Đăng Phong Thành Thần

Chương 7

Nan tử bạch y bất ngờ, hắn hoàn toàn không quen nữ hài này, sao nàng lại dùng cử chỉ âu yếm với hắn như vậy. Dù cho hắn có mặt dày cở nào, bị một nữ hài không quen biết ôm như vậy khiến hắn thật sự không tự nhiên, một cảm giác nóng ấm truyền đến, làm hắn đỏ cả mặt.

- Này cô bé, ta biết ta rất tiêu sái, nhưng củng không đến mức ngươi phải làm như vậy a

Hắn dùng giọng điệu ngọt ngào, dù là lời lẽ có hơi "tự tin", củng khiến mọi người xung quanh cảm thấy êm tai. Đông Phương nữ hài lúc này mới buông hắn ra, nàng ánh mắt luyến tiếc, giọng điệu có phần u sầu.

- Kiếm Thần thì ra là ngươi, ta mạo phạm rồi

Kiếm Thần ngạc nhiên, nữ hài này vậy mà biết tên hắn, âu lai lịch của cô bé này củng không tầm thường. Đông Phương nữ hài giọng điệu cầu xin, hương Kiếm Thần nói:

- Kiếm Thần ngươi chắc chắn biết người ấy đang nơi đâu, làm ơn nói cho ta biết, coi như ta hạ thấp danh phận là một người đứng đầu thần giáo, cầu xin ngươi

Kiếm Thần nghe được câu đó mới minh bạch về thân phận nữ hài này, hắn lắc đầu.

- Ta không biết, tuy rằng ta và hắn thân thiết, nhưng hắn đi đâu, ta có thể quản được sao?

Đông Phương nữ hài tức giận, hai mắt ngấn nước.

- Ngươi nói dối, hắn củng nói dối, các ngươi đều là kẻ dối trá?

Kiếm thần thở dài, nhìn nữ hài trước mắt muốn khóc, hắn rất không đành lòng, cảm xúc với nữ hài này trong hắn vẫn còn đọng lại ít nhiều. Kiếm Thần tiến lại gần Đông Phương nữ hài, ôm nàng vào lòng, một tay xoa dầu nàng, một tay vòng qua ôm trọn eo nàng. Khiến Đông Phương nữ hài bất ngờ, lúng túng không biết làm gì, dù sao nàng vẫn là phận nữ nhi, bị một nam nhân ôm ấp yêu thương thì thật sự không biết làm gì, tay chân rung bần bật, như người bị cảm lạnh.



- Kiếm Thần...ngươi... ngươi buông ta ra

Nàng thều thào, giọng nói nhỏ đến mức, người bình thường nếu không lắng tai nghe củng không nghe được, Hăn vẫn như vậy, vẫn ôm nàng trước ánh mắt của đám đông.

Một cảnh này khiến mọi người xung quanh đều bất ngờ. Đoàn Dự ghé sát vào tai Vương Ngữ Yên mà nói nhỏ.

- Muội thấy không, ta đâu phải là gia hoả đào hoa nhất trần đời, theo ta thấy nam tử kia còn hơn ta vài ba bậc

Vương Ngữ Yên ngắt yêu Đoàn Dự một cái, mỉm chi mà không nói lời nào, đưa đôi mắt ngọc nhìn về phía hai người Kiếm Thần và Đông Phương nữ hài. Đoàn Dự bị ngắt một cái củng không phản ứng, chóng một tay lên cằm, nhìn Ngữ Yên bằng ánh bắt trìu mến.

Một lúc lâu Đông Phương nữ hài mới định thần lại, xô Kiếm Thần ra xa, mặt nàng ửng hồng, vẻ bẽn lẽn xen chút ngại ngùng trong thập phần đáng yêu. Người khác nhìn vào có khi lại muốn cắn nàng một cái cho chừa cái tội dễ thương của nàng.

- Kiếm Thần ngươi... ngươi...

Mắt nàng lại ngấn nước, một nữ hài kiêu ngạo tỏ vẻ người lớn giờ này mới hiện ra bản chất thật, chỉ là một cô bé ngây thơ dễ tổn thương.

Kiếm Thần rất hối hận, hắn không dằn lòng được mà mạo phạm tiểu cô nương này, e rằng lần này lớn chuyện, không biết tên đó mà biết được, thì sẽ thịt mình như thế nào. Kiếm Thần thở dài lắc đầu ngao ngán, đúng là khôn ba năm dại một giờ, hắn định xin lỗi và an ủi Đông Phương nữ hài thì có một tiếng động ngăn lại ý định của hắn.

Chuông thành kêu lên, báo động có điều chẳng lành. Những thẻ bài đăng ký tham gia bắt đầu sáng lên, một hàng chữ xuất hiện trên thiệp mời

"Thể lệ thi đấu thay đổi, hiện tại thành trì đang bị tấn công bởi ma giới, các thí sinh chỉ cần giết được các đơn vị thuộc ma giới, tích đủ điểm thì có thể thông qua vòng một. Ma giới càng mạnh, điểm thưởng càng cao, mười người đạt điểm cao nhất sẽ nhận được phần thưởng đặc biệt, hết "

Các thẻ bài đều hiện lên dòng chữ trên, ai nấy đều hiểu ít nhiều thế cục. Tiếng chuông vang càng lúc càng to, ai nấy đều chuẩn bị cho cuộc tấn công, người thì thu xếp đồ bỏ trốn, kẻ thì đi đến tường thành tham gia thủ thành, khung cảnh thậy hỗn độn...

Lệnh Hồ Xung nhảy qua tường thành Hắc Kiếm trên tay di động, chém liền ba kiếm, ba con Ma Lang mất đi sinh mệnh. Hắn lại hướng đến một con Hắc Tượng đang tấn công thành trì gần đó, Hắc Tượng cao bằng cổng thành, đôi ngà cứng như thép, da cứng như tinh kim, lại thêm lực lượng dời non, Lệnh Hồ Xung đến gần thì củng chỉ đứng đến đầu gối nó. Lệnh Hồ Xung chém ra một kiếm, kiếm hướng bụng Hắc Tượng mà tới, chỉ nghe tiếng động như thanh sắt đập vào tường sắt, trên bụng nó chỉ lưu lại một vết mờ mờ rách.

Lệnh Hồ Xung thấy không ổn, bèn vận khí, truyền vào Hắc Kiếm, thi triển Hoa Sơn Kiếm Pháp. Bóng kiếm tung bay, liên tiếp va chạm thân thể Hắc Tượng, làm nó đau nhói, không tấn công vào tường thành nữa, mà húc ngà vào Lệnh Hồ Xung. Hắc Tượng tuy to lớn nặng nề, nhưng tốc độ cực nhanh, hoàn toàn trái ngược với thân hình đồ sộ của nó.

Lệnh Hồ Xung bị chấn bay về sau năm trượng, tay phải tê rần. Hắn lấy trong người ra một hồ lô rựu, uống một ngụm, vẻ mặt sảng khoái, tiếp tục xong tới Hắc Tượng. Hắc Tượng củng không bị động, dùng chiếc vòi đánh về phía Lệnh Hồ Xung, coi như dù có là thép nếu bị đánh trúng củng chỉ có nước vỡ vụng.

Lệnh Hồ Xung chớp lấy thời cơ, dùng Tuý Bộ mà né một vòi đánh tới, dồn lực vào Hắc Kiếm, một kiếm chém đứt vòi voi. Hắc Tượng rống lên, hai mắt nó đỏ ngầu, hướng Lệnh Hồ Xung lao tới, nó điên thật rồi.

Lệnh Hồ Xung thấy Hắc Tượng lao đến, miệng mỉm cười, dồn sức vào Hắc Kiếm, định nhất kiếm sát Hắc Tượng. Hắc Tượng đến gần Lệnh Hồ Xung còn ba trượng thì bị một đạo kiếm khí từ trên trời lao xuống, kiếm khí khủng bố đi qua, cơ thể Hắc Tượng liền bị bổ làm hai, máu phun ra như suối. Củng may Lệnh Hồ Xung dùng chân khí hoá thành bức tường ngăn huyết dịch phun về phía mình, bằng không cơ thể hắn chắc chắn thành huyết nhân.

Lệnh Hồ Xung ngước lên, nhìn trên không trung, Vô Kỵ tay cầm thiết kiếm, trên mũi kiếm lại lơ lửng một cây mộc kiếm chỉ ngắn bằng hai gang tay,. Xung quanh hai thanh kiếm bao bọc một hư ảnh khổng lồ, hư ảnh khổng lồ đó lại chính là một thanh kiếm.

Lệnh Hồ Xung nhìn Vô Kỵ cười gượng, lại lấy hồ lô hớp vài ngụm rựu, tay cầm Hắc Kiếm tiếp tục lao đi, hướng các tiểu ma mà chém giết. Vô Kỵ củng không chậm chạp, đứng trên Tinh Linh Đại Cực Kiếm, hướng các ma thú trên không mà bay đi.

Chiến trường gần đó củng nhộn nhịp không kém, Tiêu Phong đứng giữa vòng tròn ma thú, ma thú liên tục lao vào tấn công hắn, vô cùng ác liệt. Tiêu Phong một quyền nối một quyền, từng đạo quyền kình đánh ra, khiến ma thú lớp bị đánh trọng thương bay ra ngoài, lớp bị đánh chết liên tục tăng lên. Khoản một tuần trà, thì một con Huyết Sư từ đâu đến lao vào vòng tròn ma thú, bầy ma thú thấy Huyết Sư thì lùi lại, không tiếp tục quần công nữa. Con Huyết Sư to bằng một con cự tượng, thân hình đỏ thẩm, hai mắt đầy tơ máu nhìn về phía Tiêu Phong, miệng gầm gừ.

Tiêu Phong chủ động đón đầu, hai tay phát lực đánh về hướng Huyết Sư, Huyết Sư gầm một cái, một trảo đón song thủ của Tiêu Phong. Hai lực lượng vừa chạm nhau, liền tạo ra một rung chấn nhỏ phạm vi mười trượng, Huyết Sư vẫn đứng vững, toát lên vẻ uy nghiêm của một vị chúa sơn lâm. Tiêu Phong lùi về sau ba bước, sắc mặt thập phần hưng phấn, hắn...
Bình Luận (0)
Comment