Trong Kinh, Vĩnh Thuận Bá phủ.
Diêu Kim Chi tức giận ngồi trên ghế, mắng chửi “Đây không phải là ăn nói xằng bậy sao, con trai ta sao có thể tìm đến những người đó!”
“Nương, là dân tộc Tác Ta.” Tô Hải ở bên cạnh nói.
“Ta mặc kệ hắn là nhân vật lớn hay nhân vật nhỏ gì, nói tóm lại con trai ta Tô Hải sẽ không phản quốc.”
Nếu nói buồn rầu đau lòng, đương nhiên là buồn rầu đau lòng, sau khi truyền đến tin tức Tô Hải mất tích, Diêu Kim Chi đã ngất xỉu ngay tại chỗ.
Khóc cả hai ngày trời, nhắc đến chuyện này lại khóc, còn không kịp đau lòng quá mức, bên ngoài thì có tin đồn thống soái Tô Hải phản quốc, cũng bởi vì Trương Gia Xung và Cát Lãnh mới bị thất thủ.
Chuyện này đã làm cho Diêu Kim Chi nổ tung, cũng không khóc nữa, càng không đau lòng nữa, những ngày gần đây bởi vì chuyện này mà đã cãi nhau với những người ở bên ngoài.
Khiến cho những người làm việc trong Kinh đều không dám xin Vĩnh Thuận Bá phủ, sợ phu nhân Vĩnh Thuận Bá lại đi đến nơi phá. Nhưng ồn ào nhiều như vậy, tin đồn chẳng những không có dừng lại mà ngược lại càng ngày càng nghiêm trọng, chuyện bé xé ra to của Diêu Kim Chi chưa bao giờ có ý tứ hàm xúc phô trương thanh thế như vậy.
Cho nên gần đây người Tô gia cũng bị công kích nặng nề, cũng sức đầu mẻ trán, không vực dậy nổi tinh thần.
Không chỉ một người là Diêu Kim Chi, người Tô gia thậm chí Tô Đại Điền cũng bị đối xử lạnh nhạt ở bên ngoài, những người phụ nữ cũng như vậy thôi, hiểu rõ phản ứng tình thế cũng không bằng đàn ông, trước đây đàn ông ở Tô gia bước ra ngoài cũng là đối tượng được người người theo đuổi, bây giờ thì trở thành đối tượng bị người người tránh còn không kịp.
Cho dù tránh không khỏi, cũng không dám nói chuyện với nhau quá nhiều, cũng là đùa giỡn hai ba câu qua loa cho xong chuyện liền nhanh chóng bỏ chạy lấy người.
Cho nên dù người Tô gia không nhạy bén đi nữa, cũng ý thức được tình hình dần dần không mấy khả quan.
“Bá gia, phu nhân, không hay rồi, không hay rồi.”
“Không hay cái gì? Có thể nói chuyện hay không? Diêu Kim Chi tức giận nói.
Hạ nhân đến báo tin vội vả miệng mình, lại nói “Đều là tiểu nhân quá nóng vội nên mới nói sai là người Mao gia ở đường Thúy Hoa đến, hình như là, hình như là…”
“Hình như là cái gì? Nói chuyện sao mà cứ ấp a ấp úng?”
“Người Mao gia hình như là đến từ hôn, tiểu nhân thấy bọn họ khiêng rất nhiều rương, hình như là lễ vật lúc đầu trong phủ mang đến cho Mao gia.”
“Cái gì?!”
Vẻ mặt Diêu Kim Chi căng cứng, nhìn Mao thái thái.
Miêu Thúy Hương vẫn quấn lấy với Mao Thái Thái ở đó, hỏi bà ta sao mà lại muốn từ hôn, hôn sự của hai đứa trẻ cũng sắp xếp gần xong rồi, nếu không phải biên giới có chiến tranh, tình hình không ổn, bà nghĩ thử đi mọi người đều đang quan tâm chiến tranh ở biên giới, hai nhà các ngươi khua chiêng gõ trống tổ chức tiệc cưới, đây không phải là đang rước vận xui sao.
Cho dù là vì danh tiếng của Hoàng Quý Phi, cho nên hai nhà hai nhà để hôn sự trì hoãn lại, tuyệt đối không ngờ tới bây giờ lại trở thành như thế này.
Mao Thái Thái luôn ấp úng không có trả lời trực tiếp, nhưng Miêu Thúy Hương chính là tính cách này quyết tâm hỏi đến cùng, mắt thấy Miêu Thúy Hương nói chuyện với những hạ nhân của Mao gia, để cho bọn họ khiêng đồ về, mọi chuyện chỉ là hiểu lầm, Mao gia không muốn từ hôn, Mao Thái Thái cuối cùng nhịn không được nữa.
“Dòng dõi của Tô gia vốn cao hơn nhà chúng tôi, lúc kết hôn nhà chúng tôi cảm thấy có chút không yên tâm, sau đó lại xảy ra nhiều chuyện như vậy, nhà chúng tôi suy nghĩ một chút, vẫn là không nên dựa dẫm dòng dõi cao như vậy cũng để tránh cô nương nhà chúng tôi nhận không nổi cái may mắn này. Đây không phải lão gia nhà ta nói, không bằng vẫn để hôn sự hủy bỏ đi, nhà các người là nhà trai cũng sẽ không chịu thiệt gì, sính lễ ta cũng đều đem đến rồi, một đồng cũng không thiếu, các người sai một người kiểm tra một chút đi, chúng ta đi về.”
“Cái mà gì dòng dõi cao, dòng dõi thấp, nhà chúng ta không có chê dòng dõi của Mao gia thấp.” Miêu Thúy Hương vội nói.
Nếu không phải Diêu Kim Chi nói Miêu Thúy Hương không biết đưa mắt ra hiệu, lời của Mao Thái Thái rõ ràng ở trên mặt, là vì để từ hôn nhưng lại không muốn đắc tội Tô gia nên mới nói như vậy.
Diêu Kim Chi ở bên cạnh ánh mắt lạnh lùng, nhìn Miêu Thúy Hương đang quấn lấy Mao Thái Thái.
Mao Thái Thái cuối cùng bị quấy lấy sắp sụp đổ, nói: “Bây giờ ở bên ngoài người người đều nói Tô Hải phản quốc, nhà chúng tôi là gia đình nhỏ bé, không muốn vì một hôn sự lại rước lấy phiền phức vào nhà, nhà ngài lượng thứ cho.”
Nói xong, bà lấy khăn che mặt nói với bọn hạ nhân: “Đi thôi đi thôi, ở chỗ này làm cái gì nữa!”
Sau lưng một hàng người giống như có ma đuổi theo, nhanh chóng rời đi.
Một màn yên tĩnh trong phòng, bọn hạ nhân đều không dám lên tiếng.
Miêu Thúy Hương nhìn mẹ chồng rồi lại nhìn cha chồng.
Tô Đại Điền thở dài một hơi, nét mặt Diêu Kim Chi sựng lại nói: “Từ hôn thì từ hôn thôi, gái tốt không lo gả, trai tốt không lo cưới, đều tản ra, làm tốt việc của các ngươi.” Mấy câu sau là nói với bọn hạ nhân.
Bọn hạ nhân nhanh chóng tản đi.
“Nương.” Miêu Thúy Hương liền giậm chân, bụm mặt khóc nói: “Thật sự quá mất mặt!”
“Ngươi còn biết mất mặt sao? Khôn có trương đồ tể (người giết mổ heo) lẽ nào còn muốn ăn heo có lông sao? Diêu Kim Chi mắng chửi, lưng thẳng tắp.
Nhưng tình hình sau đó vẫn không ổn như cũ, sự thất thủ ở Vĩnh Ninh Trấn, Tô Hải hoàn toàn mất tích lại lần nữa dấy lên làn sóng.
Mặt khác, trước khi Vĩnh Ninh Trấn giành lại là sau khi Tô Hải đến Tuyên Hóa, nơi đây dễ phòng thủ khó tấn công, lúc đầu bị thất thủ là do Tuyên Phủ không có phòng bị nên khi bị tấn công thì trở tay không kịp.
Sau khi giành lại được, nếu không phải đã hiểu rõ cụ thể tình hình, quân địch không có khả năng trong một đêm đã đánh hạ được Vĩnh Ninh, cho nên chỉ có một khả năng có nội gián.
Mà người nội gián đó chính là Tô Hải đã bị mất tích.
Lúc này Vĩnh Ninh tập kích bất ngờ khiến cho Đại Chu thương vọng nặng nề, quân đội của Đại Chu là dựa vào thành trì, pháo đài, biên hào, tường thành, vân vân công trình quân sự đương đầu với quân địch, ngẫu nhiên gặp phải chiến tranh cũng đều là đánh nhanh thắng nhanh, suy cho cùng bọn họ đã làm ở biên giới đã nhiều năm, lúc này sớm đã dựng nên vô số kế sách phòng bị có thể chống đỡ được.
Một biên hào năm dặm, một lô cốt mười dặm, một doanh trại mười lăm dặm, bất cứ lúc nào bọn họ có thể lui giữ cùng một tuyến phòng ngự, tiến hành bắt quân địch, không cần phải gây ra quá nhiều thương vong cho bên ta.
Đây là mấy trọng trấn ở biên giới đã bảo vệ biên giới lâu rồi, đều có những khuyết điểm chung.
Bọn họ rất ít khi nguyện ý vượt qua biên giới, đi Quan Ngoại tấn công địch, hoàn cảnh khí hậu là một vấn đề, địa hình rộng lớn vô bờ bến cũng là một vấn đề, những dân tộc du mục này giống như cỏ dại ở Quan Ngoại, làm sao cũng đánh không hết bọn chúng.
Bị tấn công, bọn chúng lui về phòng thủ ở sâu trong thảo nguyên, nói chung không thể tiếp tục truy đuổi, nhưng đợi bọn chúng trì hoãn, bọn chúng lại đến nữa.
Các triều đại coi giữ biên giới cũng có không ít, cũng đã từng xâm nhập qua.
Nhưng sự thật chứng minh giằng co tuyến đường tiếp viện quá dài, đủ để cho bất kì người đứng đầu nào mà không quen thuộc địa hình hơn nữa thời tiết khắc nghiệt ở Quan Ngoại kết cục rất có khả năng bị đánh chiếm.
Ai chịu được thương vong lớn như vậy? Nếu như tin tức truyền về triều đình, bất luận giải thích như thế nào, cũng là một kết luận binh lính bại trận. Quan văn có trăm lời nói cũng không bằng một quy luật im lặng, công lao của võ tướng cũng có bất quá chỉ là tên do người ta đặt.
Cho nên lâu ngày, tướng quân ở biên giới cũng hình thành loại phong cách tác chiến này, đại khái thì Tô Hải cũng là một trường hợp ngoại lệ, mới khiến cho biểu hiện giả dối của chiến công hắn ta trong mấy năm nay không ngừng không ngừng nâng lên.
Đương nhiên, đây đều là lời của người ngoài, trên thực tế vốn là một nồi dầu nóng, đột nhiên lại thêm thuốc nổ vào thì khiến cho nồi dầu này sôi lên.
Người Tô gia hứng chịu gạch đá, vì vậy sau khi Mao gia đến từ hôn, gia đình kia quyết định để cho Tô Triệu Minh cũng đến từ hôn.
Vốn dĩ nói năm nay tốt sẽ cho Tô Triệu Gia thành hôn, năm sau là Tô Triệu Minh, đây cũng không cần thành hôn nữa.
Ngươi Tô gia chịu đả kích lớn, cho dù là Diêu Kim Chi từ trước đến nay rất mạnh mẽ, sau khi nghe hết mọi tin đồn nhiều như vậy ở bên ngoài, lại gặp phải hai chuyện này, cũng có chút chịu đựng không nổi.
Xảy ra nhiều chuyện như vậy, cho dù lúc này Trịnh gia cũng đến nhà từ hôn, Diêu Kim Chi cũng không bất ngờ.
Nhưng mà Trịnh gia đến nhà nhưng không phải là đến từ hôn.
Người đến chính là đại cô nương họ Trịnh, Trịnh Tú Oanh.
Đợi sau khi Trịnh Tú Oanh đi khỏi, Diêu Kim Chi lau nước mắt, liếc nhìn Miêu Thúy Hương.
“Cô nương tốt như vậy, lúc đầu cho ngươi ngươi không cần. Chỉ cần Lão Nhị còn sống, nàng chính là con dâu của Tô gia ta!”
Diêu Kim Chi cũng không biết, thật ra bên trong này còn có chuyện kì lạ khác.
Trịnh ngự sử tính tình cương trực ghét dua nịnh, dám nói dám làm, nhưng mà cũng chỉ giới hạn ở trên sự phải trái rõ ràng không có vấn đề gì lớn. Nhưng quay lại chuyện này Tô Hải lôi kéo mối quan hệ phản quốc, cũng không thể chấp nhận được trong lòng ông không khỏi nghi ngờ.
Nhưng là một người bình thường cương trực công chính đều cần mặt mũi, Trịnh ngự sử thấy con gái luôn không có nói gì, cũng không trực tiếp nói chuyện muốn từ hôn với Trịnh Tú Oanh.
Giống như Hoàng gia cứ nhìn chằm chằm vào động tĩnh của Mao gia, Trịnh ngự sử cũng nhìn chằm chằm vào hai nhà Hoàng Mao, nhìn thấy hai nhà đều đến cửa từ hôn, trong lòng ông tựa như mèo cào, như thiêu như đốt.
Nhưng tình hình của Trịnh gia khác với tình hình của gia đình bình thường, thứ nhất Trịnh gia nghèo khó, trong nhà từ trên xuống dưới chỉ có một lão bộc trông cửa, một bà phụ ở phòng bếp, còn có một nha đầu hầu hạ Trịnh Tú Oanh, trên thực tế những chuyện của một Đại Gia Tử Nhân * chỉ cả đại gia đình đều phải làm.
Trịnh mẫu đã mất sớm, Trịnh ngự sử là một người đàn ông, khó tránh khỏi không cẩn thận, cho nên mười tuổi Trịnh Tú Oanh đã làm chủ trong gia đình.
Ăn mặc, đi lại, ở đâu của Trịnh ngự sử đều là Trịnh Tú Oanh sắp xếp cho, thậm chí Trịnh ngự sử nhận bổng lộc thì việc đầu tiên không phải là làm những chuyện khác, mà là trở về đưa cho con gái cất giữ.
Dưới tình hình này, Trịnh ngự sử cũng không dám đắc tội với con gái, đặc biệt là ông thử thăm dò nói chuyện hai lần, đều bị con gái ngắt lời cho qua đi.
Trịnh ngự sử thì lo lắng, quay đầu nói tốt cho con trai nhỏ, con gái nhỏ, nghĩ để bọn chúng giúp đỡ nhắc nhở một chút, Trịnh gia tiểu đệ tiểu muội cũng lanh lợi thông minh, chỉ nói không dám.
Trịnh gia càng sốt ruột hơn, đặc biệt ở trong triều đã bắt đầu có người tố cáo Tô Hải, cũng muốn cầu xin để kiểm tra Vĩnh Thuận Bá phủ, hơn nữa đợt sóng gió này càng ngày càng lớn, rõ ràng không phải là ông tiểu ngự sử này có thể chịu đựng được.
Trịnh ngự sử lo lắng, lo lắng đến mức tóc đều rụng hết.
Trịnh ngự sử cũng sợ, sợ đến mức râu cũng rụng, bị níu lại.
Hết lần này đến lần khác vào lúc này, có một lần lúc hạ triều, ông bị bệ hạ giữ lại nói chuyện.
Phải biết sự ngự giống ông như này, chính là trên triều đình là một trụ cột, bình thường im lặng, lúc lên tiếng người thấy người phiền, Bệ Hạ cũng phiền đến bọn họ.
Bệ hạ có thể giữ bọn họ lại nói chuyện?
Hết lần này đến lần khác giữ lại, còn nói một câu khiến mọi người cảm thấy ý vị thâm trường ẩn trong lời nói.
Bệ hạ hỏi ông, có phải kết thân cùng với Tô gia?
Bệ hạ đây là muốn làm cái gì, dự định trừng trị người Tô gia, trong cơn giận dữ, tiện thể còn muốn trừng trị mối quan hệ thông gia của Tô gia?
Nhưng Trịnh gia suy xét lại, luôn cảm thấy không đúng.
Trừng trị Tô gia, không phải là muốn trừng trị Hoàng Qúy Phi?
Cho đến bây giờ, tạm thời trên triều đình còn không có người dám đem chuyện này nói trên người Hoàng Quý Phi, một khi có người nói ra, thì lập tức có người đứng ra nói chuyện.
Không nói đến bản thân Tô Hải rơi xuống đâu không rõ, chuyện cũng không ổn định, chỉ là nghe đồn bậy, lại không nghe nói qua ngoại thần có tội, còn liên lụy cung phi. Huống chi là Hoàng Quý Phi, có công với Đại Chu, phi tần có địa vị cao sinh được ba vị hoàng tử, hai vị công chúa, thế có phải hay không cũng liên lụy đến hoàng tử công chúa?
Trọng lượng của lời nói này quá nặng, huống chi phía trên là một hoàng đế đã sủng ái vị cung phi hơn mười năm này, ai dám cái mạng nhỏ cũng không cần nữa, trực tiếp ném đá vào mặt rồng * chỉ hoàng đế, đương nhiên là cúi đầu không dám lên tiếng.
Mấy lần tới, đương nhiên không có người dám nhắc lại.
Tình hình như vậy, sao mà để lộ ra mấy phần quỷ dị, dường như có người không muốn kéo Hoàng Quý Phi vào trận phong ba này. Đã là như vậy, có phải không có thể đoán là bệ hạ sai người đi làm, thế thì những câu bệ hạ hỏi, ý nghĩa rất rõ ràng.
Trẫm đã biết chuyện hai nhà Mao Hoàng từ hôn với Tô gia, rõ ràng làm như vậy là không đúng, nếu như Trịnh gia thông minh thì nên biết điều một chút.
Nguyên nhân hai bên, Trịnh ngự sử cuối cùng đã tiến tới nói chuyện cùng con gái.
Đại ý chính là nói, cha vẫn là hiểu được làm người cần phải chú trọng nhân nghĩa lễ nghi, hiện giờ Tô gia đang gặp phải đại nạn, nếu như Trịnh gia đến nhà từ hôn, không nghi ngờ là thêm dầu vào lửa, cho nên cha ngươi tuyệt đối sẽ không làm ra loại chuyện này. Mà cha cũng tin bệ hạ nhất định sẽ xem xét kỹ từng li từng tí, nếu Tô Hải thật sự làm ra chuyện phản quốc, cũng nhất định sẽ không liên lụy đến Tô gia.
Câu phía sau này thật ra mới là lời hắn muốn nói sao?
Tạm gác lại không nhắc đến, chuyện xảy ra mới đây lần này có Trịnh Tú Oanh đến cửa.
Thật ra Trịnh Tú Oanh sao lại không biết cha đang nghĩ cái gì, khả năng là bởi vì nàng là nữ tử, không có cái nhìn đại cuộc nhiều như thế, nàng chỉ là cảm thấy Vĩnh Thuận Bá phủ rất tốt, rất giống nương trong ký ức của nàng, đây cũng là một nguyên nhân khác vì sao Trịnh Tú Oanh sẽ đồng ý hôn sự này.
Hơn nữa dựa theo phu nhân Vĩnh Thuận Bá miêu tả, Tô Hải là một người phá phách nghịch ngợm, không ít lần gặp phải rắc rối, nhưng mà lại là một nam tử đầu đội trời chân đạp đất. Từ lúc hắn lẽ loi một mình đi đến biên giới, sau mấy năm lột xác trở về, tự mình xông pha ra thế giới, thì có thể nhìn ra hắn cái người này nhất định phẩm hạnh không quá tệ.
Một người hơn ba mươi tuổi, vì để trấn thủ biên giới, một người vẫn như cũ không có lấy vợ sinh con, sẽ phản quốc sao?
Trịnh Tú Oanh không tin.
Trịnh Tú Oanh không tin, nhưng có rất nhiều người lại tin.
Nói cho cùng người có năng lực phân biệt chính mình lại có được mấy người, rất nhiều người đều là bảo sao nghe vậy, nghe nhầm đồn bậy.
Mà người trong Tử Cấm Thành cũng không ngoại lệ.
Tin đồn ở bên ngoài hoặc ít hoặc nhiều đều sẽ truyền vào trong cung, cho nên hoàn cảnh của Bàn Nhi thì khá khó xử.
Đương nhiên cái loại khó xử này, khả năng là xuất phát từ sâu trong lòng của bản thân, cũng có thể là ánh mắt của người ngoài. Nhiều ánh mắt mập mờ của bọn nô tài bên dưới, ánh mắt của Trần Hoàng Hậu điềm tĩnh mang theo vài phần vui sướng nhìn người khác gặp nạn, trong mắt của Hồ Thục Phi ẩn chứa sự đồng cảm.
Các nô tài trong Cảnh Nhân Cung, dường như liền trở nên e dè từng chút một, nói chuyện làm việc cũng nhẹ tay nhẹ chân. Thật ra Bàn Nhi biết bọn họ là sợ tâm tình nàng không tốt, chọc nàng tức giận, nhưng nguyên nhân tâm tình không tốt cũng không phải là những nguyên nhân này.
Có loại áp lực hữu hình, áp lực vô hình, tựa hồ ở tứ phía hướng đến nàng, mà nàng còn giả vờ như không có việc gì xảy ra.
Nói cho cùng ở bên dưới còn có mấy đứa nhỏ, nếu như nàng cũng hoảng loạn, bọn trẻ phải làm sao?
Bàn Nhi cũng có thể nhìn ra Tông Tông đang gắng hết sức trấn an nàng, bây giờ hắn vừa xử lý xong công việc triều chính, thì sẽ đến Cảnh Nhân Cung ở với nàng, thậm chí lúc trên giường chỉ có hai người, còn hướng về nàng đảm bảo, cho dù Tô Hải thật sự làm ra chuyện gì, hắn cũng không để bất cứ chuyện gì liên lụy đến nàng.
Nhưng tâm tình của Bàn Nhi lại không tốt lên, nếu như nàng là một cô gái bình thường, đương nhiên nàng sẽ tin những lời nói này của hắn. Nhưng nàng không phải, cho nên nàng biết nếu như chắc chắn chuyện Tô Hải phản quốc, bất luận là sự công kích ở trong triều hay là ở ngoài triều, cũng sẽ truyền đến nàng, cho dù hắn có thể chịu đựng nhất thời, lẽ nào còn có thể chịu đựng cả đời sao?
Nếu như hắn còn muốn làm một minh quân, thì không có thể bảo vệ một quý phi có ca ca mang tội danh phản quốc.
Nhiều người phẫn nộ khó mà trấn an!
Nhưng mà Bàn Nhi cũng chỉ có thể cố hết sức để mọi chuyện đều nghĩ theo hướng có lợi, vận mệnh kiếp trước của nàng làm sai rất nhiều, cái gì mà sóng to gió lớn chưa từng trải qua? Đời này thuận buồm xuôi gió sống đến bây giờ, cả đời cũng chỉ gặp qua hai đại nạn lớn.
Năm đó Sở Vương chết là lần thứ nhất, lần này đại khái chính là lần thứ hai rồi.
Không có cái gì mà không qua được.
Chịu ảnh hướng bởi chuyện này đương nhiên không chỉ có Bàn Nhi còn có Tông Việt Uyển Chu còn những người khác nữa.
Tông Việt vừa đi ra cửa chính Nam Tam Sở, thì nhìn thấy Tông Đạt đứng ở cách đó không xa.
Tông Đạt mười lăm tuổi đã trởi thành một thiếu niên nhanh nhẹn hoạt bát, chính là dáng người hơi gầy yếu, làn da trắng noãn hơn với người bình thường, khiến thằng bé trông có vẻ hơi yếu đuối có chút dễ vỡ.
Giống ngọc bạch dương chi của nhất thượng đẳng, đẹp mắt nhưng lại dễ vỡ.
Mà Tông Việt chỉ nhỏ hơn thằng bé một tuổi, nhưng lại khỏe mạnh hơn nhiều, dáng người thon dài, hai bờ vai rộng mà có lực, rõ ràng tuổi tác vẫn còn nhỏ, nhưng đã có được sự chín chắn của nam tử trưởng thành.
“Nhị đệ.”
“Đại ca.”
Tông Đạt cưởi “Huynh không chuyện gì nên muốn cùng đệ nói chuyện, đừng nghĩ nhiều.”
Tông Việt hơi vuốt cằm, nói “Đại ca yên tâm.”
Tông Đạt gật đầu, đi thôi.
Tình cảm huynh đệ ở Tây Uyển giống như hoa trong gương trăng trong nước, sau khi quay lại Tử Cấm Thành, đặc biệt ở giữa lại có thêm Trần Hoàng Hậu, hai người cho dù thỉnh thoảng ân cần hỏi han lẫn nhau, cũng để lộ ra một loại khó xử không thể nói.
Tông Đạt cũng không quá nguyện ý giao lưu với Tông Việt, suy cho cùng trong những năm nay đã xảy ra quá nhiều chuyện như vậy, chuyện tốt, xấu, xấu hổ, vui vẻ gì, chung quy cuối cùng không phải không có ảnh hưởng gì.
Tông Việt yên lặng bước đến, dường như đang suy nghĩ cái gì.
Đức Tiến đi ở phía sau, xem xét vẻ mặt của tiểu chủ tử, một lời cũng không dám nói.
Ai mà biết sau khi quay về, Uyển Chu lại đang đợi thằng bé.
Uyển Chu chau mày, ở giữa hai ánh mắt mang theo nỗi phiền muộn rất rõ ràng, đại khái là nàng không chỗ đợi, lại không muốn đi Cảnh Nhân Cung nên mới chạy đến nơi của Tông Việt.
“Đại tỷ, tỷ sao lại đến đây?”
“Đệ sao mà muội như vậy mới quay lại?”
Tông Việt ngồi xuống ghế.
Có người đến kính trà, thằng bé cầm ly trà lên, nhẹ nhàng uống một ngụm.
Uyển Chu ngồi đối diện thằng bé nhìn, tựa như có một loại cảm giác nhìn thấy phụ hoàng. Người đệ đệ này của con bé thật sự càng ngày càng giống phụ hoàng rồi.
Đợi uống được mấy ngụm trà, Tông Việt mới nói “Vừa nãy ở cửa gặp phải đại ca, nói được vài câu.”
“Nói cái gì, hai người còn có thể có chuyện nói sao?”
Cho nên nói, bất luận Uyển Chu ở bên ngoài có dịu dàng ít nói hay không, thật ra tính cách ẩn chứa bên trong chưa có thay đổi, chỉ là nhiều hơn một tầng hình tượng, tình tượng để cho người bên ngoài nhìn.
Tông Việt bật cười, nói “Thật ra cũng không có nói gì, chỉ là đại ca để cho đệ đừng nghĩ nhiều.”
Uyển Chu không có nói chuyện, trong lúc rơi vào trầm mặc, cũng không biết đang nghĩ cái gì.
Tông Việt cũng không có nói chuyện.
Yên lặng một lúc, Tông Việt mới cười khổ nói “Bây giờ đệ mới biết, người đứng ở phía trên nói chuyện với người ở phía ngoài, luôn cảm thấy thái độ bản thân đã rất bình thản, rất giản dị dễ gần, nhưng mà để người phía dưới nhìn đến, vẫn là tài trí hơn người, vẫn là mang theo một loại từ trên cao nhìn xuống.”
Rõ ràng lời này Uyển Chu nghe không có hiểu, nhìn chằm chằm vào đệ đệ với đôi mắt to giống như mẫu thân.
Trên người Uyển Chu cũng là đôi mắt này giống với Bàn Nhi, đây là lời nói của Tông Tông.
“Có ý nghĩa gì?” thấy Tông Việt cũng không giải thích, con bé hỏi đến cùng.
“Chính là đại ca.” Tông Việt nhẫn nại giải thích, “Trước đây đệ luôn nói chuyện với đại ca, để cho huynh ấy đừng nghĩ nhiều, đừng quá để ý sức khỏe của bản thân, bây giờ mới cảm thấy cho dù đệ nghĩ đây là lời nói an ủi, nhưng có thể lọt vào tai của đại ca thì không phải như thế. Chính là giống như vừa nãy”
Huynh ấy ngừng lại một lúc “Rõ ràng đệ biết đại ca thật ra rất để ý, phía sau mẫu hậu muốn an ủi đệ, nhưng trong lòng đệ biết rõ, nhưng trong đầu có phải hay không muốn đang chờ sự chê cười của đệ. Tỷ xem, đây chính là tật hư thói xấu của tính người, cho nên suy bụng ta ra bụng người, đệ nghĩ những lời đệ nói trước đây, có thể ở trong tai đại ca lại không phải nghe xuôi tai như vậy, có thể giữa chúng ta càng ngày càng khó xử, chính là có liên quan với việc này.”
Uyển Chu nghiêm túc nghe, lại nghĩ một hồi, vẫn chưa có hiểu.
Con bé lại trực tiếp nói, liền hỏi “Đệ nói cửu cửu thật sự phản quốc?”
Xem ra không chỉ một mình thằng bé bị ảnh hưởng, trong lòng Tông Việt cười khổ.
“Đương nhiên là không phải, cửu cửu không phải là người như thế.”
“Tông Linh cũng nói như vậy, trước đây tỷ có hỏi qua thằng bé, thằng bé rất tức giận. Cái tên tiểu tử thối này vừa tức giận thì đi luyện võ, đệ nói thằng bé luyện đến thịt toàn thân rắn chắc, có tác dụng gì chứ, cũng không biết an ủi người tỷ tỷ này, chỉ biết dùng lực với những vũ khí gậy gộc đó.”
“Thế nói như vậy, đại tỷ là muốn đệ an ủi tỷ sao?”
Uyển Chu bĩu môi, dựa vào cái gối “Cũng không phải, tỷ chính là trong lòng thật sự phiền não, lại không có ai nói chuyện, bán hạ bọn họ giống như sợ ta bể vỡ, nói chuyện hận không thể thắt cổ họng lại, tỷ thật sự phiền muộn, lại không muốn đi làm phiền mẫu phi…”
Nhắc đến Bàn Nhi, Uyển Chu nhất thời không nói chuyện, vẻ mặt Tông Việt cũng nghiêm túc.
“Bất luận chuyện này như thế nào, tỷ ra khỏi đây cũng đừng thể hiện trên mặt, mẫu phi sợ chúng ta lo lắng, cũng chịu đựng một thời gian, trước mặt phụ hoàng cũng chịu đựng, tỷ chỉ sợ người chịu đựng không nổi.”
Dừng một lúc, Tông Việt lại nói “Thời gian này tỷ để Tông Cự và Uyển Ngọc cũng xem đến, đừng để bọn chúng đi làm phiền mẫu phi, còn có Tông Linh. Tông Linh không lo lắng thằng bé nói lung tung. Nói cho cùng chúng ta là trưởng huynh trưởng tỷ, lúc này thì nên giúp đỡ mẫu phi chống đỡ.”
“Biết mà, không cần đệ nói nhiều.”
Nói là nói như vậy, nhưng tình hình càng nghiêm trọng hơn.
Cho dù là có Tông Tông áp xuống, trên triều đình tiếng nói xử lý Vĩnh Thuận Bá phủ lại càng ngày càng lớn, có các đại thần cho rằng lục soát Vĩnh Thuận Bá phủ nói không chừng có thể tìm ra được chứng cứ Tô Hải phản quốc, thậm chí lại có người nhắc đến Hoàng Quý Phi.
Hơn nữa chuyện lần này, Tô Hải phản quốc có nên hay không xử lý Hoàng Quý Phi, bọn họ còn ở trên triều nháo nhào lên.
Đây giống như có một người ngồi ở trong nhà nghĩ, vô lý giống như nếu như trên trời rơi xuống mười lượng vàng, sau khi đệ nhặt được nên tiêu làm sao, nói cho cùng chuyện này còn chưa có xảy ra.
Nhưng hoàn toàn có chuyện vô lý như vậy xảy ra, đồng thời cũng nói rõ một vấn đề, tình hình đã nghiêm trọng đến cả Tông Tông vị hoàng đế này cũng ép không nổi tình trạng này.
Tông Tông đương triều bỗng nhiên mất bình tĩnh, bãi triều.
Chuyện lại truyền đến hậu cung.
Ngày thứ hai nhiều phi tần đi Ninh Thọ Cung thỉnh an, Thái Hậu nói.
“Gần đây tin đồn bên ngoài đặc biệt nhiều, những thứ khác ai gia không quan tâm chỉ quan tâm chuyện lộn xộn ở trong cung này vẫn là ít truyền, có nhiều sức lực như vậy ở trong phật đường thắp hương bái phật, tụng kinh cầu phúc vì những bách tính ở biên giới đang bị cướp đoạt bởi khói lửa chiến tranh hơn là đi khua môi múa mép. Niệm Thu à, truyền lệnh xuống, nếu như ở trong cung để ai gia nghe được những tin đồn đó, kéo người nói ra ngoài cắt lưỡi.”
“Vâng.” Niệm Thu nhận lệnh xuống.
Nhiều phi tần cảm thấy u ám.
Đây là Thái Hậu đang giúp Hoàng Quý Phi nói chuyện sao? Cũng không biết đời này của nàng đã tích được phước đức gì, được bệ hạ bảo vệ, Thái Hậu cũng bảo vệ.
Tạm gác lại không nhắc tới, đợi khi chúng phi tần lui xuống, Thái Hậu giữ Bàn Nhi lại.
“Ngươi cũng đừng nghĩ nhiều, những ngày này sống cho thật tốt, chuyện trên chiến trường, thay đổi trong nháy mắt, họa phúc một sớm một chiều gian nan khó định, không tới cuối cùng ai dám nói chuyện chết? Năm đó ai gia cũng trải qua chuyện này, lúc đó Hoàng Đế mới ba tuổi, còn chưa có phong lên thái tử, Bút Tru Khẩu Phạt * chỉ những việc vạch trần lên án bằng lời nói bằng văn bản* của các đại thần, một chút nước bọt ở trong cung này, sắp nhấn chìm ai gia, nhưng ai gia vẫn trở lại. Thân thể là của bản thân mình, nói xấu sau lưng là chuyện của người khác, vì những lời nói của người khác nói ra, mà làm cho bản thân mình bị giày vò, sổ sách này tính như nào cũng bị lỗ.”
Bàn Nhi cúi đầu, lau khóe mắt “Tạ ơn Thái Hậu, nô tì đã biết.”
Nhưng tình hình lại không có lạc quan, đặc biệt sau khi Tuyên Hóa lại mất một trấn, sóng gió càn quét cả một triều đình.
Với những áp lực Tông Tông, chỉ có thể phái người đi lục soát Vĩnh Thuận Bá phủ, lại nhắc nhở không được động đến người, chỉ có thể tìm đồ.
Vĩnh Thuận Bá phủ bị lục soát rất kỹ lưỡng, mật thất ở trong thư phòng Tô Đại Điền, tìm ra được một thư mật.
Thư tín là thư tín qua lại của Tô Hải và một tướng lĩnh nào đó của dân tộc Kim, cũng là minh chứng hắn thông đồng với kẻ thù bên ngoài.
Sự việc một khi bị lộ ra, cả triều sẽ náo động lên.