ bị các đệ tử chấm bài phát hiện ư? Cho dù khả năng bị phát hiện chỉ có một phần sáu, nhưng vạn nhất có người nhận ra có tới hai bài mang tên Vu Kính thì biết làm sao?”

“Có bị phát hiện thì cũng là hai bài làm mang tên Vu Kính, chúng ta đã dùng thuật bắt chước để viết tên, về cơ bản là không có cách nào phân biệt được rốt cuộc bài nào mới là bài của hắn.”

“Nhưng mà, nếu lúc nãy Vu Kính đòi phúc khảo bài thi thì biết làm sao?”

“ Sư phụ à, thầy có cần phải đụt tới vậy không, nếu lôi bài thi ra tra xét, há chẳng phải việc chưởng môn đại nhân nộp giấy trắng sẽ bị phát hiện sao. Vu Kính đâu dại gì làm thế.” – Tiểu Hắc cười khì khì.

“Cơ mà, lỡ đâu ngay từ đầu Vu Kính đã viết tên lên rồi thì sao? Hoặc là viết vào thời điểm thầy vẫn chưa sao chép động tác của cậu thì làm sao?”

“Thường thì người ta sẽ viết tên vào đầu hoặc cuối buổi thi. Hơn nữa thầy nghĩ coi đêm trước ngày thi con rúc ở trong phòng để làm gì, chính là để luyện viết theo nét chữ của hắn đó. Nếu như thật sự để lỡ mất cơ hội, thì còn có thể mô phỏng theo, cũng phải giống đến tám chín chục phần trăm đó.” – Tiểu Hắc tràn đầy tự tin.

Một lát sau, tôi lại nghĩ tới một vấn đề khác: “Vậy tại sao cậu lại bị không điểm?”

“Nếu như cả ba người đều cùng tên cùng điểm, người ta vừa nhìn thì biết ngay là gian lận, bởi thế bài của con coi như bỏ. Dù gì con cũng không quan trọng điểm số.”

“Tuy rằng kết quả thi rất tốt, song chuyện lần này vẫn rất mạo hiểm đó.” – Tôi ré lên.

“Không có đâu, ngay từ trước khi thi con đã nắm chắc vụ này một trăm phần trăm rồi.”

“Vì sao?”

“Bởi vì Vu Kính cũng đặt cược cho thầy!”

“…”

Tiểu Hắc hai mắt chớp chớp, sáp lại gần tỏ ra thân thiết mà nhõng nhẽo: “Sư phụ, có phải lần này con rất có ích không?”

“Cũng xài được chút đỉnh đấy, chí chút xíu thôi hà.” – Tôi thấy không nên tán dương cậu chàng lên tận mây xanh.

Tiểu Hắc cười hè hè: “Con biết chút xíu mà thầy nói là cực kì nhiều mà.” – Nói rồi cậu ta lại ghé lại gần hơn – “Sư phụ, con có ích như vậy, lẽ nào thầy lại không…”

“Không khen thưởng cậu ấy à?”

“Đúng đúng đúng!” – Tiểu Hắc kích động tới mức hai mắt sáng lấp lánh!

“Đừng bao giờ, dù chỉ là nghĩ về vụ đó!” – Tôi nhìn cậu ta lom lom.

“Con cũng không tính nghĩ ngợi gì đâu, hành động ngay và luôn mới là số dzách!” – Hai mắt Tiểu Hắc giờ đây đã sáng rực như đèn pha luôn rồi!

“Muốn hành động ấy à, cũng được thôi,” – Tôi dùng nghiêm giọng cương quyết đẩy cậu ta ra khỏi phòng mình – “Bột mì ở dưới bếp, nước ở trong bồn, thịt để sẵn trên thớt, thầy ra bàn ngồi trước, mau đi làm đi, thầy muốn ăn sủi cảo!”

Hết chương 36

Bình Luận (0)
Comment