Trong khoảng thời gian này, Tô Hải và Phó Khánh cũng không tránh khỏi bị dưa ra chiến trường.
Đương nhiên hai người không thể đánh người của mình, vừa xen lẫn vào trong đám cho đủ số người vừa tìm cơ hội rời đi. Trong lúc đó đã có mấy lần ngàn cân treo sợi tóc nhưng cả hai đều may mắn tránh được.
Ngfhĩ cũng không thể cứ như vậy, Tô Hải lại có suy nghĩ không đàng hoàng, đẩy hai người tới nơi nuôi ngựa tạm thời giữ việc chăn ngựa ở Hồ Ha.
Hồ Ha tương đương với nơi chăn nuôi chiến mã tốttrong quân doanh của Đại Chu, có điều ở chỗ của người Kim thì lại cực khổ và dơ bẩn hơn một ít.
Bởi vì phần lớn người Kim đều là kỵ binh, cho nên chiến mã cũng nhiều, vì thế nên những việc ở Hồ Ha là những việc khổ nhất, nặng nhọc nhất, mà thức ăn lại kém nhất toàn trại.
Nhưng ít nhất cũng không cần lên chiến trường nữa.
Nơi ở của bọn họ cũng là nơi cách xa doanh trại nhất, Tô Hải cũng vì nhìn trúng điểm này. Đáng tiếc dự tính lại khác xa lắc xa lơ kế hoạch, trong đám người ở Hồ Ha này có một tên đứng đầu tên là Ông Ca, cực kỳ nghiêm khắc với đám người dưới của Hồ Ha.
Hơn nữa đã bước vào thời điểm rét đậm, những khi như như thế này thì trên thảo nguyên hầu như không có người Kim hoạc người Thát Đát tùy tiện đi vòng quanh, khiến cho kế hoạch chạy trốn của Tô Hải phải bị đắp chiếu kéo dài.
Ngày hôm đó, Tô Hải đang cho ngựa ăn cỏ khô, trên đầu và quần áo cũng dính đày vụn cỏ thì bị Phó Khánh đến kéo một cái.
Lúc này cho dù cha mẹ ruột của Phó Khánh có ở đây thì sợ là cũng không thể nhận ra con trai mình, đương nhiên Tô Hải cũng gần như vậy.
Tô Hải quăng cho Phó Khánh một ánh mắt nghi hoặc, Phó Khánh nói một câu đi theo ta rồi dắt một con ngựa đi ra ngoài. Tô Hải cũng vội dắt một con ngựa theo sau.
Người Kim có yêu cầu cực kỳ nghiêm khắc đối với việc chăn nuôi chiến mã.
Ví dụ như thức ăn phải ra sao, mỗi ngày phải uống bao nhiêu nước, mà mỗi ngày còn phải dắt ngựa đi ra ngoài hoạt động một thời gian nhất định, lúc này hai người dắt ngựa đi ra ngoài cũng không ai quăng tới ánh mắt dò xét nào.
Đến sát mép doanh trại, nơi này dường như đã không còn thấy được người nào không có phận sự, cách đó không xa có hai cái đài quan sát cao chót vót, ở dưới bên trong rào doanh trại được xếp mấy lều bạt, thỉnh thoảng lại có binh lính người Kim ra ra vào vào.
Những người này chính là binh lính trông coi cửa này.
Nhưng tầm mắt cực kỳ trống trãi, chỉ thấy bên ngoài hàng rào doanh trại có ước chừng mười, hai mươi người cưỡi ngựa. Chỉ xem cách ăn mặc thì một chốc khó nhận ra thân phận của người đến.
Bọn họ ăn mặc rất quái dị, mặc áo bông của Đại Chu, bên ngoài lại phủ thêm một áo khoác da có chút giống với tướng lĩnh cao cấp trong quân đội của người Kim nhưng lại không giống.
Mà lúc Tô Hải và Phó Khánh đến đây, vừa lúc nhìn thấy mấy chục kỵ binh chạy ra từ trong doanh trại trò chuyện một lúc với đám người kia, sau lại có thêm một đám kỵ binh chạy ra từ trong doanh trại, cuối cùng cả đám người này mất hút khỏi tầm mắt của mọi người.
"Nhìn ra vấn đề không?"
Tô Hải cắn răng: "Những người kia là người Đại Chu."
Đúng, có thể không nhìn ra manh mối từ quần áo họ mặc, nhưng chiến mã thì có thể phân biệt rất dễ dàng. Dù cho quay ngược lại tiền triều thì bên trong biên giới Đại Chu cũng có cực ít ngựa tốt, trước đây lúc quan hệ với người trên thảo nguyên còn chưa vào giai đoạn giằng co thì đều trao đổi ngựa thông qua chợ ngựa.
Bởi vì chiến mã bị quản chế hệt như người, Hoàng Đế tiền triều sâu sắc cảm thấy việc này không thể lâu dài nên lệnh cho quan chức xung quanh sưu tầm ngựa giống có huyết thống tốt, dùng để bảo đảm có thể gay giống ra chiến mã thuộc về quốc gia của mình.
Đáng tiếc chuyện này không thể hoàn thành trong một sớm một chiều, trải qua rất nhiều đời chọn lọc và cải thiện huyết thống của ngauwj, dần dần cũng gây giống ra được một loại ngựa chiến mang tên ngựa Hà Bắc.
Đến Đại Chu thì loại ngauwj này được gọi với cái tên ngựa Đại Chu.
Sức chịu đựng của loại ngựa này vô cùng tốt, nhưng trời sinh chân lại ngắn hơn loại ngựa trên thảo nguyên, bình thường chỉ nhìn qua thì cũng không nhận ra, nhưng nếu như đặt cùng với ngựa trên thảo nguyên thì có thể nhìn thấy rõ ràng thân ngựa thấp hơn ngựa thảo nguyên một chút.
những người không rõ lai lịch ban nãy kia đều cưỡi ngựa Đại Chu.
Ngựa chiến là vật tư trong quân, không thể nào lưu lạc ra bên ngoài, đặc biệt là còn xuất hiện ở nơi này, vì thế nên không cần nói cũng biết lai lịch của đám người cưỡi ngựa Đại Chu, hẳn là tướng sĩ của một biên trấn nào đó.
TRong quân đội Đại Chu có tướng lĩnh cấu kết với người Kim.
Đây là suy nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu Tô Hải.
Mà hắn ta và Phó Khánh đã dắt ngựa ra đây một lúc rồi, trời lạnh như thế này, còn đang rơi trận tuyết nhỏ, mà hai người này lại còn quay trở về đã gây sự chú ý cho đám binh lính người Kim gác cổng bên kia hàng rào doanh trại.
Phí đối diện hô vài tiếng sang bên này, lại làm vài thế tay, Tô Hải nhanh chóng cung kính khom người rồi gọi Phó Khánh đi về.
Sau khi trở về tâm trạng của hắn ta cũng không thể bình tĩnh, ruột gan cứ như đang thiêu đốt. Hận không thể lao ra khỏi doanh trại ngay lập tức, đi theo sau đám người kia xem xem đến cùng thì đang làm gì hay là đang có âm mưu gì.
Nhưng hiện thực là hắn ta vốn không ra được, chỉ có thể tiếp tục ở lại đây. Vận may cũng không tốt, Ông Ca lại tới nữa rồi, ở trong chuồng ngựa hô to quát lớn mắng chửi, người trong chuồng ngựa Hồ Ha đều cúi đầu khom lưng.
Người nào không nghe theo là cứ lấy cái cớ lười biếng rồi dùng roi quất tới không cần biết đúng sai.
Khi roi sắp đánh xuống người Tô Hải, hắn ta dùng một tay nhanh như chớp bắt lấy cái roi, Ông Ca vừa ngạc nhiên vừa tức điên định chửi ầm lên. Phó Khánh vội đi tới, rút roi từ trong tay Tô Hải ra, lại nhỏ giọng nói vài câu hôm nay hắn ta không khỏe, xin lỗi Ông Ca.
Không biết Ông Ca được dỗ cho vui lại hay là bị Tô Hải dọa cho, chỉ hùng hổ vài câu rồi đi.
"Ta biết là ngươi nóng ruột, nhưng bây giờ căn bản không phải là lúc để sốt ruột." Sau đó, nhân lúc xung quanh không còn ai, Phó Khánh mới nói với Tô Hải.
Hai mắt Tô Hải đỏ sậm, hít sâu vào một hơi, hung hăng vứt nhúm cỏ trong tay xuống đất rồi đi.
Tử Cấm Thành, Diên Hi cung.
Tông Giản đi từ ngoài vào, thằng bé mặc áo khoác lông, trên đầu đội mũ lông cáo.
Sau khi đi vào, các cung nữ xông tới ngay giúp thằng bé cởi mũ cùng áo choàng, lại dùng khăn vải phủi tuyết đọng trên ủng. Một lát sau, thằng bé đi vào bên trong noãn các, Từ Hiền phi đang ở trong này đợi thằng bé.
"Bên ngoài có lạnh không? Xem tay con dông cứng kìa, nhanh ngồi lại đây cho ấm."
Lúc này Cẩm bình đã hâm nóng trà gừng đường đỏ mang vào, Từ Hiền phi tự tây nhét chén trà vào trong tay của Tông Giản.
Tông Giản im lặng uống trà, Hiền phi cũng không thể thiếu hỏi han ân cần vài câu.
Mặc kệ người bên ngoài nói bóng nói gió như thế nào, Hiền phi vẫn không thay đổi thái độ quan tâm Tông Giản, đáng tiếc từ sau khi người Chung gia xuất hiện, quan hệ giữa hai mẹ con càng lúc càng lúng túng, lòng Hiền phi đã quá mệt mỏi, sắp không nhịn được nữa rồi.
Sau lại hỏi han Tông Giản về chuyện học hành, thằng bé cũng trả lời từng câu một.
Trong lúc đó, đám cung nữ vội vàng bày cơm để mẹ con hai người dùng bữa tối, mắt thấy trời bên ngoài ngày càng tối, Hiền phi cũng không tiện giữ Tông Giản lại, dặn dò đám nô tài hầu hạ cho tốt mới để Tông Giản đi.
Chờ đến khi Tông Giản đi rồi, nàng ta mới mệt mỏi ngã vào gối.
Cẩm Bình thấy tâm trạng của nàng ta không tốt, vội cho những người không liên quan lui xuống hết.
"Nương nương..."
"Không thể tiếp tục như vậy dc nữa, ngươi xem bổn cung đấu với Hoàng Hậu thì có được lợi ích gì đâu? Bổn cung không được, nàng ta cũng chẳng có, trái lại Hoàng Quý Phi nhởn nhơ, vênh váo, nào có cái dáng vẻ như là ca ca ruột đang mang trên người cái danh phản quốc. Giờ bình tĩnh suy nghĩ kĩ lại, bổn cung cảm thấy tất cả những chuyện này đều là kế quỷ của Hoàng Quý Phi, muốn cho bổn cung và Hoàng Hậu đấu với nhau để nàng ngồi yên ngư ông đắc lợi."
Cẩm Bình không nói gì, hiển nhiên với đầu óc của nàng ta, nàng ta có thể thấy rõc mọi gút mắc trong đó nhưng không có cách nào đưa ra lời đề nghị.
"Ngươi đi nói với Vương Đông một tiếng, bảo hắn ta tiết lộ tin này cho Hoàng Hậu, nếu như Khôn Ninh cung tiếp tục đấu với Diên Hi cung thì chỉ có lợi cho Cảnh Nhân cung, ta cũng không tin Trần Nghiên nàng ta sẽ đối tốt với đứa em gái con thiếp thất!"
"Nhưng Hoàng Hậu hận nương nương như vậy." Cẩm Bình có chút do dự.
Hiền phi cười khẩy: "Ngươi yên tâm, nàng ta biết nặng nhẹ, nếu nàng ta muốn đấu, bổn cung sẽ tiếp đến cùng, nhưng điều kiên tiên quyết là Hoàng Quý Phi phải ngã, nếu không thì dù ta với nàng ta đấu nhau tới một mất một còn, chỉ cần Hoàng Quý Phi vẫn còn đó mê hoặc bệ hạ thì con ta và con của nàng ta cũng không thể nào ngồi lên vị trí Thái Tử."
Gác lại không nhắc tới nữa, tin tạm thời ngừng chiến rất nhanh sẽ được Vương Đông đưa đến tai Trần Hoàng Hậu.
Thật ra gần đây Trần Hoàng Hậu sao có thể không hiểu được chuyện này, chỉ tiếc là một khi chuyện như vậy đã xảy ra thì không phải nàng ta nói thu tay là có thể thu tay lại được. Bởi vì nàng ta không biết sau khi nàng ta thu tay bên Hiền Phi có chịu thu tay hay không.
Kẻ thù của kẻ thù chính là bạn, tuy rằng bây giờ hai người không thể gọi là bạn, nói là kẻ thù cũng chưa chắc không được, nhưng bởi vì có chung mục tiêu, đương nhiên có thể tạm thời bắt tay với nhau.
Từ Hiền Phi lại nói muốn hợp tác, Trần Hoàng Hậu nửa tin nửa ngờ, có điều 'thành ý' của Từ Hiền Phi sẽ đến rất nhanh thôi.
Hơn nữa 'thành ý' này còn lớn hơn cả tưởng tượng của nàng ta, đương nhiên chuyện này nói sau.
Người như Ông Ca, nói trắng là kẻ tiểu nhân vô liêm sỉ hiếp hiền sợ ác, sao có thể bỏ qua cho lần này.
Vì thế nên ông ta sẽ trả thù lại rất nhanh.
Ở trên ra lệnh xuống, muốn triệu tập một nhóm người tới Tuyên Phủ, có ngựa chiến thì đương nhiên không thể thiếu được đám tùy tùng của Hồ Ha, Ông Ca bèn chọn Tô Hải và Phó Khánh đi.
Còn có thêm vài tên ở Hồ Ha khác. Ai cũng than ngắn thở dài, trời rét đậm như thế lại rời khỏi doanh trại ấm áp đúng là đi chịu tội, nhưng phía trên đã có lệnh thì không thể không theo.
Bỏ qua không nói đến chuyện này, lần này người Kim phái ra hai vạn quân.
Từ sau khi bắt đầu vào đông, người Kim đã co cụm binh lực lại, binh chia ra ở Tuyên Phủ, Đại Đồng, Du Lâm đều tụ về Kế Châu. Lúc này lại đột nhiên chia binh thực sự rất khác thường, đây cũng là nguyên nhân hai người Tô Hải đồng ý trà trộn vào trong đó đi theo xem xét.
Tô Hải vẫn luôn cảm thấy việc này có liên quan với chuyện ngày đó hắn ta và Phó Khánh nhìn thấy.
Tranh thủ trên đường đi đến Tuyên Phủ, Tô Hải tính toán trong lòng một chút, mới đột nhiên phát hiện nếu như tính dựa theo nông lịch của Đại Chu thì bây giờ chính là tết.
Nếu đổi lại là trước đây, lúc nàyhẳn là hắn đang ở trong trại cùng đám huynh đệ uống ngụm lớn ăn thịt ngập mồm, bây giờ lại lưu lạc ở bên ngoài, không biết trước tương lai.
Còn bên phía Kinh Thành cũng không biết ra sao rồi.
Người Kim vừa đóng trại ở lại bên ngoài, vừa bày binh bố trận, rất nhanh đã kinh động đến cấp cao của Tuyên Phủ.
Kẻ địch đột nhiên rút quân thực sự làm cho bọn họ thở phào nhẹ nhõm, nhưng giờ mới qua được bao lâu, ho lại quay về, hơn nữa số người đến trong lần này còn không ít.
Lại sắp diễn ra một trận chiến lớn.
Vì suy nghĩ này mà bên trong Tuyên Phủ đã xảy ra từng đợt rối loạn, Thi Truy đã ngồi lên vị trí Tổng Binh Tuyên Phủ vài thập niên, bây giừ tuổi của ông đã cao, nếu không phải biên quan thiếu thốn đại tướng có kinh nghiệm tác chiến dày dặn như ông thì ông đã sớm cởi giáp về quê.
Nhưng vì yên ổn của biên quan, ông vẫn trấn giữ ở đây.
Hơn nửa năm nay, đầu tiên là Tuyên Phủ bị vây công phải đánh một trận lớn, sau lại đụng phải chuyện Tổng Binh Đại Đồng mất tích ở Tuyên Phủ, sau đó lại luân phiên có biên trấn thất thủ.
Có thể nói lòng Thi Truy đã quá mệt mỏi, vừa chống giặc ngoài, lại phải dẹp yên bên trong.
Thật vất vẻ kẻ địch mới lui quân, thì ông lại ngã bệnh.
Tuy rằng không phải là bệnh nặng, nhưng rõ ràng là không đủ sức nữa, lần này người Kim đột kích lần nữa, ông chỉ có thể kéo thân bệnh tật lần nữa đứng ra trấn giữ, cũng biết tuy có lòng nhưng sợ là không đủ sức, không khỏi dặn dò rất nhiều với những thủ hạ mình tin cậy.
Đặc biệt là Từ Đồng, Từ Đồng đã làm thủ hạ của ông gần hai mươi năm, là chính mắt Thi Truy nhìn gã ta từ một tên nhóc non nớt trở thành một vị đại tướng có thể trấn giữ một phương, sau khi Phó Tổng Binh trước chết trận, Thi Truy đã nâng Từ Đồng ngồi lên vị trí đó.
Tuy chỉ là tạm thay chức, nhưng ở biên quan dường như cứ thế mà thành, bình thường Tổng binh có tư cách chọn ra thủ hạ mình thưởng thức để làm trợ thủ, triều đình vì sự hòa thuận trên dưới ở biên quan cũng sẽ không ngăn cản, đa số chỉ cần chờ công văn từ Binh Bộ là được.
Vì thế nên bây giờ dù còn thiếu một công văn nhận chức nhưng Từ Đồng ở Tuyên Phủ đã gần như dưới một người trên vạn người, cũng có quyền an phòng và điều độngtrú quân ở Tuyên Phủ.
Từ Đồng đi ra từ một lều lớn, một người mặc quần áo võ tướng tiến đến gần.
"Tổng Binh rất tin tưởng Đồng ca, chờ khi chiến sự lần này ngừng, nếu như Tổng Binh cởi giáp về quê thì vị trí Tổn Binh này sẽ là của Đồng ca rồi."
Thân hình Từ Đồng cao lớn, gương mặt góc cạnh nam tính.
Nhìn ra lúc còn trẻ cũng rất anh tuấn, cho dù bây giờ đã ở độ tuổi bốn mươi, cũng không làm giảm bớt độ anh tuấn của gã ta, trái lại càng tăng thêm khí chất điềm tĩnh, chín chắn.
Khóe miệng gã ta lộ ra một nụ cười: "Bây giờ mà nói mấy chuyện nỳ cũng sớm quá rồi."
Nói xong, gã ta đột nhiên đổi giọng nói: "Bên kia có sắp xếp ổn chưa?"
Nghe vậy, ánh mắt tên này đọng lại, giọng nhỏ lại không ít: "Tất cả đã được sắp xếp xong. Qua đợt này, cái mũ này sẽ dính chắc trên đầu Tô Hải, không gỡ ra được, nươngnương ở trong kinh... chính là yêu cầu của Nhĩ Tất Hách..."
Từ Đồng cười lạnh: "Cho nên mới nói người Kim ngu ngốc, chúng ta cứ đồng ý với hắn ta, đến lúc đó chúng ta lại quay ngược đầu thương dùng một chiêu bắt ba ba trong rọ, lại lập được công lớn. Chuyện của nương nương mặc dù quan trọng nhưng sao ta có thể buông tha cho vị trí Tổng Binh sắp sửa tới tay, binh bất yếm trá, hắn ta xui xẻo cũng đáng đời."
"Đồng ca nói phải, sau chuyện này Từ gia nở mày nở mặt nằm gọn trong tay, không cần tiếp tục hạ mình với người ta, trong kinh có nương nương, có Ngũ Hoàng Tử, Tuyên Phủ có chúng ta, là lúc..."
"Được rồi, trước đừng đắc ý, làm tốt chuyệnnày rồi hãy nói: " Từ Đồng ngắt ngang lời gã.
Bố trí của người Kim ở bên này thực sự làm cho Tô Hải có chút khó hiểu.
Có điều hắn ta chỉ là Hồ Ha cấp thấp nhất, kế hoạch của bên trên làm sao hắn ta biết được, cũng chỉ có thể xem được chút da lông bên ngoài thôi.
Ngày hôm đó, người Kim lại bày binh bố trận, ngay cả Hồ Ha cấp thấp nhất cũng trưng dụng, coi như là điều động tất cả thành viên.
Đến trước trận, chỉ thấy phía trên cùng của mặt trận có bày một cá đài quan sát.
Có hai binh lính đang đứng ở trên, mà trên cột còn trói mọt người.
Bởi vì bọn họ đang ở phía sau cùng, người kia lại bị trói ở trên cao, căn bản không thể thấy rõ mặt mũi người này, chỉ có thể thấy được người này đang sống dở chết dở, tóc rối bù, dườngnhư đang mặc áo giáp của Đại Chu.
Lẽ nào đã bắt được một tướng lĩnh cấp cao của Đại Chu làm tù binh.
Ban đầu, Tô Hải còn nghĩ thầm như vậy.
Rõ ràng sắp xếp phía trước mặt trận, cũng đã đưa tới không ít rối loạn trong quân đội của người Kim, mặc dù đang đứng trước trận chiến nhưng cũng không ngăn được tin tức loan truyền.
Cùng lúc người Kim quay sang công thành khiêu chiến với người Đại Chu thì Tô Hải cũng biết được thân phận của người nọ.
"Thấy không, đó chính là Tổng Binh Đại Đồng Tô Hải, chính là người gian ác đã g.iết ch.ết không ít người Thát Đát và người Kim của chúng ta."
"Nghe nói còn tức bắt vương tử của người Kim làm tù binh, thủ lĩnh hận hắn ta thấu xương, đã tấn công Đại Đồng vài lần chính là muốn tìm hắn ta báo thù."
Lần này ở trong doanh trại ngoại trừ người Kim cũng có không ít người Thát Đát, các loại ngôn ngữ cứ truyền đi trong trận doanh.
Vừa khéo Tô Hải đều biết hai thứ tiếng này, những lời này cứ thế mà lọt vào trong tai của hắn ta.
Đó là Tô Hải, vậy mình là ai?