Suốt cả cuộc nói chuyện, Phó Hoàng Hậu đều nở nụ cười, cười một cách cực kì đoan chính lễ độ, giống như lúc bà ta mới được gả cho Thành An đế vậy, đẹp đến mê lòng người.
Nhưng lại không được Thành An đế yêu thích.
Tại sao lại không được yêu thích? Từ trước đến nay Thành An đế chưa từng nghĩ tới chuyện này, ông ta cũng không muốn nghĩ tới chuyện này làm gì.
Phó Hoàng Hậu xuất thân từ phủ Tần quốc công, là một đứa con gái cưng của trời thứ thật, lại phải gả cho một vương gia không được sủng. Ban đầu lúc biết mình được tứ hôn, mà người được gả cho mình lại là đích trưởng nữ của phủ Tần quốc công, Thành An đế có chút không tin, nhưng không thể không nói, trong lòng ông ta thầm cảm thấy vui mừng.
Nhưng đến khi Phó Hoàng Hậu được gả vào cửa rồi, ông ta dần dần không còn vui như vậy nữa.
Thê tử xuất thân cao quý, còn ông ta chỉ là một hoàng tử do cung nữ sinh ra, từ nhỏ đã không được xem trọng, thậm chí còn bị người ta ghét bỏ, thế nên có rất nhiều lúc ông ta có chút kính sợ người thê tử này.
Trượng phu nể sợ thê tử, đây vốn không phải chuyện hay ho gì, cho nên khi Cao Quý Phi xinh đẹp yêu kiều xuất hiện, Chu Hiền Phi hiền lương thục đức hiểu lòng người xuất hiện, lại có thêm càng lúc càng nhiều người khác nữa, Thành An đế càng không muốn phải đối mặt với Phó Hoàng Hậu nữa.
Đến khi ông ta thành công lên ngôi, có thể nhăn mày xả giận rồi nhưng lại phát hiện ra bản thân không có cách nào mà nắm bắt được nữ nhân này.
Bà ta trước mặt người khác đoan chính rộng lượng, sau lại đối xử tốt với phi tần hậu cung, khiến cho người ta không thể bắt lỗi được, bà ta còn sinh được một đứa con trai, ngồi vững vàng trên ngôi vị hoàng hậu của bà ta.
Mãi cho đến nhiều năm sau, Thành An đế đã quên mất nỗi kính sợ ban đầu. Ông ta là Hoàng Đế, đất trong toàn thiên hạ đều thuộc về vua, người trong đất trời bao la này đều phải cúi đầu xưng thần, tất cả mọi người đều nên nằm dưới quyền cai trị của ông ta.
Mãi đến lúc này, ông ta mới nhận ra bản thân không hề quên, không hề quên chút nào.
Vẫn như lúc đó.
Cái đồ đàn bà độc ác! Câu này Thành An đế đã mắng rất nhiều lần, nhưng cũng chỉ có thể phát ra tiếng a a thôi.
“Được rồi, thời gian cũng không còn sớm. Thần thiếp cũng không làm phiền bệ hạ nghỉ ngơi nữa. Bệ hạ nghỉ ngơi cho tốt, chỉ có như vậy mới có thể bảo trọng long thể.”
Phó Hoàng Hậu cung kính hành lễ, lúc đứng dậy chỉnh lại dây lưng của cát phục, quay người rời đi.
Thái giám ở bên cạnh cũng không dám ngẩng đầu lên, dường như tự xem bản thân là một người vừa mù vừa điếc.
Tân đế lên ngôi, tất nhiên phải chuyển cung.
Nhưng tân đế lại cảm thấy phụ hoàng còn đang mang bệnh, chuyện chuyển cung không vội, vẫn là Phó Thái Hậu lên tiếng nói mỗi triều thiên tử là một triều thần khác nhau, tân đế đã trở thành quân vương, thì nên chuyển đến Càn Thanh cung, thế này mới có thể sắp xếp chỗ ở cho phi tần của Thái Thượng Hoàng được, cũng không thể cứ để phi tần của Thái Thượng Hoàng ở trong hậu cung của tân đế mãi được, để vậy không hợp lí.
Tân đế suy nghĩ một hồi, cuối cùng cũng ân chuẩn, cho người đem địa đồ của Tử Cấm Thành tới, tự tay chọn cho Thái Thượng Hoàng một nơi thích hợp để bảo dưỡng tuổi thọ.
Lúc Bàn Nhi đến, Tông Tông đang ở trước long án xem địa đồ.
Phúc Lộc lúc này cũng xem như bay lên cành cao rồi, mặc trên mình một bộ y phục thái giám tổng quản mới tinh, không những tinh thần tươi tắn mà còn thêm vài phần khí chất.
Có điều mặt thì vẫn giữ nguyên gương mặt ấy, thậm chí gặp Bàn Nhi còn nở nụ cười tươi roi rói.
“Tô chủ tử mời đi bên này.”
Bàn Nhi được Phúc Lộc dẫn vào trong, Tông Tông mặc một bộ long bào ngẩng đầu lên nhìn nàng, vẫy tay gọi nàng qua: “Qua đây giúp trẫm xem cái này.”
Từ một tiếng “trẫm” này, Bàn Nhi nhận ra Thái Tử đã nhập vai rất nhanh, lại nhìn kĩ hắn, chẳng qua cũng chỉ mới có mấy ngày không gặp, hắn lại gầy đi rồi, nhưng trông lại có vẻ tươi tắn hơn.
Khiến nàng phải quay sang nhìn Phúc Lộc một cái, cảm thán chân lý cuộc đời: đúng là chủ nào tớ nấy.
Bàn Nhi đi qua bên đó, Tông Tông rất tự nhiên nàng lại nói: “Trẫm vốn nhìn trúng chỗ này, nhưng chỗ này gần Sướng Âm Các, sợ là không phải nơi thích hợp để dưỡng bệnh, ngược lại còn không bằng chỗ này.”
Nàng quan sát tấm địa đồ, hai nơi mà Tông Tông chỉ gần như cùng nằm trên một đường thẳng.
Dưỡng Tâm điện ở phía tây, Ninh Thọ cung ở phía đông, ở giữa là Càn Thanh cung, Trai cung, Đông Cung cùng Phụng Tiên điện. Ba cái sau khỏi phải nhắc đến, bởi vì bất kể là quy mô kiến trúc có rộng lớn đến đâu thì bày biện trang trí đều không bằng hai cái đầu tiên.
“Đang chọn cung điện cho Thái Thượng Hoàng sao? Dưỡng Tâm điện dù hơi nhỏ nhưng mà nghe nói mới tu sửa được mấy năm gần đây phải không? Ninh Thọ cung đúng là không được yên tĩnh lắm, mỗi lần trong cung có cung yến, ở đây luôn là nơi ồn ào nhất.”
Mỗi chỗ đều có điểm tốt của nó, nhưng vẫn có những mặt không được tốt riêng, mà hai nơi này chính là nơi thích hợp nhất để Thái Thượng Hoàng ở rồi. Còn về phía sau, một là trông rất không có thể diện, hai là tiến vào phạm vi của hậu cung mất rồi, nào có chuyện Thái Thượng Hoàng lại sống trong hậu cung, đúng là làm người ta chê cười.
Mặc dù bây giờ Thành An đế không thể nhúc nhích được, nhưng chỉ cần ông ta còn sống một ngày thì vẫn mang danh Thái Thượng Hoàng một ngày, cho dù Tông Tông coi ông ta thế nào, ở trước mặt người khác vẫn phải có cái để nói cho qua.
“Ngoài Thái Thượng Hoàng, các vị thái phi cũng cần chọn cung để chuyển cung chứ nhỉ?”
Không thể không nói, lời của Bàn Nhi vừa hay gãi vào đúng chỗ ngứa của Tông Tông.
Gần đây vì chuyện này mà hắn không ít lần sứt đầu mẻ trán.
Sau khi hoàn thành đại điển đăng cơ, theo quy tắc thì có thể bắt đầu đại phong, phong Thái Hoàng Thái Hậu trước sau đấy mới phong Thái Hậu.
Chỉ là như bây giờ, tự nhiên lại có thêm một Thái Hoàng Thái Hậu, chọn chỗ để ở đúng là không phải chuyện dễ dàng gì. Mặc dù kiến trúc trong cung rất nhiều, nhưng thực chất ai nên ở nơi nào đều đã được định sẵn. Tiền triều chưa từng xuất hiện hai vị Thái Hậu bao giờ, mặc dù một vị là Thái Hoàng Thái Hậu, một vị là Thái Hậu.
Không có lệ cũ để làm theo, Tông Tông chỉ đành sai người lật lại sách cũ của các triều trước liệu xem có tiền lệ hay không, cuối cùng vẫn là Phó Hoàng Hậu chủ động ra mặt giải quyết việc này.
Thái hoàng Thái Hậu dù sao cũng là trưởng bối, về lý vẫn nên để người ở Từ Ninh cung, còn Phó Hoàng Hậu ở Thọ Khang cung là được.
Nhưng Tông Tông lại cứ cảm thấy mẫu hậu chịu thiệt thòi, vì Thọ Khang cung vốn là nơi để thái phi thái tần ở, về quy mô lớn nhỏ thì chắc chắn thua xa Khôn Ninh cung. Phó Hoàng Hậu bây giờ đã trải qua rất nhiều khó khăn mới có thể trở thành Thái Hậu, vậy mà nơi ở lại tệ đi mất rồi.
Phó Hoàng Hậu lại bảo không sao, nếu nơi ở không được tốt thì có thể sửa lại, hơn nữa Thọ Khang cung ở cạnh Từ Ninh cung, càng tiện cho bà tận hiếu với Thái Hoàng Thái Hậu.
Dưới sự kiên quyết của Phó Hoàng Hậu, chuyện này cuối cùng tạm thời được giải quyết như vậy.
Cứ như thế, Phó Hoàng Hậu ở nơi ở của các vị thái phi thái tần, những người khác đành phải tìm nơi khác để ở, đây cũng là lí do Tông Tông còn chưa kịp sắp xếp chỗ ở cho các thê thiếp của mình, bèn vội vàng bố trí nơi ở cho Thái Thượng Hoàng và các vị Thái Phi cho mau.
Nhưng chuyện này lại vấp phải một cục đá to ơi là to, bởi vì phi tần của Thái Thượng Hoàng thực sự quá nhiều.
Chuyện này mãi đến khi Tông Tông muốn ban chiếu sắc phong phi tần của Thái Thượng Hoàng nên cho Phúc Lộc đi đem danh sách phi tần của ông ta tới mới phát hiện ra.
Trước khi Thái Thượng Hoàng mắc bệnh, Đông Tây lục cung đều đã bị nhồi nhét đến chật cứng, có rất nhiều cung điện có mấy phi tần cùng sống trong đó. Cho dù bây giờ đã thành thái phi, đãi ngộ của bọn họ có thể kém hơn một chút so với trước kia, ví dụ như trước đây một cung có thể ở ba bốn người, giờ cố gắng nhét gấp đôi cũng được, nhưng nói cho cùng thì vẫn phải có nơi để nhét thì mới được chứ.
Thế nên hôm nay nếu nói Tông Tông chọn nơi tốt để Thái Thượng Hoàng an hưởng tuổi già, còn không bằng nói Tông Tông đang tìm một nơi để nhét mấy người thái phi kia vào.
“Vậy theo như những gì bệ hạ nói, không bằng mời Thái Hậu người vào ở trong Ninh Thọ cung, đổi cho nhau như thế một chút, người có thể làm như vậy đó.”
Bàn Nhi nhìn địa đồ tưởng tượng một chút, lấy Càn Thanh cung và Khôn Ninh cung làm cột mốc chia Đông Tây lục cung thành hai phần.
“Như thế này, thái hoàng thượng sẽ ở Dưỡng Tâm điện cùng với các thái phi thái tần còn có Thái Hoàng Thái Hậu cùng ở một nửa phần phía Tây, Thái Hậu cùng các phi tần ở một nửa phần phía Đông. Đem Tây lục cung chia cho các thái phi, một mặt ở ngay cạnh Dưỡng Tâm điện, lại gần với Từ Ninh cung, vừa tiện cho các thái phi tới chăm bệnh ở Ninh Thọ cung, lại vừa có thể tới Từ Ninh cung tận hiếu. Đám đại thần nghe bệ hạ đem Tây lục cung cho các vị thái phi ở cũng chỉ có thể nói người hiếu thảo, không thể moi ra được lỗi sai gì cả.”
Mà đối với Phó Thái Hậu, bà ta càng có thể hoàn toàn thoát khỏi Thái Thượng Hoàng và đám thái phi kia, cũng thuận theo tâm nguyện có Phó Thái Hậu.
Có điều lời này, Bàn Nhi không nói ra.
Tông Tông bật cười: “Cách này của nàng cũng không tệ.”
Sau đó hắn yên lặng một lúc, nói: “Cứ làm như vậy đi.”
Nói xong, hắn nhấc bút son lên, vẽ một nét trên địa đồ, cùng lúc đó ở vị trí Dưỡng Tâm điện viết lên ba chữ “Thái thượng hoàng”, Cao Quý Phi cùng Chu Hiền Phi mỗi người lần lượt ở Vĩnh Thọ cung và Khải Tường cung, vừa hay ở ngay phía sau Dưỡng Tâm điện.
Thọ Khang cung cùng một số cung khác, hắn lần lượt viết tên các vị phi tần có phân vị cao của Thái Thượng Hoàng, còn lại thì cứ xem xét rồi nhét vậy, một cung có thể nhét được vài người, nói chung là vẫn có thể nhét được.
Quyết định xong việc này, tâm trạng của Tông Tông cũng tự nhiên tốt hẳn lên, kéo Bàn Nhi đến phía đông địa đồ.
“Trẫm vốn muốn để nàng ở Vĩnh Thọ cung, có thể đi từ Phụng Thải môn là tới ngay. Nếu đã thế này, nàng đành ở Cảnh Nhân cung vậy, trẫm từ Long Quang môn đi tới cho tiện.”
Lời của hắn chọc cho nàng phải bật cười, cười xong lại có chút ngại ngùng.
Vĩnh Thọ cung và Cảnh Nhân cung là hai cung điện trong Đông Tây lục cung gần với Càn Thanh cung nhất, còn gần hơn cả Khôn Ninh cung của hoàng hậu, hai bên của Càn Thanh cung là Phụng Thải môn và Long Quang môn, thông thẳng tới đường lớn của phía Đông và đường lớn phía Tây, Cảnh Nhân cung là cung điện đầu tiên trên con đường phía Đông, đây cũng chính là lí do mà Tông Tông nói ra lời kia.
Bàn Nhi và Tông Tông đã hơn một tháng không được gặp nhau.
Từ ngày Tông Tông lên ngôi, bởi vì vài chuyện vặt và chính vụ bận rộn mà cứ luôn ở Càn Thanh cung. Mà Bàn Nhi thì lại kiêng dè thể diện nên cũng không cho đám nô tài đi báo tin gì cả, để tránh việc người ta nói còn chưa được sắc phong, thế mà đã nhịn không nổi nữa rồi.
Tân đế đăng cơ, đứng trên đầu sóng ngọn gió, càng vào những lúc thế này, người của Đông Cung càng phải biết giữ mình.
Đã lâu không gặp, tất nhiên trong lòng nhớ nhung khôn xiết, nhưng vừa tới đã thấy hắn đang bận chính sự, hai người tự nhiên không để ý gì tới tình cảm trong lòng mình, lúc này lời của Tông Tông có ba phần trêu chọc, năm phần thân thiết, còn thêm hai phần cợt nhả trong đó, thế nên Bàn Nhi mới ngượng ngùng.
Mà Tông Tông tới lúc này đã ăn chay sắp được một tháng rồi, nhìn thấy nàng xinh đẹp còn hơn hoa thế này, trong lòng sớm đã như lửa đốt rồi.
Dứt khoát vứt bút son đi, bế ngang người ta lên, đi thẳng vào phòng trong.
Một hồi mây mưa, hai người không thấy mệt mỏi, ngược lại còn cảm thấy có chút sảng khoái.
Lần này vì còn nhiều điều cố kị, nên tuy rằng Tông Tông ở Càn Thanh cung nhưng không ở chính điện, mà là ở điện phụ. Bên cạnh hắn cũng chỉ có thái giám, không có cung nữ hầu hạ, chỉ có thể cho Phúc Lộc đưa Hương Bồ ở bên ngoài điện vào giúp Bàn Nhi tắm rửa.
Bởi vì chuyện này nên Bàn Nhi cảm thấy rất mất mặt, đã cho người chuẩn bị nước, rồi còn đặc biệt cho người tới hầu hạ, chẳng khác gì công cáo với thiên hạ nàng và Tông Tông đã làm gì sao, phải biết rằng Thái Thượng Hoàng vẫn còn đang ở chính điện đó.
Thế mà Tông Tông lại nói, đây có phải giữ đạo hiếu đâu.
Thấy hắn vậy mà xem chuyện này là chuyện nhỏ, Bàn Nhi cũng chỉ đành giả vờ như chẳng có chuyện gì lớn. Hai người chỉnh đốn xong, Tông Tông lại tới thư phòng, chắc là tính đi phân cung điện một lần cho xong, cũng tiện cho hạ nhân đi làm việc.
Bàn Nhi đã được quyết định ở Cảnh Nhân cung, nếu như không còn chuyện gì ngoài ý muốn nữa thì Thái Tử Phi sẽ ở Khôn Ninh cung. Còn những người khác, đợi đến khi Bàn Nhi thay quần áo xong thì Tông Tông đã sắp xếp xong rồi.
Hồ Lương Đệ sẽ ở Thừa Càn cung, Từ Lương Viện ở Diên Hi cung, Hà Lương Viện ở Vĩnh Hoà cung, Lý Lương Viện ở Chung Tuý cung, Triệu Hi Nguyệt ở Cảnh Dương cung.
Chính là vừa khéo, lục cung đều có chủ cả rồi, khiến Bàn Nhi ngạc nhiên là đến cả Triệu Hi Nguyệt cũng là chủ một cung. Ngồi ngẫm lại mới thấy, chủ nhân của lục cung đều được sắc phong hết rồi, hắn thế này là không định tuyển thêm người nữa sao?
Trong cung có quy định, chủ một cung phải từ tần trở lên, Tông Tông lại điền hết chủ nhân của lục cung trong chốc lát rồi, sau này nếu muốn phong thêm cũng không thể nữa, bởi vì làm gì còn chỗ, chỉ có thể chờ thái phi của Thái Thượng Hoàng đều qua đời mới có thể, nhưng với số lượng phi tần của Thái Thượng Hoàng, rất rõ ràng không thể nào dọn đi hết trong một sớm một chiều được.
Thấy Bàn Nhi nhìn địa đồ có chút lâu, Tông Tông cười nói: “Thế này không phải vừa hay hợp với ý của nàng sao, đúng là một người hay ghen mà.” Vừa nói hắn còn vừa gõ gõ lên tên của Triệu Hi Nguyệt.
Việc này thì liên quan gì tới ghen tuông? Được thôi, chuyện đưa ra gợi ý đem Tây lục cung để các vị thái phi sống đúng là có chút ý đồ riêng của mình, nhưng đã là ý đồ cá nhân, làm gì có chuyện nói ra cho được.
Nàng liếc hắn một cái, chọc hắn nhịn không được mà cười lớn, vừa cười vừa lắc đầu làm ra dáng vẻ ta đây bó tay.
Đùa xong, hắn vứt sổ con cho Phúc Lộc, lại ra lệnh cho Phúc Lộc cất địa đồ đi, Phúc Lộc khom người cuốn lấy địa đồ, vơ luôn cuốn sổ con đem đi một thể.
Tông Tông quay sang hỏi Bàn Nhi: “Không tò mò trẫm phong nàng phân vị gì sao?”
Có gì mà tò mò, cũng là chủ nhân của lục cung rồi, kiểu gì chẳng được một cái phi chứ? Nàng mới không tin nàng sinh cho hắn tới ba đứa con, mà hắn còn dám để nàng ngồi trên ngôi vị tần đấy.
Nếu đã có đủ chủ nhân của lục cung, khẳng định tứ phi đều đã được sắc phong cả rồi, thực ra trong lòng Bàn Nhi thầm nghĩ, hắn chắc là để nàng làm quý phi, đứng đầu tứ phi.
Có điều nàng chắc chắn sẽ không nói ra những lời như vậy mà giả vờ không quan tâm tới.
“Không tò mò.”
“Nếu đã không tò mò, vậy thì thôi vậy.”
Bàn Nhi mím môi, lẽ nào không phải nàng càng không tò mò, hắn càng muốn nói cho nàng nghe mới đúng chứ, sao lại không theo kịch bản gì hết vậy.
Thấy dáng vẻ giận dỗi của nàng, hắn đưa tay ra nhéo nhéo má nàng, nhưng vẫn y như cũ, hắn vẫn không nói cho Bàn Nhi nghe.
Bàn Nhi cũng không thể buông bỏ sĩ diện mà đi hỏi người ta, chỉ đành nhịn xuống chờ đợi thánh chỉ vậy.