Dắng Sủng - Giả Diện Đích Thịnh Yến

Chương 150

Rốt cuộc thì đã không giống với trước kia.

Tông Tông ra lệnh một tiếng, những người phía dưới nhanh chóng bắt đầu xử lý.

Vốn dĩ đã quyết định là hắn với Bàn Nhi sẽ đi Tây Uyển nhưng ai ngờ Hồ Thục Phi và Từ Hiền Phi lại đến Cảnh Nhân cung nói là muốn đi chung để thăm bọn nhỏ.

Cũng không phải là chuyện gì lớn, hiển nhiên là Bàn Nhi đồng ý.

Trong Tây Uyển, Tông Lâm mồ hôi đầy đầu chạy theo Tông Kiềm, vừa chạy theo vừa kêu: "Tam ca, tam ca..."

Tông Kiềm bất đắc dĩ phải đứng lại, quay đầu ra sau nhìn hắn: "Đệ cứ đi theo ta làm cái gì!"

Rõ ràng là hai người chỉ cách nhau có hai tuổi, một đứa năm tuổi, một đứa bảy tuổi. Nhưng đứa bảy tuổi thì cao to mạnh khỏe, còn đứa năm tuổi thì vừa lùn vừa tròn.

Tông Kiềm hay có mới nới cũ, không thích cái gì lâu dài nhưng chỉ có việc luyện võ là luôn luôn chăm chỉ cần mẫn. Bây giờ thời gian thằng bé luyện võ tăng nhiều hơn lúc nhỏ, ngày ngày phơi gió phơi nắng nên đôi lúc Bàn Nhi nhìn thấy cũng phải tự hỏi không biết có phải mình sinh một đứa bé đen như than hay kông.

Còn Tông Lâm thì được Hồ Thục Phi nuôi dưỡng kĩ càng giống như mấy đứa nhỏ khác trong cung, khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại non nớt, tuổi còn nhỏ nên ngũ quan không rõ ràng nhìn như một quả hạt tròn tròn.

Thế nhưng mà tên nhóc quả hạt này lại rất thích cục than đen, rõ ràng Tông Giản với nó cũng không kém bao nhiêu tuổi nhưng chưa bao giờ dám dính lên người Tông Kiềm. Từ lúc đến Tây Uyển thì ngày nào Tông Lâm cũng đi theo sau đuôi Tông Kiềm, cái miệng nhỏ liên miên tam ca dài tam ca ngắn, so với Bát đệ đang học nói còn phiền hơn.

Tông Kiềm cảm thấy thằng bé rất phiền, lãng phí thời gian nó luyện võ.

"Ta đi luyện cưỡi ngựa, đệ đi theo ta làm cái gì."

Bởi vì Uyển Xu và Tông Kiềm rất có hứng thú đối với ngựa cho nên bây giờ Tây Uyển cũng được xây một cái trường đua ngựa nhỏ. Mỗi ngày Tông Kiềm đều đi qua luyện trong chốc lát, thằng bé nói là muốn lên chiến trường đánh giặc thì phải cưỡi ngựa thật tốt.

"Đệ cũng đi luyện cưỡi ngựa!" Hạt nhỏ Tông Lâm nói, cái miệng nhỏ nhỏ chu lên, cộng thêm khuôn mặt trắng nõn béo béo nhìn cực kì đáng yêu.

Tông Kiềm ghét bỏ liếc nhìn thằng bé rồi nói: "Đệ sẽ cưỡi ngựa? Đừng leo lên rồi lại rớt xuống."

"Mặc dù đệ không biết cưỡi ngựa nhưng mà đệ có thể để cho thái giám nắm dây cương chậm rãi dắt đi, như vậy thì từ từ cũng học được thôi." Tông Lâm cảm thấy có lý mà nói.

Tông Kiềm suy xét một tí nhưng cảm thấy cho dù mình có đảm nhiệm nhiệm vụ này hay không thì cũng là tự tìm phiền phức cho mình, nên thằng bé chuyển sang chuyện khác: "Ta không đi cưỡi ngựa, ta đi tìm Nhị ca."

"Vậy thì đệ cũng đi tìm Nhị ca."

Vậy cho nên hành trình sau đó là Tông Kiềm đi nhanh ở phía trước, Tông Lâm chạy đuổi theo đuôi.

Bọn họ tìm được Tông Việt ở Thưởng Ngư trai, không chỉ có Tông Việt mà Tông Đạt cũng có ở đó, có cả Uyển Xu, Uyển Thiền và Tông Giản. Ngoại trừ hai nhóc con mà Bàn Nhi vừa mới sinh hạ không lâu thì hầu như các hoàng tử và công chúa đều ở chỗ này.

Tông Kiềm vừa nhìn thấy Uyển Thiền, quay sang nhìn Tông Lâm đang vội vàng đuổi sát theo chính mình nói: "Tam tỷ tứ tỷ đều ở đây, vừa lúc.”

Không cần Tông Kiềm nói, Uyển Thiền với Uyển Bùi nhìn thấy Tông Kiềm chạy đến mức mồ hôi đổ đầy đầu đã vội vàng vẫy tay gọi thằng bé lại đây để lau mồ hôi cho thằng bé.

Tông Lâm nhỏ hơn các nàng cho nên từ trước đến nay Hồ Thục phi rất nuông chiều nó, cả Uyển Thiền và Uyển Bùi cũng chăm sóc thằng bé rất cẩn thận. Lần này Thái Hậu dẫn bọn họ đến Tây Uyển nghỉ hè, Hồ Thục Phi không thể đi theo được cho nên trước đó đã dặn dò Uyển Thiền Uyển Bùi phải chăm sóc tốt cho đệ đệ.

Uyển Xu ngồi bên cạnh Tông Đạt, ngồi ở hướng khác là Uyển Nhàn và Ngũ Hoàng Tử Tông Giản, sau khi Tông Kiềm tới rồi thì đi qua sau lưng Uyển Chu đứng nhìn nàng cho cá ăn. Chỉ có Lục công chúa Uyển Lanh hơi lạc quẻ một chút, Uyển Lanh chỉ hơi thân thiết với Uyển Chu, còn mấy tỷ muội khác đều cư xử rất khách sáo.

"Nhị ca, sao hôm nay lại tụ tập chỗ này đông đủ như vậy?" Tông Kiềm hỏi.

"Ta với Đại ca học xong đi ngang qua nơi này, thấy bọn Uyển Chu ở chỗ này cho cá ăn cho nên đi sang ngồi một chút." Tông Việt trả lời.

Các Hoàng Tử khác với các Công Chúa, các Công Chúa có thể biết chữ, học nữ công, còn những thứ khác thì có thể học hoặc là không. Còn các Hoàng Tử thì phải học nhiều hơn, tứ thư ngũ kinh, kinh, sử, tử, tập đều phải học qua.

Lần này đến Tây Uyển, Tông Tông cũng cử ra vài vị tiên sinh đi đến như thường lệ, đọc sách phải đọc mỗi ngày, không thể lơi là trì trệ. Nhưng mà dù sao thì cũng đang ở Tây Uyển cho nên sẽ không quá nghiêm túc cẩn thận như là ở phòng học, ngoại trừ Tông Đạt... Với Tông Việt có kỷ luật tốt không bỏ bê bài học. Tông Kiềm thì không cần phải nói, lúc còn ở Tử Cấm thành mà thằng bé đã buổi sáng lên lớp nghe giảng, buổi chiều chạy đi luyện võ. Còn Tông Lâm với Tông Giản thì chỉ có năm tuổi, vừa mới đến lớp nghe giảng, tính cách còn trẻ con cho nên đối với việc đọc sách còn lơ mơ.

Tông Việt và Tông Đạt vừa mới học xong, đi ngang qua nơi này, gặp tất cả mọi người ở đây cho nên bước vào nghỉ ngơi ngắm cá.

Nói chuyện phiếm ngồi trong chốc lát, Uyển Xu nói gió hơi to, kêu Tông đạt đừng ngồi ở bên cạnh hồ nước nữa, nhắc nhở thằng bé trở về.

Những người khác thấy vậy cũng tự nhiên rời đi.

Từng người rời đi một ngã, cùng mẫu thì đi cùng một nơi. Uyển Lanh thì đi theo bên cạnh Uyển Chu, hai người cũng vừa lúc ở chung một chỗ.

Không đề cập tới bên này, ở một nơi khác, vừa mới đi được một chút thì Uyển Thiền đã bắt đầu dạy bảo Tông Lâm.

"Đệ đi theo nó cả ngày làm cái gì, người ta đã không muốn nhìn thấy đệ rồi mà đệ còn da mặt dày đi theo là như thế nào, sao ta nói cái gì đệ cũng nghe không lọt vào lỗ tai vậy!"

Uyển Bùi thấy tỷ tỷ nói chuyện hơi nhẫn tâm, vội vàng khuyên nhủ: "Tam tỷ, Lâm nhi còn hơi nhỏ mà thôi."

"Nhỏ cái gì mà nhỏ? Lúc muội bằng tuổi nó có không phân biệt người nhà người ngoài, không nhận ra thân tỷ tỷ là ai à?"

Uyển Bùi im lặng không nói.

"Tỷ quản ta đi theo ai làm cái gì, ta thích đi theo Tam ca, tỷ giỏi thì quản đi! Nha đầu thối, quỷ chán ghét!" Tông Lâm đá Uyển Thiền một cước rồi chạy nhanh đi xa, vừa chạy vừa làm mặt xấu với hai tỷ tỷ, nào còn đâu bộ dáng ôn thuần đáng yêu như đứng trước mặt Tông Kiềm.

Cung nữ thái giám hầu hạ thằng bé vội vàng chạy đuổi theo sau, Uyển Thiền tức đến mức giậm chân, nói với Uyển Bùi: "Muội nhìn nó đi!"

Rồi nhìn bóng dáng Tông Lâm la to: "Chờ về cung ta sẽ nói cho mẫu phi!"

Tông Lâm quay đầu lại cho nàng một cái mặt quỷ.

Bên này Uyển Xu và Tông Đạt chậm rãi bước đi, bước chân chậm chạp sợ đi nhanh một chút sẽ khiến Tông Đạt bị suyễn.

Vẻ mặt Uyển Xu không tốt lắm, nói: "Đệ nhìn thấy không, Tông Lâm của Thừa Càn cung và Uyển Lanh của Diên Hi cung đều nịnh bợ người của Cảnh Nhân cung. Đệ có biết nó có nghĩa là gì không?"

Tông Đạt biết nó có nghĩa là gì, nghĩa là chủ cung đã ngày càng thất thế, trước kia không thấy Tông Lâm Uyển Lanh thân thiết với Cảnh Nhân cung. Thế nào mà vừa đến Tây Uyển đã biểu hiện rõ ràng như vậy? Đương nhiên là có thể bởi vì không có mẫu phi ở bên cạnh, tuổi còn nhỏ không kìm nén được bản tính thành ra mới thấy rõ hệ chủ cung đã thất thế.

Tông Đạt hiểu rõ hết thảy những chuyện này, nhưng mà bởi vì hiểu được cho nên thằng bé mới cảm thấy đau khổ.

"Nhị tỷ, hôm nay tiên sinh khen ta, nói ta học rất nhanh, nói không chừng là sẽ nhanh chóng đuổi kịp tiến độ." Tông Đạt chuyển đề tài nói.

Bắt đầu từ năm trước, Tông Đạt bị bệnh rất nhiều lần cho nên không thể lên lớp nghe giảng bài được. Gần đây thằng bé mới từ từ học tập lại bình thường.

Nghe xong lời Tông Đạt nói, quả nhiên Uyển Xu đã bị dời đi lực chú ý: "Đệ cũng đừng quá ham học, phải chú ý thân thể nhiều hơn."

Tông Đạt vừa nghe vừa gật đầu, nhân lúc không ai để ý nở một nụ cười tái nhợt.

Bỗng nhiên một tên thái giám vội vàng chạy tới bẩm: "Đại Hoàng Tử, Nhị Công Chúa, Thái Hậu nói các ngài qua chỗ Nhị phu nhân một chuyến."

Nhìn tình hình tựa hồ là đã xảy ra chuyện gì?

Dù sao cũng là bà ngoại, cho dù Trần Hoàng Hậu kiêng dè thân phận, không thể tự mình đi Trần gia nhưng Tông Đạt và Uyển Xu thì phải đi xem.

Hai người không có đau buồn bao nhiêu nhưng mà không khí u buồn ở Trần gia khiến hai người rất để ý.

Nhị phu nhân vào cung trở về đã bị bệnh, nói là bởi vì quá mức thương tâm.

Lúc Tông Đạt và Uyển Xu tiến vào thì cũng không thấy có ai ra đón bọn họ.

Nơi hai người đến gọi là Vân Hà viện.

Hai người xem tinh thần và sức của nhị phu nhân rất yếu ớt, tựa hồ là bệnh không nhẹ. Nhưng mà bởi vì ít gặp mặt cho nên muốn nói cảm tình gì đó thì hơi quá giả dối cho nên hai người chỉ hỏi thăm khô khan vài câu rồi rời đi.

Sau khi bọn họ đi rồi, Nhị phu nhân nhanh chóng kêu Phỉ Thúy kéo màn ngọc bích xuống, trong phòng trở nên tối đen như mực.

Không bao lâu, một trản đèn sáng lên ở góc tường.

Phỉ Thúy đi tới, hơi lo lắng hỏi: "Phu nhân, ngài có khỏe không."

"Khỏe, đương nhiên là khỏe."

Sao có thể khỏe được chứ, rốt cuộc thì việc này làm hơi quá, Nhị phu nhân cũng không thể không có gánh nặng tâm lý, nhất là từ sau khi Tràn Hạo Nhiên bị đưa đi liệm. Trượng phu đã qua đời, bình thường đều là thê tử sắp xếp di thể... Nhưng mà bắt đầu từ ngày đó, tâm bệnh của phu nhân lại càng ngày càng nặng, lúc trước thì còn tàm tạm nhưng bây giờ thì bắt đầu sợ hãi ánh sáng.

"Đã tìm được Trần Tài chưa?"

Phỉ Thúy lắc đầu: "Còn chưa tìm được."

"Hắn ta không thể tự nhiên mà mất tích được, tìm xem, tìm kĩ vào, từ trước đến nay hắn ta luôn đi theo bên cạnh lão gia, không thể tự nhiên biến mất như vậy được."

Phỉ Thúy cũng biết tính nghiêm trọng của việc này, mặc dù trong lòng rất hoảng sợ nhưng vẫn vâng dạ đi xuống làm.

Cái chết của Trần Hạo Nhiên không có ảnh hưởng gì đối với Tử Cấm thành và Tây Uyển.

Sau khi Tông Tông dẫn theo Bàn Nhi tới Tây Uyển, cả Tây Uyển bắt đầu náo nhiệt hẳn lên.

Tông Lâm chạy theo Tông Kiềm cả ngày, ngay cả Tông Tông cũng biết đến, vì thế tính toán tìm cho thằng bé một sư phụ để học võ. Sau khi Hồ Thục Phi đến, Uyển Thiền báo cáo ngay cho nàng ta, nhưng điều khiến Uyển Thiền cảm thấy kì lạ chính là tựa hồ mẫu phi của nàng không thèm để ý lắm.

Mãi cho đến khi con bé oán giận mấy lần liên tiếp, Hồ Thục Phi mới nói: "Đệ đệ con làm như vậy không phải rất tốt hay sao, trước kia khó khăn lắm mới có thể gặp được một lần. Bây giờ đệ đệ con lên lớp đi học, phụ hoàng con đã bắt đầu quan tâm đến bài vở của nó, còn tìm sư phụ dạy võ cho nó nữa. Nương nói cho con nghe, nếu con có thể học được một nửa công phu của Uyển Lanh thì sau này nương cũng không cần nhọc lòng về con nữa."

Uyển Thiền nghe đến ngơ ngác, Uyển Bùi đứng bên cạnh kéo kéo con bé một chút, con bé mới hiểu được, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức đỏ lên.

"Ý của nương là muốn con học theo Uyển Lanh đi nịnh bợ Uyển Chu? Con lớn hơn Uyển Chu một tuổi, nó chỉ là một con nhóc con, thật sự muốn con đi nịnh bợ nó?"

Nhìn Uyển Chu xem, Hồ Thục Phi lười không muốn dạy dỗ đại nữ nhi, cũng không biết là đứa nhỏ này học từ ai, tâm tư nhỏ hơn cả mắt cá, một chút kỹ thuật của nàng cũng không học được.

Nghĩ tới đây, Hồ Thục Phi cũng tức giận lên, gõ cái trán của nàng nói: "Nương kêu con đi nịnh bợ Uyển Chu? Làm quen làm thân có biết hay không? Con xem Uyển Lanh đi theo Hà nương nương ở trong Vĩnh Hòa cung sống lay lắt qua ngày, Uyển Lanh cũng ít khi đi ra ngoài, vì sao đến Tây uyển thì Uyển Lanh lại thân thiết với Uyển Chu rồi?”

"Là bởi vì Vĩnh Hòa cung người ta hiểu được thuận gió thổi lửa, bởi vì Hà Đức Phi không được yêu thích nên đương nhiên Uyển Lanh cũng không được yêu thích gì cho cam. Chẳng lẽ cứ như vậy mà trôi qua cả đời, chờ sau khi lớn lên thì bị phụ hoàng con tùy tiện chọn một người nào đó gả ra ngoài?

"Người còn biết xa gần, Uyển Chu được yêu thương cho nên Uyển Lanh thân thiết với Uyển Chu, phụ hoàng con nhìn thấy mấy lần cũng sẽ nhớ mặt, đều là nữ nhi chẳng lẽ phụ hoàng con còn có thể nặng bên này nhẹ bên kia? Chẳng lẽ là phải giống như con, sau lưng thì ghen ghét đố kị, đến trước mặt phụ hoàng thì sợ tới mức không dám nói lời nào, con không biết là cứ như vậy thì con sẽ trở thành một người lòng dạ hẹp hòi trong mắt phụ hoàng hay sao, như vậy thì ai mà thích?"

"Nhưng, nhưng..." Uyển Thiền không nói nên lời, con bé đã được mười một tuổi, cũng không còn nhỏ nữa. Là con gái nên đương nhiên là rất coi trọng thể diện, bị nương răn dạy thông suốt, đôi mắt đỏ lên.

Uyển Bùi sợ tới mức ở sau lưng kéo con bé để con bé không tranh luận với nương, con bé lại đẩy tay muội muội ra nói: "Vậy thì sao trước kia nương không nói với con?"

Hồ Thục Phi nghẹn lời, nàng ta có thể nói là gần đây nàng ta mới hiểu được đạo lý này sao?

Ai mà không có không cam lòng chứ, nhưng mà họ không thể không nhận rõ được một sự thật. Sự thật chính là cái nữ nhân họ Tô kia mê hoặc bệ hạ hơn mười năm nay, bệ hạ xem ai cũng không vừa mắt.

Không cam lòng, không phục, có năng lực thì sao, chẳng lẽ muốn suy bại thành hoàng hậu như bây giờ?

Không bằng thành thành thật thật giữ lấy ích lợi cho mình, dù sao các nàng cũng đã có tuổi rồi, bọn nhỏ cũng đã lớn, giờ muốn đòi yêu thương thì không khỏi quá mức nông cạn. Chẳng sợ có một ngày người kia không còn được yêu thương nữa thì người được yêu thương tiếp theo cũng không phải là các nàng mà là những nữ tử trẻ tuổi hơn các nàng.

Đạo lý này Đức Phi hiểu quá thông thấu, cho nên mấy năm nay nàng ta mới là người an ổn thư thái nhất. Bây giờ tới lúc Uyển Lanh nên đi ra ngoài gặp người, Uyển Lanh không cần tốn sức lực gì mà chỉ cần đi thân thiết với Uyển Chu, mà những người khác thì còn đang rối rắm giãy giụa không cam lòng.

"Nương cũng mới hiểu rõ đạo lý này gần đây, làm người thì vẫn nên nhìn thẳng vào thực tế, chẳng lẽ con không muốn trở thành một nữ nhi được phụ hoàng con yêu thương sao?” Hồ Thục Phi thở dài một hơi, nói.

Đương nhiên là muốn.

Uyển Thiền đăm chiêu suy nghĩ, đôi mắt vẫn còn đỏ.

"Cho dù con không hiểu thì con chỉ cần nhìn xem Lâm Nhi với Tông Giản bây giờ thì hiểu."

Khác nhau chính là Tông Lâm đã được phụ hoàng tìm sư phụ dạy võ, Tông Giản thì vẫn còn là một tiểu đệ đệ buồn bực ở trong góc không ra tiếng.

Rõ ràng hai người bằng tuổi nhau.

Từ trước đến nay Từ Hiền Phi hành xử rất kín tiếng cho nên Tông Giản cũng rất ít khi xuất hiện trước mặt người khác, còn... Bây giờ lớn hơn một chút, muốn đi lên lớp học tập nên mới gặp nhiều người hơn một chút.

Có lẽ là giống với tỷ tỷ và mẫu phi cho nên tuy rằng tuổi còn nhỏ nhưng Tông Giản rất trầm lặng.

Mấy đứa nhỏ ít nói thì thường hay bị bỏ qua, nhưng bên ngoài trầm lặng thì không có nghĩa trong lòng cũng trầm lặng.

"Mẫu phi, con muốn đi tìm Nhị ca Tam ca chơi, nương xem bây giờ Tông Lâm nó..."

Nói đến câu sau, Tông Giản không nói được nữa, có lẽ là biết rằng nếu mẫu phi nghe xong thì sẽ mất hứng.

Từ Hiền Phi đặt quyển tập trong tay xuống, kéo Tông Giản lại gần nói: "Không phải mẫu phi không muốn cho con chơi với bọn Tông Việt, Tông Kiềm mà là con phải nghĩ đến đại ca con."

"Nhưng mà con muốn chơi với Tông Đạt người cũng không cho." Tông Giản lén lút nhìn mẫu phi, nói.

"Nếu như con thân thiết với Tông Đạt mà Tông Việt và Tông Kiềm không vừa mắt con thì con làm sao bây giờ?"

"Nhưng mà..."

Từ Hiền Phi thấm thía vỗ vỗ vai thằng bé, nói: "Hiện giờ hai người trong cung tranh đấu lẫn nhau, từ trước đến nay Diên Hi cung chúng ta không muốn gây chuyện thị phi cho nên ít lui tới thì tốt hơn. Bây giờ con còn nhỏ, không cần nghĩ nhiều mấy chuyện đó, chuyện con cần phải làm bây giờ là phải tập trung đọc sách, con đọc sách tốt thì phụ hoàng mới có thể nhìn thấy con chứ không cần phải lấy lòng mọi người giống như Tông Lâm bây giờ, chọc cho người ta chê cười."

Dừng một chút, nàng lại nói: "Hôm qua mẫu phi kêu con viết bài, con đã viết xong chưa?"

Nhắc tới học hành, Tông Giản bắt đầu trầm lặng xuống, lắc lắc đầu.

Thân hình nho nhỏ của Tông Giản nhanh chóng biến mất phía sau mành, Từ Hiền Phi lại lấy sách ra xem.

Không chỉ Tông Giản mà Uyển Nhàn cũng được dặn dò như vậy, cho nên mấy năm gần đây Uyển Nhàn cũng càng ngày càng im lặng, không còn dáng vẻ đại tỷ như trước kia, mọi chuyện đều bị Uyển Xu đoạt trước.

Nhưng mà gần đây Uyển Nhàn sống thư thái hơn trước kia rất nhiều, Uyển Nhàn biết từ trước đến nay mẫu phi luôn có chủ kiến của riêng mình. Nhìn thấy mẫu phi dạy bảo đệ đệ cũng không có nói gì, nhưng mà sau đó Từ Hiền Phi đã dời lực chú ý lên trên người con bé.

"Uyển Nhàn, con xem thử người này như thế nào?"

Quyển tập mà Từ Hiền Phi đang cầm chính là viết cuộc đời, gia thế cùng với tranh vẽ của các thiếu niên trong kinh có tuổi tác xấp xỉ Uyển Nhàn.

Bình Luận (0)
Comment