Dắng Sủng - Giả Diện Đích Thịnh Yến

Chương 170

Bàn Nhi đương nhiên hiểu được thái độ của Tông Tông.

Lúc đầu nàng cũng không muốn xen vào, nhìn thấy mấy ngày nay hắn đều thảo luận chuyện này với các quan đại thần ở Càn Thanh Cung, rõ ràng Đại Chu đối với hai mỏ bạc thái độ là nhất định phải có được, vậy nói cách khác, phải khiến một vị công chúa hòa thân.

Uyển Chu đối với việc này dường như muốn nói lại thôi, mặc dù không thể hiện rõ ràng, chỉ với mấy câu nàng tự hỏi Bàn Nhi rằng 'đại tỷ thật sự đi hoà thân sao' là có thể nhìn ra tâm tư của đứa nhỏ này.

Chỉ vì sợ làm phiền mẫu phi, nên nàng không biểu hiện ra cảm xúc của mình. Rốt cuộc cùng nhau lớn lên, Uyển Nhàn đối xử rất tốt với những đệ đệ muội muội, lúc đầu nghe tin đại tỷ sẽ đi một nơi xa để hoà thân, tâm tình đều sẽ không tốt.

Nhìn thấy ngày hôm nay bên ngoài không gắt, Bàn Nhi sai người chuẩn bị kiệu, đi đến Càn Thanh Cung.

Khi đến, Tông Tông đang ngồi sau Long An ở Tây Noãn Các, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì.

"Thật sự để cho Uyển Nhàn đi hoà thân sao?"

Tông Tông bất đắc dĩ nhìn nàng một cái, ra hiệu với nàng, khi nàng lại gần, mới kéo nàng ngồi xuống đùi mình.

"Trẫm đương nhiên là không muốn."

"Nhưng là hai nơi mỏ bạc cũng nhất định phải có được?"

Tông Tông thưởng thức ngón tay nàng, cười nói: "Đôi khi nàng thích nói chuyện quanh co, đôi khi lại bộc trực như vậy, nếu không phải trẫm nuông chiều nàng, không đưa tới lửa giận đều là tốt."

"Nhưng phải là chàng không tức giận sao?" Nàng gục đầu vào vai hắn nói.

Hắn xoa xoa trán, trầm ngâm một hồi mới nói: "Đại Chu loạn trong giặc ngoài không ngừng, tuy rằng biên giới gần đây đã biến mất, nhưng theo tin tức nói, rất có thể trong vòng ba năm sẽ có một cuộc chiến nữa. Trong đời trẫm có mấy ước nguyện, là tiêu diệt hoàn toàn quân Thát Lỗ, loại bỏ các cuộc chiến tranh biên giới mãi mãi. Thứ hai, Trẫm hy vọng rằng bá tánh an cư lạc nghiệp, không còn chết đói. Biên giới, biển cả, Lưỡng Hoài, Miến Quốc đều là hoạ lớn trong lòng Trẫm..."

Nói tới đây, hắn không nói tiếp nữa.

"Đã nói là mấy nguyện vọng, vậy tại sao chỉ nói hai nguyện, còn điều gì nữa?"

Chà, Tông Tông thở dài lại bị lời nói của nàng đánh tan, hắn bật cười nhéo nhéo má cô "Lễ tạ thần nàng tốt ta cũng tốt, có thể sống lâu dài, đầu bạc về già. Đương nhiên là có con rồi, con của trẫm cũng không nhiều lắm, vì vậy trẫm đương nhiên hy vọng rằng tất cả chúng đều khỏe mạnh."

Đây là lần đầu tiên Tông Tông nói ra đầu bạc về già, nhưng điều mà Bàn Nhi không ngờ rằng chính là, hắn lại nói ra điều đó trong hoàn cảnh như vậy.

Nhưng điều đó hoàn toàn không xâm phạm, khiến nàng tự đáy lòng cảm thấy an tâm tri kỷ.

"Vậy chàng có sẵn lòng đưa Uyển Nhàn đi hoà thân không?" Nàng quay đầu, vòng tay qua cổ hắn nói.

"Đương nhiên là không sẵn lòng, đứa nhỏ này, văn tĩnh hiền thục, tuy rằng làm sai chuyện, nhưng tính tình lại tốt, lại bị Từ Hiền Phi làm cho chậm trễ. Vì vậy, trẫm định chọn một trong số nhi nữ của vài vị thân vương, phong làm công chúa, cùng An Nam ký hiệp ước hai bên."

Bàn Nhi chớp mắt, như vậy cũng được?

Như vậy không có gì không được, không biết chuyện này sẽ rơi xuống trên người ai.

Bản chất con người luôn ích kỷ, chỉ cần mọi người không phát sinh trên người mình, liền vạn sự đại cát. Mặc dù điều này không có gì sai, nếu tình yêu của Tông Tông hoàn toàn dành cho nhi nữ, kỳ thật không có gì không tốt.

Ăn quân bổng lộc, vì quân hiệu lực, tại sao những hoàng thân quốc thích lại có thể không làm gì, liền có thể nhận không bổng lộc của triều đình? Ở quy mô rất lớn, điều đó được thể hiện ở đây, khi ngươi có tác dụng, ngươi nên đứng ra.

Cũng biết rằng Uyển Chu đã lo lắng về điều này, cho nên sau khi Bàn Nhi trở về liền cùng nàng nói chuyện.

Uyển Chu sau khi nghe rất vui vẻ, nghĩ đến mấy ngày nay đại tỷ phiền muộn không vui, liền trở về viện công chúa đi tới viện của Uyển Nhàn.

Khi đến đó, Uyển Nhàn đang trộm khóc, không có một cung nữ nào ở trong phòng, nàng ngồi trên giường đất cầm một quyển sách, nhìn nhìn liền rơi nước mắt.

"Đại tỷ."

"Uyển chu, muội đến rồi." Nhìn thấy Uyển Chu, Uyển Nhàn vội lau nước mắt, cười trở lại.

Nhưng Uyển Chu tinh mắt, đã nhìn thấy đại tỷ của mình đang lén lau nước mắt.

Nghĩ đến chuyện mẫu phi nói cho mình, Uyển Chu vội vàng bước tới, "Đại tỷ, muội có tin vui cho tỷ."

"Tin tức tốt gì vậy?"

Uyển Chu nghĩ nghĩ một chút, vẫy tay ra hiệu cho cung nữ đi theo mình lui xuống, cung nữ dù sao cũng là người trong viện của Uyển Nhàn, cho nên do dự mà nhìn Uyển Nhàn.

"Đều đi xuống đi." Uyển Nhàn nói.

Sau khi mọi người đi xuống, Uyển Chu nói: "Đại tỷ đừng buồn, phụ hoàng không định cho tỷ đi hoà thân, mẫu phi đã hỏi cụ thể về việc này, phụ hoàng định chọn một người từ vài vị hoàng thúc đi An Nam hoà thân."

Uyển Nhàn không ngờ những gì Uyển Chu mang đến lại là một tin tức như vậy, cả người như chết lặng.

"Làm sao vậy, đại tỷ, chẳng lẽ tỷ không vui sao?"

"Vui." Nói, Uyển Nhàn khóc lên, vừa khóc vừa cười, thoạt nhìn vô cùng chật vật.

"Cho nên muội đã nói, phụ hoàng kỳ thật là rất yêu thương chúng ta, người không thể nào để chúng ta đi hòa thân được, cho nên đại tỷ cũng đừng đau buồn nữa."

Uyển Nhàn xoa xoa nước mắt, kéo tay Uyển Chu, nói "Uyển Chu cảm ơn muội, cũng cảm ơn Tô nương nương."

Nàng như vậy, Uyển Chu có chút ngượng ngùng.

"Đại tỷ, chúng ta dù sao cũng là tỷ muội, hơn nữa mẫu phi cũng không có làm cái gì, chỉ là hỏi suy nghĩ của phụ hoàng thôi. Cho nên sau khi mẫu phi nói với muội, muội tới tìm tỷ, là muốn cho tỷ yên tâm."

"Vẫn nên cảm ơn muội và Tô nương nương."

Thực ra, Uyển Nhàn không biết rõ lắm, chuyện này không liên quan gì đến Cung Cảnh Nhận, nhưng Uyển Chu và Hoàng Quý Phi lại rất để bụng, Uyển Chu sau khi biết được liền đi nói với nàng, chính là sợ trong lòng nàng nghĩ quẩn.

Nhiều năm qua, Uyển Nhàn ở trong cung thường nghe người ta nói đến Hoàng Quý Phi, ngay cả mẫu thân cũng không ngoại lệ, nhưng thực tế qua nhiều năm, kỳ thật Uyển Nhàn cũng có thể thấy được, Hoàng Quý Phi là người tốt, có lẽ chính là điều này, phụ hoàng mới có thể sủng ái nàng như vậy.

"Đại tỷ, hiện tại tỷ không lo lắng sao?"

Uyển Nhàn gật đầu, nhưng trong lòng vẫn nặng trĩu như cũ.

Theo lý thuyết thì kỳ thật không có chuyện gì, nhưng điều mà Bàn Nhi không bao giờ nghĩ đến chính là, chuyện này vẫn khiến cho một hồi phong ba.

Mà phong ba lại có liên quan đến Việt Vương phi.

Việt Vương phi tiến cung tới tìm nàng, Bàn Nhi mới biết được tột cùng.

Hóa ra là sau khi Tông Tông và Bàn Nhi nói về chuyện đó, liền nói lập trường của mình với mấy vị Vương Phủ.

Bây giờ Tề Vương đã đi xa ở Thái Ấp, Sở Vương chết trẻ, gia đình chỉ còn lại cô nhi và goá phụ, khi trưởng tử Sở Vương sau khi thành niên kế thừa vương vị, Tông Tông khiến cho Sở Vương ra khỏi kinh thành đi đất phiên.

Hiện tại thân vương còn dư lại trong kinh, chỉ có Thân Vương, Việt Vương, An Vương, Lỗ Vương.

An Vương là Lục hoàng tử của tiên đế, trẻ hơn mấy huynh trưởng, năm nay mới hai mươi bảy. Lỗ Vương là Thất hoàng tử, sau khi Tông Tông đăng cơ, y đã tìm kiếm một danh y, tên danh y này y thuật tinh vi, lại ẩn thân ở Sơn Dã, không lộ diện trước mặt người khác.

Tuy nhiên, nỗ lực đã được đền đáp, tóm lại là bệnh mất trí nhớ của Thất hoàng tử đã được chữa khỏi, lúc đó sự việc này đã gây ra rất nhiều nghị luận ở Kinh Thành, đều nói đương kim yêu quý đệ đên, nhìn bệnh tên ngốc Lỗ Vương này đã được chữa khỏi.

Nhưng không phải là không ảnh hưởng, bởi vì cái danh tên ngốc, mà Lỗ Vương đã hai mươi bốn tuổi mà vẫn chưa có hôn phối, bản thân y dường như cũng không cảm thấy hứng thú với đại hôn, Tông Tông nói với y vài lần, đều bị y cự tuyệt.

Đây chỉ là một chuyện ngoài lề, nhưng nó cũng cho thấy một vấn đề, Lỗ Vương không đại hôn, đương nhiên không có nữ nhi, An Vương năm nay mới hai mươi bảy, cho dù hắn đã kết hôn ở tuổi mười tám, thì quận chúa phủ An Vương cùng lắm chỉ có mười tuổi.

Vậy chỉ còn lại có Thân Vương và Việt Vương.

Đáng tiếc, tuy rằng trong nhà Việt Vương có một người đích nữ, tuổi tác cũng phù hợp, nhưng nghe nói nàng đã đính hôn từ lâu, chỉ là phủ Yến Vương còn chưa kịp thông khí với hoàng cung, còn có một thứ nữ.

Với tình hình hiện tại, nếu triều đình có ý định chiếu lệ với An Nam, chọn thứ nữ làm công chúa, không phải là không thể, nhưng chính xác là thời điểm không thể chiếu lệ.

Rốt cuộc hai nước muốn duy trì hòa thuận vài thập niên, An Nam đã tỏ lòng thành rồi, giờ là lúc Đại Chu thể hiện lòng thành của mình.

Việt Vương gia có hai nữ nhi, đích nữ chính là Uyển Hòa, cùng Uyển Chu cùng tuổi, năm nay mười hai, thứ nữ là trắc phi Thích thị sở ra, so Uyển Hòa lớn hơn một tuổi.

Nhà Việt Vương có hai nữ nhi, đích nữ chính là Uyển Hòa, bằng tuổi Uyển Chu, năm nay mười hai tuổi, thứ nữ là do Trắc Phi Thích Thị sinh ra, hơn Uyển Hòa một tuổi.

Việt Vương phi vốn nghĩ rằng Uyển Hòa sẽ không đến lượt, nhưng Việt Vương không biết là cọng dây thần kinh nào có tật, sau khi biết được tình hình phủ Yến Vương, liền muốn nói cho Uyển Hòa đi hoà thân.

Phu thê hai người tất nhiên là cãi nhau một trận.

Lý do của Việt Vương cũng rất tốt, hoàng huynh vẫn luôn chiếu cố hắn, ngày thường cũng rất nể trọng hắn, thực quân bổng lộc, vì quân hiệu lực, hiện tại hoàng huynh đụng phải vấn đề khoa, hắn phải đứng ra thế quân san sẻ.

Vì vậy, dù rất miễn cưỡng để nhi nữ mình đi, nhưng hắn vẫn nhất quyết để Uyển Hòa đi hoà thân.

Vương phu nhân đương nhiên không thể chấp nhận được, Uyển Hòa mới bao nhiêu tuổi, chưa nói đến chuyện nàng đã gả đi nơi xa như vậy, khả năng Trắc Phi Thích Thị ở giữa đã châm ngòi, tóm lại, phu thê hai người cãi vã rất gay gắt.

Hôm nay, Việt Vương vào cung nói rằng muốn nói chuyện với hoàng thượng về việc hòa giải thân, Việt Vương chân trước ra cửa,

Việt Vương phi liền sau lưng tiến cung.

Chỗ nào cũng không đi, tới Cảnh Nhân Cung cầu kiến Bàn Nhi.

Bàn Nhi rất đau đầu, cái ngày gọi là chuyện gì, Tông Tông nói rằng đã có cách giải quyết, nên nàng không nghĩ đến nữa, nàng không bao giờ nghĩ rằng sẽ có một rắc rối như vậy.

"Thần thiếp nói với chàng, Yến Vương gia có thứ nữ, nàng cũng đúng tuổi, lại có tiện nhân vô dụng sinh nhi nữ kia, cũng không nhất định một hai phải là đích nữ, Uyển Hòa mới bao lớn, cho con bé đi An Nam không phải muốn mạng con bé sao? Nhưng chàng cũng không nghe, tiện nhân kia cũng xúi giục chàng, nói chỉ có đích nữ mới thể hiện lòng trung thành với bệ hạ, điều đó có thể cho thấy Việt Vương phủ không có chiếu cố bệ hạ, nói công chúa được gả qua chỉ trung thành với Đại Chu, không cảm thấy oán hận Đại Chu... Nhưng Hoàng Quý Phi, hãy nói cho ta biết, ta làm sao có thể chịu đựng được chuyện này..."

Việt Vương phi từ vào cửa đã khóc, Bàn Nhi cũng không biết nên khuyên nàng như thế nào.

Sau khi suy nghĩ, chỉ có thể chuyển tin tức cho Càn Thanh Cung.

Không bao lâu, Việt Vương đến.

Vì muốn kiêng dè, những người khác không vào Cảnh Nhân Cung, chỉ nói rằng họ muốn đón Việt Vương phi, nhưng Việt Vương phi chính lá không chịu đi, nói một khi trở về nơi đó nói lí lẽ cũng không được.

Mãi đến khi Tông Tông đích thân ra mặt, hứa trước mặt Việt Vương phi, sẽ không để Uyển Hòa hoà thân, Việt Vương phi lúc này mới cùng Việt Vương rời đi.

Dù người đã đi rồi, nhưng cũng khiến người ta chạnh lòng.

Hai người nhìn nhau, Tông Tông thở dài nói: "Vốn dĩ trẫm không nghĩ Tề Vương phủ và Sở vương phủ hồi kinh, xem ra chỉ có thể lựa chọn hai phủ này."

Đúng như Việt Vương nghĩ, hòa thân tuy rằng đơn giản, nhưng công chúa hòa thân cùng Đại Chu, chính xác nói là cùng triều đình có phải một lòng hay không, rất quan trọng.

Lần này hoà thân bất đồng với hắn, công chúa hòa thân chính là đầu mối giữa hai nước, tình hình phía An Nam vốn đã rất phức tạp, nếu công chúa hòa thân oán hận chuyện hòa thân, thì nháo ra chuyện gì nữa, tương đương chôn xuống tai hoạ ngầm, về sau càng nhiều chuyện.

Nhưng hiện tại hai, hai Vương Phủ đều không có chọn được người thích hợp, cũng chỉ có thể chọn từ Tề Vương phủ và Sở Vương phủ.

Trong lúc, Tông Tông cũng có chút thầm phê bình về Vương phủ, chủ yếu vẫn phải tập trung vào Tề Vương phủ, có thể không quyết định thân sớm hay muộn, cố tình nói ra việc đính hôn.

Về phí Việt Vương phỉ, Bàn Nhi và Tông Tông cũng có thể thấy là phi thê hai người ít nhiều bị nghi ngờ diễn trò, nhưng Uyển Hòa vẫn còn nhỏ, việc cha mẹ đau lòng nữ nhi là điều dễ hiểu.

Chưa kể, ngay khi Tông Tông định gọi các nữ nhi đúng tuổi của Sở Vương phủ và Tề Vương phủ vào Kinh, thì xảy ra một sự việc khác.

Từ Hiền Phi tự mình đi Càn Thanh Cung, nói Đại công chúa nguyện ý đi An Nam hòa thân, thay phụ hoàng chia sẻ buồn phiền.

Tin tức một khi truyền ra, tất cả mọi người trong cung ồ lên.

Có người cho rằng Từ Hiền Phi Này là đầu óc úng nước, người khác e sợ tránh còn không kịp, ngược lại là ở trên cây sào. Nhưng dù sao cũng không ai dám hé răng nửa lời, đây là chuyện trọng đại liên quan đến triều đình.

Bàn Nhi cũng rất ngạc nhiên, vì trước đó Uyển Chu đã nói với nàng rằng Uyển Nhàn rất lo lắng về việc hoà thân, khi biết rằng mình không cần phải hoà thân thì rất vui mừng, tại sao hiện tại đột nhiên lại nguyện ý."

Bình Luận (0)
Comment