Dắng Sủng - Giả Diện Đích Thịnh Yến

Chương 131

Nghe xong những lời này, người của Tô gia đồng loạt nhìn nhau, sau đó theo bản năng nhìn về phía Diêu Kim Chi.

Chuyện này chính là vết thương không thể đụng đến của Diêu Kim Chi, chẳng ai dám đụng dám chạm đến, cũng không biết vì sao Tô Hải lại nhắc đến chuyện này vào lúc này.

“Tại sao con lại nhắc đến nó.” Cuối cùng vẫn là Diêu Kim Chi chủ động mở miệng.

Tô Hải nhìn nương một cái, hạ giọng xuống, nói: “Đây là việc mà mọi người phải luôn ghi nhớ, nam nhân của Bàn Nhi không phải là người thường, hắn là Thái Tử gia, lần đó là Thái Tử đi tuần ở phía nam, Bàn Nhi là thị thiếp của hắn, mới có thể cùng theo hắn đến Dương Châu. Bây giờ Thái Tử gia đã đăng cơ, trở thành vạn tuế gia, Bàn Nhi bây giờ chính là quý phi nương nương.”

Từ lúc Tô Hải bắt đầu nói, người Tô gia đã cảm thấy vô cùng khiếp sợ, cho đến lúc hắn nói xong, mọi người lập tức trở nên ngây người.

Sau khi ngây người một lúc, Diêu Kim Chi mới phá vỡ yên tĩnh.

“Làm sao nàng có thể trở thành thiếp của Thái Tử?”

“Năm đó người mua Bàn Nhi là một thương nhân bán muối, có chút quan hệ với Trần gia, nhà mẹ đẻ của đương kim Hoàng Hậu, lúc trước người ta mua Bàn Nhi chính là để đưa vào cung ngay lúc đó để củng cố sự sủng ái cho thái tử phi. Bây giờ Bàn Nhi đã trở thành nương nương, theo như quy cũ thì mọi người đã trở thành thân thích bên nhà ngoại của nàng, nhưng mà mấy năm nay những việc mà Bàn Nhi đã trải qua cũng không dễ dàng gì, ta không chỉ muốn nói cho mọi người biết chuyện này, mặt khác những ngày gần đây chắc hẳn sẽ có người đến mời mọi người vào cung, ta không muốn mọi người gây thêm bất kỳ phiền phức nào cho nàng.”

Miêu Thúy Hương nghe được những từ như 'nương nương’, ‘thân thích bên ngoại’, ‘vào cung’, khiến trong lòng nở hoa, nụ cười trên mặt cũng càng lúc càng lớn, không biết là đang nghĩ tới chuyện tốt đẹp gì.

Mãi cho đến khi Tô Giang nhìn không được nữa mới kéo bà ta một cái, bà ta mới phản ứng lại, phát hiện tất cả mọi người đều đang nhìn chằm chằm mình, mặt lập tức đỏ lên, nói: “Theo như những lời mà tiểu thúc vừa nói, nhà chúng ta hẳn phải cảm tạ tên thương nhân bán muối kia thật nhiều, còn có hoàng hậu nương nương nữa, nếu không Bàn Nhi của chúng ta làm sao có thể may mắn như vậy được, trở thành nương nương trong cung.”

Đừng thấy Miêu Thúy Hương xuất thân từ phố phường, chưa thấy qua việc đời mà khinh thường, cho dù bà ta chưa thấy tận mắt nhưng bà ta cũng đã từng xem diễn, trong kịch đều nói các vị nương nương trong cung đều được ăn sung mặc sướng, cho dù quan chức triều đình nhìn thấy cũng phải quỳ xuống.

Bà ta nhớ rõ bà ta đã từng xem một vở kịch nào đó, vị quý phi nương nương trong đó nói muốn đầu của vị đại quan nào đó, là đã lập tức có thể chém đứt đầu của vị đại quan đó, quả thực là vô cùng quyền lực.

Hiện giờ chính mình đã trở thành thân thích bên ngoại, thân thích của nương nương, có phải hay không cũng có thể uy phong như vậy, cũng có thể cả ngày ăn sung mặc sướng, đi ra ngoài mỗi người nhìn thấy bà ta đều phải quỳ, đều phải kêu một tiếng phu nhân. Kỳ thật vừa nãy Miêu Thúy Hương chính là đang suy nghĩ về việc này, bà ta vội vàng hết sức lung tung nói một câu, cũng làm cho đại gia đừng nhìn chính mình, ai ngờ lại làm sắc mặt của Tô Hải trầm xuống.

“Đại ca đại tẩu, ta có một số việc muốn nói với cha mẹ, các ngươi có thể tránh đi một chút được không?”

“Chuyện gì vậy, tại sao chúng ta không thể nghe được.” Miêu Thúy Hương oán giận nói.

Tô Giang kéo bà ta một cái, kêu hai nhi tử đi ra ngoài: “Lão nhị nói chúng ta tránh đi một chút, thì ngươi cứ tránh đi chỗ khác đi, sao lại nói nhảm ở đây nhiều như vậy, chắc chắn là chuyện mà ngươi không thể nghe được.”

“Là chuyện có liên quan đến nương nương, thật sự là không thích hợp để nói cho đại ca và đại tẩu nghe.”

Kỳ thật chủ yếu là không thích hợp để Miêu Thúy Hương nghe, tính cách của Tô Giang, Tô Hải biết rõ, người này nhìn thì cảm thấy không có tiền đồ gì, vẻ ngoài cũng hết sức bình thường, nhưng miệng lại vô cùng kín, chuyện không nên nói thì tuyệt đối sẽ không nói, nhưng Miêu Thúy Hương thì…

Có một số việc một khi trượng phu đã biết, thì chắc chắn thê tử cũng biết, đây cũng là lý do vì sao mà ngay cả Tô Giang, Tô Hải cũng giấu kín.

Trong phòng chỉ còn lại ba người Tô Đại Điền, Diêu Kim Chi và Tô Hải.

“Chuyện của nàng con cũng không cần phải nói cho ta nghe, lúc trước ta đã nói sẽ không hưởng phúc của nàng, cho dù nàng đã trở thành nương nương, ta cũng sẽ không liên quan đến. Cái danh tướng quân này có phải nhờ muội muội giúp mà ngươi mới có được sao? Có phải là ngươi cũng biết thân phận của Thái Tử gia, lúc ấy không nói với mọi người trong nhà, giấu mọi người trong nhà lén đi theo Bàn Nhi tới kinh thành sao?”

Ban đầu, vốn những lời Diêu Kim Chi nói có chút khó xử, nhưng càng nói càng cảm thấy bản thân đang nói ra chân tướng, nóng vội đứng bật dậy, theo bản năng muốn tìm chổi lông gà để đánh Tô Hải. Nhưng chỗ này không phải là nhà cũ ở Dương Châu, cái cây chổi lông gà dùng để đánh Tô Hải trước giờ đã sớm không còn nữa, lúc Tô Hải rời nhà, Diêu Kim Chi đã đem nhét dưới đáy hòm, bây giờ giờ đương nhiên không thể tìm được món nào thích hợp, khí thế tức lập tức giảm đi một nửa.

Nhưng mà Diêu Kim Chi là ai? Chỉ cần bà cảm thấy tức giận, thì ngay cả Bồ Tát ở trong miếu cũng dám mắng, không có chổi lông gà, thì dùng bàn tay để đánh.

Tô Hải cũng bị mẹ ruột đánh đến mức ám ảnh, theo bản năng lập tức ôm đầu trốn đi, nào còn có uy phong hằng ngày của hắn ở trên chiến trường nữa.

“Cho mày học hành dốt nát này, cho mày không nghe lời ta nói, đi gây tai họa cho muội muội mày này”

Mãi cho đến khi bị đánh vài đòn, Tô Hải mới kịp lấy lại phản ứng, nắm lấy tay của nương, đồng thời chính mình cũng bật cười không ngớt.

“Nương, người sao có thể suy nghĩ như vậy, ta ở kinh thành thì làm sao có thể đánh giặc được, ta vẫn luôn ở Du Lâm, mãi cho đến khi lập được công trạng này mới được triệu đến kinh thành.”

Hắn ta nói sơ qua về việc bắt sống Đồ Nỗ Cáp một lần, đương nhiên không hề né tránh mà nói đến việc cuộc tập kích bất ngờ nhắm vào Đại Đồng, đúng lúc hắn ta đang dẫn người tuần tra thì phát hiện tung tích của địch, từ phía sau bất ngờ đánh úp quân địch, giải vây cho Đại Đồng.

Diêu Kim Chi là nữ nhân của gia đình, làm sao có thể hiểu những chuyện như vậy được, nhưng Tô Đại Điền có thể nghe hiểu được, lúc nghỉ ngơi trong giờ làm việc, hay vào lúc ngồi đợi việc làm, không hề thiếu những lúc đến những quán trà ven đường nghe những thư sinh kể chuyện

Những thư sinh kể chuyện thường hay nói đến việc đánh giặc, nam nhân sao có thể hèn nhát mãi được, cũng phải có vài phần huyết khí, nhất là những chuyện da ngựa bọc thây vinh quang như thế này, nghe đến nỗi lòng người sôi trào nhiệt huyết.

Hiện giờ nhi tử của mình thế nhưng lại nằm trong những câu chuyện mà những thư sinh kể chuyện này đã kể, Tô Đại Điền lập tức hỏi hắn một cách vô cùng kỹ càng tỉ mỉ, từ việc làm sao Tô Hải có thể phát hiện tung tích của địch, tâm trạng lúc đó như thế nào, có được trang bị kỹ lưỡng không, quả thực là hỏi hết chuyện lớn đến chuyện bé

Hỏi một câu hai câu cũng có thể cho qua, tính tình của Diêu Kim Chi cũng khá nhẫn nại, ai ngờ vấn đề của ông già này nhiều như vậy, cho dù Tô Hải có đủ kiên nhẫn để nói với ông ta, thì bà ấy cũng không có đủ kiên nhẫn, lập tức kéo Tô Đại Điền sang một bên trách ông ta sao toàn hỏi những chuyện vô nghĩa.

Tô Đại Điền lập tức hết hứng thú, cũng không hỏi nữa, ngồi ở một bên không nói lời nào, Tô Hải chỉ có thể nói rằng chờ khi nào rảnh rỗi sẽ kể tiếp cho ông nghe, lúc này mặt mũi của Tô Đại Điền mới có chút phấn khởi.

“Nói chuyện chính đi, vừa rồi đại tẩu của con nói đến việc muốn cảm tạ hoàng hậu nương nương, tại sao sắc mặt ngươi lại trở nên đen thui như vậy?” Không hổ là mẹ ruột, cho dù đã mấy năm không gặp, nhưng cũng nhìn ra được sắc mặt của nhi tử.

Tô Hải lập tức thu lại nụ cười, đem thân thế của Bàn Nhi , và tình thế hiện tại nói qua một lần

“Tuy bệ hạ không có nói rõ, nhưng ta cũng có thể hiểu được rằng hắn không muốn nương nương và Trần gia có bất kỳ quan hệ nào. Cha mẹ ngẫm lại thử, nếu như Hoàng Hậu và quý phi đang nhận được sủng ái là người một nhà, vạn tuế gia còn có thể an ổn được sao? Đại hoàng tử là do Hoàng Hậu sinh, Nhị hoàng tử và Tam hoàng tử là do nương nương sinh, con nối dõi của bệ hạ ít ỏi, chỉ có năm vị hoàng tử, Hoàng Hậu và nương nương đã chiếm hết ba người.

“Cho nên ta đón mọi người từ Dương Châu tới đây, vốn dĩ ta đã tính toán lần này trở về một là trở về Dương Châu một chuyến, hai là đón mọi người đến biên quan, nhưng mà tình huống bây giờ không cho phép điều đó xảy ra, chúng ta cần phải giúp đỡ nương nương để vạn tuế gia an tâm.”

Chuyện mà Tô Hải vừa nói quả thực khiến người ta khó lòng mà tiếp thu nổi, Bàn Nhi là người Trần gia, là tỷ muội cùng cha khác mẹ với đương kim Hoàng Hậu, trong chuyện này còn liên quan đến hoàng tử và đại thần này nọ, nhưng mà cho dù Diêu Kim Chi và Tô Đại Điền nghe không hiểu lắm, nhưng cũng hiểu được rõ ràng một đạo lý, hoàng đế hy vọng nương nương là người của Tô gia bọn họ, không phải là người có mối liên hệ với Trần gia

“Trần gia theo như con nói lợi hại như vậy, trong nhà ném nữ nhi đi cũng tìm không thấy? Bọn họ rốt cuộc đã làm gì mà bị đánh mất nhi tử như thế nào, không lẽ điều kiện nuôi dưỡn cong không bằng bình dân bá tánh đều không bằng?”

Chuyện này...

Chuyện này liên quan đến những chuyện xấu xa ở hậu viện trước kia, cụ thể rõ ràng như thế nào Tô Hải cũng không rõ lắm, dù sao hắn ta cũng chỉ mới vừa vào kinh không được bao lâu, rất nhiều chuyện không thể hỏi thăm được, chỉ với những từ ngữ hiếm hoi của bệ hạ, và sự chỉ điểm bên trong của Phúc công công mới có thể nắm được tình huống ngay lúc này.

Nhưng hắn suy đoán rằng chắc chắn Nhị phu nhân của Trần gia có liên quan đến mẹ ruột của Bàn Nhi

“Nếu vậy, theo lời con nói, người gọi là Nhị phu nhân cũng không phải là đồ vật, cho dù không phải do chính mình sinh ra, nhưng gia đình quyền quý như vậy sao có thể thiếu miếng cơm cho hài tử, sao có thể ném hài tử đi được?” Diêu Kim Chi vô cùng không hiểu, hỏi.

Ngẫm lại thì, từ nhỏ đến lớn, bà cũng chỉ sống ở nơi phố phường, làm sao có thể hiểu được những tranh giành giữa thê thiếp với nhau, những việc xấu xa đằng sau cánh cửa lớn của đại trạch. Đừng nói Tô Đại Điền không thể nạp nổi thiếp, cho dù có thể nạp nổi, đoán chắc rằng ông cũng sẽ bị ăn tươi nuốt sống.

“Tạm thời tình huống bây giờ chính là như vậy, nương, người chỉ cần nhớ kỹ, nương nương chính là hài tử của Tô gia chúng ta, là do chính người sinh ra, những chuyện khác người không cần phải quan tâm đến. Ngày mai ta sẽ lập tức đi mua người, chắc là khoảng hai ngày nữa trong cung cũng cho người đến, dạy cho người và đại tẩu một ít quy củ gì đó, để tránh việc khi người và đại tẩu tiến cung sẽ làm ra chuyện gì khiến người ta chê cười, khiến nương nương mất mặt. Còn cha nữa, người cũng phải theo học, nói không chừng bệ hạ đến lúc đó sẽ triệu người vào cung yết kiến.”

Vừa nghe đến việc mình cũng phải tiến cung, còn phải gặp hoàng đế, chân của Tô Đại Điền lập tức cảm thấy mềm đi.

“Ta không đi được không?”

“Ta cũng nói là có thể thôi.” Tô Hải cũng chỉ có thể nói như vậy.

Bên ngoài, Miêu Thúy Hương và Tô Giang đang lôi lôi kéo kéo mà đi theo phía sau nha hoàn, dẫn bọn họ đến nơi mà đã được an bài sẵn.

Sau khi tiến vào, nha hoàn dẫn bọn họ đi khắp nơi để tham quan, còn nói rõ tác dụng của từng địa phương, nói xong thì lập tức lui xuống.

Chờ sau khi nha hoàn đã rời đi, Miêu Thúy Hương lập tức đi khắp nơi xung quanh nhà, sờ tới sờ lui khắp nơi, thấy món đồ nào cũng phải chậc lưỡi.

Sau khi xem và sờ xong, bà ta đi tới trước mặt Tô Giang, nói: “ông đoán xem lão nhị đã nói chuyện gì với cha mẹ mà chúng ta không thể nghe được?”

“Chuyện lão nhị không nói chính là chuyện của nương nương.”

“Chuyện của Nương nương vì sao không thể cho chúng ta nghe được, nói như thế nào thì ông cũng là đại ca của hắn, ta cũng là đại tẩu của hắn, trưởng huynh như cha, trưởng tẩu như mẹ, hắn chính là đang không tôn trọng chúng ta sao?” Miêu Thúy Hương có chút ủy khuất nói.

“Bà nói được như vậy, sao hồi nãy bà không nói ra đi? Sao không ở trước mặt nương nói rằng trưởng tẩu như mẹ đi? Xem nương giải quyết bà như thế nào! Tránh ra tránh ra, đi đường mệt mỏi, ta muốn đi ngủ một lát.”

Tô Giang đi vào bên trong phòng ngủ, ngồi lên trên giường còn sờ sờ chăn đệm mềm mại ở phía dưới, sau đó mới nở một nụ cười rồi nằm xuống.

Ai ngờ còn chưa được yên ổn trong chốc lát, Miêu Thúy Hương tống cổ hai đứa nhỏ chơi ở ngoài sân, lại đi vào theo.

“Cả ngày tôi nói ông ngốc, ông còn không tin, ông có thấy lão nhi nịnh bợ Bàn Nhi, à không, là nương nương tốt như thế nào chưa, bây giờ trở thành tướng quân, sống trong một ngôi nhà rộng lớn. Ông dù sao cũng là đại ca, tại sao một đại ca như ông còn muốn bám lấy đệ đệ, ông không định sẽ tính toán cho bản thân sao?” Miêu Thúy Hương vừa nói vừa xoắn góc áo, trong lòng kích động khó nhịn, quả thực là trong lòng giống như bị mèo cào vậy, hận không thể khiến tất cả đồ vật trước mắt đều là của bà ta,nam nhân của bà ta mới là tướng quân, người phải dựa dẫm mới là lão nhị.

Bà ta lay lay Tô Giang: “Nghe ta nói nè, đợi sau này nhìn thấy nương nương, ông tâm sự nhiều chuyện trước kia với nàng một chút, để cho nàng cũng cho ngươi trở thành tướng quân.”

“Bà thôi đi, nam nhân của bà có thể đánh giặc trên chiến trường hay không bà còn không biết sao? Ngươi không sợ rằng ta sẽ chết ở trên chiến trường sao, khiến ngươi trở thành quả phụ?” Tô Giang vẫn có chút biết mình biết ta, trợn trắng mắt xô bà ta ra một bên, để bà ta đừng lôi kéo bản thân nữa, lại nói: “Tất cả đều do lão nhị tự tay đạt được , tôi đã sớm nói với bà rằng sau này chắc chắn lão nhị sẽ rất có tiền đồ, mọi người đều không tin, bây giờ đã sáng mắt chưa.”

“Tiền đồ với không tiền đồ, còn chẳng phải đều do nương nương hay sao, chỉ cần nịnh bợ nương nương nịnh cho tốt, là có thể trở thành tướng quân……”

Miêu Thúy Hương nói còn chưa nói xong, đã bị Tô Giang đẩy qua một bên, lần này không giống vừa rồi, lực đạo vô cùng lớn, thiếu chút nữa đẩy bà ta ngã.

Tô Giang ngồi dậy, cười lạnh nói: “Bà lại muốn về nhà mẹ đẻ sao? Bà cũng đừng quên lúc trước chính bà quậy phá muốn chia nhà, đuổi lão nhị đi. Bây giờ lão nhị có tiền đồ, chúng ta là nhờ có cha mẹ mới có thể đi theo tới kinh thành cùng hưởng phúc, nếu như bà có phúc mà không muốn hưởng, muốn làm loạn lung tung, đừng nói đến việc nương có xử lý bà hay không, tôi sẽ là người đầu tiên không tha cho bà.”

Nói xong, ông ta lập tức quay đầu nằm xuống giường, không để ý đến Miêu Thúy Hương nữa.

Miêu Thúy Hương không thể chịu nỗi, hết khóc thì đến xô đẩy Tô Giang, Tô Giang từ đầu đến cuối đều không để ý đến bà ta, cho dù khóc lóc hay xô đẩy đều không có tác dụng gì khiến bà ta cũng hết hứng thú, đành phải ngồi ở một bên lau nước mắt.

“Không phải bởi vì ta ganh tị với lão nhị được trở thành tướng quân, nên mới muốn cho ông cũng có tiền đồ một chút hay sao.” Bà ta nhỏ giọng lẩm bẩm.

“Nam nhân của bà có thể làm được hay không, bà không hiểu rõ, nhưng tôi vô cùng hiểu rõ bản thân mình. Tránh ra, đừng làm phiền tôi, để tôi ngủ một lát.”

Người Tô gia đã được sắp xếp ở bên trong Tô phủ như vậy.

Tô Hải mua người, còn mua một ít đồ vật để đặt trong phủ, đặt mua thêm xiêm y trang sức cho người nhà, mỗi ngày đều vô cùng bận rộn. Mà người Tô gia từ lúc mới bắt đầu còn cảm thấy kinh ngạc không chịu nỗi, đến bây giờ cũng đã chết lặng.

Cho nên đến khi Bàn Nhi nghe được từ trong miệng Tông Tông rằng người Tô gia đã vào đến kinh thành, thì phủ nội vụ đã phái hai ma ma tới dạy dỗ lễ nghi cho người Tô gia, người Tô gia cũng đã học được một chút thần thái điềm tĩnh, tự tin.

Nhìn ra được rằng tuy quần áo và trang điểm của bọn họ đều giống với người trong kinh thành, nhưng hành vi và cử chỉ vẫn để lộ ra một chút khiếm khuyết, giống như là dân thấp kém đột nhiên được hưởng sự giàu có sung túc vậy

Người trong cung có ai là kẻ ngốc đâu, nếu quý phi nương nương đã chọn các nàng tới, trước đó còn đặc biệt dặn dò các nàng một chút, mục đích chính là để đề phòng những tình huống như vậy xảy ra. Hai ma ma cũng không để lộ thái độ coi thường, nhưng giáo dục quy củ cho người Tô gia vô cùng nghiêm khắc.

Không chỉ mỗi quy củ trong cung, mà còn có một ít dáng vẻ đơn giản, thậm chí ngay cả việc ngày thường phải trang điểm ăn mặc, nói chuyện xử sự như thế nào cũng đều dạy qua.

Diêu Kim Chi sống hơn phân nửa đời người, vẫn là lần đầu tiên bị một phụ nhân ngay cả tuổi cũng nhỏ hơn bà dạy dỗ cách làm khuê nữ.

Bà không muốn học chút nào, nhưng lại sợ cứ như vậy đi ra ngoài lại khiến nhi tử và nhi nữ bị chê cười, có thể lời nói là cần phải giúp đỡ nương nương làm an lòng vạn tuế gia của Tô Hải kia đã cỗ vũ bà, cho dù trong lòng bà ngầm oán hận, vẻ ngoài vẫn vô cùng nghiêm túc.

Thời gian cứ như vậy trôi qua hơn nửa tháng, tuy rằng người Tô gia vẫn còn thua xa những quý nhân trong kinh thành , nhưng với việc vào cung yết kiến thì không có vấn đề gì cả

Tin tức truyền tới trong cung, ngày hôm sau trong cung lập tức cử tới chiếc xe, đón Diêu Kim Chi và Miêu Thúy Hương tiến cung.

Đối với Tô Đại Điền và Tô Giang, dù sao thì bọn họ cũng là nam nhân, lần này lại lấy danh nghĩa là quý phi nương nương muốn gặp người nhà, hiển nhiên bọn họ không phải làm gì cả.

Bình Luận (0)
Comment