Dắng Sủng - Giả Diện Đích Thịnh Yến

Chương 185

Cách nói của Tông Tông khiến Bàn Nhi không cách nào phản bác lại được.

Ngoài hắn ra, không ai hiểu trận này hắn phải gánh trên mình bao nhiêu áp lực bằng nàng cả.

Hắn vốn ghét nhất chuyện tiền triều hậu cung không phân rõ ràng, ghét chuyện triều thần vì việc đoạt đích mà chia bè kéo phái, vì nàng, hắn chủ động xem như không thấy gì, thậm chí còn một tay tạo thành cục diện rối ren như hiện nay trên triều đường.

Bao gồm cả việc nàng vì làm giảm áp lực mà chuyển dời mục tiêu, nên kéo cả đại hoàng tử lẫn ngũ hoàng tử xuống nước, hắn đều xem như không biết gì.

Trận này hoàng triều loạn thành thế này, người bên ngoài lại đồn thành thế nào, Bàn Nhi đều biết rất rõ.

Đây là chuyện rất bình thường, nếu như hắn thực sự cảm thấy việc tiết lộ mối quan hệ thật giữa nàng với Trần gia sẽ có thể thanh trừng được triều đường, vậy thì nàng sao có thể vì một chút tình cảm cá nhân mà phản đối được.

Hắn có thể hi sinh vì nàng, nàng đương nhiên cũng có thể.

Cho dù phải vứt bỏ tình thân, vứt bỏ lương tâm, vứt bỏ tất thảy.

Có thể vì Bàn Nhi không nói chuyện, lại rơi vào trong trầm mặc nên Tông Tông cho rằng trong lòng nàng có chút khó chịu, nên dừng lại một chút, rồi nói: “Trẫm chỉ là phòng trường hợp bất đắc dĩ thôi, nếu như còn cơ hội xoay chuyển khác, chắc chắn không cần phải làm vậy đâu…”

Bàn Nhi che miệng hắn lại: “Ta hiểu, ta đều nghe chàng hết.”

Vừa nói, nàng vừa núp vào lòng hắn, hắn nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai nàng.

Lúc này đây không cần quá nhiều lời, tất cả đều không cần dùng tới ngôn ngữ nữa.

Bàn Nhi đã sống ở Chiêu Nhân điện kể từ khi nàng bị cấm túc ở Càn Thanh cung.

Điện này nằm ở phía Đông hậu viện Càn Thanh cung, thanh tĩnh yên ắng, một mình chiếm một khu vực, còn tới Càn Thanh cung rất tiện. Có điều từ lúc dọn vào đây ở, Bàn Nhi rất ít khi tới Càn Thanh cung.

Một là nơi đó là nơi Tông Tông xử lý chính vụ, một khi tới sẽ gặp phải không ít đại thần đi tới đi lui, đụng mặt lại càng thêm gượng ép và phi lễ. Hai là, dù sao nàng cũng đang trong thời gian bị cấm túc, cũng nên làm ra vẻ bị cấm túc.

Thời tiết dần ấm lên, bên ngoài cũng dần có màu xanh của mùa xuân.

Bạch Thuật thấy nương nương nhà mình cứ trốn mãi trong điện, ở mãi trong này cũng lâu lắm rồi, nên khuyên nàng ra ngoài tản bộ chút. Bàn Nhi thì cứ nói miệng đồng ý, nhưng cũng chỉ là nói vậy thôi.

Mặc dù nàng bị cấm túc ở đây, nhưng ngày thường cũng không phải không thể gặp mấy đứa nhỏ, cứ dăm ba bữa là Tông Việt và Uyển Chu lại đưa mấy đứa nhỏ tới thăm nương.

Thực ra ở đây cũng chẳng có ai quản chế cả, thái độ của bệ hạ từ lúc cấm túc Hoàng Quý Phi ở Càn Thanh cung đã quá rõ ràng rồi, trên sử sách từ trước tới nay chưa từng nghe thấy có phi tần nào mang tội trên người được cấm túc ở Càn Thanh cung cả, cho dù là Hoàng Hậu nương nương muốn ngủ lại một đêm ở Càn Thanh cung, cũng cần có sự đồng ý của Hoàng Đế.

Bởi vậy nên từ trên xuống dưới người của Càn Thanh cung đối xử với Bàn Nhi không khác gì trước đây cả, tất nhiên cũng sẽ không ngăn cản nàng gặp các vị hoàng tử và công chúa.

Có thể thấy rằng mỗi đứa trẻ sau khi trải qua chuyện này, đều trưởng thành lên không ít.

Mặc dù Tông Việt, Uyển Chu và Tông Kiềm đều cố hết sức thể hiện như không có gì thay đổi, nhưng hai đứa nhỏ hơn là Tông Cự và Uyển Cẩn lại để lòi ra đuôi chuột. Hai đứa nhỏ này nhỏ tuổi hơn so với ca ca và tỷ tỷ chúng nhiều, bình thường đều được hưởng muôn ngàn sủng ái, vô lo vô nghĩ, bây giờ nương bị cấm túc, bên ngoài lại loạn thành thế kia, có thể thấy rõ nụ cười trên khuôn mặt nhỏ bé của chúng hết sức gượng gạo.

Bàn Nhi an ủi một hồi, thấy cũng chẳng có tác dụng gì mấy thế là cũng không an ủi thêm nữa.

Trong cung đều thế này cả, khi nào gặp hoạ khi nào hưởng phúc đều không thể lường trước được, một khi đã lớn lên ở nơi này, vẫn nên nhận thức được những chuyện này càng sớm càng tốt, phải như thế mới ý thức được thế nào là khổ sở, mới có thể trưởng thành tốt hơn nữa.

Có điều khi ở trước mặt mấy đứa nhỏ, nàng cũng phải cố hết sức khiến bản thân có biểu hiện vui vẻ một chút, không để bản thân nghĩ tới những chuyện linh tinh kia.

“Nương, người thực sự sẽ không sao chứ ạ?” Giấu giếm ca ca tỷ tỷ của mình, Uyển Cẩn lộ ra sự lo lắng của chính mình.

“Tất nhiên, nương không lừa các con đâu.”

“Bọn họ nói, đều bởi vì cữu cữu mới hại nương bị phụ hoàng cấm túc. Đại ca, đại tỷ nói cữu cữu là người tốt, nhưng người tốt sao lại phản quốc ạ?”

Câu hỏi này Bàn Nhi không biết phải trả lời con bé như thế nào, mấy ngày nay nàng đều nghĩ tới chuyện này rất nhiều lần.

Hôm đó trên thành lầu ở biên quan thấy Tô Hải bị bắt làm tù binh không chỉ có một mình, ở Tuyên Phủ còn có sự có mặt của người Phó gia, thậm chí vì đề phòng người Từ gia mà Tông Tông đã phái đi không ít người của Tuyên Phủ.

Nhưng bất kể là tin tức được đồn thổi trên danh nghĩa thôi, hay là từ mật tín của người mình, đều chứng minh rằng đây không phải chỉ là lời đồn.

Nếu đã không phải lời đồn, vậy thì là sự thật.

Trên thực tế, chính xác là Tô Hải bị người Kim bắt làm tù binh.

Cho dù hắn ta có không phản quốc, thì bây giờ cũng không còn quan trọng nữa rồi. Bởi vì hắn ta bị bắt làm tù binh, mà không phải chết ngay, vậy nên đã có rất nhiều chuyện không phải do hắn ta làm đều đã trở thành việc do chính tay hắn ta làm rồi. Thậm chí việc biên trấn thất thủ cũng do trách nhiệm của hắn ta, do hắn ta để lộ quân cơ nên mới khiến cho quân ta gặp phải bất lợi.

Mà những lời kia trên triều đường của Tô Đại Điền chẳng khác gì nhổ một bãi nước bọt vào mặt hắn ta cả, Tô gia trong mắt người khác đã trở thành loại bán nước cầu vinh rồi.

Một con sâu mọt chỉ vì tham sống sợ chết mà không tiếc bán nước bán dân.

Nếu như nói không hận, chắc chắn là điều không thể, nhưng Bàn Nhi vẫn luôn không tin, một Tô Hải như thế… một Tô Hải như thế sao có thể trở thành kẻ bán nước được?

Hắn ta là phụng hoàng niết bàn, là thứ đã tắm trong lửa trùng sinh, hắn ta dùng sáu năm trời tôi luyện máu thịt của bản thân, tôi luyện bản thân hắn ta thành một nam tử có khả năng đỉnh thiên lập địa.

Vì cái gì mà sống lưng lại cong xuống rồi?

Có nhiều lúc, Bàn Nhi tình nguyện tin việc hắn ta đã chết rồi, nhưng trong đầu lại cứ văng vẳng lên tiếng cười của hắn ta. Hiện lên cảnh năm đó hắn ta và nàng gặp nhau, hắn ta chu môi bắt chước theo cách nói chuyện của nàng, hiện lên bóng lưng thẳng tắp lúc rời đi, bóng lưng trải dài dưới ánh mặt trời chiếu rọi.

“Người tốt cũng chưa chắc đã không sợ chết, trước sự sống và cái chết, mỗi người đều có một nỗi sợ. Có người sẽ xem cái chết nhẹ tựa lông hồng, có người lại tham luyến cuộc sống mà sợ chết, mà sau khi bị kẻ địch bắt làm tù binh, kẻ địch sẽ dùng rất nhiều thủ đoạn để hành hạ con, người có ý chí không đủ kiên cường sẽ không thể chịu được khổ sở, làm ra rất nhiều chuyện trái với lương tâm và ý nghĩ của mình.”

“Cho nên một người có tốt hay không, cùng với việc hắn ta có làm sai chuyện gì hay không đều không liên quan tới nhau, một người tốt cũng có thể lâu lâu làm sai chuyện gì đó, mà một người xấu cũng có thể vì một chốc lương tâm trỗi dậy mà đi làm chuyện tốt, mà về việc người đó có tốt hay không, chúng ta cứ dựa vào bản tâm của người ta đánh giá là được rồi.”

“Nhưng cữu cữu người…”

“Cữu cữu có từng đối xử không tốt với Uyển Cẩn chưa?”

Uyển Cẩn nghĩ một lúc xong lắc đầu nói: “Mặc dù Uyển Cẩn mới gặp cữu cữu một lần, thậm chí cũng không còn ấn tượng gì nữa rồi, đều là nghe từ đại ca đại tỷ cả, nhưng mỗi năm cữu cữu đều gửi đồ chơi về cho Uyển Cẩn.”

“Vậy con có thích những thứ đồ chơi đó không?”

“Thích ạ.”

“Lúc con nhận được có vui không? Mỗi năm cữu cữu đều mang đồ chơi tới cho con, chứng tỏ rằng cữu cữu đã đặt Uyển Cẩn trong lòng rồi.”

“Vui ạ.” Uyển Cẩn cuối cùng cũng có được đáp án, cười nói: “Thế nên đối với Uyển Cẩn, cữu cữu là một người tốt.”

“Đúng vậy, đối với Uyển Cẩn, đại ca đại tỷ, nhị ca tam ca con đều là người tốt, đối với nương, với ngoại tổ mẫu ngoại tổ phụ con cũng đều là người tốt. Nhưng bây giờ có lẽ hắn ta đã làm sai một vài chuyện, mà một vài chuyện kia có lẽ không được tốt với người khác, nên trong mắt họ, cữu cữu con có lẽ là người xấu mất rồi.”

“Nương, sao người nói tới mấy lần có lẽ vậy?”

Bàn Nhi xoa xoa cái đầu nhỏ của nữ nhi, nói: “Bởi vì giống như nương vừa nói lúc nãy, sau khi cữu cữu bị kẻ địch bắt, kẻ địch có lẽ sẽ dùng rất nhiều thủ đoạn để tra tấn hắn ta, cũng có thể lúc hắn ta đưa ra quyết định nằm ngoài kiểm soát của bản thân, những lúc thế này chúng ta không nên trách cứ những người rơi vào hoàn cảnh như thế.”

“Thực ra, người đáng hận là kẻ địch, nếu như không phải tại bọn chúng…”

“Đúng vậy.”

Cũng trong khoảng thời gian Bàn Nhi cũng con cái nói chuyện với nhau, cữu cữu Tô Hải của bọn họ đang liều mạng với người ta.

Là liều mạng thực sự.

Hai bên hợp tác có kế hoạch riêng, Từ Đông gậy ông đập lưng ông, lên kế hoạch tiến lùi cho kế hoạch của bản thân, lại bảo vệ được chức Phó Tổng Binh của mình, vừa mưu tính mon men tới vị trí Tổng Binh.

Mà phía Nhĩ Tất Hách bên này không phải không có phòng bị.

Nhìn có vẻ hắn ta chỉ có một đội binh mã, số lượng không vượt quá năm nghìn người, thực ra phía bên đường chính chẳng qua chỉ dùng để tạo khí thế thôi, toàn bộ người trong quân doanh đều bị hắn ta điều tới con đường phía Tây.

Tất cả thay đổi nhanh đến chóng mặt, vào lúc người Kim cho rằng bọn chúng lại có thể thành công chiếm đóng thêm một toà biên trấn nữa, thì đột nhiên xuất hiện một đội quân bao vây của Đại Chu.

Binh lực này do đích thân Từ Đông dẫn đầu, vừa gặp mặt liền lao vào đánh không tiếc thân mình, mặc dù Nhĩ Tất Hách sớm đã có phòng bị nhưng vẫn bị đánh cho không kịp trở tay.

Một trận hỗn chiến lớn đột nhiên nổ ra ở ngay vùng biên trấn này, không giống với hai trận giao chiến trước đây, không phải chiến đấu công thành, cũng chẳng phải phòng thủ thành lầu nào, mà đích thật là hai quân trần trần trụi trụi đối đầu với nhau.

Máu tươi, tiếng kêu than hỗn loạn vang lên khắp nơi, không ai nhìn xem người kia rốt cuộc là ai, chỉ cần thấy rõ đối phương không mặc y phục của phe mình, vậy thì chính là kẻ địch.

Ưu thế của người Kim nằm ở Kỵ binh, bọn chúng vốn là dân du mục, từ nhỏ đã sống trên lưng ngựa, nhưng bước vào trong thành, ưu thế của chúng đã bị giảm đi đáng kể. Ngược lại, ưu thế của Đại Chu lại là Bộ binh, Bộ binh của Đại Chu nổi tiếng là thiên hạ vô địch, đây không phải một cái danh vô dụng, thế cho nên dù Nhĩ Tất Hách đã chuẩn bị toàn bộ kế hoạch đề phòng rồi nhưng cũng không phải là đối thủ.

Quân đội của người Kim bị chia cắt, dần dần bị đánh bại.

Cơ hội tốt như vậy, tất nhiên đây chính là thời cơ tốt nhất để Tô Hải và Phó Khánh trốn thoát.

Hai người vốn đã chuẩn bị xong xuôi để chạy rồi, thậm chí còn tìm được mấy bộ y phục của người Hán, trốn trong một căn phòng trống chuẩn bị thay ra rồi, nào ngờ sát giờ Tô Hải lại đổi ý.

“Ngươi về báo tin trước đi, cẩn thận đừng để bị người ta tính kế, ta còn có việc phải làm, tạm thời không đi nữa.” Tô Hải vỗ vỗ bả vai của Phó Khánh, xoay đầu đi ra ngoài.

Phó Khánh nghệch ra một lúc, nói: “Ngươi còn muốn làm gì nữa?”

Một trận gió mang theo mùi tanh của máu đập thẳng vào mặt Tô Hải, hắn ta lau đi máu tươi còn bắn trên mặt, quay đầu lại nói: “Lão tử không cam tâm uất ức như vậy quay về, nói không chừng có trăm cái miệng cũng không giải thích được, lão tử đã về phải ngẩng cao đầu mà về!”

Đến Phó Khánh cũng bị hắn ta làm cho bất ngờ tới nghệch cả ra, cũng không kịp nghĩ gì nhiều, quấn lại hai bộ quần áo vào túi cột trên người rồi đuổi theo.

Muốn vượt qua trận hỗn chiến thế này, cũng phải chuẩn bị sẵn tinh thần bị người ta tấn công bất cứ lúc nào, có thể là người mình, cũng có thể là địch. Trong thời gian nguy hiểm trùng trùng, Tô Hải vẫn nắm trong tay một Thanh Đại, nhưng căn bản không quan tâm tới vết thương trên người mình, chỉ quan tâm tới làm sao để xuyên qua được đám người.

Thậm chí Phó Khánh còn định bỏ cuộc mặc kệ hắn ta, chạy về báo tin trước đã rồi nói tiếp, nhưng lại nghĩ tới phần tình cảm hai người sống chết có nhau suốt hơn nửa năm nay, không nỡ làm ra việc người ta ngã mà mình thì mặc kệ không nâng.

Đúng lúc này, Phó Khánh thấy Tô Hải dừng lại rồi, mà cách đó không xa chính là Nhĩ Tất Hách đang mang theo nhân mã súng bộ binh liều mình chém giết, nhưng cùng nằm trong cảnh tượng trầm mình vào dòng người hỗn chiến.

Tô Hải chỉnh lại cái mũ da cừu bị hỏng nát, lại siết chặt lại đai lưng, sau đó nhấc đao chạy qua đó.

Nhảy vào đám người đó, hắn ta bèn cầm đao bắt đầu chém giết loạn cả lên, đám người xung quanh bị hắn ta dùng cách đánh không phân địch ta trấn áp, tạo ra một con đường dẫn tới bên cạnh Nhĩ Tất Hách.

“Bảo vệ thủ lĩnh, các ngươi ăn thứ gì vậy, còn không bảo vệ thủ lĩnh!” Hắn ta dùng tiếng của người Kim chửi mắng một hồi, đồng thời vung đao “giết địch”.

Người Kim bên cạnh lại tưởng hắn là thuộc hạ trực thuộc thủ lĩnh, hoặc cũng có thể là viện binh mới tới, đều bị hắn ta trấn áp hết, lại càng hăng hái liều mạng với binh sĩ Đại Chu.

Bởi vì một trận náo động này, trong một thời gian ngắn công kích của đám bính sĩ Đại Chu tạm dừng lại, tranh thủ lúc này Tô Hải nói vào tai Nhĩ Tất Hách:

“Thủ lĩnh, Mã Ân Hoàng đại nhân phái đám thuộc hạ tới trước bảo vệ người, viện binh sẽ tới ngay.”

Mã Ân Hoàng chính là một trong những tướng lĩnh cấp cao của người Kim.

Nghe vậy, Nhĩ Tất Hách bật cười nói: “Ta biết ngươi, ngươi chính là tên Hồ Cáp chăm sóc cho Chiến Vân, lòng trung thành của ngươi rất đáng tin, đợi lúc quay về ta sẽ thưởng cho ngươi.”

“Chỉ cần có thể bảo vệ được an toàn của thủ lĩnh, cho dù có phải liều cái mạng nhỏ này cũng không nuối tiếc. Thủ lĩnh, nơi này thực sự quá nguy hiểm, hay là chúng ta tạm lánh sang chỗ khác…”

Tô Hải đang tìm lý do dẫn dụ Nhĩ Tất Hách rời khỏi chỗ này, bèn nhìn thấy Phó Khánh đang nhìn về phía này cách đó không xa, lập tức lớn giọng gọi hắn: “Ngươi, chính ngươi đó, còn không mang theo người mở đường cho thủ lĩnh, nếu như thủ lĩnh không may bị đao tiễn của đám người Đại Chu làm bị thương, đến lúc đó mấy cái mạng chó của các ngươi đều đem tế sống hết.”

Không thể không nói, những lời này của Tô Hải vừa hay nói trúng suy nghĩ của Nhĩ Tất Hách.

Sở trường của người Kim là kỵ xạ, nhưng nói về bắn cung người Đại Chu cũng không thua kém gì, đặc biệt là gia công của chúng rất giỏi, có thể làm ra một thứ gọi là nỏ. Cái nỏ nhỏ nhất cũng chỉ dài vừa bằng một cánh tay thôi, mặc dù cự ly bắn ngắn, nhưng chỉ đâu trúng đó, những loại cung tiễn bình thường hoàn toàn không có cửa để so sánh với chúng, cũng sợ làm tổn thương tới người của mình, nhưng với nỏ thì hoàn toàn không thể xảy ra chuyện này.

Lần trúng mai phục này, cũng là chuyện nằm trong phán đoán của Nhĩ Tất Hách, nhưng không ngờ đối phương lại chọn chỗ này để phục kích, hoàn toàn làm suy yếu đi ưu thế trên lưng ngựa của người Kim, chỉ đành xuống ngựa mà đánh. Hắn ta chỉ sợ đối phương nham hiểm giảo hoạt, nếu như sử dụng tới loại nỏ này cũng có thể nhanh chóng tước đi tính mạng của hắn ta.

Có ai lại không sợ chết cơ chứ, đặc biệt là loại thân phận như Nhĩ Tất Hách lại càng sợ chết, quan trọng nhất là hắn ta không muốn chết một cách uất ức thế này, tạm tránh sang bên một lúc, vừa hay lại đúng với ý nguyện trong lòng hắn ta.

Phó Khánh học theo Tô Hải, cũng nâng đao lên mở đường, đồng thời cũng ra lệnh cho binh sĩ người Kim xung quanh phối hợp ứng chiến.

Nghe thấy do thủ lĩnh ra lệnh, binh sĩ người Kim không có gì không phục, hai người bảo vệ Nhĩ Tất Hách vừa đánh vừa lui, vừa hay tới ven vòng chiến tuyến.

Nhưng lúc này đã có binh sĩ Đại Chu nghe hiểu ngôn ngữ của người Kim, nghe rõ trong đám người này có người ồn ào hô hoán cái gì, cũng nghe thấy cái gì mà thủ lĩnh thủ lĩnh, vội vàng thét lên “Người kia chính là thủ lĩnh, đánh giặc đánh vương trước.”

Thế công lập tức hướng về phía này, người Kim theo lệnh ra sức chống cự, Tô Hải cùng Phó Khánh một tay cầm đao, một bên bảo vệ Nhĩ Tất Hách lùi về sau, thế mà khiến cho Nhĩ Tất Hách cao to vạm vỡ bị đẩy tới đầu óc quay cuồng, tầm mắt mơ màng.

Cũng bởi vì lý do tầm mắt bị cản trở, Nhĩ Tất Hách cũng không trách hai người Tô Hải và Phó Khánh, chỉ cho rằng do tình hình nguy cấp.

Khó khăn lắm mới trốn được tới một mép tường, Nhĩ Tất Hách đầu choáng mắt hoa mà thở dốc. Đang định đứng thẳng lên, để tránh mất đi uy phong của thủ lĩnh, bèn nhìn thấy một nụ cười kì lạ của tên Hồ Cáp, bên cạnh truyền tới một cái đánh mạnh, hắn ta bị đánh tới ngất ngay tại chỗ.

“Được lắm tên nhóc, phản ứng nhanh lắm.” Tô Hải khen ngợi nói.

“Phản ứng nhanh là thế nào, đây gọi là mượn gió bẻ măng.”

Thế này có được xem là khen không?

Được thôi, Tô Hải xem là vậy luôn.

Hai người còn không kịp thở phào một hơi, lập tức một người đánh gáy Nhĩ Tất Hách, một người cầm đao hô lớn: “Trên người thủ lĩnh bị thương nặng, tất cả đều do nỏ tiễn của đám Đại Chu giảo hoạt, liều mạng với bọn chúng.”

Đều nhờ vào những lời kích động này, một đường của bọn họ tiến lên không gì cản nổi.

Trong mắt người Đại Chu, tướng mạo của người Kim đều không khác gì nhau, ăn mặc cũng không khác gì mấy, nhưng trong mắt người Kim lại không phải như vậy, trang phục của thủ lĩnh trông như thế nào, mỗi một binh sĩ người Kim đều rất rõ.

Lúc này nhìn thấy thủ lĩnh bị thương nặng nằm im bất tỉnh, sau khi bọn họ nhận được mệnh lệnh, tất cả họ đều nghiêm túc tấn công, còn có người giúp mang tới chiến mã.

Trong lúc xảy ra hỗn chiến thế này, không ai nhận ra hai vị “huynh đệ” binh sĩ người Kim có hành tung rất kì lạ.

Trên buổi triều sớm, vừa mới nói xong vài chuyện chính sự, lại có người nhắc đến chuyện cũ.

Nói yêu phi lộng hành, người của phủ Vĩnh Thuận Bá phải được xử lý tận gốc, như thế mới có thể có một lời giải thích thích đáng với những tướng sĩ đang liều mạng ở biên quan.

Người này là điển hình cho những người không có mắt nhìn, đối với khuôn mặt đen xì của Tông Tông mà không nhận ra chuyện gì.

Thực ra những chuyện thế này mấy ngày gần đây ngày nào cũng phải diễn ra một lần, bình thường Tông Tông cũng không thèm để ý tới, nhưng tình hình hôm nay lại không giống với mấy ngày trước.

Có một người dám đứng ra tiên phong, các đại thần trong triều ứng tiếp đứng ra mỗi lúc một nhiều, giống như đã được lên kế hoạch từ trước rồi, bức ép hoàng thượng đưa ra quyết định xử lý Hoàng Quý Phi.

Không ai nói thay Hoàng Quý Phi một lời, trước đây còn âm thầm biểu thị việc giấu giếm chuyện này đi, ít nhiều gì đều có người vì cái mũ quan của mình, biết đâu đấy còn có một bước lên mây, làm mấy việc chiều theo thánh ý. Nhưng trước những chuyện này cần phải làm rõ phải trái đúng sai, không ai dám đương đầu với việc trở thành tội đồ của thiên hạ cả.

“Bệ hạ, xin người mau chóng đưa ra quyết định, mới có thể cho người trong thiên hạ một lời giải thích.” Một vị lão đại thần, nước mắt giàn giụa quỳ xuống.

Cái bộ dạng đó khiến Tông Tông trông giống như một đứa trẻ không nghe lời trong nhà, những người lớn trong nhà có khuyên răn thế nào cũng vô dụng, không thể nói ra được có bao nhiêu tổn thương và đau lòng.

Đúng là có người muốn thêm dầu vào lửa, âm thầm trong bóng tối mà thay đổi hướng gió, nhưng những đại thần thật tâm quan tâm tới triều đình, cũng không phải không có. Bọn họ quả thật cảm thấy sức ảnh hưởng của Hoàng Quý Phi đối với bệ hạ quá lớn, đã tới mức này rồi vẫn muốn bao che, đây chính là dấu hiệu của loạn quốc.

Liên tục có đại thần quỳ xuống, ánh mắt nhìn thấy hàng người thấp dần xuống, mà càng nhiều người cũng bắt đầu cùng người hàng trước hàng sau quỳ xuống.

“Xưa có Ngụy Tấn dùng cái chết để khuyên can, nâng quan tài tới thượng triều, nay có Cao Ấp dùng cái chết khuyên can, Tiên đế gia à, lão thần mang trọng trách thực hiện nguyện vọng của Tiên Đế, nhưng thực sự không thể khuyên được bệ hạ, chỉ đành dùng cái chết để chứng minh lòng thành!"

Một tiếng kêu gào thảm thiết vang lên, sau đó bèn thấy Thái Thường Tự Khanh Cao đại nhân buông bỏ mũ quan, đâm đầu về phía cột nhà bên cạnh.

May mà có một vị văn quan đứng gần cột nhà đó nhanh tay nhanh mắt, đưa tay ra ôm vị lão đại nhân này lại.

“Ngươi ôm ta lại làm gì!” Vừa nói Cao đại nhân khóc lóc thảm thiết.

Trong chốc lát, tiếng khóc trong đại điện vang lên ngút trời, không thấy mặt mũi của ai.

Tông Tông đứng dậy.

“Trẫm…”

Ánh mắt của tất cả mọi người đều dồn về phía này.

Tông Tông nắm chặt sợi chuỗi ngọc trong tay, nhìn vào những cặp mắt ở bên dưới, chân thành có, kỳ vọng có, thấp thỏm không yên có, mang theo ý tốt có, mà âm thầm tính kế cũng có…

“Trẫm có chuyện muốn nói…”

Lúc này, có một thái giám vội vội vàng vàng chạy từ ngoài cửa vào, khom người bẩm báo: “Bệ hạ, biên quan có quân tình cần báo gấp.”

“Nói.” Tông Tông nhấc tay lên nói.

Thái giám lấy tin cấp báo trong ống trúc ra, đọc theo những gì được viết phía trên: “Sau khi điều tra, chuyện Tô Hải phản quốc có ẩn tình trong đó, nay Thống Soái thành Đại Đồng Tô Hải cùng Tướng Quân Du Kích Phó Khánh đã bắt được Vương Tử của người Kim Nhĩ Tất Hách, lại tố cáo phó tổng binh Tuyên Phủ Từ Đông cấu kết với người Kim, bịa đặt hãm hại có ý định phản quốc… cùng với người Kim âm thầm trao đổi, lấy biên trấn làm lợi ích âm thầm giao dịch chia lãnh thổ… hai người Phó Khánh đã lên đường về kinh, Thần Vương và Sơn Thảo Thương.”

Giọng nói còn chưa dứt, âm thanh trong đại điện đã trở nên huyên náo.

Tô Hải đang tiến vào kinh.

Ngày hôm đó mang theo Nhĩ Tất Hách âm thầm rời đi chỉ mới là bắt đầu thôi, thực ra vấn đề nguy hiểm nhất của bọn họ không phải làm thế nào để thoát khỏi đám người Kim, mà là làm thế nào an toàn quay về Đại Chu.

Hiện nay cục diện ở biên quan phức tạp, ngoài Từ gia còn có người nào muốn Tô Hải chết đi hay không còn chưa biết chắc.

Chưa biết chắc đồng nghĩa với việc nguy hiểm, đồng nghĩa với việc ai cũng không tin được.

Trong khoảng thời gian họ chạy trốn đã để lại dấu vết, không chỉ bị người Kim đuổi giết, còn bị người Đại Chu vây đánh, có thể nói là nguy hiểm trùng trùng.

May mà Tuyên phủ có người của Phó gia, còn có người Tông Tông phái đi, đồng thời cũng có Tống Minh, người này không ngừng tìm kiếm Phó Khánh ở Tuyên Hoá.

Chính Tống Minh là người tìm thấy bọn họ, sau đó lại nhận được sự bảo vệ của người Phó gia.

Nhưng hai người đều đã rơi vào cục diện rối rắm này, còn phải trong tình hình nguy cấp ấy bảo vệ tính mạng, thế nên hai người đều bị thương không nhẹ. Đặc biệt là Tô Hải, vào lúc tới nơi an toàn để xử lý vết thương, mới phát hiện hắn ta bị gãy hai cái xương sườn, vết thương do đao tiễn trên người nhiều không đếm xuể, cũng may hắn ta mạng lớn, nên không bị thương vào những chỗ nguy hiểm, mới giữ được tiếp cái mạng nhỏ này.

Sau khi đám người họ tỉnh lại, lại nhận được tình hình trong kinh, hắn ta không quan tâm tới thương thế trên người mà muốn tiến kinh, ai khuyên cũng không có tác dụng.

Tô Hải nói, hắn ta bị người ta đội lên đầu cái mũ phản quốc thế nào, thì phải làm như thế mà tháo nó xuống, những vết thương này chính là chứng cứ, vừa đẹp luôn.

Hết cách, Phó Khánh cũng đành không quan tâm tới thương tích mà theo hắn ta tiến kinh.

Có điều thương tích trên người hắn ta nhẹ hơn Tô Hải nhiều, hắn ta vẫn có thể đứng được, Tô Hải chỉ có thể nằm trên xe ngựa. Cũng bởi vì sau khi Tô Hải biết được tình thế hung hiểm ở kinh thành, nên mới đánh đấm không quan tâm gì tới mạng sống nữa nên mới bị thương nghiêm trọng đến vậy.

Cũng bởi vì không thể cưỡi được ngựa, nên tất nhiên đi cũng chậm hơn, chậm chạp lề mề trên đường hết mười ngày trời, không quản ngày đêm.

Mà lúc này bầu trời trong Tử Cấm Thành bỗng nhiên chuyển dời, có chút mùi vị tháng ba nhìn thấy mùa xuân tới vậy.

Bàn Nhi vẫn ở lại Càn Thanh cung như cũ, chứ không phải sống ở Cảnh Nhân cung nữa, nhưng lại chuyển ra khỏi tẩm cung của Càn Thanh cung. Để tránh phải chạm mặt một số đại thần kia, mà mấy tên đại thần này nhìn thấy Hoàng Quý Phi cũng không biết phải mở lời làm sao.

Đám nhóc cũng bắt đầu cười nói trở lại, Bàn Nhi cũng thấy vui lây, Tông Tông cũng không thấy nhăn mặt nhăn mày suốt nữa. Nhưng ngược lại với họ, Từ Hiền Phi đang chìm trong hoang mang lo sợ, chuyện ngày hôm đó trên buổi triều sớm chẳng phải chuyện bí mật gì, thế nên một lúc sau nàng ta đã biết chuyện rồi.

Mà bây giờ toàn bộ người dân trong kinh thành đều biết chuyện rồi, không phải Tô Tổng Binh Tô Hải phản quốc, mà là người của Từ gia quá xấu xa, cố ý hãm hại người ta. Người xém chút nữa là chết rồi, nhưng người ta cát nhân có thiên tướng, không những không chết còn bắt được Vương Tử của người Kim đem về.

Cứ thế này, nói không chừng qua mấy năm nữa Đại Vương của người Kim có khi bị Tô Tổng Binh bắt hết hậu nhân cũng nên, làm tốt lắm, làm tốt lắm.

Thế là Từ gia gặp phải vận xui như phủ Vĩnh Thuận Bá, chỉ cần thấy người mở cửa thò đầu ra ngoài, là một đống rau cỏ trứng thối các loại phi tới như mưa, người Từ gia thường xuyên phát hiện ngoài cổng lớn bị người ta hắt nước phân.

Một lần hai lần lại ba lần, người Từ gia dứt khoát không ai dám ra ngoài nữa, mặc kệ không quan tâm tới nữa, cũng không có tâm trạng quan tâm tới, đều lo sợ cho mạng sống của mình trước.

Thế là Từ gia trở thành nơi thối nhất kinh thành, ai đi ngang qua đó đều phải nôn một bãi.

Từ Hiền Phi tất nhiên cũng bị cấm túc rồi.

Nàng ta bị cấm túc không giống với Bàn Nhi, không những trước cửa cung của Diên Hi cung có người đứng canh gác, bên trong cũng có người đứng trông, đề phòng Từ Hiền Phi “tìm cơ hội liên lạc với người Từ gia”.

Mà một bên khác, những người Tô gia vẫn đang bị giam giữ trong nhà lao của Đại Lý Tự.

Bởi vì thân phận có chút đặc biệt, nên ngược lại không phải chịu bất cứ hình thức hành hạ nào cả, ngoài việc bị nhốt lại, những đồ khác đều có cả, đến cả phòng giam cũng là phòng riêng.

Lần này tin tức từ biên quan được truyền về, Tông Tông bèn ra lệnh, thả hết người Tô Gia về trước. Đại Lý Tự bên này cũng nghe theo mà làm việc, nhưng lần này đến lượt người của Tô gia không chịu ra ngoài rồi.

“Hiện nay nhi tử của ta vẫn còn chưa quay về, sự việc cũng chưa được làm rõ, người Tô gia ta cây ngay không sợ chết đứng, không phải các ngươi đều nói người Tô gia bọn ta dựa vào thế lực của Hoàng Quý Phi, mới nhận được sự che chở của bệ hạ sao? Tội mà Tô gia ta cần phải nhận, chúng ta nhận, muốn tịch biên chém đầu gì tuỳ ý. Còn nếu như bị vu oan giá hoạ, đợi sau khi Tô Hải quay về, mọi chuyện được làm rõ ràng, chúng ta đường đường chính chính bước ra ngoài, bây giờ ra ngoài thì gọi là gì chứ?”

Quan viên tới thả người ngại ngùng rời đi.

Tin tức báo về trong cung, Tông Tông cũng có chút ngượng ngập.

Bàn Nhi cười nói: “Tính cách bướng bỉnh của nương ta bắt đầu xả ra rồi, bà ấy cũng chịu uất ức lâu rồi, nếu bà ấy muốn như vậy thì cứ như vậy đi.”

“Nàng không uất ức sao?” Tông Tông hỏi.

Bàn Nhi ngơ ra một lúc, nhỏ giọng trả lời: “Tất nhiên là có một chút.”

“Để nàng chịu tủi rồi, trẫm rõ ràng biết rõ chuyện này có gì đó lạ, nhưng khó ở chỗ không có chứng cứ, không biết phải làm thế nào để che chở cho nàng được.”

Bàn Nhi dựa vào lồng ng.ực hắn, kéo lấy tay áo hắn nói: “Chàng cũng ra lệnh cấm túc Hoàng Quý Phi ở Càn Thanh cung rồi, ta có gì đâu mà ấm ức nhiều chứ?”

Trong khoảnh khắc này, hai người cùng nhau nở nụ cười, bởi vì Bàn Nhi bắt chước theo tông giọng của Tông Tông lúc đó mà chọc cười hắn.

Bình Luận (0)
Comment