Đằng Nào Cũng Dính Sao Quả Tạ

Chương 42

Vu Kính ngừng nói, hớp một ngụm trà, rồi liếc nhìn tôi.

Tôi không biết nên tỏ thái độ gì với hắn nữa đây, đành phải đặt ấm trà xuống: “Bởi vậy nên, con ác thú Địa Ly kia, chính là Tiểu Hắc?”

Vu Kính khoát tay: “Nói cho đúng hơn thì, chỉ là nguyên thần của nó thôi. Sau đó tôi đã thu thập linh khí trời đất, hái dây tơ hồng, ngọc hình người…”

“Nói vậy thì cái nghi thức chọn sư phụ hồi đầu, kỳ thật chính là nghi thức chọn ra vật tế?”

Vu Kính vẫn tiếp tục đề tài vừa rồi: “Cậu biết không, ngay đến cảnh giới cao nhất của pháp thuật cũng chỉ có thể tạo nên thân thể của một đứa nhỏ mười tuổi thôi, thế mà cậu ta vẫn cứ muốn làm con trai, cậu nói coi một đứa bé trai mới mười tuổi thì làm ăn gì được…”

Tôi nói: “Vậy thứ mà cậu ấy muốn đổi, chính là thân thể tôi?”

Vu Kính vẫn tiếp tục màn tự biên tự diễn của mình: “Hơn nữa, thứ yêu độc chứa trong bầy quỷ mà cậu ta nuốt vào trên thực tế đã ngấm vào từng tấc da thịt của cậu ta, bao gồm cả ba sợi lông chim nọ…”

“Cậu ta đối xử tử tế với tôi, chỉ là vì muốn đổi hồn với tôi thôi ư?”

Vu Kính vẫn thao thao bất tuyệt: “Mặc dù với hình dạng thú của cậu ta mà nói thì chút đỉnh yêu độc ấy chẳng nhằm nhò gì, không đau cũng chẳng ngứa, song một khi đã chuyển sang hình người, thì sẽ tạo nên vết thương do trúng độc đáng sợ vô cùng, bởi thế…”

Tôi đập bàn ngắt ngang lời hắn, rốt cục Vu Kính cũng chịu nhìn thẳng vào tôi: “Rồi sau đó thì sao? Nghìn năm công lực mà tôi có được cũng là nhờ có cậu ta?”

Rốt cục Vu Kính cũng chịu trả lời câu hỏi của tôi: “Còn nhớ nụ hôn ngay lần đầu tiên gặp mặt của hai người không? Ngay chính lúc ấy cậu ta đã trao cho cậu một trong ba sợi lông của mình, bởi thế cậu mới có thêm nghìn năm công lực đó.”

“Sao phải làm vậy?”

“Thứ nhất, một khi cậu đã trở thành mục tiêu của cậu ta, cậu ta tất phải ngăn cản sự lão hoá của thân thể cậu. Thứ hai, cậu ta cũng lợi dụng cậu để đánh lạc hướng cho hành động tiếp theo của cậu ta.”

“Hành động tiếp theo ư?” – Tôi cố lấy lại bình tĩnh để suy nghĩ, giờ thì tôi đã hiểu – “Ác thú Địa Ly được trời phú cho năng lực hấp thụ pháp lực, thế ra ngay từ khi bắt đầu, những người bị mất đi công lực trên núi Bình Tâm, đều là nạn nhân của cậu ta sao?”

“Đúng vậy, cậu ta chỉ có thời hạn là một trăm tám mươi ngày để đoạt lấy thân xác cậu, song nếu chỉ dựa vào thân xác trẻ nhỏ lúc đó của cậu ta thì chắc chắn là không thể rồi. Mà dựa vào việc hút lấy pháp lực để thúc đẩy sự trưởng thành của thể xác, rõ ràng chính là phương pháp nhanh, gọn, lẹ nhất. Bất kể là chủ động tấn công hay hấp thụ một cách bị động, ác thú Địa Ly đều có thể cướp lấy pháp lực từ trên người đối phương. Mà tôi, thân là người thành lập giao dịch với cậu ta, việc duy nhất có thể làm là ra sức quấy rối cậu ta, bởi vậy cậu ta toàn tìm cách xua đuổi tôi ra chỗ khác, đây chính là lý do cậu ta tập kích cụ chưởng môn, để tôi phải bế quan để chữa trị cho ông ấy.”

Vu Kính lại hớp một ngụm trà, rồi nói tiếp: “Vân Thoa đi cùng với tôi, Vân Trâm thì bế quan, Đường Kỳ lại không rõ tung tích, nên hiển nhiên cậu ta sẽ chuyển mục tiêu lên người của Phan Khổng. Chướng ngại duy nhất của cậu ta chính là cậu, bởi không thể để cậu sinh nghi được. Thế là Điển Mặc liền thông đồng với Lưu Tịch, đệ tử của Phan Khổng, chẳng rõ hai người họ đã đạt thành hiệp nghị gì, mà có thể học được pháp thuật đồng hoá với cậu ta. Có lẽ chính vào lúc ấy, Lưu Tịch đã có được năng lực hấp thụ pháp lực của Điển Mặc, ngay trước đêm hôm đó đã hút đi công lực của Phan Khổng, chỉ có cậu là nghĩ rằng anh ta lên giường với Lưu Tịch nên mới không chịu quan sát kỹ thôi. Con tò he thành tinh bị thả ra đó, cũng chỉ là để nguỵ tạo hiện trường tập kích Phan Khổng nhằm qua mắt cậu thôi. Có điều Lưu Tịch đã tính sai một bước, đó là Điển Mặc còn cao tay hơn, mượn tay con tò he nọ để hút đi công lực của cả y lẫn Phan Khổng, sau cùng mới lấy lại số công lực đó từ trên người con tò he, nhờ thế chỉ trong một đêm đã lớn phổng lên.”

Tôi im lặng lắng nghe, thế giới của tôi, theo từng lời Vu Kính thốt ra, dần dần sụp đổ không còn tí gì, sau cùng tôi đã không còn biết nên tin vào cái gì nữa rồi, bởi mọi thứ đều là dối trá cả.

Suốt gần nửa năm trời sống dưới sự chở che và bầu bạn của Tiểu Hắc, thế mà từ đầu chí cuối, hết thảy đều chỉ là một âm mưu.

Tôi đã nói mà, một người như cậu ta, sao có thể thật lòng thích tôi được.

Cậu ta chỉ cần cái thân xác này, cần tôi trao cả trái tim cho cậu ta mà thôi.

Nghĩ lại thì Tiểu Hắc cũng từng nói với tôi, mà không chỉ một lần, rằng có con ở đây, không ai làm tổn thương được thân thể thầy đâu.

Khi ấy tôi lại còn thấy cảm động vì sự trân trọng của cậu ta đối với mình cơ đấy, giờ đây nghĩ lại mới hiểu ra hàm ý ẩn giấu bên trong những lời cậu ta nói.

Chẳng phải yêu thương gì tôi, mà chỉ là vì thân thể này thôi.

Chẳng phải yêu thương gì tôi, mà vì có chuyện muốn cầu cạnh tôi thôi.

Chẳng phải yêu thương gì tôi…

.

.

Phải lâu thật lâu sau đó, tôi mới nhìn sang chỗ Vu Kính: “Mục tiêu của cậu ta, từ đầu đến cuối đều là cái thân xác này sao?”

Vu Kính trầm ngâm hồi lâu mới đáp: “Còn cần phải hỏi sao?”

Hắn đứng lên, chỉ về phía phòng nghỉ dành cho khách ở đối diện: “Nếu cậu đã không muốn về nhà ngủ, thì bữa nay cứ nghỉ tạm nơi này đi, Lý Sơ, cậu không phải đứa ngốc, chỉ là hơi lười, thế mà giờ đây lại chịu rời giường vào lúc nửa đêm, chi bằng cứ dứt khoát suy nghĩ cho thấu đáo luôn đi.”

.

.

.

Một mình tôi nằm trên chiếc giường lạnh ngắt trong phòng khách, nghĩ về Tiểu Hắc, nghĩ về chính mình.

Mắt nhìn đăm đăm về phía bầu trời sáng rực đằng đông, nơi có ánh bình minh lấp lánh.

Cố gượng cười, tôi nguyên tưởng rằng cả đời này mình cũng sẽ không có cơ hội được ngắm mặt trời mọc cơ đấy.

Thế sự vốn dĩ vô thường.

Đến nỗi một đứa như tôi mà cũng có thể mất ngủ.

Trong suốt thời gian trằn trọc ấy, những mảnh ký ức giống như hình ảnh dán trên ***g đèn kéo quân, cứ lặp đi lặp lại mãi trong đầu tôi. Bỗng dưng tôi thấy xót xa khi chợt nhận ra rằng, trước khi nhận Tiểu Hắc làm đệ tử, thì cuộc đời tôi hầu như chẳng có kỉ niệm nào đáng nhớ cả. Tất cả những hồi ức trong tôi, đều có hình bóng cậu ta ở đó.

Lúc mới gặp nhau, cậu ta khi đó vẫn chỉ là một đứa nhỏ, người thì lùn tịt mà còn đen nhẻm.

Sau khi thôn tính xong hai con phượng hoàng lửa của Vân Trâm, Vân Thoa, thì đột biến thành thiếu niên, tay kéo trường cung, kiên quyết bắn rơi một thằng tôi đang sắp sửa bay đi mất.

Kế đó thì hấp thu toàn bộ yêu lực từ con tò he, rồi lột xác thành một chàng Tiểu Hắc trẻ tuổi đẹp trai lai láng, đồng hành với tôi trên toàn bộ hành trình rời khỏi một nơi mà tôi đã gắn bó không rời trong suốt mười năm qua, thẳng tiến về phía phái Bế Phong.

Sau cùng, cậu ta lại rơi vào trong hồ long tiên đậm đặc, thân thể bị tàn phá nặng nề.

Hết thảy đều rành rành ra trước mắt.

Tất cả những hành động chở che đầy dịu dàng, cưng chiều hết mực để lấy lòng tôi trên suốt dọc đường đi, trong giây phút này lại bỗng dưng trở thành những ký ức khiến tôi đau đớn đến tan nát cõi lòng.

Tâm trạng không vui, nên tôi xé nát cả tấm khăn trải giường mà mọi ngày vẫn hay tôn sùng nó như thánh vật, từng sợi vải, từng mảnh vải, tôi xé hết, xé cho nát vụn ra, rồi lại nhặt lên, lại xé nhỏ ra.

Tôi nghĩ chắc là mình điên mất rồi, song vì đâu mà trong lòng vẫn mang nặng một nỗi phiền muộn như thế, thật muốn thò tay vào, sờ thử xem rốt cục là thứ gì đang tác oai tác quái trong ***g ngực mình.

Tại sao phải cứu tôi cơ chứ, chẳng thà cứ để hồn phách tôi tiêu tan đi trong cái hang long tiên ấy, mà Tiểu Hắc cũng có thể nhờ vậy mà có được thân xác tôi, há chẳng phải trọn vẹn đôi đường, cả nhà đều vui hay sao?

.

.

.

Hoá ra là thế.

Bất thình lình tôi vùi cả đầu vào trong đống vải vụn bị mình xé tan tành từ tấm khăn trải giường, cười phá lên như một bệnh nhân tâm thần.

Vu Kính nghe thấy tiếng tôi cười, liển đẩy cửa bước vào. Vội vàng dựng tôi dậy khỏi giường: “Cậu muốn chết ngộp luôn đấy à?”

Tôi cười sằng sặc đến mức không thở nổi, nước mắt rơi lã chã theo từng hơi thở hổn hển, tôi níu lấy vai Vu Kính: “Anh nói xem, tại sao cậu ta lại phải cứu tôi chứ, chẳng thà cứ để tôi chết quách đi trong cái hang long tiên kia, như thế thì thân thể bị mất đi hồn phách của tôi sẽ mặc cho cậu ta xài, chẳng phải quá hay rồi sao? Anh nói xem, có phải cậu ta rất ngốc nghếch hay không?”

Tôi bị nghẹn bởi chính tiếng cười của mình, cố sức mà ho khan, Vu Kính nhẹ nhàng vuốt lưng tôi, giúp tôi dễ thở hơn.

Mãi đến khi điều hoà lại được hơi thở rồi, tôi mới tiếp tục chất vấn: “Khi ấy chẳng phải cậu ta muốn mập hợp với tôi sao, sao tự nhiên lại bỏ cuộc nửa chừng chứ?! Như thế thì chừng nào mới xong chuyện đây!”

“Nhẹ tay cái nào.” – Vu Kính gỡ hai bàn tay đang siết lấy hắn của tôi ra – “Giờ đây cậu đang mang trong mình sức mạnh của hai sợi lông vũ đó, chú ý dùng sức cho cẩn thận nào.”

“Anh nói gì cơ?”

“Ngay khoảnh khắc hồn phách quay trở về thân xác, cậu không cảm thấy có gì lạ sao? Khi đó gần như đã quá muộn màng rồi, nếu không nhờ sợi lông vũ thứ hai của cậu ta giúp linh hồn cậu chống chịu lại, thì chắc cậu đã hồn phi phách tán mất rồi. Nói cách khác, pháp lực hiện tại của cậu giờ đây có thể xem như khắp thế gian này không ai bì kịp. Tôi, cậu ta, tất cả mọi người, đều không phải là đối thủ của cậu.”

Những ngón tay của Vu Kính khẽ gõ lên mặt bàn: “Nếu như cậu thật sự hận cậu ta, cậu có quyền tuỳ ý trả thù cậu ta. Có điều, tôi phải cảnh báo trước với cậu, sợi lông vũ này chỉ đem lại tai vạ mà thôi, nếu như trong vòng một trăm tám mươi ngày mà cậu không lấy nó ra khỏi cơ thể, thì cả cậu lẫn cậu ta đều sẽ bị trục xuất khỏi thế gian này.”

Tôi quệt nước mắt: “Ý anh là sao?”

Vu Kính cười khẽ: “Bộ cậu nghĩ tôi thật sự sẽ để con ác thú này ở lại cõi nhân gian hay sao? Cậu ta vẫn tưởng rằng thân thể do tôi tạo ra kia sẽ bị trục xuất, kỳ thật sao cậu ta không ngẫm lại mà xem, nguyên liệu để tạo ra thân thể đều là sản phẩm thuộc về cõi người, hoàn toàn không khác chỗ nào so với cơ thể người, làm sao mà bị dương gian trục xuất được? Trong khi hồn phách thì lại là thứ mà vạn sự, vạn vật cùng sử dụng, làm sao có thể bị trục xuất đây? Thứ sẽ thật sự bị trục xuất chính là sức mạnh do cậu ta mang đến từ yêu giới, cũng chính là ba cọng lông vũ mà cậu ta đã chuyển nguyên thần vào đó.”

“Đến khi cậu ta đổi xác thành công, để rồi một trăm tám mươi ngày sau, mới phát hiện ra thân thể mà mình chiếm được rốt cục vẫn bị hủy diệt, trong khi cái xác đã bị mình vứt bỏ kia thì lại vẫn cứ tồn tại y nguyên. Yêu quái mà mất đi nguyên thần để nương tựa vào, thì chỉ còn nước quay trở lại cõi yêu mà khóc lóc hối hận vì sự ngu ngốc của bản thân mà thôi, như thế chẳng phải rất thú vị hay sao!”

Tôi nghe xong thì bàng hoàng thảng thốt, vốn dĩ con người tên Vu Kính này chính là mẫu người mà xưa giờ tôi không cách nào thấu hiểu được, giờ đây tôi đã biết ngay cả trong tương lai sau này mình cũng sẽ không bao giờ hiểu được hết con người hắn ta.

Vu Kính nhìn tôi lom lom, rồi nói tiếp: “Chẳng qua, cậu trông thế thôi cũng lại là một ẩn số khó dò đấy, thế này thì, xem như tôi đã vi phạm lời thề của chính mình rồi, mọi thứ đều lệch khỏi quỹ đạo ban đầu, những chuyện xảy ra tiếp theo đây, đều sẽ do hành vi của cậu quyết định. Thế nhưng tôi phải nói cho cậu hay, sợi lông vũ này không đơn giản chỉ là lấy ra khỏi cơ thể cậu đâu, mà phải chuyển nó sang một cơ thể khác mới được.” – Hắn ta kề sát vào tai tôi thủ thỉ – “Dù gì thì, trên Bình Tâm Nhai chúng ta vẫn còn hai cái xác không đang nằm sẵn trong quan tài kìa, lần này xem như tôi hào phóng, cậu cứ tự nhiên mà lấy xài đi ha.”

“Anh hoàn toàn không để tâm đến tánh mạng của sư đệ mình sao?”

Vu Kính cười khẩy: “Hai tên đó, sư phụ thì mưu toan đoạt quyền, đệ tử thì khi sư diệt tổ, giữ lại có ích lợi gì? Hai người họ đã trúng lời nguyền của tôi nên vẫn cứ nằm trong Uý linh đường, chưa tỉnh lại được đâu, bao giờ cậu rảnh thì cứ ra đó tống cho mỗi đứa một cọng lông, hãy nhớ là không được phép cho một người hai sợi đâu đấy, bằng không công lực người đó sẽ cao hơn tôi, khi đó hắn sẽ thoát khỏi lời nguyền.” – Hắn vỗ vai tôi – “Đến lúc đó, ba người bọn họ mỗi người mang theo sức mạnh của một sợi lông vũ, xem như thanh lý môn hộ cho Bình Tâm Nhai vậy.”

.

.

.

Một mình tôi, trong tiết trời se lạnh của buổi sớm mai, quanh quẩn con đường mòn trên dốc núi Bình Tâm.

Mãi cho đến khi suy nghĩ tường tận, rõ ràng hết mọi gốc cành rễ ngọn của vấn đề.

Liền đưa ra một quyết định, rồi đột nhiên tôi cảm thấy nhẹ nhõm thư thái vô cùng, thế nên tôi mới bắt đầu quan sát ngọn núi này, nơi tôi đã sinh sống suốt bao nhiêu năm nay.

Thật yên tĩnh, hoá ra vào những buổi sáng tinh mơ không gian nơi này sẽ tĩnh lặng đến như vậy, dường như thời gian đang ngừng trôi vậy. Tôi dỏng tai lên lắng nghe, từ chốn xa xăm nào đó, vọng lại tiếng hít thở chậm rãi và đều đặn, rõ ràng là âm thanh phát ra từ một người đang say ngủ.

Tôi bước vội hơn, cảnh vật xung quanh theo từng bước chân trôi nhanh về phía sau, đi đến đằng sau cánh cửa kia, trên chiếc giường tre của tôi, nơi có cậu đang nằm ngủ.

Hàng lông mày thả lỏng, đôi mắt nhắm nghiền, hơi thở sâu và chậm rãi, mái tóc xoã tung, tôi đứng ngắm cậu thật lâu, ngay đến tư thế ngủ của cậu cũng chưa từng thay đổi. Tôi bắt đầu tự hỏi liệu cậu còn có thể tỉnh lại hay không.

Tôi vươn tay ra hòng lay cậu dậy, thế rồi đột nhiên nhớ lại, từng có một lần cậu ta nhằm ngay lúc tôi đang say ngủ nhất mà gọi tôi dậy, đến khi tôi mơ màng mở mắt ra, thì cậu ta đáp một câu tỉnh như ruồi rằng không có chuyện gì đâu, thế là tôi mắng cậu ta một chập rồi lại biếng nhác nằm ườn ra ngủ tiếp.

Tôi nghĩ, có khi lúc đó cậu cũng như tôi bây giờ vậy, nhìn thấy một người nằm đó thật lâu mà không có động tĩnh gì, liền không khỏi hoài nghi liệu người ấy có còn tỉnh dậy được nữa hay không.

Tôi nhìn vào cánh tay đang vươn ra của mình một hồi, rồi chậm rãi rút tay về.

Thứ cậu khao khát có được từ tôi sẽ lấy đi mạng sống của tôi, thế nhưng sao tôi vẫn thấy luyến tiếc, không nỡ rời xa cậu? Vì sao tôi vẫn quyết định làm như như vậy?

Xem như là cậu thiếu nợ tôi vậy, kiếp sau nhớ phải trả cho hết đó.

Lời nguyền, cái lời nguyền Vu Kính vừa tiết lộ có lẽ chính là cách mà hắn bỏ nhỏ cho tôi.

Lời nguyền là một trong những pháp thuật đơn giản nhất. Đơn giản ở đây ý là, chỉ cần bạn có được pháp lực đủ mạnh, thì nó sẽ phát huy 100% tác dụng.

Tôi vươn tay ra, khẽ đặt lên trán cậu, hơi ấm từ thân nhiệt cậu truyền sang tay tôi, trong phút chốc bàn tay tôi bỗng cứng đờ lại, bởi vì tôi trông thấy, thấy cậu mở mắt ra.

Nhoẻn miệng cười với tôi, vẻ mệt mỏi hiện rõ trên gương mặt cậu, song cậu vẫn cười trấn an tôi, hai cánh môi hé mở để lộ hàm răng trắng tinh, một nụ cười thật khẽ, không hàm chứa bất kì ý nghĩ nào khác, chỉ đơn thuần là mỉm cười vì được nhìn thấy tôi thôi.

Tôi như trúng phải bùa mê thuốc lú, hay cũng có thể là do đã hạ quyết tâm nên tôi không còn chút do dự nào nữa, lập tức trèo lên giường, hai tay tôi giữ chặt lấy hai tay cậu, thân hình tôi đè lên cả người cậu ấy. Tiểu Hắc hoảng hốt, cả người chợt căng cứng, ngay khi cậu chưa kịp phản ứng lại, pháp lực đã nương theo tay tôi mà tuôn ra, tôi lầm rầm niệm thần chú, thét lớn một tiếng: “Định!”

Ngay sau đó toàn thân Tiểu Hắc liền chấn động mạnh, cứng đơ ra đó. Quả nhiên công lực của tôi đã chế ngự được cậu ta.

Tôi buông hai tay ra, khẽ vuốt ve gương mặt cậu ta, hàng lông mày cương nghị, đôi mắt phượng làm điên đảo bao người, sống mũi dọc dừa, đôi môi với những đường cong duyên dáng, ánh mắt đã thay đổi từ vẻ ngạc nhiên ban đầu thành vẻ hoang mang do không hiểu chuyện gì đang xảy ra, sau đó lại vì đột nhiên hiểu ra mà bắt đầu ánh lên vẻ kinh hoàng!

Thế nhưng cậu không thể cử động được, không thể nói năng được, chỉ có thể đưa mắt nhìn tôi.

Tôi cúi đầu, đặt môi mình lên môi cậu, thật khẽ, cảm giác ấm áp mang theo chút ẩm ướt này, khiến người ta không khỏi cảm thấy hoài niệm.

Từ trong cổ họng cậu vang lên âm thanh nghe như tiếng thở, lại giống như tiếng gầm nho nhỏ, dường như cậu đang cố phản kháng.

Nghiêm túc mà nói thì thế này đâu thể xem như cưỡng hôn được, tôi đã đã hôn cậu một cách hết sức dịu dàng, âu yếm, như thể chúng tôi là một đôi tình nhân thật sự vậy, nâng gương mặt cậu lên, đặt lên đó một nụ hôn. Tôi bắt đầu hồi tưởng lại lần đầu tiên bọn tôi gặp nhau, khi ấy Tiểu Hắc cũng hôn tôi một cái, khi đó chẳng qua là cậu ta muốn đưa sức mạnh vào người tôi, nên cũng chỉ hôn phớt qua nơi khoé miệng mà thôi, hơi ấm được truyền qua môi tôi, thứ cảm giác mà tôi cứ ngỡ là mình đã quên, song thân thể này, thì lại nhớ rõ đến từng chi tiết.

Tay tôi vuốt dọc xuống sống lưng trần trụi của cậu, khiến cậu không khỏi rùng mình theo bản năng. Cậu nhìn tôi đăm đăm bằng ánh mắt chất chứa muôn vàn cảm xúc, đến nỗi tôi không tài nào đọc được trong đó nói gì, nên tôi quyết định xem như không nhìn thấy nó. Tôi khẽ mút lấy làn da láng mịn khoẻ khoắn của cậu, lên những thớ cơ chắc nịch trên thân hình cao ráo ấy, cậu bắt đầu thở dốc, linh hồn tôi như bị thiêu cháy, cả người nóng rực như đặt trên lò lửa.

Nhưng so với thân xác đang nóng cháy hừng hực này, thì một góc nào đó ở sâu trong lòng tôi lại đang ngập chìm trong rét buốt, tĩnh lặng, không một gợn sóng.

Tôi nhanh chóng cởi hết đồ ra, tôi thở dốc khe khẽ, ôm lấy gương mặt cậu ta: “Chẳng phải cậu muốn làm vậy lắm ư? Thế thì chúng ta hãy làm thôi!”

Nụ hôn của tôi rải dần xuống dưới, từ chiếc cằm xuống đến cần cổ, rồi đến ***g ngực, tôi tàn sát bừa bãi trên thân thể hoàn mỹ của cậu như để hả giận!

Bỗng dưng có thứ gì đó ấm áp rơi trên cổ tôi, tôi ngẩng đầu lên nhìn, chỉ trông thấy một màu đỏ rực.

“Sư…phụ” – Tiểu Hắc ho ra máu, dường như đang dốc cạn sức lực, tập trung mọi sức mạnh đang có trong cơ thể cậu, để hoá giải một phần của lời nguyền, để có thể nói chuyện, cậu ngắm nhìn tôi: “Thấy thầy chủ động như vậy con rất phấn khích, thế nhưng không được đâu, mau giải phép thuật cho con…”

Tôi nhẹ nhàng kề sát vào bên tai cậu, thì thầm thật khẽ: “Là đổi hồn, đúng chứ?”

Vẻ khiếp sợ hiện rõ lên trong đôi mắt Tiểu Hắc, đôi đồng tử đen láy, sâu không thấy đáy ấy nhìn tôi chằm chằm với vẻ khiếp đảm. Một hồi sau mới nói: “Vu Kính đã…”

Ngón tay tôi đưa lên, chặn đôi môi cậu lại, không chút nể tình đập tan thứ pháp lực mà cậu đã vất vả lắm mới tập họp lại được, một lần nữa dùng lời nguyền để chế ngự thân thể cậu.

“Tôi biết hết mọi chuyện rồi, tôi phải trả thù cậu.” – Ngón tay tôi dịu dàng vuốt ve vầng trán láng mịn của cậu, miệng thì vẫn nói – “Bởi thế tôi mới quyết định lấy hết sức mạnh của cậu, mau giao ra cọng lông vũ còn lại đây.”

Mắt cậu ta bỗng sáng rực lên, như muốn nói gì đó, song lại không thể mở miệng được, chỉ có thể nhìn tôi bằng ánh mắt khó tin.

Cậu có cảm thấy bị tổn thương không?

Những tưởng rằng mình được yêu, để rồi chợt nhận ra rằng không phải vậy, thế nên trái tim bị tổn thương thật sâu sắc, cậu đã hiểu được cảm giác đó rồi chứ?

Sâu trong tâm khảm tôi thừa nhận, giây phút này đây, tôi thật sự rất muốn làm tổn thương cậu, có như vậy mới mới bù đắp được cho những nỗi đau mà tôi đã trải qua, và cả sắp sửa trải qua.

Lẽ ra tôi còn có thể làm quá đáng hơn, ra tay tàn nhẫn hơn thế, để ngay trong khoảnh khắc này, cậu có thể cảm nhận được thế nào là rơi vào địa ngục.

Chỉ là tôi không nỡ để cậu phải chịu khổ.

Chỉ là tôi không đành lòng.

“Nếu thầy thật sự cần nó, thì tự đi mà lấy nó.” – Cậu nhìn vào mắt tôi, bởi vì cố chống lại lời nguyền mà tôi đã niệm thêm vào, nên mỗi chữ cậu nói ra, đều phun ra một bụm máu tươi.

Tôi vỗ mạnh vào chính giữa đan điền của cậu, đánh tan pháp lực của cậu, sau đó nương theo kinh mạch của cậu, tìm kiếm thứ sức mạnh của loài ác thú đang ẩn núp sâu trong người cậu, song không thu được kết quả nào, tôi thừa biết, cọng lông vũ cuối cùng này, nhất định đang nằm ở nơi gần sát với nguyên thần của cậu nhất.

Xem ra, tôi phải len lỏi vào tâm thức của cậu để thăm dò rồi.

Tôi bắt đầu thiết lập những kết giới cực mạnh ở xung quanh căn nhà, sau đó siết lấy hai tay cậu, dùng thứ pháp lực mà cậu đã trao cho tôi thâm nhập vào hồn phách cậu, rồi thuận theo đó tìm vào dòng chảy tiềm thức đang ngủ say của cậu.

.

Mê cung, nội tâm của cậu thật giống như một cái mê cung rộng lớn với vô vàn lối đi, trước mặt có vô số con đường, mà dường như đường nào cũng chính là lối ra, song lại chẳng có lối nào đi được cả. Tôi chán chường nhìn vào những con đường trước mặt, con đường nào, mới là con đường dẫn đến con tim chân thành của cậu?

Tôi tập trung suy ngẫm, bên trong hồn phách có cái gì đó đang khẽ khàng chuyển động, dường như đang cộng hưởng với một thứ khác, tôi phán đoán phương hướng của nguồn cộng hưởng này, chậm rãi lần mò theo. Không gian vốn đang rộng thênh thang càng ngày càng hẹp dần, sau cùng tôi phát hiện ra mình đang lạc trong một vùng sương mù dày đặc, đến khi quay đầu lại, thì phía sau đã chẳng còn lối đi nào.

Song nguồn phát ra sự cộng hưởng mạnh mẽ ấy lại đang ở ngay đây, tôi nghĩ chắc mình đã đến được rất gần với bản thể của Tiểu Hắc rồi, chỉ là bị vây trong làn sương mù mờ mịt này, e là khó tìm ra được thứ mà mình muốn.

Tôi mò mẫm bên trong làn sương ấy, việc không cảm nhận được sự trôi qua của thời gian, khiến tôi thấy sốt ruột vô cùng, không biết bây giờ còn cách kỳ hạn một trăm tám mươi ngày bao lâu nữa, toàn bộ những gì tôi đã làm rốt cục có để lại chút ý nghĩa nào không.

Tôi điên cuồng tìm kiếm, song bất kể tôi có tìm tới cỡ nào, cũng chỉ trông thấy một màn sương mù trôi bồng bềnh.

Rốt cuộc đã bao nhiêu ngày trôi qua rồi, một ngày, hai ngày, hay ba ngày?

Sau cùng tôi đành gào lên trong tuyệt vọng: “TIỂU HẮCCC…”

Giọng nói tôi vang vọng khắp khu vực này, rồi dội lại từng hồi, chỉ hai chữ Tiểu Hắc, văng vẳng khắp nơi, không ngừng thay tôi kêu lên cái tên mà tôi muốn gọi nhất.

Trong nháy mắt lớp sương dày đặc tan biến đi hết, không gian trước mắt như trải rộng ra. Một sợi lông vũ vàng óng ánh, đang nằm ngay ngắn ngay trước mắt tôi, lơ lửng giữa không trung. Cọng lông sáng lấp lánh, rực rỡ, là lông của loài thú lạ kỳ nhất trên đời, cọng lông chứa đầy pháp lực, là một phần ba cuối cùng trong sức mạnh của cậu.

Tôi run rẩy cầm lấy nó, đưa vào trong hồn phách của mình,cảm giác ấm áp khi sức mạnh dâng tràn.

Bên tai chợt vang lên một tiếng nói, vọng về từ khắp bốn phương tám hướng.

“Gọi thêm lần nữa đi, dùng chính giọng nói của thầy mà gọi tên con”

“Để khi đã quay về cõi yêu rồi con vẫn còn có cái để nhớ đến thầy.”

“Cái tên này là thứ duy nhất mà thầy tặng cho con.”

“Kể từ nay về sau sẽ không còn ai gọi con như vậy nữa.”

“Vì sau này sẽ không còn có thầy nữa rồi.”

.

.

.

Hoá ra cậu vẫn luôn quan sát tôi sao.

Tôi nhanh chóng thoát ra khỏi ý thức của cậu như đang chạy trốn, mang theo cả sợi lông duy nhất còn lại của cậu, trở về với thân xác của chính mình.

Vừa mở mắt ra, đối diện tôi là đôi mắt của cậu.

Tiểu Hắc cứ lẳng lặng nhìn tôi, cậu nhìn sâu vào mắt tôi, nhìn mãi, nhìn mãi, ánh mắt chưa từng dời ra chỗ khác.

Đôi mắt của cậu đen láy, sáng long lanh, nhìn chăm chú vào tôi, đường nhìn thẳng tắp, như thể không còn cần phải nhìn thêm bất kì thứ gì khác nữa.

Không một lời nói nào được thốt ra, dường như cậu đang dùng ánh mắt ấy để gọi tôi.

Chắc tôi bệnh nặng lắm rồi, nên mới có suy nghĩ như vậy.

“Ngủ đi.” – Tôi nói.

Sức mạnh của lời nguyền tôi đặt lên người cậu, bởi vì pháp lực của tôi tăng cao, nên đã trở nên bất khả chiến bại rồi.

Vừa dứt lời, cậu đã chìm sâu vào giấc ngủ.

Ngủ đi, sẽ không còn thấy khổ đau chi nữa.

Tôi ngồi bên cạnh cậu, ngắm nhìn dáng vẻ say ngủ của cậu, cứ ngắm mãi như vậy, cho đến sát kỳ hạn của một trăm tám mươi ngày.

Sau khi xây dựng kết giới bảo vệ thân thể cậu, tôi đi thay một bộ đồ mới tinh màu trắng, đeo mảnh ngọc màu đỏ kia lên, đứng ngay cạnh giường cậu ta: “Đừng sợ, cậu sẽ sớm được trả tự do thôi. Sau khi tôi biến mất nửa canh giờ, pháp thuật do tôi thi triển lên cậu sẽ biến mất. Cậu có thể ở lại nhân gian này, cho đến tận khi chơi chán mới thôi.”

Tôi nói, dù biết thừa cậu không thể nghe thấy được, rồi quay đầu cất bước ra đi.

Đúng như tôi nghĩ, Vu Kính đã đứng sẵn ngoài cửa, không nói lời nào, chỉ dẫn tôi đến đỉnh núi cao nhất của Bình Tâm Nhai.

“Tôi sẽ bị nhân gian trục xuất như thế nào” – Rốt cục tôi vẫn là người mở miệng trước.

“Cậu sẽ trúng phải tia sét Thiên Nhãn, tan xương nát thịt.” – Vu Kính không hề quay đầu lại nhìn tôi- “Trong lịch sử có rât nhiều ghi chép về việc này, dân gian gọi là trời phạt đó.”

“Trời phạt không phải là do ông trời muốn trừng phạt những kẻ mang trên mình tội ác tày trời mà không ai can ngăn được hay sao?”

“Ông trời ổng cũng không có rảnh dữ vậy đâu. Chẳng qua có một sự trùng hợp hết sức ngẫu nhiên rằng những loài yêu ma đến được chốn nhân gian thông qua các con đường khác nhau đều là loại có pháp lực cao cường, đồng thời tính cách quái đản, khát máu mà thôi.” – Vu Kính thản nhiên đáp – “Nếu không phải vì Điển Mặc đã lập giao kèo với tôi, thì rất có thể hắn cũng sẽ gây hoạ làm náo loạn khắp một phương đấy.”

Vừa đi vừa nói một hồi, rốt cục cũng đã lên tới đỉnh của Bình Tâm Nhai.

Nhưng có một điều nằm ngoài dự liệu của tôi, đó là trên cái đài làm từ bạch ngọc rộng thênh thang kia, còn có cả sư tỷ Vân Thoa đã lâu không gặp cũng đang đợi sẵn ở đó, sau lưng cô ấy còn có thêm một cái lò luyện đan màu tím sậm cao hơn cả đầu người. Kỳ lạ thật, thứ này nằm ở đây từ bao giờ vậy?

Cô nhìn tôi chằm chằm, rồi nhìn sang chỗ Vu Kính, xong lại thở dài.

Tôi nhìn Vu Kính bằng ánh mắt hình dấu hỏi, muốn biết vì sao cô ấy cũng ở đây.

Vu Kính trả lời qua loa rằng, có khi phải cần nhờ đến cô ta, nên mới gọi lên theo.

Tuy rằng tôi rất thắc mắc, tuy tôi biết chắc chắn Vu Kính lại đang có mưu đồ gì đó, song tôi cũng chẳng muốn quan tâm thêm nữa. Vu Kính có lợi hại tới đâu, cũng không lý nào lại ngăn cản được trời phạt cả, dù gì tôi cũng sắp sửa được thoát khỏi mớ bòng bong mà có cố cách nào cũng không thể tháo gỡ được, không thể hiểu thấu được này. Chỉ là tôi cố vờ như không để ý đến thứ cảm giác tiếc nuối từ sâu trong đáy lòng mình mà thôi.

Đứng trên đỉnh núi dõi mắt trông ra bốn phía, trời xanh mây trắng bay, tâm trạng phiền muộn mấy ngày qua cũng vơi đi bớt, quá khứ sẽ mãi mãi chỉ còn là quá khứ mà thôi.

Tôi nhớ mình có từng nói rằng, nếu trên đời này không có chốn cho cậu dung thân, cùng lắm thì Lý Sơ tôi đây sẽ nhường lại vị trí của mình cho cậu!

Tôi thầm tự cười giễu chính mình, quả nhiên là ăn thì có thể ăn bậy, chứ nói thì chớ bao giờ nói bậy.

.

.

Chính ngọ, căn cứ theo nội dung ghi trong sách sử, các đợt thiên phạt đều diễn ra vào đúng chính ngọ. Tôi thận trọng tháo mảnh ngọc đỏ vốn là vật bất ly thân của mình xuống, đưa cho Vu Kính: “Đưa cái này cho Tiểu Hắc, xem như là bằng chứng cho thấy tôi đã từng tồn tại.”

“Cậu quá lương thiện rồi, không xứng đáng được chết đi trong thân phận đệ tử của Bình Tâm Nhai, nên từ giờ trở đi, tôi sẽ trục xuất cậu khỏi sư môn.” – Vu Kính nhận lấy mảnh ngọc, rồi nói, sau đó cả anh ta lẫn Vân Thoa đều lặng lẽ lùi ra một góc trên đài.

Vậy cũng tốt, tôi nghĩ.

Bầu trời đang quang đãng không một gợn mây, bất thình lình một tiếng nổ chói tai không rõ từ đâu vang lên, trong nhất thời cuồng phong thét gào, mây đen ùn ùn kéo đến, tầng tầng lớp lớp đen kịt, trong nháy mắt hội tụ lại thành một con mắt ngay giữa thinh không!

Mây mù cuồn cuộn bên trong con mắt do các cụm mây đen tụ lại mà thành nọ, ánh chớp đã bắt đầu manh nha giữa các tầng mây. Tôi biết thời khắc cuối cùng đã đến rồi, bỗng dưng tôi tha thiết mong được gặp lại Tiểu Hắc, tôi nhớ căn nhà của mình nằm ở phía nam ngọn núi, vừa tính quay đầu sang hướng đó mà nhìn, thì chợt một tia sét chói loà rạch nát bầu trời phóng thẳng xuống, trúng ngay vào người tôi!

Không kịp nghĩ ngợi gì, cũng không hề cảm nhận được đau đớn, tôi tận mắt chứng kiến thân xác mình tan thành mây khói, lượn lờ xung quanh, ba cọng lông vũ vàng óng cũng nát vụn, bay tứ tán trong không trung.

Câu nói sau cùng vẫn còn văng vẳng bên tai tôi, là giọng của Vu Kính, những lời đó thay vì gọi là điếu văn cho tôi, thì hẳn nên gọi là lời bình phẩm về cả cuộc đời tôi thì đúng hơn, khi ấy cũng chỉ nghe được anh ta trút một tiếng thở dài:

“Người xưa nói quả không sai, ngựa hiền quá dễ bị người đánh, người hiền quá dễ bị trời đánh.”*

Hết chương 41

Bình Luận (0)
Comment