Dắng Sủng - Giả Diện Đích Thịnh Yến

Chương 142

Bên kia, đằng sau bóng cây liễu lớn, Uyển Chu tùy ý mà bơi lội ở trong nước, bên cạnh cách đó không xa có hai chiếc thuyền nhỏ, đứng trên đó là các ma ma biết bơi, từng phút từng giây đều nhìn chằm chằm trong nước, sợ Ngũ công chúa xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn

Theo lý thuyết, với thân phận công chúa như thế này quả thật không nên làm những chuyện này.

Nhưng Tông Tông đã đồng ý cho Uyển Chu học bơi lội, bây giờ hiển nhiên là không có lý do nào để không cho nó bơi lội cả, bốn phía đặc biệt yên tĩnh, Uyển Chu cũng còn nhỏ, không thể trách nó làm chuyện xấu hổ được.

Trên bờ, mấy đứa bé Uyển Nhàn Uyển Xu, Uyển Thiền đều mặc y phục mùa hè đơn giản, ở dưới bóng cây trú nắng, nhìn Uyển Chu ở trong nước, gương mặt của Uyển Bùi hơi hơi phiếm hồng, trên trán có chút mồ hôi mỏng nói với Uyển Uyển “Tam tỷ, ta cũng muốn học.”

“Muội học cái này làm cái gì? Muội là công chúa, muội tốt nhất là đừng học giống muội ấy, muội không muốn có thể diện nữa hả?”

Uyển Bùi ủy khuất nói: “Nhưng phụ hoàng đã cho phép rồi, phụ hoàng sủng ái Uyển Chu, có nghĩa là Uyển Chu như vậy sẽ được phụ hoàng thích. Hơn nữa đại ca nói rằng muốn học, không phải phụ hoàng cũng đã cho phép rồi sao, cho dù chúng ta là nữ hài tử, nhưng không phải bây giờ chúng ta vẫn còn nhỏ sao, hơn nữa ở đây cũng không có người khác.”

Lời nói này khiến cho Uyển Thiền sửng sốt, nhưng vẫn mạnh miệng nói: “Để mẫu phi biết được, để coi khi trở về nương mắng muội như thế nào.”

Uyển Bội mấp máy môi, không nói lời nào.

Uyển Thiền dạy dỗ muội muội xong, ánh mắt dừng ở trên người Uyển Xu, thấy nó có chút mất hồn mất vía, tròng mắt chuyển động cười nói: “Nhị tỷ, ngươi cũng không quan tâm gì đến việc Tông Đạt học bơi lội sao? Tỷ yên tâm để nó xuống nước sao?”

Vốn dĩ Uyển Xu đang suy nghĩ tình huống bên kia như thế nào, giương mắt vừa thấy biểu tình rõ ràng đang chế giễu của Uyển Thiền, vẻ mặt cũng hơi phai nhạt nói: “Có phụ hoàng nhìn, thì ta còn không yên tâm điều gì nữa.”

Nói là nói như vậy, nhưng Uyển Xu vẫn vô cùng chú ý, bởi vì Uyển Chu muốn xuống nước, hiển nhiên tụi nó cũng phải theo tới bên này, bằng không đối với Uyển Xu, nó nên ở bên kia nhìn đệ đệ.

Bởi vì suy nghĩ này, nó thấy Uyển Chu ở trong nước càng đặc biệt không vừa mắt, thấy đại tỷ Uyển Nhàn ngồi ở một bên, vẫn luôn không nói chuyện, nó nói: “Đại tỷ, tỷ cũng nên quản lý Uyển Chu, nó một chút đều không có bộ dạng của một công chúa.”

Uyển Nhàn cười khổ. Lúc này nghĩ đến việc nó rõ ràng là đại tỷ, trong lòng tự nhiên không tránh được có chút không vui, tươi cười ở trên mặt cũng phai nhạt chút: “Đây là phụ hoàng tự mình cho phép, ta chỉ là một nữ nhi, sao có thể nghi ngờ quyết định của phụ hoàng được.”

Lập tức trong lòng Uyển Xu cảm thấy có chút tức giận, nó cảm thấy tất cả mọi người đều đang muốn đối nghịch với nó, thời tiết lại đang nóng nực, làm lửa giận trong lòng nó cũng càng ngày càng lớn.

Uyển Nhàn nhìn nó một cái, ôn nhu nói: “Thật ra tỷ cảm thấy Uyển Chu làm người như vậy cũng khá tốt, vô ưu vô lo, nếu như ngay cả công chúa cũng không thể tùy ý làm theo ý thích của mình mà làm, vậy trên đời này những nữ tử khác khổ sở như thế nào cũng có thể hình dung được. Nếu như đang lúc còn có thể vô ưu vô lo, phải cố gắng chơi nhiều một chút, đừng để lãng phí thời gian.”

Trong mấy nữ hài này, Uyển Nhàn là người lớn nhất, nó đã mười một tuổi, sắp mười hai rồi.

Ở dân gian, độ tuổi này đã là thiếu nữ, đều đã phải bắt đầu tính toán đến việc làm mai, thời gian chọn lựa người thích hợp cũng tốn một hai năm, trước khi đến tuổi cập kê phải định được hôn sự, việc hôn nhân định ra tốt rồi, sau khi cập kê sẽ xuất giá, hoặc sau cập kê ở thêm hai năm cũng không sao. Gần đây Từ Hiền phi đã cân nhắc đến chuyện này, nơi Hồ Thục phi cũng nhận được tin tức này, cho nên Uyển Thiền cũng biết đến việc này.

Uyển Thiền: “Đại tỷ, hôn sự của tỷ như thế nào rồi? Từ nương nương đã chọn được người tốt cho tỷ chưa?”

Dù sao cũng là thiếu nữ, nhắc tới chuyện này cũng cảm thấy có chút xấu hổ, Uyển Nhàn đỏ mặt, nói: “Muộn đừng nói việc này, chuyện này làm sao có thể là chuyện mà chúng ta được nói được. Hơn nữa nương của tỷ cũng chưa định cho tỷ đính hôn, tỷ mới lớn được bao nhiêu chứ.”

Uyển Thiền ngượng ngùng, cũng biết nếu nói thêm gì nữa đại tỷ sẽ cảm thấy bực bội.

Tuy rằng nó kiêu căng, nhưng cũng biết không thể đắc tội với đại tỷ được, vốn dĩ nó đã đối đầu với Uyển Xu, bây giờ lại đi gây mâu thuẫn với đại tỷ, kết quả không cần nghĩ cũng biết. Uyển Thiền: “Muội cũng chỉ là nghe nói một hai câu, lại nói đại tỷ vẫn nên ở lại lâu hơn mấy năm với bọn muội muội, nếu không muội sẽ luyến tiếc tỷ”

“Tại sao lại luyến tiếc?” Bên này Uyển Chu từ dưới nước ngửa đầu lên, làm mấy nữ hài này giật cả mình.

Uyển Nhàn nói: “Uyển Chu muội có muốn lên bờ chưa, coi chừng cảm lạnh.”

Uyển Chu lau nước trên mặt, nói: “Không muốn, đại tỷ, sẽ không cảm lạnh đâu, trong nước vô cùng mát mẻ, các tỷ có muốn xuống nước thử không?”

Đáp lại lời này là rất nhiều cái lắc đầu.

Bên kia, có Tông Kiềm ở đó, đã đảm bảo rằng chắc chắn không thể được an tĩnh.

Đặc biệt Tông Đạt còn mới học, khó tránh khỏi có chút tay chân luống cuống.

Cho nên chỉ thấy hai con vịt nước đang nghịch nước đến mức bọt nước văng khắp nơi, Tông Việt đứng tại đó không xa cười nhìn theo, lâu lâu sẽ đi qua giúp đệ đệ điều chỉnh góc độ.

Tông Kiềm dù sao cũng đã từng học qua, chỉ trong chốc lát đã tìm được cảm giác, tuy rằng còn chưa thể tháo ra, nhưng đã có thể không cần người nâng là có thể bơi được vài cái.

Bên phía Tông Đạt thì lại có một chút rắc rối, đám thị vệ đứng canh ở bên cạnh vốn sợ làm Đại Hoàng Tử bị sặc nước, cho nên khó tránh khỏi có chút bó tay bó chân không dám làm gì.

Hai điều này đối nghịch nhau, cho nên càng muốn mọi việc trở nên tốt đẹp, thì nó lại càng không tốt.

Hà Niên đứng ở một bên xem cảm thấy trong lòng nóng như lửa đốt, nhưng mà lại cố kỵ bệ hạ đang ở bên cạnh, không dám lên tiếng ồn ào. Không nghĩ tới tuy rằng Tông Tông ngồi ở một bên đang nói chuyện cùng với Bàn Nhi , nhưng ánh mắt vẫn luôn chú ý về phía bên này

“Vẫn là để Đại Hoàng Tử tập chậm thêm một tí đi, thiếp sợ nó…”

Tông Tông vỗ vỗ tay nàng, thấp giọng nói: “Không có việc gì, trẫm đang nhìn, thật sự không được…”

Đang nói, bên kia Tông Đạt đã uống phải một ngụm nước, đang ở trong nước ho sặc sụa, thị vệ đứng bên cạnh vội vàng dùng một tay bế nó lên.

Tông Tông đi qua.

Tông Đạt ngẩng đầu đã thấy phụ hoàng đang đứng ở trên bờ.

“Phụ hoàng…”

“Nếu như thật sự không được, thì lên bờ nghỉ ngơi một chút.”

Tông Đạt ghét nhất là nghe thấy hai chữ không được, vừa ho vừa nói: “Phụ hoàng, con có thể làm được.”

Tông Tông ngồi xổm xuống, nhìn nó nói: “Có thể làm được hay không sau này hãy nói tới, quan trọng nhất bây giờ chính là lượng sức mình, từ từ mà tính toán, chứ không phải vừa bắt đầu đã hối thúc bản thân nhanh như vậy. Con chỉ mới bắt đầu học, lúc mới đầu học sặc nước là chuyện vô cùng bình thường, năm đó phụ hoàng học bơi lội, cũng sặc nước rất nhiều lần, mới có thể từ từ học được.

“Học điều cái mới sợ nhất là nóng nảy hấp tấp, phải loại bỏ bất an và nóng nảy, trở nên bình tĩnh, mới là điều đúng đắn, chứ không phải chuẩn bị không đầy đủ, để khi làm việc trở nên luống cuống tay chân, khiến mọi chuyện trở nên rối loạn. Bây giờ con lên bờ, đổi một bộ y phục khác, cố gắng chăm chỉ nhớ lại xem hồi nãy bọn thị vệ đã chỉ cho con làm sao để mình nổi lên như thế nào, suy nghĩ về việc đó càng nhiều, thì tiếp theo mới có thể bơi càng tốt được.”

Ngay khi Tông Tông đang nói chuyện, không chỉ có mỗi Tông Việt bơi lại đó, mà Tông Kiềm cũng không đập nước loạn xạ nữa.

Bây giờ có thể lời nói của phụ hoàng, đối với bọn nó mà nói quá cao siêu khó hiểu, có thể chỉ nghe hiểu được ý tứ trên mặt chữ, nhưng chỉ cần có thể nhớ kỹ có lẽ về sau sẽ trở nên vô cùng hữu ích

Bàn Nhi ở một bên cảm thán, hắn đang đứng đây dạy con sao.

Kiếp trước nàng chưa thấy qua những tình huống như thế nào, cũng không cơ hội được thấy, nàng chỉ mới thấy qua lúc Thái Tử làm hắn không vừa lòng, khiến hắn trở nên nổi giận lôi đình, hoặc là mày kiếm nhíu chặt thôi.

Dường như sống lại một lần, rất nhiều chuyện cũng đã thay đổi, nhưng Bàn Nhi cảm thấy thay đổi như thế này khá tốt, ít nhất có thể để nàng gặp được những bộ dạng khác nhau của hắn

Trông thấy hắn giống như là một phụ thân, mà không phải là một đế vương.

Trên đường trở về, Tông Tông cảm thán:“ Đứa nhỏ Đạt Nhi này vẫn quá cố chấp đi.”

“Cố chấp là chuyện tốt, dù sao so với mơ mơ màng màng chẳng hiểu chuyện gì tốt hơn nhiều.” Bàn Nhi cười nói.

“Ta chỉ sợ cố chấp như vậy về sau sẽ hại nó.”

Dù sao Trần hoàng hậu còn không phải là ví dụ điển hình nhất sao, trở nên cố chấp quả thật không sai, chỉ sợ là không có năng lực tương đương, lại cứ phải cố gắng cố chấp. Càng cố chấp, lại càng làm hỏng việc, trong lòng nóng nảy, sẽ tiến vào một vòng tròn ác tính

Bàn Nhi không nói gì ,dường như đang nghĩ đến điều gì khác.

Tông Tông lại nói: “Nó không hiểu chuyện bằng đứa nhỏ Việt Nhi, hiểu được việc phải tự lượng sức mình, cũng là do nàng dạy dỗ tốt.”

Bàn Nhi không ngờ được hắn sẽ nói như vậy, bước chân dừng lại, nhìn hắn cười: “Bệ hạ cứ nói thật đi, có phải do chàng sợ trong lòng ta sẽ không vui, cho nên cố ý nói như vậy để làm thiếp vui vẻ miễn cho thiếp làm mình làm mẩy với chàng?”

Tông Tông cũng dừng bước lại, ho hai tiếng: “Trẫm là người hám lợi như nàng nói hả? Kỳ thật những lời nói này đều là sự thật, tuy rằng thời gian mà trẫm ở chung với bọn nhỏ không dài, nhưng mỗi ngày kiểm tra việc học của bọn nó, vẫn có thể nhìn ra một số việc, Tông Đạt sợ rằng sẽ thua kém Tông Việt, nên cho dù hôm nay có thua kém, ngày mai nhất định phải vượt mặt trở lại, thậm chí còn phải hơn càng nhiều càng tốt. Nhưng Tông Việt lại hoàn toàn ngược lại, trẫm nhìn ra được nó từng bước từng bước nắm kỹ việc học, không sợ bị tuột lại phía sau như Tông Đạt, cho dù tuột lại nó cũng sẽ không nóng vội, cho nên căn cơ rất vững chắc.”

Thấy hắn vừa nói vừa có bộ dạng cảm thán, dường như Bàn Nhi cuối cùng cũng hiểu vì sao hôm nay hắn đã để cho Tông Đạt xuống nước.

Đây là muốn nói đạo lý rằng chỉ có sự cố gắng không là chưa đủ? Muốn nói cho thằng bé biết phải học được việc đối mặt với thất bại, mà không phải là trốn tránh nó, bỏ qua nó? Hơn nữa càng phải biết được năng lực của chính mình ở đâu, để không làm quá nhiều việc vượt qua khả năng của mình, bởi vì cho dù nhất thời có thể làm được, nhưng một ngày nào đó, có thể sẽ bởi vì căn cơ không ổn mà thất bại thảm hại.

“Bệ hạ cũng không nên gấp gáp, dạy dỗ hài tử không phải chỉ trong một ngày hai ngày là có thể làm xong, mà phải tích lũy từ ngày này sang ngày khác, mưa dầm thấm đất.”

Tông Tông đương nhiên hiểu rõ đạo lý này, cũng bởi vậy nên có hơi chút chút cảm thán, thậm chí còn có một suy nghĩ nếu như Tông Đạt là do Viện Viện sinh ra, chắc chắn bây giờ hắn cũng sẽ không đau đầu như vậy.

Đương nhiên suy nghĩ như thế này dù sao chỉ cũng là dự đoán, hắn cũng rất nhanh thu hồi lại những suy nghĩ này. Chờ đến buổi tối lúc điên đảo chăn gối, hắn để trán hắn lên trán của nàng nói: “Sinh cho trẫm thêm một tiểu hoàng tử nữa đi.”

Lúc buổi chiều chưa được chơi thỏa thích, hơn nữa dường như trời cũng đang muốn mưa, không khí trong phòng rất là oi bức.

Tông Việt đọc sách một lát, nhìn nhìn sắc trời ở bên ngoài, đứng lên nói: “Tới bờ hồ đi dạo một chút đi.”

Ở phía sau Đức Toàn và Đức Tài rất nhanh đã đuổi kịp đuổi kịp, còn không quên kêu thêm mấy thị vệ, đi theo bảo hộ.

Bầu trời đen như mực lấp lánh vài ngôi sao đang điểm xuyết, lại ẩn ẩn có mây đen bao phủ, như ẩn như hiện.

Nơi này dù sao cũng là doanh đài, cho nên ở hai bên đường cứ đi vài bước lại có một đèn bằng đá, bên trong đốt dầu được đặc chế riêng, đặc biệt hơn là còn có vài cái ở dọc theo bờ hồ, lấp lánh chiếu sáng trên mặt nước, thoạt nhìn cảm thấy vô cùng mỹ lệ.

Tông Việt đang tự cân nhắc phải nói như thế nào mới có thể thuyết phục được Đức Tiến và Đức Tài để cho nó xuống nước bơi lội, hơn nữa không bẩm báo với Phùng Hải hay mẫu phi, nhưng nhất thời lại không tìm được một lý do thích hợp.

Trong lúc vừa đi vừa suy nghĩ, nó chợt nghe thấy phía trước cách đó không xa có tiếng người.

“Đại Hoàng Tử, chuyện này chắc chắn không được.” Hà Niên mặt ủ mày ê nói, biểu tình kia giống như bầu trời đang sụp đổ trước mắt hắn vậy.

“Có cái gì mà không được, không phải còn có hai thị vệ trông chừng hay sao, nếu như các ngươi không ai nói, cũng không có ai biết được.” Tông Đạt nói.

“Nhưng bây giờ nước rất lạnh.”

“Có thể lạnh tới mức nào chứ, hôm nay trời nóng như vậy. Trước kia mẫu hậu cũng đã nói với ta giống như vậy, nhưng hôm nay ta xuống nước, nước không lạnh một chút nào.” Tông Đạt nói một cách vô cùng bướng bỉnh, trong ánh mắt tràn ngập kiên định, nhưng lại cất giấu uy hiếp: “Chẳng lẽ các ngươi hy vọng rằng ngày mai ta lại tiếp tục mất mặt trước mặt phụ hoàng sao?”

Hai tên thị vệ vẫn luôn không dám nói lời nào, thấy vậy vội lắc lắc đầu.

Chỉ còn Hà Niên, Tông Đạt lại nhìn hắn: “Chẳng lẽ ngươi hy vọng ta thua dưới tay nhị đệ sao?”

“Nhưng mà Đại Hoàng Tử, ngài phải nhớ đến thân thể của mình chứ.”

Thấy khẩu khí của Hà Niên có chút yếu đi, giọng nói của Tông Đạt cũng dịu xuống, “Ta đã không luyện tập lâu rồi, bây giờ chỉ tập luyện trong chốc lát. Có hai người bọn họ trông chừng, còn có phao bơi nữa, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”

Rốt cuộc Hà Niên cũng không nói lại hắn, cho nên cuối cùng Tông Đạt cũng được xuống nước như ý muốn.

Vào buổi tối, nước vẫn hơi lạnh, nhưng Tông Đạt cảm thấy bản thân nó vẫn có thể chịu đựng được.

Thật ra lời nói của phụ hoàng, nó có thể hiểu được ý tứ ở trong đó, nhưng có một số việc, cho dù không nói tới thắng thua, nó cũng không muốn bản thân mất mặt ở trước mặt Tông Việt.

Nó là đại ca.

Tông Đạt luyện tập trong chốc lát, không tránh khỏi bị sặc nước, ở trên bờ Hà Niên lập tức hoảng sợ, tiếng người mà Tông Việt nghe được tiếng nói của hắn.

“Đại ca, mọi người đang làm gì vậy?”

Có thể là bởi vì quá hỗn loạn, mãi cho đến khi đám người Tông Việt đến gần, mấy người Tông Đạt mới phát hiện ra.

“Ta…”

Trong bóng tối, mặt của Tông Đạt đỏ bừng, nhưng may là không có ai thấy rõ.

Nó phải nói như thế nào? Nói rằng không muốn cho người khác biết, cho nên lén lút ở chỗ này học sao?

Tông Việt cũng không biết có phải phát hiện cảm xúc xấu hổ của nó hay không, lại nói: “Đệ cũng thấy thời tiết nóng quá, đang muốn xuống nước bơi bơi vài cái, nhưng mà hai tên nô tài này lại không cho đệ xuống nước. Các ngươi xem, đại ca đã xuống nước rồi, cũng đừng ngăn cản ta nữa.”

Nói xong, Tông Việt lập tức bắt đầu cởi y phục, trong lòng Đức Tiến và Đức Tài cảm thấy vô cùng oan ức, quả thực tụi hắn cái gì cũng không biết nha.

Lại là một trận luống cuống tay chân.

Thật ra đám người cả hai bên đều vô cùng ăn ý, tất cả đều muốn trông chừng hai tiểu chủ tử, tuyệt đối cũng không được để bọn họ xảy ra chuyện, hơn nữa cũng chỉ được bơi một chút, cho nên nhiệm vụ quan trọng nhất bây giờ là có thể thuyết phục tụi nó mau lên bờ.

Hàm Nguyên Điện, sau một hồi điên long đảo phượng, trên người hai người mồ hôi đầm đìa, hắn cũng không đứng dậy, vẫn còn nằm ở trên người nàng.

Bàn Nhi lập tức đẩy đẩy hắn, hắn vẫn nằm yên bất động.

“Chàng mau đứng lên đi.”

“Sinh cho trẫm thêm một tiểu hoàng tử nữa đi.”

Mặt Bàn Nhi đỏ rực, hờn dỗi nói: “Chuyện này không thể nói muốn sinh là có thể sinh ngay được.”

Mãi đến khi hắn đứng dậy, kéo màn lên, phủ thêm áo ngoài kêu người tiến vào hầu hạ. Bàn Nhi mới phản ứng lại vì sao hắn lại nằm đè lên người nàng lâu như vậy, chuyện này khiến cho nàng nghĩ tới năm đó lúc hoài thai Tông Việt và Uyển Chu, bởi vì để thụ thai mà nàng đã dùng đến tuyệt chiêu này.

Người này, thật là!

Một lát sau, Bàn Nhi mới mặc vào xiêm y rồi đi xuống giường.

Hai người một trước một sau đi ra khỏi gian tắm, mới vừa nằm xuống giường, Phúc Lộc tới.

Hắn đứng ở bên ngoài bình phong, bẩm báo chuyện hai vị hoàng tử lén lút xuống nước luyện bơi lội, bao gồm cả chuyện Đại Hoàng Tử trộm luyện, bị Nhị Hoàng Tử gặp được, rồi Nhị Hoàng Tử cũng cùng nó xuống nước bơi chung

“Thật là quậy phá!” Tông Tông nói.

Đứng bên ngoài bình phong, Phúc Lộc run rẩy, sợ bệ hạ sẽ long nhan giận dữ, nghĩ lại nhờ rằng có quý phi nương nương đang ở đó, trong lòng hắn lại thả lỏng một ít.

Qua một lát, bên trong lại truyền đến giọng nói

“Được rồi, nếu huynh đệ tụi nó ở bên nhau luyện tập bơi lội, thì để cho tụi nó luyện đi. Ngươi tìm người trông chừng cho tốt, đợi một lát nữa thì cho bọn nó lên bờ, dưới nước lạnh.”

“Vâng ạ.”

Phúc Lộc đi rồi, Tông Tông có chút cảm thán mà nói với Bàn Nhi: “Việt Nhi rất tốt, tuổi còn nhỏ đã biết quan tâm đến mặt mũi cho ca ca .”

Hắn nói như vậy, Bàn Nhi cũng không thể trách mắng Tông Việt nghịch ngợm.

Nhưng mà trong lòng nàng cũng cảm thấy rất kinh ngạc, thế nhưng Tông Việt lại có thể quan tâm đến mặt mũi của Tông Đạt.

Đối với Tông Việt, thật ra Bàn Nhi vẫn luôn có chút cảm giác không biết phải dạy dỗ nó như thế nào, bởi vì đã có rất nhiều chuyện thay đổi, cho nên kinh nghiệm của kiếp trước hoàn toàn không thể sử dụng được, nàng dạy dỗ đám Uyển Chu và Tông Kiềm còn được, nhưng đối với nó lại

Rất nhiều lúc nàng đều cố gắng coi nó như một hài tử, nhưng có rất nhiều lúc bởi vì chịu ảnh hưởng của kiếp trước, mà đối xử với nó như một người đã trưởng thành

May mắn đứa nhỏ này lớn lên, cho tới bây giờ vẫn khiến Bàn Nhi cảm thấy vô cùng hài lòng, trầm ổn lại không mất sự hoạt bát nên có của độ tuổi này của nó, cũng biết chăm sóc tỷ tỷ nhạy cảm và đệ đệ nghịch ngợm, là đứa trẻ khiến nàng cảm thấy an tâm nhất trong lũ trẻ.

Bình Luận (0)
Comment