Nghe vậy, Miêu Thúy Hương liền ngồi thẳng người lại, gần đây tất nhiên là không tốt nói cùng nương nương gần đây bởi vì hôn sự của Mao Đàm Thiết Đàm, ở trong nhà cũng không tranh cãi ầm ĩ.
Mặt khác, Miêu Thúy Hương lần đầu tiên cưới dâu, đương nhiên muốn tìm con dâu tốt cho con trai.
Tướng mạo phải xuất chúng, gia thế tốt, tốt nhất có mông to có thể sinh con giống như bà. Đừng nhìn Miêu Thúy Hương luôn phàn nàn, nhưng mẹ chồng luôn nói bà chỉ sinh con trai không sinh con gái, trên thực tế thì bà rất tự hào về chuyện này.
Chuyện này cùng với Lão Bàng Hoài Châu của năm trước lại có liên quan cho việc Tô Như sinh được một đứa con trai. Nói chung là bây giờ đã có điều kiện, con dâu đương nhiên không thể thua kém được.
Vì việc này, Miêu Thúy Hương bị Diêu Kim Chi liên tục làm cho mất mặt, nói từ Tô Triệu Gia và Tô Triệu Minh, lại nói đến Tô Giang và Miêu Thúy Hương, cho dù có hai tiểu bối vẫn tốt, cặp vợ chồng này suýt chút nữa không bị Diêu Quân làm cho xấu hổ đến không đáng một xu.
Nhưng lẽ nào Diêu Kim Chi nói sai rồi sao?
Quả thực cũng không sai, bản thân Tô Như cũng là một tiểu quan nhàn hạ, Miêu Thúy Hương đến cả một cái cáo mệnh phu nhân cũng không biết, chỉ là một cáo mệnh bậc thấp cho nên có thể đi lại trong cung không chút trở ngại, đó là dựa vào thể diện của nương nương, dựa vào thể diện của tiểu thúc tử, bản thân bọn họ có cái gì chứ?
Cái gì cũng không có.
Thật ra nói như vậy cũng không đúng mấu chốt, suy cho cùng Tô Giang là trưởng tử của Tô Giang, nhiều tước vị ở bên họ ngoại là chỉ truyền đến một đời, nhưng mà năm đó lúc Bàn Nhi lên chức Hoàng Quý Phi, Tông Tông tăng thêm ý chỉ, đời thứ nhất đổi thành đời thứ ba, cũng chính là có thể truyền đến ba đời.
Nếu không có gì ngoài ý muốn, tước vị này của Vĩnh Thuận Bá này sẽ rơi trên người trưởng tử Tô Giang này, nhưng mà Tô Giang và Miêu Thúy Hương không có ý thức được điều này, luôn cảm thấy bản thân chính là đi theo ăn bám lão gia lão nương mới có thể đạt được tất cả mọi thứ của bây giờ, tước vị nghĩ cũng không dám nghĩ tới.
Cho nên Miêu Thúy Hương bị Diêu Kim Chi trách mắng một trận như vậy, lập tức trở về thực tại, cũng không dằn vặt nữa.
Sau đó Tô gia lại bàn bạc nhiều lần nữa, quyết định mấy nhà tước vị không cao không có nổi bật, nhưng nói một cách tương đối mà nói thì Phong gia hợp tiêu chuẩn, nhân phẩm đức hạnh của nữ nhi cũng không tệ.
Đặc biệt là nhà họ Phong này, lúc đầu Miêu Thúy Hương với Diêu Kim Chi để người Tô gia đi thăm dò nhiều mặt các phương diện nhà họ Phong, rất là nghi hoặc.
Câu trả lời của Diêu Kim Chi rất đơn giản nhưng lỗ m.ãng, mua lợn phải xem chuồng*.
Chính vì câu nói này, Miêu Thúy Hương nghi hoặc rất lâu, chuyện cưới dâu có liên quan gì với chuyện mua lợn. Sau đó lúc hai vợ chồng Tô Như nằm ở trên chiếc giường nhỏ, Tô Như đã giải thích cho bà.
“Bà nghĩ đi, mua lợn con cần xem cái gì, chắc chắn phải xem lợn mẹ béo khỏe hay không, có bị bệnh gì không. Gia đình bán heo chăm sóc rất tỉ mỉ, lợn mẹ khỏe mạnh, lợn con ăn no nuôi cho mập mạp, đương nhiên không dễ dàng mắc bệnh, nương ta nói đại khái chính là cái ý này.”
Những lời nói này của chồng, làm cho mặt Miêu Thúy Hương đều nhăn lại.
Chính là nói, con dâu tương lai của bà là lợn con, mẹ chồng tương lai chính là lợn mẹ sao? Đây là cái gì hả?
Thật ra Miêu Thúy Hương đến bây giờ cũng không có hiểu mua lợn có liên quan gì với con dâu, nhưng mà bà còn nói với Bàn Nhi như vậy, còn than phiền với em chồng mấy câu, nói chuyện mẹ chồng để cháu dâu tương lai cư xử như lợn con.
Bàn Nhi nghe được bật cười, cảm thấy đại tẩu và mẹ ở cùng nhau chắc chắn là kịch hay để xem, đáng tiếc nàng không thấy được, nhưng mà nghe một chút cũng không tệ.
Sau đó nàng giữ lại quyển sổ của Miêu Thúy Hương mang đến, nói qua mấy ngày nữa sẽ cho bà câu trả lời.
Thật ra nàng sợ Tô gia còn có chỗ nào chưa có suy nghĩ đến, bản thân nên cân nhắc lại nữa, để Phùng Hải giúp xuống dưới thăm dò thì yên tâm hơn. Ngoài ra, chuyện này cũng phải ở trước mặt nói rõ ràng với Tông Tông.
Miêu Thúy Hương cũng không nói cái gì nữa, liền rời đi.
Đợi đến tối, Bàn Nhi nằm trên giường nói chuyện phiếm với Tông Tông, nàng nói về chuyện mua lợn phải xem chuồng, Tông Tông nghe được chau mày.
Sau đó suy nghĩ thử, hắn mới nói “Những lời nhạc mẫu nói thô nhưng để ý cũng không thô. Một nhà Phong gia bất chính, nuôi dưỡng ra đứa con đương nhiên cũng không đến nơi đến chốn, đặc biệt là con gái, bình thường cửa lớn không ra cửa sau không bước, thường thì cũng là phụ thuộc mẫu thân hoặc gia đình có biến đổi ngầm.
“Thế dựa theo như vậy mà nói, sau này chúng ta cưới dâu cũng có thể tham khảo cái này?”
Tông Tông bật cười, xoa xoa cánh tay nàng “Đợi sau khi nàng làm mẹ chồng rồi hãy nói.”
“Cũng không tới mấy năm nữa, Tông Việt, Uyển Chu bọn chúng cũng mười bốn tuổi rồi, bỗng nhiên phát hiện thời gian trôi qua thật nhanh, chớp mắt mà mười mấy năm đã trôi qua rồi.” Bàn Nhi nói có chút cảm thán.
“Là cảm thán bản thân cũng già rồi sao?” Tông Tông khẽ ngâm.
“Cũng già rồi? Sao mà thiếp có thể già chứ.” Bàn Nhi lập tức ngồi dậy, nói “Trước trong cung viện tử mở tiệc, còn có mấy vị phu nhân quốc công hầu phu nhân nói với Thiếp và Uyển Chu ở bên nhau không giống mẹ con, ngược lại giống tỷ muội hơn. Có chỗ nào giống chàng, từ khi giữ bộ râu này chỉ có thể làm cha, không thể là ca ca.”
“Nói hưu nói vượn, trẫm đây là chững chạc trưởng thành.” Tông Tông vỗ vào mông của nàng, tay còn lại vuốt râu, trong lòng không hỏi suy nghĩ, bản thân thật sự đã già rồi sao.
Lại nhìn nàng.
Chỉ thấy bộ tóc đen nhánh dài mềm mại của nàng rơi xuống, tôn lên vóc dáng thon giầy của nàng, có vẻ giống như một thiếu nữ bình thường hơn.
Rõ ràng là mẹ của mấy đứa trẻ rồi, qua mấy năm nữa sẽ làm mẹ chồng, ngược lại còn giống như thiếu nữ chưa xuất giá.
“Nàng đây là chê trẫm già rồi sao?” Hắn nheo mắt nhìn nàng.
Thật ra cảnh tượng này mấy năm nay cũng diễn ra không ít, dù sao thì chỉ cần Tông Tông nói ra câu này, thì chẳng khác nào với chuyện lấy được kim bài của hoàng đế, bình thường Bàn Nhi đều là gắng hết sức an ủi hắn.
Thói quen giống nhau, hai người cũng không ngại buồn phiền, ý tứ hàm xúc ngược lại có chút Lạc Bất Tư Thục * vui quên đường về.
Mệt mỏi nghiêng người một lúc, Bàn Nhi nằm lại chỗ cũ lại nói: “Dù thiếp đã suy nghĩ qua, không muốn để Tông Việt đại hôn quá sớm, đợi tính cách thằng bé trưởng thành thận trọng hơn, cũng nên biết bản thân thích kiểu con gái nào, đến lúc đó bất luận thân phận xuất thân, chỉ cần để cho thằng bé lấy người mà bản thân thích là được rồi.”
“Bất luận thân phận xuất thân, nàng ngược lại nghĩ rất thoáng.” Tông Tông lại khẽ ngâm.
Bàn Nhi xoay mặt lại nhìn hắn, nằm ở trong lòng hắn, mặt đối mặt với hắn nói: “Lẽ nào không đúng sao? Nghĩ thử đi, cha chính là hoàng đế,trong thiên hạ hẳn là thổ vương. Cònnếu như để cho con trai thiếp đi tìm thông gia, đương nhiên là bản thân thích người như nào, thì sẽ lấy người như thế ấy.”
Tông Tông mỉm cười nhéo má nàng “Trẫm coi như là nàng đang lấy lòng trẫm. Uhm, không sai, miệng thật ngọt, trẫm nghe xong trong lòng rất vui. Đến đây, để trẫm nếm thử, trong miệng nàng có mật hay không…”
Bàn Nhi tránh không để hắn hôn, đương nhiên là giả vờ trốn tránh.
Phúc Lộc ở bên ngoài nghe được động tĩnh, nhịn không được thở dài một hơi, đưa mắt nhìn thấy Bạch Thuật đang yên lặng đứng một bên.
So sánh phương hướng của cánh cửa, Bạch Thuật gật đầu, lão ta tiếp tục nghỉ ngơi.
Ngày thứ hai lúc dùng bữa sáng, hai người lại nói về chuyện Tô gia muốn cưới dâu.
Về chuyện đối tượng và gia đình, tối hôm qua lúc Bàn Nhi nói chuyện phiếm, đều đã nói với Tông Tông, chỉ là nói tới nói lui thì đổi chủ đề, đương nhiên không có kết quả.
Lúc Tông Tông gác đũa nói chuyện với Bàn Nhi, để định xong ngày rồi nói một tiếng với thằng bé, đến lúc đó toàn bộ những đồ ban thưởng xuống, thứ nhất là để cho Tô Gia thể diện, thứ hai để cho tân nương mới một chút thể diện.
Đây rõ ràng là chuyện đã từng trải qua.
Quay lại Binh Nhi để Phụng Hải phái người đi dò thám, sau đó lại dựa vào ký ức của kiếp trước tiến hành chọn lọc, cuối cùng giữ lại được ba nhà.
Lựa chọn như thế nào với những nhà còn lại thì để Tô Gia tự đi quyết định, dù sao thì nàng không thể toàn quyền làm chủ được, cũng không ổn cho lắm.
Khoảng mười ngày trôi qua, Miêu Thúy Hương đi vào cung nói.
Nói là đã quyết định được hai nhà, một nhà là cho Mao Đàm, một nhà là cho Thiết Đàm. Thật không dễ dàng chọn được con dâu dù sao hai anh em cũng kém nhau hai tuổi, không bằng quyết định cùng nhau.
Lời này khiến cho Bàn Nhi có chút ngạc nhiên, vốn dĩ nàng nghĩ rằng phải tổ chức cho đứa lớn trước, đợi cách một năm hôn sự của đứa lớn rồi, lại tổ chức cho đứa nhỏ, không ngờ được người Tô gia lại muốn giảm bớt thủ tục.
Nghĩ lại, Thiết Đàm cũng không còn nhỏ nữa, năm nay Mao Đàm đã mười chín tuổi, Thiết Đàm mười bảy tuổi, hai đứa đều trong độ tuổi kết hôn, trước tiên định cách thời gian rồi lại tổ chức, thì cũng không có gì.
Gác lại không nhắc tới, người Tô gia bên kia rất nhanh đưa thư cho Đại Đồng, hỏi Tô Hải năm nay có thể quay về một chuyến.
Cũng mấy năm rồi Tô Hải chưa có trở về, mỗi lần đều nói sẽ trở về, nhưng mà luôn có việc nên cứ kéo dài.
Vì chuyện này, Diêu Kim Chi không ít lần lau nước mắt, lại cảm thấy con trai vị trí cao trách nhiệm trọng nên như vậy, lại đau lòng Tô Hải tuổi đã lớn, ngay cả một người vợ cũng không cưới.
Nếu không phải không cung cần nàng ngồi trông coi thì nàng sớm đi đến Đại Đồng rồi, ép Tông Hoàng, cũng phải để hắn ta quay về cưới vợ.
Tô Hải rất nhanh đã trả lời thư cho Tô gia, nói cháu trai thành thân, hắn ta chắc chắn phải trở về một chuyến, nói là tháng bảy có thể trở về một chuyến, người Tô gia quyết định để hôn sự tổ chức vào tháng bảy.
Vội là vội một chút, nhưng mà Tô gia bên này không có vấn đề gì, lại nói địa vị gia thế của nhà gái đều không bằng Tô gia, lúc đầu nữ nhi được Tô gia chọn trúng vẫn có chút ngạc nhiên, lúc này đương nhiên không có ý kiến khác.
Lại thêm Tô gia tặng nhiều sính lễ, trong cung Hoàng Qúy Phi cũng ban thưởng đồ xuống, như vậy lót bên trong áo hay chăn cũng đã có thể diện rồi, phía nhà gái đến cả một chút ý kiến cuối cùng cũng không có, có cùng Tô gia bàn bạc để chuẩn bị hôn sự của hai đứa nhỏ.
Đương nhiên, đây là chuyện nói với người lạ nên không kể ra.
Bước vào tháng năm, vốn dĩ Tông Tông tính đưa Bàn Nhi đi Tây Uyển nghỉ mát, không ngờ tới ở biên giới truyền đến tin tức dân tộc Kim và dân tộc Tác Ta đều có hành động khác thường, sự tình đã bị kéo dài xuống.
Thật ra về phía bên kia biên giới, ba năm một trận nhỏ, mười năm một trận lớn, nhưng mà những năm tại họa, năm mất mùa thời tiết thất thường, luôn có trận chiến phải chiến đấu, triều đình cũng đã quen rồi.
Năm trước và năm ngoái, người của bộ binh thì đang suy đoán, khoảng cách mười năm một trận đánh lớn này thời gian cũng sắp đến rồi, sao mà Quan Ngoại chưa có động tĩnh gì.
Đương nhiên, loại suy đoán này cũng không phải là Hạnh Tai Lạc Hoa *( cười trên nổi đau của người khác), càng không phải là suy nghĩ chủ quan không có chuyện gì lại đi kiếm chuyện.
Đối đãi với các dân tộc du mục ở quan ngoại nhiều năm như vậy, nếu như ngược dòng đến các triều đại trước, lịch sử cũng có gần một trăm năm, triều đại sớm đã tìm ra được quy luật nhất định rồi.
Thời tiết quan ngoại cực giá rét, nhiệt độ nóng lạnh trong ngày chênh lệch khá lớn lại không có nghề làm nông, chỉ dựa vào chăn nuôi gia súc mà sống. Đương nhiên nhiều năm gần đây bản thân dân tộc Kim và dân tộc Tác Ta cũng nghiên cứu ra một phương pháp trồng trọt thích hợp với địa phương của họ, nhưng thâm niên của loại phương pháp này còn ngắn, người của phía bên kia cũng không có thông thạo các phương diện này, nên sản lượng rất thấp, cho nên phần lớn thời gian bọn họ vẫn là dựa vào việc chăn nuôi gia súc và xâm chiến người khác mà sống.
Cho nên gặp phải đại hạn hán, lúc gặp bão tuyết, Đại Chu bị nạn, bọn họ đương nhiên cũng sẽ bị xâm lược.
Dưới tình huống này, thật khó mà vượt qua những ngày đông giá rét, những người vừa chịu đói vừa chịu rét cả một mùa đông, mùa xuân năm thứ hai chắc chắn muốn đi xâm lấn biên giới, để đạt được những vật tư tiếp tục sống tiếp. Nếu như gặp phải nạn hạn hán hoặc xảy ra chiến tranh trong bộ lạc, mùa thu đi ra hang cốc cắt cỏ đương nhiên cũng là điều tất nhiên.
Hơn nữa đã là nơi có người thì sẽ tồn tại chiến tranh, lẽ nào những người ngoại tộc đó không có chiến tranh nội bộ sao? Mỗi một bộ lạc, nếu như liệt kê ra các tên đủ để làm cho người Đại Chu hoa cả mắt, cho nên đấu tranh nội bộ của bọn họ đồng thời sẽ trì hoãn tiến độ công kích vào biên giới của bọn họ.
Những thứ này Đại Chu đều đã nghiên cứu thấu đáo rồi, mỗi một trọng trấn * thị trấn quan trọng cũng phái không ít trinh thám thâm nhập vào trong, tập hợp các loại thông tin lại với nhau, đương nhiên có một phương pháp ‘Biết trước’, như vậy đối phó lại bọn bọ mới có thể thành công vang dội.
Cho nên các loại tình huống đều xuất hiện, gần hai năm biên giới chắn chắn sẽ xảy ra một trận chiến lớn khả năng không chỉ giới hạn ở một trọng trấn biên giới nào đó.
Vì điều này triều đình đã sớm âm thầm bắt đầu làm các loại chuẩn bị, lương bổng và lương thực quân đội điều này đương nhiên không cần nói, vũ khí trang bị cũng luôn được chuẩn bị.
Đây cũng là vì sao Tông Tông vừa nghe nói biên giới có biến động thì tạm thời gác lại chuyện đi Tây Uyển nghỉ mát nguyên nhân là ở chỗ đó.
Những ngày của năm nay, cực kỳ nóng bức vừa mới bước vào tháng năm, trong cung đã bắt đầu dùng nước đá rồi.
Trần Hoàng Hậu luôn không có nói muốn tiếp quản chuyện trong cung, cho nên những chuyện trong cung Bàn Nhi vẫn còn quản lý, phủ nội vụ bên kia đã thông qua với nàng rồi, dựa vào tình hình năm nay mà xem, e rằng đá dự trữ không có đủ dùng.
Tất nhiên là Bàn Nhi sắp xếp bọn họ đi đến Hoàng Trang hoặc Nam Uyển kéo một ít đá dự trữ bên kia về trong cung, nhất thiết không thể thiếu các chi phí hằng ngày.
Một bên khác, nàng cũng nghe không ít lời than phiền của những người bên dưới.
Nhưng không phải than phiền sao? Nếu đổi lại làm trước đây, những người này đang hầu hạ bên cạnh chủ tử, sớm đã đi Tây Uyển thần tiên mới có thể ở lại nơi đó nghỉ mát, năm nay xem ra chỉ có ở lại Tử Cấm Thành, các chủ tử chịu tội thì đương nhiên bọn nô tài cũng chịu tội theo.
Đương nhiên, đây cũng chỉ là chuyện phiếm thôi.
Tháng sáu, biên giới bùng nổ chiến tranh.
Ở dưới tình hình này, đương nhiên tháng bảy Tô Hải sẽ không trở về.
Bàn Nhi đoán Diêu Kim Chi chắc chắn lại lại không vui một lúc, thật không ngờ tình hình còn nghiêm trọng hơn nàng nghĩ vẫn là Miêu Thúy Hương vào cung nói, Nàng mới biết chuyện gì xảy ra.
Hóa ra Diêu Kim Chi đang nghĩ tháng bảy con trai sẽ trở về Kinh, nhanh trí nghĩ ra một phương pháp để Tô Hải thành hôn, thể chính là hành động trước nói sau.
Dù chỉ cần người trở về, chuyện đương nhiên do nàng nói cho nên nàng để nhà kia cuối cùng cho Tô Hải quyết định.
Người Tô gia đều biết, sợ Bàn Nhi biết được sẽ không vui lại tiết lộ ẩn ý gì, cho nên ngay cả trong cung bên này cũng giấu. Mà người bên ngoài chỉ nghĩ là tổ chức hôn sự cho con trai của Tô gia, căn bản không ngờ tới ở đây còn có một Tô Hải.