Diêu Quân Chí đích thân đến thiền viện, bảo Trần Tài mau chóng đi khỏi.
Trần Tài từng nghĩ tới vô số khả năng, chỉ có điều hắn ta không ngờ rằng người của Tô gia lại đuổi hắn ta đi như thế, chẳng lẽ Tô gia không muốn vặn ngã hoàng hậu sao?
Thật ra trước đó khi Diêu Quân Chí nói hắn ta hại người, thì đã báo hiệu trước là sẽ có kết quả này, đáng tiếc vẫn là do Trần Tài không hiểu rõ lắm về hành vi xử sự của người Tô gia.
Thậm chí hắn ta chủ động chỉ ra có muốn hỏi thử Tô Quý Phi hay không, mà không phải người Tô gia tự mình làm chủ, Diêu Quân Chí ngoảnh mặt làm ngơ.
"Vị Trần đại huynh đệ này, ngươi cũng đừng nói bọn ta vô tình vô nghĩa gì cả, ngươi theo Tô gia bọn ta cũng không lôi kéo được tình nghĩa gì đâu, nếu như ngươi thật sự muốn trả thù thay cho lão gia nhà ngươi, vậy ngươi đến nha môn cáo trạng đi, ngươi đi Kích Thiên Cổ ngươi làm cái gì cũng được, chuyện này không liên quan gì đến Tô gia bọn ta, Tô gia bọn ta không muốn dính líu vào chuyện của Trần gia các ngươi, cũng không muốn rước họa vào thân, cho nên xin ngươi mau chóng đi đi."
Người ta đã nói như thế rồi, Trần Tài không đi cũng không được.
Hai mắt của hắn ta đỏ ngầu, đại khái cũng đã hiểu rõ kết cục của mình, sắc mặt tĩnh mịch mà rời đi.
Lần này là Miêu Thúy Hương đi cùng bà bà đến đó.
Thấy hắn ta rời đi như thế, nhịn không được nói: "Mẹ, sẽ không xảy ra chuyện gì đấy chứ? Tại sao con nhìn thấy vẻ mặt của hắn ta có chút không đúng?"
"Mặc kệ hắn có thể xảy ra chuyện gì, chỉ cần không liên quan đến nhà chúng ta là được rồi!" Nói xong, Diêu Quân Chí vội vã rời khỏi nơi này, rồi căn dặn người hầu đóng chặt cửa nẻo, mấy ngày gần đây những người trong phủ từ trên xuống dưới bớt đi ra ngoài.
Cũng bởi vì như thế, tin tức của Tô gia chậm hơn người khác một bước, mãi cho đến khi bên ngoài làm lớn chuyện rồi, Tô gia mới biết được chuyện gì đã xảy ra.
Thì ra hôm đó Trần Tài rời khỏi Tô gia, cũng hiểu rõ cho dù mình có tiếp tục chạy trốn đi chăng nữa, cũng không thể chạy thoát một chữ chết, có thể là do Diêu Quân Chí thuận miệng nói cho hắn ta biết một tư tưởng mới.
Nha môn của Thuận Thiên Phủ không thể đi được, nhị phu nhân đã báo quan ở Thuận Thiên Phủ nói rằng hắn ta là người hầu đang chạy trốn của bà ta, chắc chắn bọn họ đã có sắp xếp từ lâu, còn những lời nói của Diêu Quân Chí như đến nha môn cáo trạng đi Kích Thiên Cổ đều là lời nói vô căn cứ, muốn tố cáo hoàng thân quốc thích thậm chí là quan lại quyền quý, vẫn phải đến Đại Lý Tự.
Cho nên sau khi rời khỏi Tô gia hắn ta đã đi đến Đại Lý Tự.
Cáo trạng Lưu thị - phu nhân của Thừa Ân Hầu giết chồng.
Lúc ấy sự việc gây nên náo loạn cực kỳ lớn, Trần Tài cũng sợ trong Đại Lý Tự có người của nhị phu nhân thậm chí là người của Trần gia, sợ bọn họ sẽ đè ép vụ án này xuống, cho nên hắn ta đặc biệt viết một phần đơn kiện, còn quỳ trước cửa Đại Lý Tự mãi không chịu đứng dậy.
Mãi cho đến khi Khanh Thư Bình của Đại Lý Tự đích thân ra nhận đơn kiện, hắn ta mới cùng đối phương đi vào Đại Lý Tự. Nhưng sự việc đã náo loạn đến mức độ này, đã không thể nào tiếp tục che lấp, cho nên tin tức lan truyền khắp kinh thành chỉ trong nháy mắt, toàn bộ người trong kinh thành đều đang bàn tán xôn xao, suy đoán chuyện này rốt cuộc là thật hay là giả.
Dù sao phu nhân của Thừa Ân Hầu này cũng không phải ai khác, mà chính là nhị phu nhân của Trần gia, cũng chính là mẹ ruột của đương kim hoàng hậu.
Mẹ ruột của hoàng hậu giết chồng?
Chuyện này e là tin tức chấn động nhất trong kinh thành mấy năm gần đây.
Người của Tô gia biết được chuyện này từ miệng của người hầu trong nhà ra ngoài mua đồ, nhưng sau khi bọn họ nghe nói về chuyện này, lúc ấy cách thời gian xảy ra sự việc đã hơn một ngày rồi.
Người Tô gia không còn cách nào khác, chỉ có thể vội vàng đến Tây Uyển, định nói rõ chân tướng của sự việc cho Bàn Nhi biết, cũng là để nàng biết rõ nội tình trước mà có dự định sớm hơn.
Thật tình không biết lúc này Tây Uyển cũng xảy ra chấn động.
Người trong kinh thành đều biết, có nhiều nương nương ở trong Tây Uyển như thế, làm sao có thể không biết được, cho nên hai ngày nay liên tiếp có thân quyến của nhà nương nương đến Tây Uyển cầu kiến.
Người của Tô gia cũng thuận lợi không chút ngoài ý muốn nào mà gặp được Bàn Nhi.
"Mẹ làm sao biết được lúc đó chỉ thuận miệng nói một câu, hắn ta lại thật sự đi cáo ngự trạng chứ, còn khiến chuyện này náo loạn lớn như thế, mẹ không sợ những thứ khác, chỉ sợ bị những người kẻ muốn rắp tâm hãm hại biết được hắn ta đi ra từ Tô gia, khiến bệ hạ hiểu lầm con. Vốn dĩ không muốn liên lụy con, mẹ mới hắn ta đuổi đi, nếu biết trước sẽ như thế này, mẹ cứ tiếp tục giấu hắn ta đi là được, cùng lắm thì coi hắn ta như ông nội mà cúng bái."
Diêu Quân Chí nói đến lo lắng, nỗi lo lắng của bà ta đọng lại thành lời, thậm chí lúc nói chuyện hốc mắt đã ươn ướt, đôi mắt mang theo nỗi áy náy nhìn Bàn Nhi.
"Không sao đâu, không cần lo lắng."
"Thật sự không sao chứ?" Diêu Quân Chí không yên tâm hỏi.
Thật ra chuyện này không đơn giản như những gì Bàn Nhi đã nói, sau khi sự việc xảy ra, Tông Tông tức giận tất nhiên là điều không cần phải nói, bên phía Thái Hậu cũng có chút chấn kinh.
Ngày hôm qua chuyện này được báo đến Tây Uyển, lúc đầu Bàn Nhi không để trong lòng, nhưng kết hợp những lời nói của… Diêu Quân Chí cùng với việc tối hôm qua Tông Tông không tới, dường như có vẻ hơi ý vị thâm trường rồi.
Đúng vậy, với tính cách của Tông Tông sao có thể không điều tra, chân trước Trần Tài đi ra từ Tô gia, quay đầu đã đến Đại Lý Tự, bất kể là ai cũng sẽ cho rằng việc này là do Tô gia làm ra, mục đích chính là vì dã tâm của Tô Quý Phi lớn hơn, muốn vặn ngã Trần Hoàng Hậu để lên làm hoàng hậu.
Nhưng những suy đoán này Bàn Nhi sao có thể nói cho Diêu Quân Chí biết được, lại liên quan đến việc riêng của nàng và Tông Tông, nàng chỉ có thể an ủi Diêu Quân Chí vài câu, sau đó bảo bà ta trở về.
Sau khi đám người đi khỏi, nàng mới cảm thấy đau đầu.
Lần này Tô gia quả thật là hảo tâm làm chuyện xấu, nàng nên làm gì đây?
Lúc này trong Xuân Ngẫu Trai, Phó thái hậu và Tông Tông ngồi trong sảnh đường, bên cạnh chỉ có Niệm Thu hầu hạ.
"Việc này trong lòng con phải có suy tính mới được, nếu như việc này Phó gia cũng có thể biết, chắc chắn người khác cũng có thể biết, ai gia nghĩ e là không giấu được bao lâu, sớm muộn gì con cũng sẽ biết, nên dứt khoát không dối gạt con nữa. Nhưng mà theo ai gia thấy, nàng ta thật sự không giống người có nhiều tâm tư như vậy, hơn nữa thủ đoạn quá thấp kém, quả thực không phù hợp với tác phong xử sự nhất quán của nàng ta." Sau khi im lặng một lúc lâu, Phó thái hậu nói.
"Mẫu hậu…"
"Nếu như thật là nàng ta đã làm sai chuyện, con hãy nể tình nàng ta ở bên con nhiều năm như vậy, lại sinh được mấy đứa Uyển Chu, Đạc Nhi đã như vậy rồi, chẳng lẽ để mấy đứa bé kia đều bị liên lụy sao?"
Tông Tông bị những lời nói này của Thái hậu làm cho không biết nên khóc hay cười, không khỏi gọi thêm một tiếng: "Mẫu hậu!"
"Sao vậy? Lời nói của ta con nghe không lọt tai nữa sao? Bây giờ trở thành hoàng đế, nên muốn quyết định một mình rồi…"
Tông Tông vội vàng cắt ngang, nói: "Mẫu hậu, chuyện này trẫm đã biết từ lâu rồi."
Câu nói này thành công cắt ngang những lời nói cố ý liên miên lải nhải của Phó thái hậu, như thế cũng coi là bà đã phá lệ rồi, trên đời này ngoại trừ Tông Tông, đại khái đây là lần đầu tiên có người có thể khiến bà như vậy.
Sau khi biết chuyện này, Phó thái hậu vừa tức giận lại vừa sốt ruột, còn chỉ hận rèn sắt không thành thép, tại sao chân trước mới khen nàng ta, chân sau đã gây ra chuyện này? Lại nhớ đến khuôn mặt của nàng ta thật sự là do giả vờ mà ra, thật ra tâm cơ thâm trầm, mấy năm nay lão hồ đồ như bà cũng bị lừa rồi?
Những ý nghĩ xen lẫn trong đầu, lại nghĩ đến Uyển Chu, Tông Kiềm, còn có hai đứa nhỏ vừa sinh hạ làm cho người khác ưa thích đến thế. Phó thái hậu trải qua hơn nửa cuộc đời với nhiều trắc trở, bà đang rất hài lòng với cuộc sống hiện tại, mẹ hiền con hiếu, con cháu quây quần bên cạnh, nghĩ rằng trong chốn hậu cung này làm chuyện gì đều phải nhắm một mắt mở một mắt, nghĩ đi nghĩ lại bà vẫn gọi Tông Tông tới đây, nói tin tức Phó gia có được cho hắn biết.
Sau khi nói xong lại giúp Bàn Nhi nói vài câu tốt đẹp, bà muốn bảo con trai mình nhắm một mắt mở một mắt, chuyện qua rồi thì bỏ qua đi, ai ngờ đâu Tông Tông lại nói rằng hắn đã biết từ lâu rồi.
Sau đó nghĩ lại, bây giờ hắn cũng đã là hoàng đế, năm đó khi còn làm thái tử, ngoại trừ Phó gia, trong tay cũng có không ít lực lượng của bản thân, huống chi là hoàng đế, đứa con trai này của bà luôn luôn có chủ kiến, cũng không bất ngờ gì khi hắn biết được chuyện này.
"Thật ra sự việc có hơi phức tạp, mẫu hậu người đừng vội, trẫm từ từ nói cho người nghe…"
Sau khi nghe xong chân tướng, Phó thái hậu thật sự đã lâm vào chấn kinh thật lâu mới hồi phục tinh thần lại.
"Theo như những gì con nói, Tô Quý Phi thật ra là thứ nữ bị thất lạc của Trần gia, còn Lưu thị giết chồng là sự thật, chứ không phải có người tận lực tạo ra để mưu hại?"
Tông Tông gật gật đầu: "Chuyện này trẫm vẫn luôn sai người điều tra, duy chỉ có mỗi tên Trần Tài này, không ngờ rằng hắn lại chạy đến Tô gia. Nếu như nói Trần Tài và Tô gia có qua lại gì hay không, đó đều là chuyện hoang đường, trẫm cũng đang điều tra xem có phải có người đứng sau sắp xếp mọi chuyện hay không, mới có thể lôi kéo cả hai nhà Trần Tô liên lụy vào trong chuyện này."
Phó thái hậu ngay lập tức nghĩ đến Hiền Phi, bà trầm ngâm một hồi, rồi mô tả đại khái về đủ loại tư thái Từ Hiền Phi làm ra khi muốn liên hôn với Phó gia.
"Ai gia cũng không chắc chắn rốt cuộc có phải là nàng ta hay không, việc này con vẫn phải điều tra kỹ càng, nhưng cũng đừng vu oan cho người khác. Nhưng theo ai gia thấy, Từ gia quả thật không có khả năng làm chuyện này. Dù sao lực lượng của Từ gia đều ở vùng Tuyên Hoá."
Nhắc tới Từ gia, ở kinh thành quả thực không đáng chú ý, hơn nữa bản thân Từ gia cũng không quá thu hút, tuy là tướng môn, lại không có được đại tướng nổi danh nào cả, nhưng gia đình của bọn họ đều ở Tuyên Hóa qua nhiều thế hệ, Tuyên Phủ cũng chính là một trong những thành trấn quan trọng ở Cửu Biên, có nền tảng rất vững chắc.
Năm đó Phó thái hậu tuyển phi cho con trai, cũng không phải không có cân nhắc, mọi người đều biết người trong sạch tất nhiên không đến lượt thái tử, cho dù Thành An Đế đồng ý, hai người Cao Châu cũng sẽ ra tay gây rối, thế nên bà thương lượng với Phó gia, dứt khoát chiết trung.
Thái tử phi của Trần gia là một trong số đó, dù sao Thái tử cũng cần một người có lực lượng nhất định trong văn quan, những người khác như… Hồ Lương Đệ, Từ Lương Viện, bây giờ cũng chính là Hồ Thục Phi và Từ Hiền Phi, đều là con gái nhà tướng môn.
Một người ở Đại Đồng, một người ở Tuyên Phủ, mặc dù bề ngoài Từ gia không bằng Hồ gia, nhưng ở Tuyên Phủ cũng kinh doanh đã lâu, mà tam gia của Phó gia ở Du Lâm Quan.
Khoảng cách từ ba nơi này đến kinh thành đều không xa, lúc trước khi đưa ra quyết định cũng là vì nếu như có một ngày nào đó xảy ra bất trắc, Phó gia liên hợp với căn cơ của tam doanh trong kinh thành, sẽ có thể thay đổi sự thật đã định một cách dễ như trở bàn tay.
Đương nhiên đây là dự định của bước cuối cùng, cũng chính là cái gọi là phục kỳ, không phải vạn bất đắc dĩ thì sẽ không sử dụng đến bước này, cho nên cũng có thể xem như Phó thái hậu có chút hiểu biết về Từ gia.
"Trẫm sai người đi điều tra, mẫu hậu không cần quá lo lắng."
Phó thái hậu khẽ gật đầu, có chút cảm thán: "Nếu đúng như những gì con nói, quả thật nàng ta đã chịu không ít uất ức, cũng thật khó để nàng ta có thể chịu đựng được nữa. Ai gia thấy nàng ta đối xử với Tông Tông cũng coi như không tệ, ngay cả nha đầu Uyển Chu cũng không tìm ra điều gì sai."
"Cho nên trẫm không cảm thấy việc này do người của Tô gia cố ý sắp đặt, nàng ấy và hai nhà Trần Tô đều có khúc mắc, dù là nàng ấy thật sự có tâm tư gì, cũng sẽ không dùng người của Tô gia để làm chuyện này."
Phó thái hậu nghe xong, nhìn con trai mình một chút: "Quả thật con vô cùng hiểu rõ nàng ta."
Rõ ràng trong giọng điệu mang theo mấy phần cười nhạo, khi mẹ trêu đùa con trai, tất nhiên con trai cảm thấy mặt mo thẹn thùng, cũng may là da mặt đã trải qua rèn luyện, trái lại chẳng nhìn ra gì cả.
"Dù sao nàng ấy cũng theo bên cạnh trẫm gần mười năm rồi."
Trong lúc nhất thời vẻ mặt của hai mẹ con đều có cảm thán, rồi không ai nói gì nữa.
Tông Tông đứng lên: "Vậy mẫu hậu nghỉ ngơi trước đi, trẫm còn có việc phải làm."
Phó thái hậu gật đầu, đưa mắt nhìn con trai mình rời đi.
Sau khi Tông Tông đi khỏi, bà nhìn Niệm Thu, nói: "Ngươi nói xem đây gọi là nghiệt duyên gì, cũng coi là báo ứng vậy."
Lời này tất nhiên là đang nói đến những khúc mắc của Bàn Nhi và Trần gia thậm chí là những khúc mắc của nàng với Trần Hoàng Hậu và nhị phu nhân.
Nhưng không phải báo ứng! Quanh đi quẩn lại vẫn là ác giả ác báo!
Cuối cùng Bàn Nhi vẫn quyết định ăn ngay nói thật.
Đây là biện pháp tốt nhất hiện tại, cũng là do nàng không muốn vì giấu diếm Tông Tông, mà có thêm ngăn cách gì với hắn.
"Trẫm mới từ chỗ của thái hậu đến đây, thì nàng đã tới rồi, hiện tại trong kinh thành việc này đã không còn là bí mật gì nữa." Sau khi Tông Tông nghe xong, hắn bật cười rồi nói.
Nói cách khác Tô gia cuối cùng cũng chậm hơn người khác một bước, cũng có thể là do người hầu của Tô gia ra ngoài mua đồ nghe nói chuyện này ở bên ngoài, có lẽ cũng là có người cố ý tiết lộ, bởi vì thấy người của Tô gia đáng thương, mọi người đều biết hết rồi, còn Tô gia vẫn chưa hay biết gì.
Thiệt cho mẹ nàng gấp gáp hoang mang chạy tới đây, chính là sợ chuyện này liên lụy đến nàng, thực tình không biết thật ra chuyện này đã trở thành trò cười.
Nàng cũng trở thành trò cười, trước đó còn âm thầm suy đoán tối hôm qua hắn không tới, có phải là cho rằng chuyện này do nàng làm ra, trong lòng xoắn xuýt mất nửa ngày, thật tình không biết người ta đã biết từ lâu.
"Nếu chàng đã biết, tại sao không nói sớm." Sắc mặt của Bàn Nhi cực kỳ lúng túng.
Tông Tông kéo nàng đến trước mặt: "Việc này không có đầu mối, trẫm cũng đang sai người điều tra phía sau tên Trần Tài kia có kẻ chủ mưu nào khác hay không, mục đích là để kéo hai nhà Trần Tô liên luỵ vào chuyện này."
Nếu như nước cờ này thật sự do những người khác bố trí, vậy người này khiến người khác cảm thấy có chút đáng sợ. Không chỉ thấy rõ khúc mắc của hai nhà Trần Tô mà thậm chí là khúc mắc của Trần Hoàng Hậu và Bàn Nhi, còn có thể lợi dụng sự đối địch của hai bên, nói không chừng những hành động điên cuồng đột nhiên xuất hiện của nhị phu nhân, cũng có thể là do đối phương trợ giúp.
Một cái bẫy đẩy hai người xuống nước, việc này bại lộ Trần Hoàng Hậu sẽ không có gì tốt, mà nếu việc này có liên quan tới Tô gia, với tính cách của Tông Tông tất nhiên sẽ sinh lòng ngăn cách với nàng, dần dà nói không chừng Bàn Nhi cũng sẽ thất sủng.
Có thể nói là một mũi tên trúng mấy con chim. Chỉ tiếc đối phương không đoán ra Tông Tông hiểu rõ tính tình của Bàn Nhi, thậm chí là đến mức độ tín nhiệm, ngay cả người làm mẹ ruột như Phó thái hậu, cũng sợ sau khi con trai mình biết được sẽ giận dữ, còn muốn nói tốt vài câu, huống chi là người khác.
Dù cho có cẩn thận đến mấy thì cũng có sơ sót.
Đương nhiên điều kiện tiên quyết là phía sau có một người như vậy.
Nhưng nếu như dựa theo những lời Bàn Nhi nói, chuyện này quả thật là trùng hợp.
Người của Tô gia sợ gây phiền toái cho Bàn Nhi, vì thế đuổi Trần Tài đi, nhưng tuyệt đối không ngờ rằng Trần Tài cùng đường bí lối mà đến Đại Lý Tự cáo trạng.