Đăng Phong Thành Thần

Chương 41

Quả cầu vừa định đáp xuống thì từ không trung một quả cầu lửa lớn gấp mười lần quả cầu bên dưới xuất hiện, nó hút quả cầu nhỏ vào bên trong, rồi tỏa ra một luồng sáng chiếu rọi tứ phương. Người kia nhìn quả cầu lửa kinh ngạc, đưa tay chém về phía mặt trời, kiếm khí và đao khí song song bay lên, phá không mà đi, uy lực kinh người. Lúc này từ phía xa một bóng hình to lớn xuất hiện, Rum lao đến như một con mãnh thú, tay cầm rìu thánh xong lên trước mặt người kia, ngón trỏ chỉ lên trời " Thái dương cuồng ngạo "

Ầm

Đao và kiếm khí bị hút vào mặt trời, như một lò lửa nung chảy hai đạo kia thành một đám khí đen, tiêu tán đi hết, kế đó là quả cầu đáp xuống nơi hai người đang đứng, nói đúng hơn là hướng về nam nhân kia. Mặt trời tỏa ra một luồng nhiệt lượng khủng khiếp, đốt cháy vạn vật, hủy diệt sinh mệnh trong phạm vi của nó bùng phát. Sau vụ nổ bầu trời trở nên quang đãng, không còn bị các đám mây do ma khí tạo thành che đi ánh sáng từ mặt trời, bầu không khí dễ thở hơn không còn ngột ngạt do ma khí đã bị tán đi đáng kể.

Tưởng rằng mọi chuyện đã chấm dứt thì trước mắt đám người Võ Thần hiện lên khung cảnh kinh hãi, nam tử kia không tử thương sau cú vừa rồi mà còn đang liên tục đánh về phía Rum. Bản thân củng không yếu thế, Rum liên tục tung quyền đáp trả, càng đánh càng trở nên hăng máu.

Mặt đất như không chịu được sức mạnh của hai người họ, từ từ rạn nứt, chỗ hai người đứng càng lúc càng bị lún sâu xuống, chỉ thoáng chốc tạo thành một thung lũng. Chưa dừng ở đó, kình lực dư âm còn lan tỏa ra tứ phương tám hướng, núi cây, hoa cỏ, sinh vật lại lần nữa bị hủy diệt qua từng bước di chuyển của hai người.

Huyết Vực

Một vũng máu từ dưới chân nam tử kia lại bắt đầu lan rộng ra, bao phủ nơi hai người đang chiến đấu, Rum bỗng dưng chậm lại, lực lượng như bị rút đi mấy phần, không còn áp đảo nam tử kia được nữa, liên tục bị quyền kình của nam tử kia đánh cho thoái lui.

Nam tử kia mỉm cười " Trong phạm vi này thì ta là vô địch "

Huyết Thủ

Từ dưới vũng máu xuất hiện vô số cánh tay máu trồi lên, nắm lấy Rum mà kéo xuống, từ từ thân thể hắn bị chìm vào vũng máu, chỉ trong chốc lát biến mất không còn thấy hắn nữa.

" Lũ người hạ đẳng " nam tử kia mỉa mai nhìn đám người Võ Thần, hắn từ từ bước đên đám người bọn họ, trừng mắt một cái, bọn họ liền bị đao ý cắt ra thành ngàn mảnh, tử vong tại chỗ.

Nam tử kia mỉm cười chiến thắng thì một bàn tay từ dưới vũng máu trồi lên, ngón trỏ chỉ lên trời, giọng nói uy nghiêm mà mang đầy ngạo khí " Mặt trời xuống núi "

Ánh sáng từ trên cửu thiên giáng xuống khu vực bao phủ của huyết vực, mang theo sức mạnh kinh thiên, sức nóng kinh người thiêu cháy vùng đất máu. Ma khí bốc lên ngùn ngụt tận trời xanh, rồi dần dần tan biến, cơ thể của nam tử kia cũng cháy xém không ít chỗ sau nhiều đạo ánh sáng vừa rồi.

Nam tử kia nhìn Rum đang trồi lên từ dưới đất, mặt hung dữ " Ngươi thành công làm ta tức giận rồi "

" Kẻ bại trận lời nói không đáng một cân " Rum vẻ mặt khinh thường, hướng rìu thánh về phía nam tử

Rồi hai thân ảnh lao vào nhau, điên cuồng chiến đấu, kiếm khí, đao khí, kình phong,... được hai người họ dùng toàn lực thi triển, chấn động càng lúc càng mạnh, cả một Đại Lục vô tận rừng núi, sông suối, ao hồ cứ thế bị phá đi một mảng lớn, phạm vi ảnh hưởng càng ngày càng lan rộng.

" Chạy nhanh lên "

A Bối tay ôm Lệnh Hồ Xung, tay xách thi thể của Sứ, kế bên Chớp thì cõng Dạ Du, hai người dùng toàn bộ sức lực chạy thục mạng, đuổi theo sau là Sa Kê và Võ Thần. Họ di chuyển cực nhanh trong rừng, vượt mặt bao nhiêu đợt thú triều, nhưng cũng không tránh khỏi luồng lực lượng phóng đến dữ dội từ cuộc chiến nơi xa.

Lâu lâu Sa Kê phải dừng lại, tay bắt quyết, đập mạnh xuống, từng bức tường đá từ dưới đất trồi lên, ngăn chặn từng đợt xung kích đang truyền đến, tốc độ chậm lại đi ít nhiều so với mọi người. Võ Thần bị thương không nhẹ, tốc độ hắn là chậm nhất nên cố hết sức chỉ có thể song hành cùng Sa Kê, lâu lâu Sa Kê dừng lại ngăn đợt dư chấn thì bị hắn bỏ một khoảng nhưng lại bị đuổi kịp ngay sau đó

" Đám người còn lại đâu hết rồi " Võ Thần nhìn Sa Kê hỏi

Sa Kê không nhìn Võ Thần, giọng lạnh lùng " Họ đang bận ở một hướng khác "

" Lại một tên nữa " Võ Thần ngạc nhiên

Sa Kê gật đầu, rồi hai người dùng hết sức đuổi theo đám người phía trước, gần nơi đó có hai thân ảnh nam nữ xuất hiện, bọn họ không bỏ chạy, trái lại còn đứng nhìn từng đợt thú triều của vạn thú đang dẫm đạp lên nhau mà bỏ trốn. Kì lạ là thú triều tuy lao đến gần, chắc rằng bọn họ sẽ bị từng cỗ thân thể to lớn kia dẫm đạp thì chúng lại tách ra, chạy qua hai người.

" Dao động thật mạnh, xung chấn tạo ra cũng vô cùng khủng khiếp " thiếu nữ mặc giáp nhìn nam tử tiêu sái nói, nam tử tiêu sái gật đầu, rồi hắn chỉ tay về hướng đó " Muốn đến xem thử không "

Thiếu nữ mặc giáp suy nghĩ một lát rồi đồng ý " Đến xem tên hộ pháp làm ăn ra sao rồi "

Nam tử tiêu sái cười cười, lẩm bẩm trong miệng " Sắc trời bắt đầu ảm đạm, tất nhiên là ăn hành rồi "

Rồi hai người tiến về phía đó, mặc cho xung kích dữ dội bắn tới cũng đều bị hóa giải khi đến gần hai người họ, cứ thế một nam, một nữ ung dung đi về phía trước, không thèm quan tâm khung cảnh ngày càng trở nên hỗn loạn

" Xem ra hắn thua rồi " nam tử tiêu sái mỉm cười nhìn về phía trung tâm của chấn động, lúc này trong mắt hắn hiện lên thân ảnh máu me đầy người, Rum lúc này như ngọn lửa bùng lên rồi lụi tàn, chỉ còn nhen nhóm một tia sáng yếu

" Có nên cứu hắn không " thiếu nữ mặc giáp lay nhẹ vạt áo của nam tử tiêu sáo, ánh mắt lạnh lùng nhìn về hướng đó

" Không cần " nam tử tiêu sái lắc đầu, chỉ về một hướng khác

Trên một tảng đá lớn xa xa có một thân ảnh nam nhân hắc y đứng ở đỉnh, ánh mắt hắn tràn đầy ưu phiền nhìn về phía trận chiến, như đợi một thứ gì đó sắp diễn ra. Vạt áo hắn tung bay trong gió, khí tức thần thần, bí bí bao phủ con người đó khiến hắn cô độc giữa đất trời, như là một thứ tách biệt ra khỏi thế giới này, không hòa hợp hay phụ thuộc vào bất kỳ quy luật nào của tạo hóa.

Rum hít một ngụm khí, thở ra một hơi dài đầy mệt mỏi, vẻ ngạo nghễ lúc này đã pha lẫn sự mệt mỏi, hắn dường như đã cung căng hết cỡ, tùy thời có thể đứt bất cứ lúc nào. Ngược lại nam tử kia vẫn bộ dáng như cũ, có điều khí tức trên người hắn ảm đạm đi nhiều, không còn một cỗ bá khí như lúc đầu nữa.

" Đánh hay lắm, nếu ở thời của ta ngươi xứng đáng được vinh danh trên Thần Bảng " nam tử kí nhe hàm răng sắc nhọn, tay lau đi vết máu đen trên mép cười lớn, rồi hắn lắc đầu vẻ nuối tiếc " Chỉ tiếc ngươi đụng nhằm người, dám phạm đến Huyết Đế ta thì chỉ có con đường chết "

Nói rồi thân ảnh Huyết Đế bỗng biến mất tại chỗ, khi xuất hiện đã đến trước mặt Rum, khí trên người hắn bùng nổ, hình thành một thân thể chiến thần to lớn ở sau lưng, một tay cầm kiếm, tay còn lại cầm đao mà bổ xuống. Rum rìu thánh trong tay đưa lên, chặn đòn, bị lực đạo kinh người đánh cho lún sâu xuống mặt đất.

Từ dưới lòng đất, một đạo ánh sáng bùng lên, sáng rực cả bầu trời lúc chiều tà, ánh sáng hóa thành ngọn lửa, cuồn lấy thân thể chiến thần mà thiêu đốt. Chiến thần gầm lên giận dữ khi ngọn lửa kia cuồn lấy, đao kiếm trong tay liên tục bổ xuống nơi khởi nguồn của ngọn lửa, làm đất đá văng ra tứ tung, mặt đất bị cắt thành nhiều khe nứt lớn, sâu hút tầm mắt.
Bình Luận (0)
Comment