Ở một nơi khác, Thất Hoàng Tử chưa bao giờ được sống thoải mái dễ chịu như vậy.
Xong việc, hắn được đưa về chỗ ở.
Thái y mời rồi, thuốc cũng uống hết rồi, nhưng vẫn không có hiệu quả gì, Thất Hoàng Tử vẫn cứ si ngốc như vậy. Trước kia thì nhiều lắm cũng chỉ xem như là thân thể người lớn tính cách trẻ con, ngây thơ trong sáng, sẽ nói sẽ cười, muốn đi chơi khắp nơi. Bây giờ thì ngược lại, không cười, ngay cả nói cũng không nói được gì, cả ngày chỉ chui rúc ở trong phòng, miệng thì lẩm bẩm kêu áo đen giết người.
Tiểu Đậu là một tên nô tài trung thành, ngày ấy trong tiệc mừng thọ của Phó Hoàng Hậu cũng là nhờ hắn may mắn, buổi sáng thức dậy đột nhiên bị tiêu chảy nên không thể hầu hạ bên người Thất Hoàng Tử. Trong lòng hắn lo sợ người khác hầu hạ không được tận tâm sẽ làm Thất Hoàng Tử xảy ra chuyện gì, ai ngờ quả nhiên thật sự đã đã xảy ra chuyện.
Không chỉ Thất Hoàng Tử bị dọa đến mức bệnh ngốc càng nặng hơn mà cả hai tên thái giám hầu hạ bên người Thất Hoàng Tử cũng chết luôn.
Mọi chuyện kết thúc rồi Tiểu Đậu mới hết hồn đổ mồ hôi lạnh, cũng tự cảm thấy may là mình tốt số, hắn không dám nghĩ nhiều thêm nữa, chỉ thầm than Thất Hoàng Tử là người ngốc có phúc ngốc.
Tiểu Đậu thấy Thất Hoàng Tử suốt ngày chui rúc ở trong phòng thật sự không tốt cho nên khuyên hắn đi ra ngoài chơi, không đi xa mà chỉ đi ở gần gần, ngay cả con kiến, chim nhỏ cũng bày ra mới thuyết phục được Thất Hoàng Tử đồng ý ra khỏi phòng.
Đương nhiên là không chỉ có hai người đi thôi mà con có thêm mấy thái giám khác, những người là từ sau khi chuyện đó xảy ra được phân đến đây để chăm sóc Thất Hoàng Tử.
Nói là chăm sóc nhưng càng giống giám sát hơn.
Thất Hoàng Tử vừa cầm cây gậy nhỏ chọc chọc con kiến dưới gốc cây vừa âm thầm quan sát mấy người kia. Tiểu Đậu không phát hiện ra sự sắc bén này, chỉ cảm thấy là Thất Hoàng Tử đang buồn bã không vui nên tự mình leo lên cây tìm một cái tổ chim cho Thất Hoàng Tử, rồi moi mấy quả trứng chim từ bên trong ra dỗ hắn vui.
"Chim, chim!" Quả nhiên Thất Hoàng Tử vui vẻ hẳn lên, sau đó lại thắc mắc hỏi: "Nhưng mà con chim đâu phải như vậy đâu."
Tiểu Đậu thấy chủ nhân mình cuối cùng đã cười lên được một chút, lau mồ hôi giải thích nói: "Sau này quả trứng sẽ nở ra chim, chờ qua một thời gian những quả trứng này sẽ trở thành những con chim con."
"Chúng ta sẽ nuôi trứng chim."
Tiểu Đậu gian nan giải thích nói: "Trứng chim không thể nuôi, không đúng, nuôi sẽ không nở ra được chim con, phải ấp mới được."
"Cấp là cái gì?"
"Không phải cấp, là ấp, ấp chim, ấp ra chim con. Phải có chim mẹ tự mình ấp trứng thì mới có thể ấp ra chim con."
Thất Hoàng Tử dường như không hiểu ấp chim là gì, một tên thái giám chú ý đến chuyện này từ nãy giờ, cười nói: "Thất Hoàng Tử đừng nghe hắn nói, thật ra người cũng có thể ấp trứng chim, lấy trứng nhét vào trong ngực ấp hai ngày là có thể nở ra chim con."
Đây rõ ràng là một trò cười, hơn nữa còn có ý không tôn trọng muốn trêu chọc Thất Hoàng Tử. Tiểu Đậu đã hầu hạ bên người Thất Hoàng Tử nhiều năm nên đã gặp tình huống này rất nhiều lần, hắn biết không thể trêu chọc những người này cho nên chỉ có thể kéo Thất Hoàng Tử đi ra xa một chút.
Ai ngờ Thất Hoàng Tử lại nghe lọt được những lời này, ồn ào nói muốn ấp chim con, còn muốn bỏ trứng vào trong ngực.
Tiểu Đậu vừa tức vừa lo lắng, không dám nổi giận với mấy tên thái giám kia, lại sợ sẽ kích động đến Thất Hoàng Tử nên chỉ có thể thuận theo hắn, tự mình đi tìm cái túi nhỏ, bỏ mấy quả trứng vào trong cái túi nhỏ để cho Thất Hoàng Tử mang bên người, nói là chỉ cần hắn cẩn thận một chút không làm mấy quả trứng bị vỡ thì có lẽ có thể ấp ra chim con.
Vì thế Thất Hoàng Tử rất vui vẻ, cả người có sức sống hẳn lên, không suy nghĩ hay nhắc gì đến người áo đen kia nữa mà cả ngày chỉ cầm cái túi đi khoe với mọi người, nói rằng hắn đang ấp chim con, chim con rất nhanh sẽ được nở ra.
Bởi vì như thế mà rước lấy không ít lời chê cười của nhóm nô tài, việc này cũng rơi vào trong tai Phó Hoàng Hậu thông qua Niệm Thu.
Phó Hoàng Hậu suy nghĩ, có lẽ là nghĩ đến Lý Tần đáng thương cho nên nói với Niệm Thu, gọi Thất Hoàng Tử đến đây cho bà ta nhìn xem.
Từ sau khi xảy ra chuyện kia, nhìn qua thì cuộc sống của Thất Hoàng Tử rất bình thường nhưng Phó Hoàng Hậu biết là đã có không ít người đang âm thầm theo dõi giám sát hắn.
Dù sao thì có phải Thất Hoàng Tử bị dọa đến ngốc hơn hay không, còn phải suy xét thật cẩn thận.
Dù sao Thất Hoàng Tử đã bị người khác xem như là người của thế lực trong cung, bà ta chỉ cần tỏ ra một chút phong thái, bà ta là đích mẫu của Thất Hoàng Tử, mẫu hậu quan tâm người con bị bệnh cũng là điều bình thường. Cứ như vậy thì có thể để cho đứa nhỏ kia sống tốt hơn một chút.
Ngày hôm sau, Thất Hoàng Tử đã được triệu đến.
Thất Hoàng Tử nhận ra được Phó Hoàng Hậu, nhìn thấy Phó Hoàng Hậu thì gọi to mẫu hậu ngay lập tức, còn lấy cái túi ra cho bà ta xem nói là chim con mà mình đang ấp.
Phó Hoàng Hậu yêu thương mà xoa đầu hắn, sau đó giúp hắn sửa sang lại cái túi nhỏ rồi mới nói: "Mẫu hậu nhìn thấy rồi, chờ sau khi Hoàn Nhi ấp ra được chim nhỏ thì hãy đưa cho mẫu hậu xem."
Ánh mắt Thất Hoàng Tử lóe lên, khờ dại nói: "Được."
Những chuyện rối loạn ồn ào bên ngoài cuối cùng thì cũng cách nữ quyến trong Đông Cung vẫn là rất xa.
Ngày tháng dần dần bình ổn lại, tựa như là chưa từng có chuyện gì xảy ra, chỉ có mấy đứa nhỏ ở Đông Cung là ít ra cửa hơn, nhưng một khi ra khỏi cửa là một đàn một nhóm cùng đi, nếu không thì đều ở trong Tĩnh Cốc đọc sách.
Khung cảnh nơi đây thanh tịnh đẹp đẽ rất thích hợp để đọc sách, Bàn Nhi không chỉ thúc giục Tông Việt chăm chỉ học tập, đọc sách, nàng còn bắt đầu dạy một số việc như xâu kim luồn chỉ mà nữ nhi bình thường khác đều biết cho Uyển Chu.
Đương nhiên là Uyển Chu không muốn học nhưng dường như sau khi trải qua chuyện kia, mấy đứa nhỏ như đã trưởng thành hơn rất nhiều. Nếu nương nói phải học thì con bé sẽ học, bởi vậy mà ngón tay đã bị đâm mấy cái lỗ, nàng còn bị con bé làm nũng ồn ào muốn đi tìm Thái Tử cáo trạng.
Tông Kiềm là đứa bé không chịu ngồi yên một chỗ, nhưng sau khi Thái Tử làm xong bể cá mà Bàn Nhi muốn thì toàn bộ lực chú ý của thằng bé đều tập trung vào nó.
Bể cá kia được chế tạo rất tinh xảo, quả thực là dựa theo nguyên bản bức vẽ Thái Tử đưa đến Cục Chế Tạo, có núi giả, cây cầu nhỏ, dòng nước chảy, trên núi giả còn có chút rêu xanh.
Binh Nhi còn nghĩ rằng rêu xanh là giả, ai ngờ sờ thử lại là thật, ngay cả núi giả cũng là làm từ đá Thái Hồ ra.
Không thể không khiến người ta cảm thán là phải bỏ ra bao nhiêu công sức tâm huyết mới có thể làm ra được như thế này.
Bên cạnh núi giả là một cái guồng nước nhỏ xinh, cái guồng nước này làm cho cả bể cá đều có sức sống hẳn lên, guồng nước không có gió nhưng vẫn tự quay, theo sự chuyển động của nó, nước trong bể được chuyển đến trên núi giả, rồi từ trên núi giả chảy xuống tạo nên một cái thác nước nhỏ.
Đừng nói là đứa bé như Tông Kiềm nhìn thấy thích, ngay cả Bàn Nhi cũng cảm thấy tò mò, lúc cái bể này được chuyển đến đây, nàng đi xung quanh nhìn cái bể cá cả buổi trời, sau đó thông qua lời giải thích của thái giám trong Cục Chế Tạo mới hiểu được nguyên lý vận hành của nó
Thì ra sau khi Cục Chế Tạo nhận được bản vẽ bể cá này cũng đã đau đầu hết mấy ngày, nếu đã là đồ vật mà chủ nhân muốn thì đương nhiên là phải làm cho cẩn thận, tinh tế.
Rõ ràng thứ này dùng để nuôi cá nhưng sự kỳ diệu trong đó cũng khiến người trong Cục Chế Tạo mở ra được rất nhiều suy nghĩ, có người nói guồng nước chuyển động có thể khiến nước đang tĩnh trở thành động, như vậy thì cá trong hồ sẽ không dễ chết di.
Nếu đã như vậy thì guồng nước khẳng định phải không ngừng chuyển động, chuyển động nhất thời, bọn họ cũng có thể làm được, lợi dụng nhân lực thậm chí là lợi dụng sức gió, bọn họ đều có thể làm được.
Nhưng bể cá khẳng định sẽ để ở trong phòng, trong phòng không có gió, để một tên nô tài chuyên để hầu hạ bên cạnh một bể cá như này thì hiển nhiên là có chút không thực tế, vì thế vấn đề khó khăn lại đặt vào việc có thể khiến cho guồng nước không ngừng chuyển động.
Sau đó có một người thợ thủ công đưa ra ý kiến, ý kiến này có nhắc đến những đồ vật ở phương Tây mà Cục Chế Tạo nghiên cứu, những thứ này thì không cần nói chi tiết. Nói tóm lại là người thợ thủ công này cảm thấy có thể mượn những cái bánh răng ở trong cái đồng hồ phương Tây, nếu đồng hồ phương Tây có thể quay mấy ngày một lần thì vì sao không thể gắn bánh răng vào guồng nước, vừa có thể tiết kiệm sức lực, còn làm cho guồng nước chuyển động được lâu hơn.
Ý kiến này đã làm cho người của Cục Chế Tạo mở mang đầu óc hẳn ra, nếu không thì sao nói bên trong Cục Chế Tạo có sự khác biệt rất lớn so với những nơi khác, ở nơi khác thì đồng hồ phương Tây là thứ rất quý giá, nhưng ở nơi này bởi vì tiên đế yêu thích sưu tầm đồng hồ phương Tây nhất, cho nên những thứ này có rất nhiều ở trong cung.
Có vài thứ do lâu ngày không được sửa chữa hoặc vì gặp phải những vấn đề khác nhau mà hỏng hóc, dù sao thì cuối cùng bọn họ cũng đã gom góp được một bộ bánh răng nhỏ gắn vào trong bánh xe nước. Chỉ cần kéo dây cót thì bánh xe nước có thể tự chuyển động, theo như thử nghiệm của bọn họ thì một lần lên dây có thể duy trì được hơn nửa ngày.
Thời gian có hơi ngắn, không thể làm được quay tới mấy ngày giống như đồng hồ phương Tây nhưng mà nghe nói Cục Chế Tạo còn đang nghiên cứu về thứ này, sau khi nghiên cứu xong sẽ đưa qua đây một cái tốt hơn, cái này thì dùng đỡ trước.
Thái giám của Cục Chế Tạo vừa nói vừa thực hành cho Bàn Nhi xem một chút, Bàn Nhi xem rất vui vẻ, không chỉ thưởng cho thái giám này mà còn tặng riêng bạc để cho thái giám này mang về chia.
Tông Kiềm nhận được bể cá thì xem như là bảo bối, ngay lúc đó đã mang cá của mình bỏ vào trong bể.
Nhìn con cá bơi qua bơi lại ở trong bể, bánh xe nước lộc cộc xoay vòng đưa dòng nước chảy xuống, thằng bé nhìn suốt cả một buổi chiều, đến buổi tối Thái Tử tới rồi mà vẫn còn luyến tiếc không muốn đi. Cuối cùng Bàn Nhi chỉ có thể kêu mấy thái giám chuyển bể cá sang phòng của thằng bé, người làm mẹ như nàng còn cảm thấy hơi tiếc nuối.
Thái Tử cười nàng: "Cũng không phải là thứ quá quý hiếm, ngày mai kêu người của Cục Chế Tạo làm thêm một cái nữa đưa tới."
"Nào có nhiều đồng hồ phương Tây bị hỏng để lấy bánh răng như vậy, nếu có thể tự làm bánh răng thì tốt rồi."
Bàn Nhi không biết chỉ vì một câu nói của nàng mà Thái Tử đã cho truyền lời tới người ở Cục Chế Tạo.
Lời của Thái Tử, người của Cục Chế Tạo không dám xem nhẹ, thật ra bọn họ cũng đang suy nghĩ về vấn đề này, dù sao thì lợi ích từ bể cá cũng ở ngay trước mắt, nói không chừng còn có thể hiến cho các chủ nhân khác để nhận thêm ít khen thưởng gì đó.
Có thêm lời của Thái Tử, người của Cục Chế Tạo càng có thể tập trung mà nghiên cứu thứ này hơn, quả thật sau đó bọn họ đã chế tạo ra loại bánh răng có thể vận chuyển, mặc dù không giống với đồng hồ phương Tây lắm nhưng mà vẫn có thể sử dụng.
Bởi vì thứ này được làm rất khéo, còn là món đồ chơi thú vị cho nên sau đó đã phổ biến ra cả Tử Cấm thành, rồi lại phổ biến ra khắp cả kinh thánh, cứ thế càng ngày càng nhiều người có hứng thú với bánh răng phương Tấy nên dùng nó để làm thêm nhiều thứ khác, nhưng mà đây là chuyện sau này, không nói kĩ hơn nữa.
Theo thời gian dần dần trôi qua, tiết trời càng ngày càng lạnh, nếu là trước kia thì đã sớm sắp xếp xong chuyện quay về Tử Cấm thành rồi nhưng mà năm nay lại không nghe Thành An đế nhắc gì tới.
Mà đúng ngay lúc ấy, trong Đông cung đã xảy ra một chuyện không lớn không nhỏ.
Chung Lương Viện qua đời.
Từ sau khi sinh con, sức khỏe của Chung Lương Viện đã không tốt.
Cũng không có vấn đề gì lớn chỉ là bởi vì lúc sinh con xảy ra chút vấn đề cho nên mắc phải chứng rong huyết sau sinh .
Chứng rong huyết giống như tên gọi của nó, ý là chỉ người phụ nữ sau khi sinh con xong thì thân d.ưới chảy máu không ngừng, nếu như máu chảy quá nhiều thì là bị băng huyết, còn nếu chảy máu ít lại liên tục không ngừng thì gọi là rong huyết.
Nếu như không phải băng huyết thì sẽ không quá nghiêm trọng, nói trắng ra thì nó chính là bệnh mãn tính, cần phải điều dưỡng từ từ. Đã mời thái y, thuốc cũng uống đầy đủ nhưng mà chứng rong huyết sau sinh của Chung Lương Viện vẫn không khỏi.
Nhìn thôi thì thấy bệnh này không quá nghiêm trọng nhưng đối với nữ nhân trong Đông cung thì đã là bệnh nặng.
Bởi vì nếu các phi tần trong cung đến tháng thì trước tiên phải treo khăn đỏ không thể thị tẩm rồi chứ còn nói gì đến rong huyết. Một tháng Chung Lương Viện đã phải bệnh hơn nửa tháng vì chứng rong huyết này.
Hơn nữa chảy máu quanh năm suốt tháng như vậy thì bản thân nàng ta cũng chịu không nổi, có không ít người ở trong Đông cung suy đoán rằng nếu Chung Lương Viện không khỏi bệnh thì sợ là chẳng mấy năm nữa sẽ qua đời. Đoán thì đoán như vậy nhưng người thì vẫn bình an, ai cũng không ngờ rằng nàng ta sẽ chết đột ngột như thế.
Bởi vì các chủ nhân của Đông cung đều đang ở Tây Uyển cho nên việc này báo tới đây sẽ không được nhanh.
Dù sao thì có nhanh cũng không nhanh bằng Triệu Hi Nguyệt, sở dĩ người ở bên Tây Uyển biết được Chung Lương Viện không còn nữa là nhờ Triệu Hi Nguyệt ôm Ngũ công tử tới đây nói là Lý Lương Viện muốn cướp đứa bé, nhờ vậy mà mọi người mới biết được chuyện này.
Chuyện một Lương Viện chết ở trong Đông cung nói lớn thì không lớn nói nhỏ cũng không nhỏ, nhưng xem dáng vẻ của Triệu Hi Nguyệt rõ ràng là muốn làm to chuyện này lên.
Ngay cả Thái Tử cũng bị quấy rầy đến, sau khi hỏi rõ ràng mọi chuyện hắn cực kỳ tức giận.
Hắn vô duyên vô cớ nổi giận nhưng chủ yếu là trút lên người Triệu Hi Nguyệt, mà nếu nói Thái Tử nổi giận bởi vì một người dường như tàng hình ở Đông cung thì ai cũng không tin nổi.
Sau đó Triệu Hi Nguyệt bị quăng vào trong Thuần Nhất Trai, Ngũ công tử cũng tạm thời ở trong Thuần Nhất Trai chỗ của Thái Tử Phi. Thái Tử thì lại trở về Xuân Ngẫu Trai.
Bàn Nhi biết là Thái Tử không vui, thấy hắn đi thư phòng cũng không đi qua quấy rầy. Chờ đến khi trời bên ngoài đã tối như mực rồi nàng mới cầm đèn đi đến thư phòng.
Chỉ có một cây đèn nhỏ thì đương nhiên không thể chiếu sáng thư phòng hơn được bao nhiêu. Dưới ánh đèn mờ ảo, trên khuôn mặt bình tĩnh của Thái Tử tràn đầy mệt mỏi.
Bàn Nhi đoán là bởi vì gần đây bên ngoài xảy ra quá nhiều chuyện, lại thêm chuyện này nữa nên châm ra khó chịu mà Thái Tử giấu trong lòng đã lâu, khiến cho hắn tức giận đến vậy.
"Lúc trước nàng tự dưng sinh non Uyển Chu, cô đã tra ra được vài thứ nhưng manh mối lại bị cắt đứt. Sau đó cô đã sàng lọc lại trên dưới Đông cung hết một lần, nhìn qua thì đã sạch sẽ nhưng lúc Hà Lương Viện và Chung Lương Viện sinh con đều xảy ra chút chuyện."
Cho nên Chung Lương Viện mới mắc phải chứng rong huyết, mà bản thân Hà Lương Viện thì không có việc gì nhưng cơ thể Lục Quận Chúa cứ luôn ốm yếu?
Thái Tử chưa bao giờ nói với nàng những việc này, mà Bàn Nhi thì bởi vì ý nghĩ muốn tránh hiềm nghi cho nên không có chú ý quá nhiều đối với việc sinh con của Hà Lương Viện và Chung Lương Viện. Nàng chỉ biết là một người thì bị rong huyết, một người thì bị sinh non, cơ thể Lục Quận Chúa hơi ốm yếu, nhưng mà chưa bao giờ nghĩ đến trong chuyện này còn có nhiều vấn đề như vậy.
"Một ngày nào đó, cô sẽ bẻ gãy hết tất cả móng vuốt của những người đó!" Thái Tử lạnh lùng nói.
Hắn... Từ trước đến nay vẫn luôn ôn hòa, đây là lần đầu tiên Bàn Nhi thấy Thái Tử nói ra lời lạnh lùng như vậy, là nổi giận bởi vì con nối dòng của Đông cung không như ý hay là bởi vì áy náy?
Về phần tại sao áy náy, nếu là trước kia có lẽ Bàn Nhi sẽ không hiểu nhưng bây giờ thì dường như nàng đã hiểu ra gì đó.