Phong cảnh bên ngoài của Nam Uyển rất khác so với trong kinh, chính là một vẻ đẹp bao la rộng lớn.
Đồng bằng mênh mông bát ngát, lâu lâu còn có thể nhìn thấy ao hồ đầm nước, khiến người ta cảm thấy vui vẻ thoải mái.
Bàn Nhi bị dọa cho sợ hãi, nắm chặt lấy áo của Tông Tông, ép chặt lưng vào ngực của hắn, người không biết cưỡi ngựa lại cưỡi ngựa ra ngoài chạy nhanh như chớp thế này, nàng lại ngồi phía trước, có thể hiểu được cảm giác này.
"Chàng, chàng chạy chầm chậm thôi…"
Tiếng gió cắt ngang âm thanh của nàng, Bàn Nhi cảm thấy lồng ngực của hắn hơi rung mới biết rằng hắn đang cười, cho nên nàng có hơi thẹn quá hóa giận.
"Chàng cười cái gì?"
Hắn không nói lời nào rồi dừng lại trước một mụn nước.
"Có muốn trẫm dạy nàng cưỡi ngựa không? Uyển Chu cũng biết cưỡi ngựa đấy."
Câu đầu tiên thì ổn rồi, nhưng câu sau lại không đúng cho lắm, cái này có phải là đang chế giễu nàng không?
"Có rất nhiều phụ nhân không biết cưỡi ngựa ở trong kinh, thiếp cũng không phải là người duy nhất. Nàng vùng vẫy đòi đi xuống, Tông Tông không còn cách nào khác, chỉ đành xuống ngựa trước, sau đó vươn tay lên muốn ôm nàng từ trên ngựa xuống.
Hắn cưỡi một con ngựa màu xám bạc, trông rất to lớn cường tráng, Bàn Nhi chỉ có thể ngồi chếch sang ngang thì Tông Tông mới đỡ được. Thế nhưng lúc lên ngựa nàng lại không cảm thấy gì, khi xuống ngựa nàng nhìn xuống phía dưới có khoảng cách rất cao, lâu lâu con ngựa còn đổi chân giẫm mạnh khiến cho nàng không dám nhúc nhích.
Tông Tông giả vờ như không nhìn thấy, chỉ là hắn chìa tay ra nghiêng người nàng sang một bên, hắn chắc chắn có thể đỡ được nàng, Bàn Nhi lo lắng bám chặt vào yên ngựa, không dám nhúc nhích một chút nào. Nàng định ra hiệu ngầm cho hắn là bản thân nàng không dám động đậy, nhưng lại không biểu hiện ra mặt nên mới xảy ra cục diện giằng co như vậy.
“Nàng giữ chặt yên ngựa, cầm chặt phần cuối, sẽ không bị rơi xuống đâu.”
Sự tức giận trong lòng Bàn Nhi như được trút ra, hết giận, nàng lập tức nhắm mắt, giơ một chân lên. Thế nhưng ngay khi nàng vừa giơ chân lên, rõ ràng nàng cảm thấy con ngựa di chuyển, cho nên có hơi lo lắng, nàng vội vàng muốn ngồi yên lại nhưng tiếc rằng lúc đó đã qua muộn.
Nàng cảm nhận được bản thân đang rơi xuống, cho nên chỉ biết nhắm mắt lại, cố gắng kìm nén tiếng thét trong cổ họng.
Cuối cùng nàng lại rơi vào một cái ôm ấm áp.
Vừa mở mắt ra đã thấy hắn cười: “Ta đã nói với nàng là không có chuyện gì đâu, cũng không quá cao, sao bình thường ta lại không thấy nàng nhát gan như vậy.”
Nàng không nói gì, bước trên mặt đất khiến nàng can đảm hơn, nàng vùng ra từ cái ôm của hắn và nói: “Ai bảo chàng cố ý hù thiếp, do chàng cố tình đó.”
Nụ cười của hắn càng xán lạn hơn.
Dưới ánh mặt trời ấm áp, hai má của hắn được phủ lên một lớp tia nắng màu vàng loang lổ, mờ mờ ảo ảo.
“Làm sao trẫm biết được nàng nhát gan như vậy, thường ngày thấy nàng can đảm lắm mà. Nàng còn phải luyện tập nhiều hơn nữa, nếu không trong mấy ngày săn bắn mùa xuân này nàng chỉ có thể ngồi xem thôi đó.”
“Thiếp cũng định là chỉ ngồi xem được rồi.”
“Vậy thì chán lắm.” Hắn vung vẩy chiếc roi ngựa, cười nói.
Trong lúc này, đội thị vệ đi theo phía sau cũng vừa đến, nhưng cũng không dám tiến lên quá gần mà dừng lại ở phía xa xa.
“Thế này sao được? Để trẫm dạy nàng cưỡi ngựa nhé?”
“Không học đâu.”
“Nàng không chịu học thì làm sao chút xíu nữa quay về?”
Bàn Nhi sững sờ một lúc, chuyện này cũng là một vấn đề, nàng ngập ngừng nhìn sang con ngựa ở bên cạnh.
“Truy Phong của trẫm từ đó đến giờ vẫn chưa có ai cưỡi, nó rất là ôn hòa dễ bảo, sẽ không có chuyện chạy lung tung. Thực ra thì khi nàng ngồi trên ngựa có cảm giác nó rất cao, nhưng nhìn từ phía dưới sẽ thấy nó không cao cho lắm, đây là cảm nhận của những người chưa từng cưỡi ngựa.”
“Có lẽ thiếp không nên học đâu.”
Tông Tông nhướng mày, liếc nàng một cái: “Trẫm chỉ đề nghị như vậy thôi, không học thì không học.”
Những người thị vệ bên kia thấy trong mụn nước có vịt trời, đã có người không chịu được sự yên lặng tĩnh mịch, muốn bắt vài con để về làm mồi uống rượu, phía xa xa đã có vài người bắt đầu tản ra, có người bắn tên, có người phụ trách việc nhặt thú săn, bận bận rộn rộn.
Phúc Lộc cũng đi theo chuyến này, đứng ở bên cạnh nhìn, Tông Tông cũng nhìn sang theo.
Đang nhìn thì hắn cảm thấy ống tay áo của mình có ai đó kéo.
“Vậy để thiếp thử xem sao nhé?”
Tông Tông bật cười, sao lúc trước hắn không phát hiện ra nàng còn có một mặt này.
Hiếm khi được thoải mái nhàn hạ như ngày hôm nay, hắn dắt Bàn Nhi đến bên cạnh Truy Phong, bắt đầu dạy từ cách lên ngựa xuống ngựa.
Một đám người ở mụn nước, bọn thị vệ có thể thấy được cảnh tượng bên này mờ mờ ảo ảo.
Thị vệ Giáp thở dài cảm thán: “Thật không nhìn ra, chúng ta sống đến từng tuổi này… lại có thể nhìn thấy một người khiến cho Gia thương hương tiếc ngọc như vậy.”
Thị vệ Ất nói: “Nếu như ban cho ngươi một vị đại mỹ nhân giống như Hoàng Quý Phi, ta bảo đảm ngươi cũng sẽ thương hương tiếc ngọc.”
Thị vệ Bính bảo: “Thực ra trong cung không ai có thể so sánh được với sắc đẹp của nương nương, cũng thật kỳ lạ là chúng ta sống tới từng tuổi này thì Gia vẫn sủng ái vị Hoàng Quý Phi kia, cũng đã nhiều năm như vậy rồi.”
Có thể nói ra những lời này, hiển nhiên trước kia bọn họ từng là lão nhân của Đông cung, thực ra thì đa phần những thị vệ ở đây đều là lão nhân của Đông cung.
“Tách ra hết cho ta, dám học theo đám đàn bà nói chuyện linh tinh.”
Mấy tên thị vệ đang nói mấy chuyện nhảm đột nhiên tản ra.
…
“Nàng phải thả lỏng, đừng dùng chân kẹp vào bụng ngựa, nếu nàng cứ kẹp vào bụng ngựa, nó sẽ tưởng rằng nàng đang thúc đẩy nó đi về phía trước… hơi nghiêng người về phía trước, nhưng phải thả lỏng ra, giữ chặt dây cương trong tay, nếu cũng đừng nắm quá chặt…”
Thực sự mà nói thì Bàn Nhi cũng không hẳn là nhát gan, chỉ là phụ nữ trong nhà sẽ khó tránh khỏi cảm giác thấy mấy thứ đồ khổng lồ như ngựa sẽ sinh ra tâm lý sợ hãi, đặc biệt là khi cưỡi lên nó.
Nhưng nàng đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng, lại có Tông Tông bên cạnh quan sát, dẫn nàng lên ngựa, khiến nàng không còn sợ hãi như trước, chỉ chưa đến một lát là nàng đã có thể tự mình cưỡi ngựa, để Tông Tông dắt dây cương đi vài vòng.
Nàng càng lúc càng cảm thấy, hình như cuối cùng nàng đã cảm nhận được niềm vui thú khi cưỡi ngựa, nhưng nàng không nghĩ tới rằng, Tông Tông đã dắt nàng đi vòng quanh nơi này cỡ 10 lần.
Có lẽ đây là lần đầu tiên Tông Tông dắt ngựa cho người khác.
“Nàng có muốn chạy thử hai vòng không?”
Nàng nhìn hắn bằng đôi mắt sáng ngời, cũng có hơi háo hức muốn thử nhưng lại cảm thấy hơi sợ sệt.
“Trẫm sẽ mang nàng đi tìm cảm giác.”
Vừa nói, hắn vừa dựa vào yên ngựa, lần này Bàn Nhi đã biết giữ tư thế và trạng thái ngồi như thế nào, nên không còn hồi hộp như trước nữa.
“Nhìn tay của ta này.” Hắn lắc lư dây cương, nhẹ nhẹ nhàng nhàng kẹp bụng ngựa, Truy Phong bước từng bước nhỏ, đầu tiên là đi, sau đó là chạy bước nhỏ, sau khi chạy bước nhỏ một lúc, tốc độ của nó ngày càng nhanh.
Gió thổi vào mặt.
Trong lòng Bàn Nhi mặc dù vẫn còn hơi lo lắng, thế nhưng nàng đã có thể cảm nhận được niềm vui khi cưỡi ngựa.
Nàng không kiềm được mà nhìn hắn, nhìn thấy dáng vẻ hắn chăm chú, vai lưng thẳng tắp, nàng dựa vào hắn gần hơn, dường như không còn lo lắng điều gì nữa.
“Nàng nhìn trẫm làm gì?” Hắn lơ đãng hỏi.
“Nhìn xem Bệ hạ rất đẹp.”
Lồng ngực của hắn khẽ rung, tốc độ cưỡi ngựa chậm lại một chút, thấy hai má nàng đỏ ửng, trông có vẻ vô cùng thẹn thùng, khó tránh trong lòng hắn có cảm giác rung động.
Hai tay ôm eo nàng siết chặt hơn, nói: “Không phải nàng bảo trẫm già sao.”
“Già và đẹp trai đâu có liên quan gì đến nhau đâu, với lại khi người ta nói chàng già, cũng không phải thật lòng bảo chàng già đâu, chỉ là người ta không muốn chàng dành toàn bộ thời gian vào chuyện giang sơn mà quên đi bữa ăn giấc ngủ của chính mình.”
“Được rồi, trẫm hiểu là nàng đang bảo trẫm lạnh nhạt với nàng đúng không, sau này trẫm sẽ dành nhiều thời gian cho nàng hơn, mùa xuân sẽ đến Nam Uyển săn bắn, mùa hè sẽ đến Tây Uyển tránh nóng.”
“Vậy còn mùa thu và mùa đông thì sao?” Nàng cười gian xảo.
Tông Tông sững sờ một lúc, suy nghĩ thật nghiêm túc mới nói: “Mùa thu thì bỏ qua đi, mùa thu nhiều việc bộn bề, mùa đông thì trẫm nhớ rằng có ngôi làng hoàng gia ở ngoại ô kinh thành, bên trong đó có suối nước nóng, hôm khác cho người sửa chữa bên ngoài hành cung, mùa đông đưa nàng đến đó tắm suối nước nóng.”
“Sửa chữa bên ngoài tốn rất nhiều ngân lượng, đợi đến khi triều đình có bạc rồi hẵng nói, nếu không chuyện này mà bị kẻ khác biết được, thiếp sẽ trở thành cái gì chứ.”
“Trở thành yêu phi hại nước hại dân.”
Hắn vừa nói vừa cười, Bàn Nhi không bỏ qua cho hắn, kéo vạt áo hắn xuống.
Cứ kéo mãi, hai người cách nhau càng gần.
Lúc đó không biết làm sao mà Truy Phong dần dừng lại.
Bàn Nhi bừng tỉnh, mặt đỏ lên, nàng lập tức nhìn xung quanh, may mắn thay bốn bề không có người. Có một nhóm nhỏ thị vệ đi theo sau bọn họ ở phía xa, tuy nhiên có Tông Tông cản tầm nhìn, cho nên không thể thấy được bọn họ vừa làm những gì.
“Đi về thôi.” Nàng nhỏ giọng nói.
Tông Tông cúi đầu xuống nhìn nàng cười cười, thúc cho Truy Phong quay người lại.
Trên đường trở về tình cờ gặp Việt Vương, Việt Vương dẫn theo Việt Vương Phi, hai người đều mặc trang phục cưỡi ngựa, Việt Vương cưỡi một con ngựa đen cao lớn, Việt Vương Phi cưỡi một con ngựa cái màu đỏ sánh vai nhau, có thể hai người đang đi chơi với nhau, có vẻ như tình cảm rất tốt.
Chuyện này khiến Bàn Nhi không kìm nổi mà liếc mắt nhìn, nàng vẫn chưa quên được bộ dạng tiều tụy hốc hác của Việt Vương Phi ban đầu, hỏi nàng kiếm biện pháp thu xếp, có lẽ vấn đề đã được giải quyết rồi chăng?
Việt Vương xuống ngựa ở phía xa, Thích Thị cũng đi theo sau.
Hai người bước đến gần, hành lễ nói: “Bái kiến Hoàng huynh, bái kiến Hoàng Quý Phi.”
Lúc này Bàn Nhi mới nhận ra rằng nàng đang cưỡi ngựa cùng với Tông Tông, lén lút lấy tay nhéo vào thắt lưng của hắn, Tông Tông ngầm hiểu trong lòng, ôm nàng xuống ngựa.
Lúc này Bàn Nhi mới hiểu, vừa rồi nàng không dám xuống ngựa, hắn rõ ràng có cách mang nàng xuống nhưng lại cố tình ép nàng phải nhảy xuống.
Tuy nhiên bây giờ không phải lúc để lên tiếng phê phán, nàng giả vờ đoan trang gật đầu với hai vợ chồng Việt Vương rồi sang kế bên đứng, để lại không gian cho Việt Vương và Tông Tông trò chuyện.
Thích Thị cũng đi theo.
Hai người đứng xem vịt trời ngan ngỗng ở trong mụn nước cách đó không xa, đột nhiên Thích Thị lên tiếng: “Cảm ơn Hoàng Quý Phi.”
“Sao lại cảm ơn?”
Thích Thị nhìn về phía Việt Vương, nói: “Cảm ơn Nương Nương đã có lòng chỉ điểm, hiện tại thiếp thân với Việt Vương tình cảm rất tốt, Quách trắc phi cũng không tạo ra được sóng gió gì, mấy đứa nhỏ càng ngày càng vui vẻ hơn, tất cả đều là nhờ Nương Nương ban cho.”
Cái này cũng có hơi quá lời, Bàn Nhi nhớ lại những lời nàng nói với Thích thị khi ấy, chính vì chuyện này mà nàng đã phát cáu với Tông Tông
Lẽ nào Thích thị thực sự đã làm theo những gì nàng nói?
Nếu như không yêu…
Thế nhưng--
Nàng kinh ngạc nhìn Thích thị, tâm trạng dao động một hồi, cực kì phức tạp.
Dường như Thích thị nhìn thấy được sự kinh ngạc của nàng, mỉm cười nói: “Không phải ai cũng may mắn như Nương Nương đâu, nhiều năm như vậy mà Bệ hạ vẫn đối với người trước sau như một, đối xử với kẻ khác thì lại như bình thường. Đúng như lời Nương Nương nói, nếu như ta không để ý chuyện gì quá nhiều, khi đó sẽ khiến cho bản thân ta bình tĩnh lại, bình tĩnh mà suy nghĩ rằng hắn thích điều gì ở ta, hắn thích sự đoan trang và hào phóng, thích những ý tưởng nhỏ ngẫu nhiên."
“Chờ đến khi thực sự bình tĩnh lại, thiếp thân mới nhận ra Quách trắc phi kia cũng không quá khó đối phó như thiếp thân đã tưởng tượng, nàng ta cố ý chọc giận ta, chọc giận ta nói những lời khó nghe trước mặt Vương gia, nhằm khơi dậy sự chán ghét phản cảm của Vương gia đối với ta, chỉ tin những lời nàng ta nói, khi ta thực sự không hoảng loạn, bình tĩnh lại, ta mới nhận ra nàng ta thực sự chỉ là một kẻ hề dối trên gạt dưới, dễ bị tổn thương.”
“Vậy ngươi…” Ánh mắt Bàn Nhi phức tạp, lúc này nàng không biết phải nói cái gì.
“Thực ra chuyện này cũng không có gì không tốt cả, Vương gia vui, mấy đứa nhỏ cũng vui, ta cũng rất vui, bây giờ Vương gia cũng không đến phòng nàng ta nữa. Chỉ là đôi khi khó tránh khỏi sự nghi hoặc, người hắn thích là ta bây giờ, rốt cuộc là con người thật của ta, hay là con người giả.” Nói đến cuối cùng, giọng của Thích thị càng lúc càng nhỏ.
Cho nên nàng ta vẫn để ý, chỉ là ép buộc bản thân mình không quan tâm mà thôi, như thế này sẽ không khiến bản thân đau lòng, không bị điên dại.
Kiếp trước nàng chưa từng trải qua tình cảnh giống như Thích thị, thế nhưng nàng đã từng tự hỏi rằng hắn có thích người không phải con người thật của bản thân nàng hay không. Cho nên trong lòng nàng cũng có hơi hoang mang lo sợ, không dám bước tiếp, cho đến khi sống lại một đời, không có gánh nặng của kiếp trước, nàng dần dần thả lỏng chính mình, bộc lộ một vài tính nết thật của mình trước mặt hắn.
Hắn đón nhận rất tốt, thậm chí là vượt ngoài sức tưởng tượng của nàng, lòng dạ hai người càng ngày càng gần nhau hơn, thậm chí đã dần dần xóa bỏ rào cản giữa đế vương và phi tần, thay vì nói rằng làm chuyện gì cũng lo lắng hắn sẽ bùng nổ tức giận, lo lắng hắn sẽ nảy ra sự ngờ vực. Chuyện này đã từng khiến nàng nhức đầu, bởi vì đây chính là thói quen nàng hình thành trong tiềm thức mười mấy năm từ kiếp trước, thế nhưng sau hơn 10 năm, dường như vô thanh vô tức cái rào cản này đã dần dần biến mất.
“Nếu đã nghi hoặc, hãy để sự hoài nghi ấy cho thời gian.”
Thích thị im lặng một chút, trong ánh mắt là vẻ không hiểu.
“Có lẽ thời gian sẽ cho ngươi biết câu trả lời.”
Bàn Nhi chỉ có thể nói như vậy, dù sao bây giờ cũng đã ổn rồi, tại sao phải mổ xẻ ra xem vì sao mới là ổn. Với lại những việc đã từng trải qua của nàng không thể làm lại, nàng chỉ có thể hy vọng một ngày nào đó Thích thị sẽ giống như nàng, gỡ bỏ nút thắt với Việt Vương, như vậy mới là vợ chồng thật sự.
Những ý nghĩ này không làm cho Bàn Nhi nghi hoặc quá lâu, bởi vì Việt Vương và Tông Tông đã trò chuyện xong rồi, đang đi qua tìm Thích thị.
Hai người chào tạm biệt Bàn Nhi, nắm tay nhau dắt đến nơi ngựa dừng chân, khi Thích thị lên ngựa, Việt Vương đứng bên cạnh nhìn, còn chìa tay ra để đỡ nàng ta, có thể thấy được hành động này vô cùng cẩn thận tỉ mỉ, cũng có thể thấy được Thích thị mới học cưỡi ngựa chưa được bao lâu.
Về phần ai đã dạy nàng ấy, không cần nói cũng biết dĩ nhiên là Việt Vương.
Đến khi quay trở về, Bàn Nhi vẫn còn cảm thán.
Tông Tông cảm nhận được sự ưu tư của nàng, hỏi: “Vừa nãy nàng nói với Việt vương phi cái gì vậy?”
“Cũng không nói gì cả, chỉ nói là dạo gần đây nhìn Việt vương phi rất khỏe, trong phủ trời yên biển lặng, tình cảm với Việt Vương càng ngày càng tốt lên.”
Không thể không nói vào một thời điểm nào đó, mạch suy nghĩ của Tông Tông cũng giống với Bàn Nhi, hắn cũng nghĩ đến ngày đó Vịnh Vịnh và Việt Vương Phi nói chuyện bị hắn nghe được.
“Chàng nói xem đàn ông các chàng có đôi lúc thật kỳ lạ, khiến phụ nữ chúng thiếp cũng rất mệt mỏi, còn phải theo vu.ốt ve.”
“Nàng đang nói đến phương pháp khống chế chồng à?”
“Là ngự phu thuật à? Lẽ nào Bệ hạ đang khen tài ngự phu của thiếp ư?” Nàng cười quay đầu lại nhìn hắn.
Hắn nhìn nàng chằm chằm, một lúc sau mới cắn môi nàng, chạm vào môi nàng nói: “Sau này có chuyện gì cũng không được giấu ta, muốn nói gì thì cứ nói thẳng ra, đừng có làm mấy chuyện như thế này.”
Miệng Bàn Nhi bị che kín, ư ư a a cũng nói không rõ, cho đến khi hắn buông ra, nàng mới có thể nói ra một tiếng.
Ngay khi vừa quay đầu, hắn lén cười.
Đàn ông à.