Dắng Sủng - Giả Diện Đích Thịnh Yến

Chương 116

Dựa vào những việc này, Phó Thái Hậu đã đề cập đến vấn đề này lúc Tông Tông đến thỉnh an bà ta.

Tông Tông dừng uống trà một lúc.

Phó Thái Hậu nói: "Hôm qua Hoàng Hậu đến chỗ của bản cung, sắc mặt vô cùng lo sợ. Nói là có một kẻ vô ý chọc giận Hoàng Đế, hiện giờ Hoàng Đế giận dữ đến mức muốn loại bỏ Kính Sự Phòng. Loại bỏ Kính Sự Phòng chỉ là chuyện nhỏ, chỉ sợ là phá mất quy củ của tổ tông."

Lời này rõ ràng không phải lời Trần Hoàng Hậu sẽ nói, Trần Hoàng Hậu cũng sẽ không nói những lời kiểu này. Trong lòng Tông Tông biết rõ, chỉ có thể nói mẫu hậu đang thông qua lời nói của Hoàng Hậu, cảnh báo hắn ta không được làm loạn, vợ chồng bất hòa, làm cho người khác chê cười.

"Lời căn dặn của mẫu hậu, nhi tử hiểu rõ. Cũng không phải là con trút giận lên người nàng, có điều do người của Phủ Nội Vụ càng ngày càng vô lý. Cho nên, con dự định mượn việc của Kính Sự Phòng để đe dọa Phủ Nội Vụ một chút."

Dừng một lúc, Tông Tông lại nói: "Bây giờ đám người này không hề biết an phận, trong Phủ Nội Vụ cũng có kẻ quên mất ai mới là chủ. Gần đây làm loạn mấy việc lặt vặt không ít, tâm tư Hoàng Hậu lại không để ý đến các công việc trong cung. Khó tránh khỏi có chút sơ sót."

Phó Thái Hậu nghe đến lời này, sắc mặt lập tức nghiêm nghị.

"Lời con nói có phải là việc đám người Điền Thái Quý Nhân mượn cớ gây loạn đến Khôn Ninh Cung?" Không đợi Tông Tông trả lời, Phó Thái Hậu nghĩ một lúc lại nói tiếp: "Việc này quả thật có người ở sau lưng xúi giục, nếu không với tính cách của đám người Điền Thái Quý Nhân tuyệt đối sẽ không dám làm loạn đến Khôn Ninh Cung. Cũng có thể là do bản cung sơ sót, gần đây thường ở trong Ninh Thọ Cung, có hơi xa đám người kia. Vậy mà lại quên rằng có vài kẻ không chịu bỏ cuộc."

"Việc này mẫu hậu không cần phiền muộn, lúc trước bảo người chuyển đến Ninh Thọ Cung là muốn người được thanh tịnh. Cũng để tránh khỏi đám người phiền phức kia đến tìm, làm phiền đến sự thanh tịnh của người."

"Hoàng Đế hiếu thảo, bản cung biết. Chỉ là, trong cung này sao có thể thanh tịnh hoàn toàn được, Thái Thượng Hoàng vẫn còn, tóm lại thì bản cung vẫn nên quản thúc lại việc này một chút."

Sau đó hai người không nói lời nào, rõ ràng là đang suy tư về chuyện gì đó.

Phó Thái Hậu nhìn con trai một lúc, nói: "Về chuyện con nói Hoàng Hậu không để tâm đến việc trong cung, bản cung lại cảm thấy con đang đổ oan cho Hoàng Hậu rồi. Không phải không để tâm đến việc trong cung mà là vì việc lần này đã thật sự chọc giận con?"

Câu này khiến Tông Tông rất khó trả lời, dù sao cũng không thể nói rõ với mẫu hậu rằng, con người của Trần Thị vô cùng thông minh. Tuy thông minh nhưng lại không có nơi thích hợp để dùng. Quỳ thỉnh an một chút nàng ta đã làm loạn hết cả lên, nhưng cũng không phải vấn đề gì to tát. Một hai lần cũng cho qua, nhưng số lần càng nhiều thì sẽ không thể tránh được việc làm người khác bực dọc.

Những lời này hắn đã xác định là lời không hay với Phó Thái Hậu, chỉ có thể im lặng không lên tiếng.

Phó Thái Hậu nhìn hắn khuyên nhủ: "Hoàng Đế à, có đôi khi con cũng quá nghiêm khắc với Hoàng Hậu rồi. Nàng vẫn còn trẻ, phạm phải sai lầm là điều khó tránh khỏi, nàng vẫn là Hoàng Hậu của con. Nàng là Hoàng Hậu, trọng trách trên vai so với người khác có hơi nặng, nên có nhiều băn khoăn, lo lắng. Chỉ vừa mới bắt đầu, con cũng biết nô tài trong cung quen thói bằng mặt không bằng lòng. Không lạ gì khi tìm chủ tử để tranh cãi việc vặt nếu thấy có lợi, cho nàng thêm chút thời gian, dần dần sẽ có thể làm việc tốt lên."

"Lời của mẫu hậu, nhi tử hiểu ạ."

Nhưng Phó Thái Hậu xem xét sắc mặt hắn thì biết, không hề nghe vào tai câu nào. Có điều, bà ta cũng không nói được, nói nhiều thì người là mẫu hậu đây cũng thấy phiền.

Sau đó thì Tông Tông cũng không ở lại Ninh Thọ Cung lâu, mượn cớ triều đình có việc mà đi trước.

Đợi sau khi hắn đi, Phó Thái Hậu ngồi một lúc thì lộ ra chút vẻ buồn phiền, hỏi Niệm Thu: "Ngươi nói xem, hôm nay bản cung có phải hơi nhiều lời rồi không?"

Niệm Thu nghĩ nghĩ, nói: "Nương nương cũng là do không muốn Hoàng Đế bất hòa, làm loạn ra ngoài khiến người khác chê cười."

Phó Thái Hậu cười khổ một tiếng, nói: "Con của ta, ta hiểu rõ. Hắn rõ ràng không nghe lọt câu nào. Cũng do Hoàng Hậu quá vô dụng, trong thành cả ngày chỉ nghĩ đến mấy chuyện vặt vãnh. Lúc đầu, còn có chút thời gian bàn luận với bản cung chuyện di dời cung viện, lúc đó chi bằng lo việc chấn chỉnh tốt lại người ở bên cạnh. Một người đắc lực cũng không thèm thu nhận, trái lại khiến cho bây giờ vài tên nô tài vây quanh nàng, gặp phải nhiều chuyện như vậy."

Nói mãi nói mãi, Phó Thái Hậu hơi tức giận, xoa xoa ấn đường của mình.

Niệm Thu vội vàng xoa bóp giúp bà ta một lúc, bà ta có chút thất vọng nói: "Hoàng Đế thận trọng, lời nói ban nãy của bản cung chắc chắn khiến hắn nghĩ nhiều. Cho rằng bản cung có hiềm khích với Tô Quý Phi, Tô Quý Phi luôn luôn đến Ninh Thọ Cung thỉnh an, mấy đứa nhỏ Uyển Chu cũng hiếu thuận. Thường thường đến chỗ bản cung hầu hạ, chăm sóc... Bản cung già rồi, hồ đồ rồi, đừng nói là bị người ta lợi dụng, ngược lại đã không còn dùng được nữa."

Niệm Thu nghĩ câu nói kia "Nàng là Hoàng Hậu, trọng trách trên vai so với người khác có hơi nặng", cũng thật sự cảm thấy có vài ý phải nói. Lại gặp Phó Thái Hậu thế này thì có hơi lo lắng, vội vàng nói: "Nương nương, bệ hạ là con ruột của người. Có làm thế nào đi nữa cũng nghĩ cho người, người nghĩ nhiều rồi."

Phó Thái Hậu thở dài: "Bản cung biết, bản cung không nghĩ nhiều. Hoàng Đế nói Hoàng Hậu không để tâm đến chuyện trong cung, là có ý rằng tâm tư Hoàng Hậu đều đang ở việc lập thái tử. Ban nãy bản cung vốn dĩ muốn nói thêm một câu, cuối cùng nghĩ lại nên không nói nữa. Có tuổi rồi thì sẽ nhận thức được mình đã già, hiện giờ, bản cung cuối cùng đã hiểu vì sao năm đó Thái Hậu luôn không quản bất cứ việc gì. Không phải là không muốn quản, mà là quản không được. Nhi tử lớn rồi, tự có suy nghĩ của bản thân, quản nhiều sẽ càng khiến người khác thấy phiền..."

Nhắc đến việc lập thái tử, Niệm Thu cũng không dám xen vào nhiều. Chỉ có thể lặng lẽ ở bên mà nghe. Đợi sau khi Phó Thái Hậu bình tĩnh lại một chút, lập tức chuyển chủ đề.

Từ Ninh Thọ Cung đi ra chính là hai dãy phố phía Đông.

Xuyên qua cổng cung kia của viện Công chúa là đến đường lớn trước Cảnh Nhân Cung và Diên Hi Cung, Tông Tông đi qua Cảnh Nhân Cung, nghĩ một lát thì đi vào trong.

Bên trong Cảnh Nhân Cung rất yên tĩnh, bầu không khí yên tĩnh này của Cảnh Nhân Cung khác hẳn so với thường ngày.

Có thể do nhiều trẻ con, mỗi lần Tông Tông đến đều cảm thấy sự náo nhiệt, hôm nay lại có sự yên tĩnh khó mà có được. Tiểu Đức Tử nhìn thấy hắn thì vội vàng đến phía trước hành lễ vấn an, nhưng hắn khua tay bảo ngừng. Bước vào trong điện, Thanh Đại và Bạch Chỉ cũng như vậy. Tông Tông lặng lẽ đi đến thư phòng, chưa bước vào bên trong đã nhìn thấy Bàn Nhi đang dựa vào bàn viết gì đó khá yên tĩnh.

Thật là hiếm có. Chẳng lẽ cảm thấy chữ viết tay của mình không đẹp, nên muốn luyện tập một chút?

Bàn Nhi khá chuyên tâm viết, Tông Tông đi đến bên cạnh nàng cũng không phát hiện ra.

Lúc này nàng hoàn toàn chìm đắm vào thế giới của riêng mình, tâm trạng dao động vì cuộc tình tan vỡ của nữ hiệp Trần Hồng Tiêu và người trong lòng là Mặc Trần.

Đúng vậy, Bàn Nhi đang viết thoại bản.

Xem nhiều rồi, mặc dù mỗi lần xem đều ghét bỏ nội dung cẩu huyết, nhưng mỗi lần như vậy nàng đều xem lại. Sau này khi thật sự không tìm được bộ thích hợp với mình, nên nàng đã tự viết những việc đã thấy vào nhật trình.

Ban đầu thì tùy ý suy nghĩ, càng nghĩ càng kích động. Lúc không có việc gì thì sẽ viết một chút, viết cũng gần khoảng hai năm rồi. Đây là truyện thứ ba mà nàng viết, kể về câu chuyện của hiệp nữ và kẻ đứng đầu Lục Phiến Môn.

Chuyện này không một ai biết cả, bao gồm cả người bên cạnh nàng. Cũng chỉ có Tinh cô cô và Hương Bồ biết.

Lúc trước xem thoại bản không có cảm giác gì, đến lúc viết chuyện của bản thân thì Bàn Nhi lại có một cảm giác thẹn khác thường. Mỗi lần viết đều đuổi mọi người ra ngoài, tự mình trong thư phòng lén lút nghiên cứu. Bình thường, toàn bộ bản thảo đều đem giấu và khóa lại trong hộp, cho nên Tông Tông cũng không biết đến chuyện này.

"Khuôn mặt Mặc Trần lạnh lùng, dưới ánh trăng đẹp trai đến nỗi giống như không phải người phàm. Trong mắt anh không có sự bi thương, Hồng Tiễu, nàng đã giết quan triều đình. Ta, với tư cách đứng đầu Lục Phiến Môn, nhất định sẽ đưa nàng ra trước công lý..." Tông Tông thì thầm.

Bàn Nhi nghe thấy giọng của hắn, không ngẩng đầu mà vội vàng đứng lên dọn lại bàn. Đáng tiếc là tay chân luống cuống làm đổ nghiên mực, mực đổ vào trong bản thảo một mảng đen lớn.

Tốt rồi, không cần thu dọn nữa.

Làm sao có thể!

Bàn Nhi vội gọi Hương Bồ và Thanh Đại, bảo bọn họ mang khăn bông đến. Nhưng sợ không kịp, nên đã đem khăn của mình cẩn thận che lên vết mực. Hy vọng nhanh chóng hút hết mực đi, tránh cho việc bản thảo của nàng bị hỏng.

Nàng vừa bận rộn, vừa giận dữ : "Bệ hạ đến mà cũng không nói một tiếng, dọa thiếp sợ muốn chết. Bị mực bắn lên nhiều như vậy, nếu như đồ bị hỏng mất, thiếp sẽ không thể nhớ được mình viết những gì. Tất cả do bệ hạ!"

Thấy nàng như vậy, Tông Tông có hơi ngại ngùng mà sờ sờ cổ tay áo: "Trẫm chỉ muốn xem thử nàng đang làm gì. Nàng đang viết thoại bản sao?"

Không hổ là người đầu gối tay ấp, Tông Tông còn hiểu Bàn Nhi hơn.

Lúc này Bàn Nhi có hơi khó xử, vội nói: "Không có, không phải đâu."

"Vậy Mặc Trần là ai? Lại còn dưới ánh trăng đẹp trai đến nỗi giống như không phải là người phàm, không phải người phàm vậy là thần phật rồi. Nàng thấy tượng Phật trong chùa miếu có ai trông khôi ngô sao?"

"Ôi trời, đã nói với bệ hạ không phải thì là không phải mà. Bệ hạ xem, người làm cho bàn của thiếp không dọn dẹp sạch sẽ lại được rồi này..."

Hai người Hương Bồ và Thanh Đại đang cầm khăn bông, tiến lên không được mà không lên cũng không xong. Chỉ có thể chần chừ lo sợ ở bên cạnh, đến cả Phúc Lộc, lão già này là người thông minh nhất, cũng không muốn đi vào.

Chỗ này không dễ gì mà dọn dẹp xong xuôi, hai người đến gian phòng hai rồi ngồi xuống. Bàn Nhi không thèm nhìn đến Tông Tông một lần, có lẽ lúc này vẫn đang lúng túng.

Nhưng Tông Tông cũng biết rằng nàng thật sự tức giận rồi, dùng giọng mềm mại: "Nàng viết thoại bản cũng không vấn đề gì, sao phải lén lén lút lút?"

Bàn Nhi trừng mắt sang, lúc nhìn mặt hắn, ánh mắt nhất thời trở nên tức giận vô cùng. Trong lòng cũng không thể giấu được.

"Thiếp chỉ viết chơi thôi."

"Đưa cho trẫm xem xem?"

"Không được."

Sau khi nói xong, Bàn Nhi mới ý thức được bản thân đang nói chuyện với Hoàng Đế. Nhưng cũng không muốn sửa lại, vì vậy lưỡng lự xem nên đổi lại xưng hô hay không.

Nhưng Tông Tông cũng nhìn ra thái độ khó xử của nàng, làm như không có chuyện gì nâng chén trà lên uống một ngụm, mới nói: "Nàng viết thoại bản không phải cho người khác xem sao, không cho ai xem thì làm sao biết được viết có hay hay không."

Những lời này cũng đúng, cũng là câu hỏi mà hàng ngày Bàn Nhi luôn cảm thấy nghi hoặc. Nàng cũng đã viết đến truyện thứ ba rồi mà vẫn chưa cho ai xem qua, rốt cuộc viết có hay hay không. Ở một mặt, nàng vẫn luôn cảm thấy bản thân viết cũng được, mặt khác lại nghi ngờ đây là ảo tưởng của mình.

"Nếu nàng không ngại, trẫm sẽ bảo Hương Bồ đem đến xem thử."

Tông Tông uy hiếp dụ dỗ, Bàn Nhi cuối cùng cũng chịu khuất phục. Không bảo đám Hương Bồ đi lấy, mà tự mình đến thư phòng lấy bản thảo đưa đến.

Một chồng khá dày, khâu trên mép bằng kim chỉ. Chỉ nhìn những đường may kia, Tông Tông liền biết là do tự tay nàng làm.

Bàn Nhi đặt bản thảo xuống, vội vàng nói một câu ra ngoài cho cá ăn rồi đi mất.

Cá trong ao hàng ngày cho thức ăn sống, Bàn Nhi không dám cho côn trùng hay thứ gì đó ăn. Cho nên, hàng ngày người ở dưới phải chuẩn bị trước thức ăn cho cá.

Mọi ngày là ném từng nắm từng nắm cho ăn, hôm nay lại đổi thành nắm từng miếng từng miếng. Nói chung thì đám cá cũng đói bụng rồi, trồi hết lên mặt nước há cái miệng nhỏ tròn tròn đớp thức ăn.

Bàn Nhi thấy vậy thì không ngừng giơ lên, chuyển sự chú ý lên phía trên đầu cá. Cuối cùng cũng cho ăn xong, nàng nghĩ một lúc thì quay trở lại trong điện.

Ở gian kế, Tông Tông đang cầm bản thảo để đọc. Người nào không biết còn cho rằng hắn đang xem tấu chương.

Ấn đường nhăn lại.

Lòng Binh Nhi lo sợ, càng nghĩ càng sầu não, nán lại tìm cách lấy lại bản thảo.

"Bệ hạ đến chỉ để xem bản thảo sao? Hay là, đừng xem nữa chúng ta nói chuyện tâm sự đi?"

Tông Tông cười liếc nhìn nàng một cái, cầm tay nàng xoa xoa: "Trẫm muốn xem, nàng xấu hổ cái gì."

"Thiếp không xấu hổ, thiếp chỉ là cảm thấy hàng ngày bệ hạ đã xem tấu chương nhiều rồi, nên để mắt nghỉ ngơi một lát..."

Tông Tông kéo nàng vào trong lòng, lại nghĩ đến những lời nói lúc trước của mẫu hậu, tâm trạng hơi phiền muộn.

Hắn quả thật thấy oan ức thay cho Viên Viên, là do nàng thấu tình, hiểu chuyện. Dường như tất cả mọi người đều coi đó là lẽ đương nhiên, nàng luôn âm thầm khuyên hắn đến thăm mẫu hậu nhiều hơn, cố gắng có hiếu hơn. Bình thường cũng hay chạy đến Vĩnh Thọ Cung, đưa theo mấy đứa nhỏ đến giúp mẫu hậu giải buồn.

Cho dù là làm những việc này thì trong lòng mẫu hậu vẫn như trước, xem đại cục quan trọng. Cho dù không hài lòng về Trần Thị, bà ta vẫn luôn nói giúp cho Trần Thị.

Chỉ vì Trần Thị là Hoàng Hậu, trước mặt người khác Đế Hậu không thể làm mấy việc gây bất hòa. Chỉ vì Trần Thị là người đại diện cho thể diện của hắn, cũng là thể diện cho Ninh Thọ Cung. Cho nên, thể diện này không thể mất.

Hắn quả thật cũng là người như vậy, tính tình của hắn và mẫu hậu rất giống nhau. Nhưng vì hiểu rõ bản thân, hắn mới cảm thấy oan ức cho Viên Viên.

Vì nàng dựa vào Trần gia mà đến, trước mặt Trần gia nàng luôn là người gọi dạ bảo vâng. Trần Thị rõ ràng không ít lần lén lút nhắm vào nàng, nhưng nàng luôn giả vờ như không có chuyện gì, trước giờ chưa từng tranh chấp.

Lẽ nào thật sự là không có cảm xúc?

Làm sao có thể, có điều biết rằng nàng là vì việc lớn mà không tranh không chấp, khiến hắn thấy khó xử.

Ngay cả sự việc lần này cũng rõ ràng không liên quan gì đến nàng, thế nhưng hắn lại lạnh nhạt với nàng mấy ngày liền, thậm chí còn không gọi đến Càn Thanh Cung. Cố ý chỉ có một mình nàng, Hoàng Hậu và mẫu hậu cảm thấy việc này có liên quan đến nàng. Mẫu hậu thậm chí còn nghi ngờ hắn, có phải là vì nàng mới định loại bỏ Kính Sự Phòng, lời ra tiếng vào có ý châm biếm.

"Kẻ đứng đầu Lục Phiến Môn này mặc dù trẫm không biết cụ thể mỗi ngày phải làm gì, nhưng nếu hắn ta phụ trách việc truy lùng tên trộm..., chắc chắn mỗi ngày đều sẽ rất bận. Sao có thời gian mỗi ngày cùng nữ tặc tình chàng ý thiếp, công việc nhỏ không làm, cả ngày đi theo sau nữ tặc. Nếu ta trông coi quan viên của hắn ta, chắc chắn sẽ trừ khử hắn."

Tông Tông đột nhiên nói như vậy, Bàn Nhi vốn dĩ còn chưa kịp phản ứng, chợt hiểu ra là hắn đang nói đến nam chính Mặc Trần trong thoại bản của nàng.

Bình Luận (0)
Comment