Tề Vương đã không còn có thể như trước kia tùy ý ra vào cung như vậy nữa.
Mà Cao Quý thái phi cũng không thể tùy ý giống với dĩ vãng, tưởng rằng chỉ cần gửi tin tức là có thể được truyền đi, cho nên chờ đến khi Tề Vương nhận được tin tức, sức khỏe của Thái Thượng Hoàng đã rất không ổn.
Tông Tông không muốn thấy hắn ta không để ý tới hắn ta, hắn ta cũng chỉ có thể khó chịu ở trong lòng, thậm chí hắn còn tự cho là đúng, cung cung kính kính dâng lên sổ con, nói rằng muốn tiến cung thăm Thái Thượng Hoàng.
Một ngày không có tin gì , hai ngày vẫn không có tin nào, mãi đến ngày thứ ba trong cung mới cử người đến, nói cho hắn ta rằng bệ hạ đã ân chuẩn.
Ân chuẩn?
Trong lòng Tề Vương cảm thấy khó chịu, nhưng cho dù có khó chịu cũng vô dụng, hắn ta cũng chẳng còn sức lực để tính toán gì, hắn ta có thể dự cảm rằng sau khi Thái Thượng Hoàng băng hà, tình cảnh của hắn ta còn tồi tệ hơn bây giờ
Nhưng bây giờ đã như vậy, cho dù hắn ta có vội vã tiến cung dường như cũng không thay đổi được điều gì, có lẽ là trong lòng vẫn còn cảm xúc không cam lòng quấy phá hắn ta.
Mặc dù tân đế cũng chỉ mới đăng cơ hai năm, hai bên tóc mai của Tề Vương đã lấm tấm bạc, người so với trước kia cũng già hơn không ít.
Việc Thái Thượng Hoàng băng hà không cũng không nằm ngoài dự đoán của mọi người trong cung, thậm chí có thể nói rằng hầu hết mọi người cũng đã chuẩn bị cho việc này, nhưng thái thượng hoàng vẫn luôn cầm cự, chịu đựng đã hơn hai năm, nhưng cuối cùng cũng không thể chịu đựng nổi nữa.
Trừ bỏ vài người vẻ ngoài trông có vẻ không thể tiếp thu được, những người khác đều rất bình tĩnh.
Trong khoảng thời gian hơn ba tháng, đã có hai lễ tang trọng đại diễn ra ở Tử Cấm Thành, đừng nói đến những người trong cung, những nhóm các đại thần và hoàng thân quốc thích, cũng bị dày vò không ít
Cho nên bây giờ khi các đại thần và mệnh phụ tiến cung để khóc than, so với lúc trước Thái Hoàng Thái Hậu mất, trông có vẻ có vài phần có tâm mà sức không đủ.
Nhưng thật ra Tề Vương và Cao Quý thái phi khóc vô cùng thương tâm, bằng mắt thường của mọi người cũng có thể nhìn thấy được sự đau khổ trong đó, có lẽ người bọn họ đang khóc thay không phải là Thái Thượng Hoàng, mà là chính bản thân mình.
Tông Tông vẫn như cũ không chút lơ là tiến hành từng bước, không chậm trễ bất kỳ chuyện gì, sau khi chuyện xảy ra, người lại gầy đi một vòng, nhưng mà nhận lại ai cũng đều khen bệ hạ hiếu thảo.
Giữa đường còn xảy ra một việc, Đại Hoàng Tử trong lúc đang chịu tang đột nhiên ngã bệnh, trước kia trong tang lễ Thái Hoàng Thái Hậu, Đại Hoàng Tử cũng đã bị bệnh một lần, lần này lại mắc bệnh thêm một lần nữa, là do trời quá lạnh, nên lần này lại bị bệnh nữa.
Điều này càng chứng minh một rằng cơ thể của Đại hoàng tử quá yếu ớt, dường như bất tri bất giác điều này lại càng in sâu trong tâm trí của mọi người.
Thời tiết càng ngày càng lạnh, mắt thấy cũng đã sắp đến mùa đông.
Nghe nói bởi vì hai năm nay khí hậu lạnh giá khắc nghiệt, dê bò của dân tộc Tác Ta Đát và dân tộc Kim chịu không nổi giá rét mà chết rất nhiều, ép bọn họ đến nỗi không thể không tấn kích biên quan. Đặc biệt là bây giờ mới vừa vào thu, nên sức tấn công của họ vô cùng to lớn
Biên quan lại xảy ra chiến tranh, ngoại trừ triều đình phải nghị luận về việc này hết lần này đến lần khác, thì chuyện này cũng không có ảnh hưởng đến những người trong cung hay thậm chí là sinh hoạt bình thường của bá tánh, lúc bấy giờ việc được chú ý nhất trong kinh thành là việc thái thượng hoàng băng hà.
Mỗi ngày Tông Tông đều rất bận rộn, dường như cũng quên mất đạo lý mà Bàn Nhi đã nói với hắn, bây giờ ngay cả Cảnh Nhân Cung hắn cũng chẳng có thời gian để tới, cả ngày đều ở Càn Thanh cung xử lý chính vụ.
Bỗng nhiên có một ngày hắn bớt thời chút thời gian lại đây, mới phát hiện rằng bụng của Bàn Nhi đã rất lớn.
Có chút lớn hơn so với suy nghĩ của hắn.
"Vương thái y nói rằng có thể sẽ là song thai.”
Không phải không có khả năng, những lời mà Vương thái y nói ra đều vô cùng chắc chắn, hắn nói có thể, thì chắc chắn là như vậy.
Tông Tông cảm thấy kinh ngạc.
Ngẫm lại thì chưa từng có chuyện song thai xảy ra ở Trần gia, trước kia cũng chỉ từng xảy ra ở Tông gia, chẳng lẽ là việc di truyền cách một thế hệ này, đã di truyền đến trong bụng của Viện Viện sao?
“Vất vả cho nàng rồi.”
“Không vất vả.” Bàn Nhi nói.
Lời nói này cũng nàng cũng là lời thật lòng, cái thai này vốn không hề dày vò nàng một chút nào, cho tới bây giờ nàng đều ăn ngon uống tốt, không có cảm giác gì cả, chỉ là bụng càng ngày càng lớn lên. Mà đám Tông Việt, bởi vì đột nhiên lại sắp có thêm tiểu đệ đệ hoặc tiểu muội muội, nên trở nên rất quan tâm đến nương, mỗi ngày đều phải tới Cảnh Nhân Cung thăm nương.
Đặc biệt là Uyển Chu, nó chỉ thiếu điều muốn dọn về ở luôn tại Cảnh Nhân Cung.
Nó vô cùng muốn có một muội muội, quên việc có tiểu đệ đệ đi, một mình Tông Kiềm đã đủ khiến nó phiền chết rồi.
Cho nên dưới hoàn cảnh như thế này, ngoài trừ bởi vì lễ tang của Thái Thượng Hoàng khiến nàng phải vất vả hai ngày, nhưng cũng đều bởi vì nàng có thai cũng đỡ phải làm này làm nọ đi phân nửa, thì quả thật không phải chịu đựng chút cực nhọc nào
“Sau khi sinh cái thai này ra, nàng cũng đừng sinh, chúng ta cũng đã có đủ hài tử rồi.”
Thật ra trong suy nghĩ của Tông Tông, cũng không nghĩ đến cái gọi là càng nhiều nhi tử càng nhiều phúc. Chỉ mỗi Tông Đạt, cũng đã đủ làm hắn đau cả đầu, vì vậy có vài nhi tử thôi là đủ rồi.
Ngoài miệng Bàn Nhi bảo vâng, nhưng trong lòng lại hoàn toàn không nghĩ như vậy, nàng còn chưa sinh hạ được Thập Lục sao có thể không sinh tiếp được. Không phải nàng muốn sinh cho Tông Tông thật nhiều hài tử, nhưng mà nàng cảm thấy rằng đời này tiểu Thập Lục chắc chắn còn đang chờ nàng sinh nó ra
Nhưng mà dù sao đây cũng là chuyện sau này, để sau này lại nói tiếp.
“Đúng rồi, thân thể của Đại Hoàng Tử, gần đây có tốt không?” Bàn Nhi hỏi.
Nhắc tới việc này, lông mày của Tông Tông lập tức nhíu lại.
Ngày ấy ở Tây Uyển, tuy rằng Vương thái y nói một cách qua loa , nhưng không phải Tông Tông không để ở trong lòng. Mấy ngày nay mặc dù vẫn luôn bận rộn vì tang lễ của Thái Hoàng Thái Hậu và Thái Thượng Hoàng, hắn vẫn bớt chút thời giờ gọi Vương thái y tới hỏi.
Dựa theo cách nói của Vương thái y, thật ra cơ thể của Tông Đạt cũng không phải là rất yếu ớt, chỉ là do khi sinh ra đã yếu ớt, sau này được điều dưỡng tốt hoàn toàn có thể trở nên khỏe mạnh, nhưng bây giờ cơ thể của Đại hoàng tử lại càng ngày càng kém đi, có phải là có liên quan đến tâm trạng của nó hay không.
Kết luận về việc tâm lý và bệnh lý có liên quan đến nhau hay không, thật ra các thái y cũng là đã từng nghiên cứu và thảo luận quá, có rất nhiều giả thuyết được đưa ra. Nhưng tâm trạng quả thật có thể giúp đỡ người bệnh cải thiện bệnh tình, đặc biệt việc giúp người bệnh mau chóng phục hồi là vô cùng rõ ràng.
Đương nhiên, Vương thái y cũng có rất nhiều lo lắng, cho nên nói một cách rất ngắn gọn, nhưng vẫn tiết lộ cho Tông Tông biết một cách vô cùng rõ ràng rằng, có thể một trong những nguyên nhân rất lớn dẫn đến bệnh của Đại hoàng tử là mọi người đã quá lo lắng về nó.
Thật ra những hài tử trong cung ít nhiều gì cũng gặp phải vấn đề này, giống như Bàn Nhi đã từng lén nói với Tình cô cô lén vậy, nói rằng hài tử ở trong dân gian rất hiếm khi không thể nuôi được, chỉ có bị bệnh không dậy nổi mới có thể dẫn đến chết non, những hài tử không nuôi được là rất ít.
Ngươi xem bọn họ ngày ngày ở đường lớn ngõ nhỏ chạy nhảy chơi đùa, có dơ thành những tượng đất, cũng đều vô cùng khỏe mạnh. Nhưng mà hài tử ở trong cung, càng chăm sóc kỹ càng có nhiều bệnh tật.
Hiển nhiên cách nói này không hề phù hợp với tình huống trong cung không hợp, Bàn Nhi cũng không có nói việc này cho ai nghe, nhưng mà đối với bọn Tông Việt, ngoại trừ hằng ngày nàng cho tụi nó ăn no mặc ấm, những chuyện khác đều để thuận theo tự nhiên.
Sinh bệnh thì uống thuốc, nếu như không có việc gì cũng không quan tâm lo lắng quá mức, cũng sẽ không suốt ngày lo lắng xem hài tử có thể sinh bệnh hay không.
Tông Tông biết cách nuôi dạy hài tử của Bàn Nhi, cho nên hắn có thể cảm nhận được sự khác biệt trong đó, trong lòng cũng cảm thấy lời nói của Vương thái y rất có khả năng.
Bởi vì Trần hoàng hậu quan tâm Tông Đạt quá mức, cho nên cơ thể của Tông Đạt không những không bởi vì được chăm sóc tốt mà khỏe hơn, mà ngược lại còn càng ngày càng yếu đi.
Nhưng mà những lời nói này hắn phải nói với Hoàng Hậu như thế nào đây, chính hắn cũng không chắc chắn xác định được rằng rốt cuộc là do sức khỏe ban đầu của Tông Đạt không tốt, hay do thái độ của người lớn đã ảnh hưởng đến hài tử. Hắn vô cùng vất vả thử nói chuyện này với Trần hoàng hậu, hắn chỉ mở miệng nói câu đầu, Trần hoàng hậu lập tức có vẻ mặt không muốn nói về vấn đề này với hắn nữa.
Hiển nhiên là lấy lý do bởi vì Tông Đạt đã bị bệnh ở Tây Uyển, hoàn toàn đổ lên trên đầu Tông Tông
Cảm thấy bởi vì hắn không quan tâm đến Tông Đạt, một hai bắt Tông Đạt phải giống đám Tông Việt, mới có thể dẫn đến trận bệnh này của Tông Đạt.
Tông Tông cảm thấy vô cùng tức giận, hiển nhiên cũng không thể tiếp tục nói nữa.
“Nàng đang mang thai, đừng lo lắng cho Tông Đạt, Tông Đạt đã có Hoàng Hậu quan tâm.”
Lời này vừa nghe đã biết trong đó mang theo sự tức giận, Bàn Nhi không phải đang lo lắng cho bệnh tình của Tông Đạt, mà là lo lắng hắn sẽ bởi vì việc này mà tức giận
Nếu như hắn vẫn luôn tức giận, giận đến nỗi tổn hại long thể, thì người thiệt thòi cũng là nàng
“Nếu bệ hạ cũng đã nói như vậy, thì bệ hạ đừng nóng giận nữa, dù sao cũng đã có Hoàng Hậu quan tâm, Hoàng Hậu nương nương còn có thể hại đến hài tử của chính nàng ấy hay sao?"
Tông Tông lập tức không nói nữa.
Giọng nói cũng thay đổi: “Bây giờ nàng còn học được cách dùng lời nói để thử trẫm nữa.”
Bàn Nhi cười tủm tỉm, “Thiếp chỉ sợ bệ hạ luôn nóng giận, lại không có giải quyết, buồn rầu đến mức tổn hại thân thể, nhìn xem gần đây bệ hạ gầy đi biết bao nhiêu, thiếp thì đang mập ra, chàng thì lại gầy đi.”
Nàng vừa nói vừa vuốt ngực của hắn, nói xong câu cuối cùng, bên trong cũng phảng phất mang ý oán trách, nhưng cũng tràn đầy quan tâm.
Tông Tông cầm lấy tay nàng, thở dài: “Yên tâm, chờ sau đột bận rộn này, là trẫm có thể chăm sóc lại sức khỏe, đến lúc đó để nàng trông chừng trẫm.” Nói một hồi, bỗng nhiên lại dừng lại, hiển nhiên trong đầu hắn lại suy nghĩ đến chính vụ.
Bàn Nhi đã quá nhiều lần thấy hắn như vậy, mỗi lần có chuyện gì tương đối khó giải quyết, cho dù hắn có nói chuyện với nàng, thì vẫn có thể dành ra một nửa tâm tư suy nghĩ chính vụ, cho nên nàng cũng không quấy rầy hắn, chỉ là cứ lẳng lặng như vậy mà ngồi bên cạnh hắn, trong lòng cảm thấy năm tháng yên tĩnh tốt đẹp.
“Đúng rồi, lần này Tô Hải rất hiếu chiến, trẫm cảm thấy hắn không thể một thân một mình chiến đấu được, cho nên lúc này khi hắn trở về biên quan, tuy trẫm sai hắn đến Đại Đồng, nhưng chỉ cho hắn giữ vị trí tham tướng. Lần này Hồng Từ Lương lãnh binh bất lợi, nếu không phải Tô Hải ở một bên ngăn đợt sóng dữ, nói không chừng Đại Đồng đã phải thất thủ.”
Tuy rằng cho dù Đại Đồng thất thủ, cũng sẽ không có gì nguy hiểm, dù sao hướng đi chính của Đại Đồng vốn chính là cái pháo đài, hơn nữa đó cũng không phải là nơi dễ thủ, cho nên bên trong Đại Đồng còn có một Thái Nguyên quan nữa. Nhưng mà nếu Đại Đồng thật sự thất thủ, không chỉ bá tánh ở biên quan chịu khổ, mà mặt mũi của triều đình cũng sẽ mất hết.
Đương nhiên chuyện này cũng không đơn giản như lời nói của Tông Tông, vốn dĩ Hồng Từ Lương chỉ mới nhậm chức tổng binh, Đại Đồng là chốt hiểm yếu của biên cương nhiều năm, thế cục rất phức tạp, một tổng binh mới nhậm chức cũng không thể nhanh chóng nhận chức tước dễ dàng như vậy, phía dưới không thể không có người không phục, phía dưới đã loạn hiển nhiên không thể nào đồng tâm kháng địch, cho nên chuyện xảy ra cũng không khiến mọi người phải bất ngờ.
Nhưng cho dù Tông Tông có suy nghĩ tới chuyện này, hắn cũng sẽ không làm gì ra, những người ngồi ở vị trí cao cũng chỉ nhìn đến kết quả. Quá trình ở bên trong, là chuyện mà đám thần tử và dốc sức lo liệu.
“Bệ hạ cũng đừng khen hắn nhiều quá, nói không chừng chính là mèo mù vớ phải cá rán thôi."
Lời này vừa nghe cũng biết chỉ là lời nói khiêm tốn, Tông Tông cũng không để trong lòng, hai người lại nói chuyện trong chốc lát, hắn đã trở lại Càn Thanh cung.
Thật ra chuyện biên quan cũng không phải vấn đề nghiêm trọng, cho dù có loạn, tạm thời cũng sẽ không bị mất khống chế, vấn đề lớn nhất bây giờ thật ra là bạc trong quốc khố không đủ để mua quân lương vận chuyển tới biên quan
Đây mới là chuyện khiến Tông Tông vô cùng đau đầu gần đây.
Thật ra từ sau khi Tông Tông đăng cơ, đã nhận được một vương triều có một quốc khố không thế nào dư dả.
Lãnh thổ quốc gia của Đại Chu to lớn, hôm nay xảy ra hạn hán này ngày mai xuất hiện lũ lụt kia, vấn đề vừa xảy đến triều đình lập tức phải bỏ. Cho dù khi phân phát bạc như vậy có thể đầy đủ đến tay bá tánh hay không, thì lại là một câu chuyện khác.
Lúc tuổi già Thái Thượng Hoàng xây dựng rầm rộ, không chỉ trùng tu mỗi Tây Uyển, mà còn mở rộng ra bên ngoài. Đẹp thì đẹp, nhưng để làm những việc này thì đều cần dùng tới bạc.
Hiện giờ đến khi chính sự cần dùng tới, lại đúng lúc không có bạc, quân lương ở biên quan vẫn luôn là một khoản chi lớn của quốc khố triều đình. Dù sao hàng năm vẫn luôn không đủ, hàng năm đều phải chắp vá khắp nơi, ngày thường cũng có thể miễn cưỡng cầm cự, nhưng khi có việc xảy tới, khó tránh khỏi có chút lấy trứng chọi đá.
“Lão thần cho rằng, không bằng sai người gửi lời nhắn tới Giang gia, để cho bọn họ phụ trách tập hợp nhóm thương nhân bán muối lại quyên góp một chút, thì cũng sẽ không đến mức thiếu lương thực của các tướng sĩ ở biên quan.” Uông Thủ Phụ nói.
Giọng nói còn chưa dừng hẳn, phía trên đã ném xuống dưới một quyển sổ con.
“Trẫm đường đường là thiên tử của Đại Chu, giàu có khắp bốn phương, quốc khố của triều đình to như vậy còn không đủ ngân lượng, thế nhưng phải kêu gọi những thương nhân bán muối kia đến quyên góp cho trẫm sao?”
“Việc này…”
Uông Thủ Phụ cúi đầu xuống, Kiến Bình đế có thể nghĩ tới điều này, không có nghĩa là Thái Thượng Hoàng cũng như vậy.
Mỗi lần trong triều đình có người bấm báo thiếu bạc, Hộ Bộ chỉ cần vừa than nghèo, thái thượng hoàng đã lập tức sai người tìm những thương nhân bán muối quyên góp. Việc này xảy ra quá nhiều lần, bọn quan viên cũng quen thuộc, thật ra Uông Thủ Phụ có dự cảm việc này được đưa ra chắc chắn là bệ hạ muốn khiển trách ai đó, dù sao nếu như bệ hạ có suy nghĩ này thì, có lẽ năm trước đã nói ra rồi, nhưng vẫn im lặng cho tới bây giờ, có nghĩa là ở trong lòng hắn vẫn không thích xử lý như vậy.
Dù sao thời gian tiếp xúc cũng không ngắn, Uông Thủ Phụ cũng có những hiểu biết nhất định đối với tính cách của vị quân vương này.
“3000 vạn lượng, hơn 3000 vạn lượng! Đòi một lượng lớn bạc như vậy, các ngươi nói xem sau này làm sao trẫm còn có mặt mũi đối mặt với những thương nhân đó đây? Làm sao còn mặt mũi để chỉnh đốn vụ muối ở Lưỡng Hoài ?” 3000 vạn lượng không phải là chuyện lạ, đúng là những năm gần đây tổng cộng sô bạc những thương nhân bán muối ở Lưỡng Hoài vì báo đáp mà quyên góp cho triều đình là rất lớn, cái này mức cũng là vừa bị Tông Tông biết được, hắn mới có thể phát lớn như vậy hỏa.
“Mặc kệ triều Thành An như thế nào, những lời kêu gọi này không thể được xuất hiện tại nơi này của trẫm, ngươi triệu tập mọi người lại bàn bạc đi, mặt khác suy nghĩ biện pháp thay thế từ các địa phương khác, tóm lại quân lương của biên quan không thể thiếu được , quân lương cũng không thể thiếu, những việc khác để sau bàn tiếp.”
“Vâng ạ.”
Bàn Nhi vừa mới tiến vào cửa điện, đã nghe thấy tiếng động từ Tây Noãn Các bên kia.
Nàng đứng lại, đang định đi về phía Đông Noãn Các, lại gặp phải Uông Thủ Phụ đi ra từ bên trong.
Nhìn thấy nàng, Uông Thủ Phụ chắp tay hành lễ một cái, Bàn Nhi cũng không dám đứng yên, cúi người để chịu nửa lễ.
Uông Thủ Phụ rời đi, Bàn Nhi liếc mắt nhìn về phía Trương Lai Thuận một cái: “Biết ngay các ngươi mời ta tới, là sẽ không có chuyện gì tốt mà.”
Trương Lai Thuận gãi gãi đầu, nở nụ cười: “Cả ngày hôm nay không biết vì sao mà bệ hạ vẫn mãi chưa dùng cơm, Phúc Tổng Quản thật sự lo lắng, cho nên mới mời nương nương tới”
Không chỉ thỉnh, mà thậm chí còn muốn nâng Bàn Nhi tới đây, kiệu được bố trí vô cùng ấm áp, thoải mái dễ chịu, cũng đã bịt kín kỹ càng để tránh gió, thái giám nâng kiệu cũng là những người ngày thường nâng long liễn cho Tông Tông.
Chỉ sợ vào lúc thời tiết như thế này lại mời Tô Quý phi đang mang bụng lại rất lớn tới đây, nếu như trên đường xảy ra việc gì bất trắc, chém đầu tất cả bọn họ cũng không đền hết tội.
“Được rồi, để ta vào xem…”
Lời nói còn chưa nói xong, bên trong đã truyền đến giọng nói của Tông Tông: “Các ngươi có phải lại mời quý phi tới đúng không?”
Hắn vừa nói, vừa từ bên trong vén màng đi ra.
Quả nhiên vừa ra đã thấy Bàn Nhi vác một chiếc bụng lớn đứng ở chỗ đó, sắc mặt của hắn lập tức thay đổi.
Không đợi Tông Tông mở miệng trách cứ, Bàn Nhi đã nói: “Bệ hạ cũng đừng trách bọn họ, là thiếp nghe nói nguyên ngày hôm nay bệ hạ vẫn chưa dùng cơm, cho dù có bận rộn với chính vụ, nhưng vẫn phải luôn dùng bữa, nếu như đói đến xỉu thì phải làm sao bây giờ? Lời này đã nói với bệ hạ một trăm lần, bệ hạ vẫn luôn không chịu nhớ, nên thiếp phải tới đây thôi.”