Dắng Sủng - Giả Diện Đích Thịnh Yến

Chương 162

Rõ ràng, lời nói của Uyển Chu đã khiến cho Uyển Nhàn bị nghẹn không hề nhẹ, sau đó không chỉ có Uyển Nhàn, mà ngay cả Uyển Xu cũng không đến nói chuyện với Uyển Chu.

Nhưng Uyển Chu lại rất bình tĩnh.

Đến khi đứa nhỏ ăn xong, đã gọi các cung nữ đến rửa tay và súc miệng giúp mình.

Lúc này, đứa nhỏ như đã biến thành một con người hoàn toàn khác, tổng thể phong thái và cách cư xử, thoạt nhìn đã biết xuất thân từ hoàng tộc, dù là con nhà giàu cũng không thể so sánh được.

Bởi vậy, công chúa chính là công chúa, thỉnh thoảng ăn mặc thô sơ thì đó cũng là hành động riêng biệt của người ta. Hơn nữa, với gia thế nhà người ta, thì cũng không phải chuyện gì cũng khoe ra cho người khác xem.

Khoe ra lại sợ bị người khác nói, nhưng với thân phận là một ngũ công chúa thì ai dám nói gì chứ?

Thế là tâm tình của các nữ quyến có mặt tại đó cũng đã thay đổi một cách kỳ lạ, trước đây họ cho rằng ngũ công chúa quá th.ô t.ục, giờ đây cách suy nghĩ đấy của họ cũng đã thay đổi.

Ngay từ đầu, Tông Tông đã uống rất nhiều rượu.

Khi Hoàng Hậu không có ở đó, đương nhiên người ngồi bên phải là Hoàng Quý phi.

Theo lý mà nói, vị trí của Hoàng Quý phi không được đặt một cách chính diện như vậy mà phải đặt ở nơi thấp hơn một chút, cũng không biết do đám nô tài bên dưới không để ý đến hay sao đấy, sau khi Bàn Nhi ngồi xuống thì nàng mới ngộ ra điều này.

Nhưng lúc này đã quá muộn để đứng dậy lần nữa, nàng chỉ có thể tiếp tục ngồi đó, nhưng sau đó nàng đã quan sát một lượt, dường như không ai để ý đến điều này, nên nàng cũng yên tâm.

Bình thường vào buổi tối, nàng luôn ăn nhẹ, nhưng trong hai đêm nay nàng phải ăn những món thịt quay này suốt nên nàng không cũng không có khẩu vị gì.

Rượu là rượu hoa quả, nhưng lại không say, nên nàng không kiềm được, vừa uống thêm hai ly vừa nghe cuộc trò chuyện giữa Tông Tông và các quan đại thần.

Trong những buổi tiệc như này sao có thể thiếu rượu Lộc Huyết chứ, nhất là hôm nay, có người đã giết được một con hươu, mang về dâng cho bệ hạ. Tông Tông đã dặn dò từ trước, cho người đi dàn xếp, phát cho mỗi người một chiếc bát.

Không lâu sau mọi thứ đã được bày lên hết, đương nhiên Tông Tông không thể thiếu bước này. Bàn Nhi liếc mắt nhìn một cái, ánh sáng nơi đây không được tốt, dù sao cũng do lửa chiếu sáng, nên khi nàng nhìn sơ qua, thì chỉ biết là một chiếc bát đen thui.

Tông Tông trông thấy cô đang nhìn, nhẹ giọng nói: “Nàng muốn thử không?”

Bàn Nhi nhìn xuống, cũng học được cách nói chuyện của hắn khi nhìn về phía trước, “Rượu Lộc Huyết này không phải chuyên dành cho nam nhân uống sao?”

“Nàng còn biết những thứ này sao.” Hắn cười thầm, lúc này mọi người phía dưới đều nhấc cái bát lên, Việt Vương dẫn đầu cung kính nói với bệ hạ, Tông Tông nâng bát lên, đợt này được xem như qua rồi.

Trương Lai Thuận dẫn theo thái giám đang bưng khay đi tới, đến gần phía trước mới nhẹ giọng nói: “Bệ hạ nói phu nhân ăn không ngon, nên đặc biệt phái người mang một ít cháo cùng với một đĩa đồ ăn kèm sang.”

Cháo là cháo rau xanh, hình như bên trong còn có vài con tôm, đồ ăn thì là rau cải, và chỉ có một đĩa dưa muối nhỏ giòn.

Thấy vậy, Bàn Nhi vui mừng khôn xiết, ở đây không giống với cung điện. Đương nhiên trong cung điện cái gì cũng có. Nhưng khi đến đây, thì phải ở trong lều và ăn thịt nướng. Hôm nay là ngày thứ hai nàng ăn mặn rồi, nên nàng muốn ăn những thứ thanh đạm, những thứ chay.

Trong thời gian sau đó, nhiều người trong bữa tiệc đều thấy Hoàng Quý phi ngồi trên đó, bắt đầu dùng bữa rồi.

Trên mặt bàn của mọi người đều được bày đầy đĩa, trên đó là những đĩa thịt đã được nướng sẵn. Chỉ có chỗ nàng là đặt một chiếc đĩa và chiếc bát nhỏ tinh tế, không cần nói gì nàng cũng tự mở tiểu táo*.

*小灶:tiểu táo (tiêu chuẩn ăn tập thể cao nhất, phân biệt với trung táo và đại táo)

Đây chỉ là một tình tiết nhỏ, còn những người trẻ tuổi như Tông Việt thì đã rời bàn tiệc khi bữa tiệc chỉ mới diễn ra được nửa chừng. Phó Thần cũng đã rời khỏi, do Tông Kiềm đã kéo hắn ta đi, nhờ hắn ta chỉ nó cách sử dụng súng.

Đây còn là Tông Việt tự kéo hắn ta đi, nó nói giờ cũng không còn sớm nữa, coi chừng lát họ về mà bị mẫu phi biết, thì ngày mai nàng không cho nó ra ngoài nữa. Còn nói Phó Khánh cả ngày nay đã mệt rồi, nên chắc cũng nên về nghỉ ngơi.

Phó Khánh nhìn hai vị hoàng tử rời đi rồi mới quay người trở về.

Còn chưa đi được bao xa, đã nghe thấy một tiếng nói từ đằng sau truyền tới.

“Phó Công Tử.”

Phó Khánh quay lại thì thấy đó là hai cô công chúa Uyển Nhàn và Uyển Xu.

“Từng gặp hai vị công chúa.” Phó Khánh chắp tay hành lễ.

“Phó công tử không cần hành lễ đâu, chàng đây là chuẩn bị về nghỉ ngơi sao?” Uyển Nhàn đỏ mặt không nói gì, Uyển Xu chỉ có thể đứng ra làm thay con bé.

“Vâng thưa Nhị công chúa.”

“Về chuyện hôm qua, vẫn chưa chính thức tạ ơn ân đức cứu mạng của Phó Công Tử đây. Hôm qua, ta và tỷ tỷ đã rất tán loạn, mới học thuật cưỡi không bao lâu đã muốn thể hiện phong thái của con gái Hoàng gia, nhưng không ngờ lại biến sự việc thành ra như vậy. Còn đem lại không ít trò cười nữa.” Uyển Xu cười nhạt nói, trong lời nói không tránh được sự ngượng ngùng của ngày hôm qua, nhưng lại khiến người ta có chút kinh ngạc về thái độ của con bé, phải cảm thán về phong thái của con bé.

Nhưng Phó Khánh lại híp mắt, không liếc mắt nói: “Công chúa nói quá rồi. Có ai dám cười nhạo công chúa chứ.”

Đôi mắt xinh đẹp, quyến rũ của Uyển Xu làm cho người mù xem, và đương nhiên có chút không can tâm, con bé liền nói, “Nghe nói ngày mai các chàng còn phải ra ngoài săn bắt sap. Không biết các chàng có thể dẫn theo ta và tỷ tỷ không. Chúng ta cũng muốn đi theo rèn luyện một chút, để tránh bị cười nhạo lần nữa…”

“Đại tỷ với nhị tỷ, thì ra hai người ở đây à.”

Là Uyển Chu.

Không chỉ có con bé, mà còn có Tông Tông và Bàn Nhi.

Bàn Nhi thấy Tông Tông cũng uống không ít, nên nàng đã hỏi hắn có về không, dù sao thì bữa tiệc cũng đã được phân nửa rồi, nên Tông Tông đã dẫn Bàn Nhi rời khỏi bàn tiệc, nhân tiện cũng dẫn Uyển Chu đi luôn.

Nhưng không ngờ lại tình cờ bắt gặp Uyển Nhàn, Uyển Xu và Phó Khánh đang nói chuyện.

Uyển Xu đứng hình, nhưng vẫn giữ được bình tĩnh, sắc mặt của Uyển Nhàn lập tức thay đổi. Ánh sáng ở đây không quá chói nhưng nhìn cũng không rõ ràng cho lắm.

“Biểu thúc, người cũng ở đây sao?” Uyển Chu giả bộ như vừa thấy Phó Khánh, sau đó nói: “Người định về nghỉ ngơi sao? Vậy biểu thúc mau đi đi, sáng mai còn phải dậy sớm nữa.”

Phó Khánh liếc nhìn con bé, ánh mắt lóe lên một tia sáng có ý cười, đến khi đối mặt với Tông Tông và Bàn Nhi, hắn chuyển sang vẻ nghiêm túc và cung kính.

“Bệ hạ, vậy ta xin cáo lui trước.”

Tông Tông gật đầu, đợi khi Phó Khánh đi rồi mới để mắt đến hai cô con gái.

“Phụ hoàng.”

Uyển Nhàn và Uyển Xu đến gần, hành lễ.

“Nữ nhi và đại tỷ đang chuẩn bị về, nhưng không ngờ lại gặp được Phó Công Tử.” Uyển Xu nói.

Uyển Nhàn vội vàng gật đầu, nhưng không dám ngẩng đầu lên, “Không ngờ lại trùng hợp đến thế.”

Ánh mắt Tông Tông dừng lại chút rồi mới nói: “Nếu đã vậy thì hai con mau trở về đi. Dù sao cũng là con gái, đây không phải cung điện cũng không phải trong cung. Khi đi dạo bên ngoài thì vẫn phải dẫn theo vài tên nô tài bên mình. Phúc Lộc, cho người đưa hai vị công chúa về đi, nhân tiện hỏi những người bên cạnh công chúa rốt cuộc là làm cái gì mà không đi theo hai đứa nó?”

“Vâng.”

Rõ ràng Phụ hoàng rất không hài lòng với việc bọn họ một mình đi ra ngoài, nhưng trong trường hợp này, hai người không biết nên nói gì, chỉ có thể nhàn nhạt rời đi cùng hai tên thái giám.

Về đến lều, hắn cũng cho người đưa Uyển Chu về, đợi đến khi đã đưa hết người về, khuôn mặt của Tông Tông mới lộ ra một chút tức giận.

Bàn Nhi thở dài, bưng chén trà tới, “Đừng tức giận, uống một ít trà giải rượu trước đi.”

Có lẽ là do uống rượu uống đến quá độ, nên khó có thể bình tĩnh lại, Tông Tông kéo quần áo của hắn, rồi đạp cả đôi ủng vào chân hắn như một đứa trẻ.

Sau đó hắn nhận lấy tách trà, nhấp một ngụm.

Nhưng hắn vẫn không hạ được cơn giận, lại bắt đầu kéo quần áo, trong hành động rõ ràng là mang theo một chút tức giận. Bàn Nhi thấy vậy, lại có chút muốn cười, cũng không nói gì, chỉ nhìn hắn ngồi đó kéo quần kéo áo.

Cứ mãi kéo, kéo cho đến khi chỉ còn chiếc áo sơ mi và quần tay, hắn mới chịu ngồi lên chiếc giường tre.

“Uyển Nhàn với Uyển Xu quả thật làm trẫm quá thất vọng. Trẫm luôn nghĩ rằng chúng nó vừa hiền lành lại vừa đức hạnh, xứng đáng là công chúa Đại Chu của ta. Nhưng lại không ngờ rằng chúng lại làm ra những việc như vậy. Trước đây lính canh đã trình cho trẫm nghe. Trẫm cứ cho rằng khi chúng làm ra những trò hề đó là do gặp chuyện nên hoảng sợ nhưng bây giờ có vẻ không phải là hoảng sợ, mà là không chút sợ hãi, thậm chí không biết trời cao đất rộng cơ!”

Lính canh sẽ bẩm điều này với Tông Tông một cách riêng tư, nhưng Bàn Nhi căn bản không biết chuyện.

Nàng chỉ nghĩ chuyện này chắc chắn cũng không thể giấu được mấy ngày, sớm muộn gì Tông Tông cũng sẽ biết, nàng cũng không phải vì lời nói của Uyển Chu mới phàn nàn với hắn. Hôm qua thấy hắn cái gì cũng không nói, chỉ vì hắn thấy thương con gái. Thực sự không ngờ hắn biết rõ mọi thứ, nhưng chỉ là hắn không chịu nói ra, nhưng hôm nay gặp phải cảnh này nữa, cũng không lạ gì khi hắn tức giận như vậy.

“Người trẻ luôn thích cái đẹp, đây chính là chuyện thường gặp. Không lẽ khi còn trẻ bệ hạ không thích cái đẹp sao?”

“Hai cái này có liên quan gì nhau sao?” Nói thì nói như vậy, nhưng mà Tông Tông vẫn nghiêm túc suy nghĩ một chút, nếu nói về việc thích cái đẹp thì hắn thực sự chưa từng trải qua.

Từ khi còn rất nhỏ hắn đã chứng kiến tất cả những sự xấu xa của phụ nữ trong cung, vì vậy hắn dù là khi thành niên hắn cũng không hứng thú gì với phụ nữ, đặc biệt là phụ nữ trong cung, hắn luôn có một loại tiềm thức phòng bị.

Hơn nữa, cả ngày hắn đều bận học, bận tìm hiểu công việc của chính phủ, thậm chí bản chất và quan hệ gia đình của các quan đại thần trong kinh thành, cũng như các loại phong tục biên cương, làm gì có thời gian thích cái đẹp chứ.

“Thích cái đẹp sao? Chẳng lẽ nàng đã có qua rồi sao? Có phải là Đại Văn ca đó không?” Hai mắt hắn híp lại.

Câu hỏi này khiến Bàn Nhi choáng váng. Nàng muốn thuyết phục hắn đừng tức giận bằng một góc độ khác, nhưng nàng không ngờ mình lại dấn thân vào đó.

Cái gì mà Đại Văn ca hay không Đại Văn ca gì chứ? Tông Tông đã dùng giọng điệu này để nói chuyện, vả lại việc nhắc đến Đại Văn ca này đã là lần thứ 2 rồi. Một lần là lần này, và lần khác là lần mà đi đến Dương Châu.

“Chàng nghĩ đi đâu rồi?” Bàn Nhi cười nói.

Bình Luận (0)
Comment