Lúc ấy Tô Hải đang ngồi uống trà, thiếu chút nữa đã phun hết trà ở trong miệng ra.
Diêu Kim Chi lập tức không vui, nói: “Bộ dạng này của con là có ý gì? Tại sao mỗi lần nhắc đến việc cưới vợ cho con, con đều không muốn hả? Tự con nói xem con đã bao nhiêu tuổi rồi, người ta thường nói ba mươi tuổi đã có thể lập thân, lập gia, lập nghiệp rồi, con thì lập được công trạng gì rồi?”
Tô Hải gượng cười: “Nương, con đương nhiên có thể lập được công trạng, chỉ là việc cưới thê tử này không phải con muốn là được, còn phải xem duyên phận, duyên phận của con còn chưa đến.”
“Không cần con tìm duyên phận gì cả, nương cũng đã chọn xong cho con rồi, bây giờ chính là nói với con một câu, chuẩn bị làm tân lang nữa là xong.”
“A, không phải chứ nương, rốt cuộc nương chọn ai cho con vậy? Người cũng chưa nhìn thấy, nương để cho con cưới người ta về, làm gì có ai cưới vợ như vậy?” Thấy Diêu Kim Chi nói xong định rời đi, Tô Hải lập tức đứng lên ngăn bà ấy lại nói.
“Sao con không tự nhìn xem ai quanh năm suốt tháng không về nhà? Dù sao ta cũng mặc kệ, người cũng chọn xong rồi, mọi người trong kinh thành đều biết, trước đây tình hình nhà ta như thế nào, người nhà của cô nương ấy không từ chối nhà mình, không ầm ĩ đến tận cửa từ hôn, cô con dâu này cho dù như thế nào con cũng phải cưới về cho ta, hơn nữa còn phải đối tốt với người nhà họ…”
Nói xong, Diêu Kim Chi khóc nấc lên, nói về chuyện chung thân đại sự của Mao Đản và Thiết Đàm, rồi nói việc trong nhà bị người ta ném rau hỏng, phân thối, không có cách nào Tô Đại Điền phải chạy lên triều đình để kêu oan.
Từ sau khi người nhà họ Tô đi ra từ trong Đại Lý Tự, chưa từng chủ động nhắc lại chuyện xảy ra trong khoảng thời gian ấy, mặc dù Tô Hải nghe được từ trong miệng người khác nói một chút, cuối cùng cũng chỉ là nghe người ta nói, xong mọi người trong nhà cũng rất kiêng kị, cho nên dĩ nhiên hắn ta cũng không tiện hỏi thêm.
Bây giờ nghe được, ngoài chua xót ra thì nhiều nhất chính là tức giận và thông cảm.
“Được, nương, con đều nghe người.”
“Thật sao?” Diêu Kim Chi lau nước mắt nói.
Tô Hải bất đắc dĩ gật đầu.
“Đừng đến lúc đấy lại không tình nguyện, cô nương nhà họ Trịnh thật ra rất tốt, con có thể cưới cô ấy về thì không biết kiếp trước con đã thắp hương khẩn cầu Bồ Tát bao nhiêu lần đâu.”
Tô Hải ôm lấy vai mẫu thân nói: “Con thắp hương cho người đấy, kiếp trước người chính là Quan Thế m Bồ Tát trong miếu đó.”
Diêu Kim Chi nín khóc mỉm cười, chọc chọc vào hắn ta: “Dẻo mồm, vậy nói như thế là quyết định rồi.”
Nói xong, bà ấy lại bảo là tuổi của bà không hợp với nơi này lắm rồi cất bước rời đi rất nhanh, không nhìn ra được là vừa khóc một trận ở chỗ nào cả.
Làm sao Tô Hải không nhìn thấy mẫu thân đang dùng chiêu với hắn, chỉ là không đành lòng khiến bà ấy thất vọng mà thôi.
Thật sự muốn thành thân sao?
Nếu nói không có nghĩ đến việc thành thân này, chắc chắn là nói dối. Nhiều năm về trước, Tô Hải đã biết nam nhân đến tuổi thì phải cưới vợ sinh con, nhưng khi đó nhà họ Tô còn nghèo, hắn ta nhìn trúng người ta, nhà người ta lại không vừa mắt với hắn ta, sau đó lại xảy ra nhiều chuyện như vậy, thế nên vẫn luôn lãng phí nhiều thời gian.
Sau này đi biên quan, thật sự là không nghĩ đến việc này, vì hắn ta hiểu rằng không biết lúc nào phải đóng một trăm mấy chục đồng ra ngoài, cưới vợ sinh con? Không phải là liên lụy người nhà sao.
Sau này thì cứ từng năm từng năm trôi qua, càng lâu thì lại càng cảm thấy một mình cũng khá tốt, nhưng bây giờ hắn ta lại muốn thành thân. Cũng không biết bộ dạng của cô nương họ Trịnh kia như thế nào, có thật sự tốt như nương nói không?
Lúc trước nhà họ Trịnh bên kia không có từ hôn, bây giờ nhà họ Tô đề nghị tranh thủ thời gian để thu xếp chuyện hôn sự, dĩ nhiên sẽ không việc gì mà không đồng ý.
Thật ra lúc trước người của nhà họ Tô bị bắt giam ở Đại Lý Tự, nhà họ Trịnh cũng suy nghĩ có nên làm ầm ĩ đòi từ hôn một trận hay không.
Chỉ là lúc ấy cơ bản là không gặp được người nhà họ Tô, Trịnh ngự sử lại là người sĩ diện không thể mặt dày mà đến nhà người ta lấy trâm cài của con gái về, trăm triệu lần không nghĩ rằng mọi chuyện lại xoay chuyển như thế này.
Tô Hải trở lại, người nhà họ Tô cũng được sửa lại án sai, có thể nói là ‘sơn cùng thủy tận ngờ hết lối, liễu rủ hoa cười lại gặp làng. (ý nói trong hoàn cảnh khốn khó thì tìm được lối thoát. Câu thơ của Lục Du)
Hôn sự của hai người trước đây đã được chuẩn bị tốt, bởi vì Tô Hải không trở về nên mới bị chậm trễ, bây giờ mọi thứ đều đã có sẵn, mọi việc dĩ nhiên cũng được thực hiện nhanh hơn.
Nhà họ Trịnh bên này vui vẻ náo nhiệt chuẩn bị gả con gái, nhà họ Mao và họ Hoàng bên thì đang hối hận khôn nguôi.
Nếu không có gì ngoài ý muốn, bệ hạ vì muốn bồi thường, khẳng định Tô Hải còn muốn thăng lên một bậc nữa, mà bây giờ trong triều đang bàn nghị việc lập hậu, không có chuyện gì xảy ra thì chính là Hoàng Quý phi sẽ lên làm Hoàng Hậu.
Nhà mẹ đẻ của Hoàng Hậu cùng với tước vị Vĩnh Thuận Bá, ngoài ra Tô Hải tuổi còn trẻ chắc chắn là Tướng tiền đồ vô lượng, hôn sự tốt như thế thì đi tìm ở đâu, chỉ cần bỏ lỡ một điều này thì mấy đời cũng không chạm tới nỗi.
Mao Thái Thái trái lo phải nghĩ, vẫn nên tự đến gặp mặt nhà họ Tô một chuyến.
Bảo đến thăm Tô Đại thái thái, nhưng thật ra lại là Miêu Thúy Hương. Trong lòng bà ta biết Diêu Kim Chi không dễ trêu, nhưng Miêu Thúy Hương thì tầm nhìn hạn hẹp, nói không chừng còn có thể khiến cho Tô Đại thái thái động lòng, việc này không phải còn có đường cứu rồi sao.
Nhưng bà ta lại không nghĩ rằng Miêu Thúy Hương khó đối phó như vậy.
Miêu Thúy Hương này khuôn mặt hiền hòa nhưng miệng lưỡi cực lợi hại, nếu ai đắc tội bà ta cũng có thể làm cho bà ta nhắc lại suốt mấy năm liền. Chuyện nhà họ Mao trước đây đến cửa từ hôn vẫn còn hiện ra rõ ràng ở trước mắt, bây giờ muốn đổi ý?
Ta nhổ.
Miêu Thúy Hương cũng không có phỉ nhổ bà ta, chỉ mang những lời mà Mao Thái Thái trước đây nói với nhà họ Tô sửa lại rồi nói cho bà ta.
“Nhà họ Mao là dòng dõi thư hương, nhà họ Tô chúng tôi chẳng qua chỉ là gia đình bình thường, lúc ấy khi kết thân nhà chúng tôi cảm thấy có chút không an tâm, cảm thấy là đang trèo cao vào nhà người. Sau đó lại xảy ra nhiều chuyện như vậy, người lại chủ động đến nhà tôi từ hôn, nhà chúng tôi nghĩ rằng ‘dưa hái xanh không ngọt’, từ thì cứ từ đi.
“Con trai tôi tay chân đầy đủ, lớn lên cũng không tồi, mặc dù phụ thân không có tiền đồ, nhưng có một cô cô là Hoàng Quý Phi, còn có một thúc thúc làm Tướng quân, khẳng định hôn sự không cần lo. Người nhìn xem tất cả sính lễ của nhà tôi cũng đã lấy từ trong nhà người đi rồi, chuyện này giống như bát nước đổ đi vậy, không thu lại được, nhà Tô muốn là kết thân chứ không phải kết oán, người vẫn là mau về đi.”
Mao Thái Thái bị nói đến mặt cũng đỏ bừng, nhưng vẫn muốn vớt vát: “Gì mà dòng dõi cao sang, nhà ta chẳng qua cũng là một gia đình bình thường.”
Miêu Thúy Hương cười hai tiếng, liếc mắt nhìn người: “Người còn biết gia đình người là gia đình bình thường, tôi cho rằng nhà họ Mao các người cảm thấy nhà họ Mao các người nhà cao cửa rộng, không chạm vào được. Không ngại cùng người nói thẳng ra, lúc trước nhà họ Tô suy xét nhà họ Mao, vì cảm thấy nhà họ Mao xuất thân thanh lưu, trong nhà đơn giản, tuy rằng là gia đình bình thường, nhưng lại không có nhiều chuyện gì xấu. Nhưng ai biết được gia đình bình thường này, lại có nhiều chuyện xấu như thế, vậy tôi cũng nói luôn, đã nói chỉ có thể cùng phú quý, không thể cùng hoạn nạn, bây giờ nhà tôi chính là ngại gia đình người quá bình thường.”
“Nhanh đi đi, tôi không có rảnh cùng bà nói chuyện.”
Lời nói cũng đã nói như thế rồi, Miêu Thúy Hương trực tiếp đuổi người, Mao Thái Thái tất nhiên không thể ăn vạ không đi, dùng khăn che mặt rồi đi.
Chờ bà ta đi rồi, Miêu Thúy Hương mới nhổ một cái, rồi phân phó người làm: “Sau này người nhà họ Mao lại đến, thì không cho đi vào.”
“Vâng ạ.”
Dù sao cũng khiến cho Miêu Thúy Hương nhìn thấy, da mặt của người nhà họ Mao cũng đủ dày.
Đổi lại là bà ấy, trước đây làm ra chuyện như vậy, bây giờ cũng không có mặt mũi mà quay lại sửa chữa. Nhưng bà ta trăm triệu lần cũng không nghĩ đến, da mặt dày không chỉ có một người, Mao Thái Thái vừa đi không bao lâu, nhà họ Hoàng cũng cho người đến cửa.
Lại mang những lời nói đối phương từng nói mà nói lại một lần, thật sự rất sảng khoái, nhưng cuối cùng Miêu Thúy Hương cũng không phải người có tính cách khắc nghiệt, ứng phó với hai người như thế hợp lại cũng rất mệt mỏi.
Buổi tối lúc người một nhà ăn cơm, bà ta nói việc này ra, rồi an ủi hai người con trai, bảo bọn họ đừng nghĩ nhiều, sau này khẳng định có thể tìm được người vợ tốt hơn.
Ai ngờ Tô Triệu Mẫn lại có ý nghĩ khác.
“Nương, bây giờ con vẫn còn nhỏ không nghĩ đến chuyện thành thân.”
Đôi mắt của Miêu Thúy Hương nhìn qua: “Sao trước đây không nghe con nói tuổi còn nhỏ không nghĩ đến chuyện thành thân?”
Động tĩnh ở bên này cũng thu hút ánh mắt của Tô Đại Điền và Diêu Kim Chi, kể cả Tô Hải, đều nhìn đứa cháu này.
Tô Triệu Mẫn ấp úng không nói rõ ràng, khiến cho Miêu Thúy Hương nổi nóng.
“Con cái tên tiểu tử thối này cuối cùng suy nghĩ cái gì, thành thật nói cho ta!”
Tô Triệu Mẫn nhẫn nhịn, cuối cùng lên tiếng nói: “Nếu nương bắt con nói, con sẽ nói. Con nghĩ rằng, nam nhi lập nghiệp rồi mới lập gia đình. Con định lần này lúc nhị thúc quay về biên quan, cũng cùng người đi biên quan, chờ nhi tử xông pha sự nghiệp một lần, rồi trở về thành thân cũng không muộn.”
“Con nói cái gì? Con cũng muốn đến biên quan, nơi kia là dành cho người đi sao?” Cũng ý thức được lời nói của bản thân không đúng, Miêu Thúy Hương vội vàng giải thích với Tô Hải, nói: “Nhị thúc, ta không phải nói ngươi đâu, ta là đang nói tiểu tử không biết trời cao đất dày này, cũng không biết bản thân có mấy phân lượng.”
“Dù sao con cũng nghĩ kỹ rồi, con muốn đi cùng nhị thúc đến biên quan, con muốn đi ‘kiến công lập nghiệp’” Khuôn mặt Tô Triệu Mẫn mặc dù mới nhìn vẫn còn ngây ngô, nhưng ngập tràn sự kiên quyết.
“Tiểu tử con thật muốn làm ta tức chết…”
Tô Hải nở nụ cười, vỗ vỗ bả vai của cháu trai: “Tiểu tử ngoan, chí khí tốt đấy, nhưng mà sinh hoạt ở quân doanh rất cực khổ, người bình thường đều không kiên trì được.”
“Nhị thúc, con khẳng định có thể kiên trì trụ được…”
Miêu Thúy Hương mắt thấy hai thúc cháu nói chuyện, những người khác trong nhà cũng không nói lời nào, vội vàng rời ánh mắt đến trên mặt con trai lớn.
Nhìn thấy sắc mặt của Tô Triệu Anh không đúng lắm, vội nói: “Vậy còn con? Đừng nói với ta con cũng nghĩ như thế?”
So sánh với đệ đệ, tất nhiên Tô Triệu Anh thanh nhã hơn rất nhiều, hắn ta cũng coi như là người đọc sách duy nhất ở nhà họ Tô, cả người đều toát lên vẻ đọc sách, nhìn qua cực kỳ phong nhã.
Dùng câu nói kia của Tô Triệu Anh, thật sự không giống kiểu của nhà họ Tô, chẳng qua lời nói này không phải có ý xấu, lời này của Tô Triệu Anh thật ra là tự hào.
“Tình trạng sức khỏe này của con trai chỉ sợ không đi biên quan được, cho nên con định khoa thi năm sau sẽ đi thử một lần, nói không chừng còn có thể lấy một cái công danh về. Triệu Mẫn nói không sai, nam nhi lập nghiệp rồi mới lập gia đình, trải qua sự việc lần này, nhi tử cảm thấy nếu như lúc đấy có thể có một chút năng lực, cũng không đến mức khiến người trong nhà trải qua cực khổ như vậy, chính bản thân lại hoàn toàn trói tay không có cách nào.”
Rõ ràng chuyện phát sinh lần này, đối với người nhà họ Tô không phải không có ảnh hưởng, ít nhất hai tên nhỏ này đã bắt đầu suy xét đến tiền đồ của bản thân, mà không phải giống như trước đây mọi việc đều nghe người trong nhà.
Nam nhân có chí khí tất nhiên là rất tốt, nếu Tô Triệu Anh và Tô Triệu Mẫn vẫn hồ đồ mơ màng như cũ, tính tình thành thật không gây chuyện, có thể nhiều năm sau lại trở thành một Tô Giang thứ hai.
Không phải Tô Giang có cái gì không tốt, chỉ là thân phận thay đổi, địa vị cũng thay đổi, có lẽ nên nghĩ đến tương lai.
“Tốt, hai đứa nhỏ các con đều có chí khí. Đại ca, người sinh được hai đứa con trai tốt đấy.”
Nghe thấy lời này, Tô Giang híp mắt cười, làm gì còn có suy nghĩ rằng lão nhị đi biên quan có nguy hiểm gì hay không, cho nên lúc sau hai vợ chồng quay về phòng, Miêu Thúy Hương cùng hắn ta náo loạn ầm ĩ một lúc, nói hắn ta vừa được khen thì đến con trai cũng không quan tâm.
Nhưng nói đi nói lại, náo loại rồi lại ầm ĩ, lời nói cũng đã nói rồi, Tô Giang lại đổi ý thì cũng không tốt lắm.
Hơn nữa nếu nói Tô Giang không nghĩ đến việc hai đứa con trai về sau có tiền đồ, chắc chắn là giả, chính bản thân không có tiền đồ, không bản lĩnh, ai mà không hy vọng con trai của mình về sau có thể làm ra sự nghiệp vang dội.
Không cần giống nhị thúc của bọn chúng, ít ra muốn xông pha trời đất, cũng không đến mức bị người ta ầm ĩ đến cửa muốn từ hôn, đến câu nói hay lời nói đáng tin cũng đều không có.
Chuyện này cứ như vậy mà quyết định, Diêu Kim Chi và Tô Đại Điền không tránh được đều lo lắng cho hai đứa cháu trai, nhưng bọn họ cũng hiểu rằng người trẻ tuổi phải có trời đất của riêng mình.
Có lẽ trước kia bọn chúng không hiểu, cái gọi là sinh hoạt chẳng qua tầm thường vô vị, cả ngày vì ấm bụng mà phải vất vả bận rộn, bây giờ thân phận thay đổi, cũng nên suy nghĩ những mặt khác.
Trong triều về việc lập hậu, tiến hành cực kỳ thuận lợi.
Giống như lời nói của Tông Tông, lúc này sẽ không có đại thần phản đối, không sợ có những lời nói bất hòa, bởi vì tất đều nghĩ như vậy, nên cũng không tạo nên phong ba gì được.
Chuyện lập Bàn Nhi làm Hậu, cứ như thế mà quyết định.
Cũng khó có thể thấy được bộ dạng do dự rối rắm của nàng, cho nên thánh chỉ của Tông Tông hạ ra cũng cực kỳ nhanh, giống như chỉ cần hôm trước thông qua ở trên triều đình, ngày hôm sau đã có thánh chỉ lập Hậu ban ra.
Đợi thánh chỉ lập Hậu được ban bố, đại điển phong Hậu được chuẩn bị, Bàn Nhi ngược lại không còn do dự và rối rắm.
Còn có cái gì mà phải do dự? Một đời người nói chung phải gặp nhiều loại thay đổi, có tốt có xấu, mà khả năng mọi người có thể làm được, đó là thản nhiên mà đối mặt. Không có đạo lý nàng chịu đựng phế Hậu tác oai tác quái ở trên đầu mình mười mấy năm, bây giờ bản thân trở thành Hoàng Hậu, ngược lại có chút không quen.
Làm Hoàng Hậu cho dù khó, nàng cũng không cảm thấy bản thân mình so với phế Hậu làm kém hơn. Mà nói, đầu tiên Hoàng Hậu là thê tử của Hoàng Đế, là nhất quốc chi mẫu.
Điều mà hai đời nàng muốn, còn không phải là cái này sao?
Chỉ là trước kia không dám nghĩ, cũng không thể nghĩ, trăm triệu lần không nghĩ đến bây giờ lại có được một cách dễ dàng.
Ở trong cung đang chuẩn bị cho đại điển phong Hậu, hôn lễ của Tô Hải cũng đúng ngày cử hành.
Ngày hôm đấy phủ Vĩnh Thuận Bá khách khứa đông đủ, ban đầu nhà họ Tô không tính toán mở tiệc chiêu đãi nhiều khách như thế, là Miêu Thúy Hương vào cung nói chuyện này với Bàn Nhi, Bàn Nhi bảo trong nhà phải chuẩn bị nhiều chỗ, lúc đấy chắc chắn rất nhiều khách khứa đến.
Miêu Thúy Hương còn nửa tin nửa ngờ, Diêu Kim Chi cũng do dự sợ bọn họ chuẩn bị nhiều quá, đến lúc đấy không có nhiều khách khứa đến sẽ mất mặt và lãng phí. Vẫn là Tô Hải nói cứ theo phân phó của nương nương mà làm.
Đến ngày chính thức diễn ra, bắt đầu từ buổi sáng, đã có rất nhiều khách khứa nối đuôi nhau đến không ngừng nghỉ.
Một số người thì biết họ nhưng không biết tên, ngay cả họ tên cũng không biết, có rất nhiều người là xuất phát từ việc muốn ‘thấy sang bắt quàng làm họ’, còn có người thật sự muốn xin lỗi nhà họ Tô về việc trước đây, bây gườ người trong nhà có hỷ sự, đưa một phần lễ coi như có ý xin lỗi.
Hai kiểu người này mỗi kiểu một nửa, mặc kệ như nào thì đều là khách.
Đây là từ sau khi biên quan khai chiến, trong kinh thành khó khăn mới có một việc trọng đại, hình như tất cả những nhà cao sang lớn bé đều đến chúc mừng nhà họ Tô.
Đến gần lúc xế chiều, đội ngũ đón dâu hùng hậu mới đi đến nhà họ Trịnh.
Ban đầu Tô Hải định đưa Phó Khánh, Tống Minh cùng với mấy người thân binh theo là đủ, cuối cùng bằng hữu của hắn ta ở trong kinh thành cũng không nhiều lắm, ai ngờ được rằng số người muốn giúp đỡ đi đón dâu lại nhiều đến không đếm nổi.
Cảnh tượng náo nhiệt cực kỳ chói mắt và sinh động.
Sự rối rắm tồn tại trong lòng của Trịnh ngự sử suốt hơn một năm cuối cùng cũng buông xuống được.
Đợi nhìn thấy con gái lớn phải đến nhà người ta, nước mắt của lão ta cũng không ngăn được mà giàn giụa.
Sau khi tiễn đội ngũ đón dâu đi, đứa con gái nhỏ nhà họ Trịnh vỗ vỗ cánh tay của cha mình nói: “Cha, đừng lo, sau này còn có con nữa, tỷ tỷ và con đều như nhau, sau này cha lấy bổng lộc về, thì giao cho con đi.”
Trịnh ngự sử ừ một tiếng, sau đó mới nghĩ ra mình vừa đồng ý cái gì.
Trăng đã treo lơ lửng trên cành, khách khứa cũng đã ra về.
Tô Hải tiễn khách xong, trở lại phòng tân hôn.
Đập vào mắt chính là gian phòng ngập tràn một màu đỏ, nến long phượng đốt cháy đỏ rực, khiến cho tất cả cảnh vật trước mắt giống như đều là mộng ảo.
Trịnh Tú Oanh đã thay lễ phục, mặc một bộ y phục ở nhà, cũng đã rửa mặt, một dung nhan thanh tú hiện ra.
Tô Hải thực sự thở nhẹ ra một cái, nói thật rằng lúc mà vén khăn đội đầu lên hắn ta nhìn thoáng qua, tân nương đẹp thì có đẹp, nhưng nhìn giống như một khúc cây, trong lòng hắn ta còn có chút lo lắng.
“Nàng ngủ trước đi, không cần đợi ta, ta đi tắm rửa.”
“Thiếp vẫn nên đợi phu quân.”
Người này nói hai chữ phu quân, khiến cho Tô Hải ngàn ly không gục bị trượt chân, chẳng qua công phu của hắn ta rất tốt không để người khác phát hiện, nhưng mà lúc đi vào phòng tắm thì hành động có chút hấp tấp.
Tắm rửa đến hơn hai khắc mới xong, hai người có chút xấu hổ đi đến trước giường, rồi nằm xuống trên giường.
Cách màn che, nến ở bên ngoài cháy mập mờ không chói mắt, trong phòng rất yên tĩnh.
Tô Hải nằm ở bên kia cảm thấy bản thân nên nói điều gì đấy.
“Lúc đầu ta muốn đến nhà nàng hỏi một chút xem nàng có nguyện ý gả cho ta không, nhưng ta nghĩ trước đây như thế mà nhà nàng cũng không từ hôn, cho rằng nàng nguyện ý. Nàng yên tâm, sau này ta sẽ đối tốt với nàng.”
“Dạ.”
Bởi vì còn chưa có cử hành đại điển phong Hậu, hơn nữa Bàn Nhi ở Cảnh Nhân cung đã thành thói quen, không chuyển đến Khôn Ninh cung. Trong thâm tâm nàng cũng có chút bài xích với Khôn Ninh cung, nói chung chỗ đó trước kia cũng là chỗ ở của Trần Hoàng Hậu.
Tông Tông bảo đại tu lại Khôn Ninh cung một lần, Bàn Nhi nghĩ Kế Châu vẫn còn đang đánh giặc, nói vẫn đợi sau này rồi tính, dù sao cũng không vội, nàng ngày ngày vẫn ở Cảnh Nhân cung, Khôn Ninh cung bình thường để ở đấy tiếp đãi các mệnh phụ.
Tông Tông cũng không phản đối, dù sao cũng chỉ là hình thức.
Có người sẽ để ý cái hình thức này, có người lại không để ý, phương thức mấy năm nay ở chung của hắn và Viên Viên thật sự không khác gì phu thê bình thường.
Bởi vì nhớ ra đôi tân phu thê Tô Hải hôm nay vào cung tạ ơn, cho nên hôm nay Bàn Nhi thức dậy từ sớm.
Đúng lúc Tông Tông cũng phải thượng triều, hai người cùng đến phòng tắm rửa mặt, tất nhiên là tách ra thành hai gian khác nhau.
Đợi lúc đi ra, Bàn Nhi chải tóc cho hắn.
Nếu vào lúc có thời gian thì Tông Tông đều chải đầu cho Bàn Nhi, dù sao Bàn Nhi cảm thấy chải đầu cho Tông Tông đơn giản hơn chải cho mình nhiều.
Cũng không có gì đa dạng, không cần phải búi tóc gì cả, chỉ cần búi lên một cái cố định ở trên đỉnh đầu rồi lấy một cây trâm ngọc cài vào là được.
Sau đó đội mũ mão lên.
“Hôm nay hai vợ chồng Tô Hải muốn vào cung, đợi lát nữa ta cũng muốn tự trang điểm một chút.” Bàn Nhi vừa chỉnh lại vạt áo cho Tông Tông vừa nói.
“Cuối cùng cũng nguyện ý trang điểm rồi sao?” Tay hắn tùy tiện vuốt tóc mai rơi xuống một bên má nàng, cười nói.
Thật ra không phải Bàn Nhi không muốn trang điểm, bình thường nàng cũng trang điểm một chút, chỉ là không giống những phi tần trong cung ăn mặc hoa lệ như vậy.
Váy áo và trang sức linh tinh quá nặng, nếu như có thể không đeo thì sẽ cố gắng không đeo.
Nữ tử thời nay đều đặc biệt chú trọng việc trang trí cho búi tóc, nhưng trang sức quá tinh xảo thì lại mang ý nghĩa trang trọng, giống như việc dựa theo quy chế thì Hoàng Quý Phi phải cài những tám trâm phượng, một bộ như thế cài ở trên đầu thì đầu nặng chân yếu là điều tự nhiên.
Mỗi lần ở trong cung có yến tiệc gì, Bàn Nhi đều phải dựa theo quy chế mà chuẩn bị đại trọng, sau một ngày thì da đầu và cổ đều đau. Trước kia lúc còn trẻ tuổi có thể bỏ thì sẽ lập tức bỏ, bây giờ càng lớn tuổi càng không muốn lộng lẫy hoa lệ như thế.
“Nói như là ngày thường ta cũng không có trang điểm ý.” Nàng dỗi hờn nói.
Tông Tông cười một tiếng, sờ sờ gương mặt của nàng rồi đi.
Bàn Nhi quay đầu trở lại bàn trang điểm, sau đó gọi mấy người Bạch Thuật vào chuẩn bị cho nàng.
Vừa mới chuẩn bị được một nửa, đã có người vào báo phu thê Tô Tướng quân đã tiến cung, theo quy củ phải đi cung Càn Thanh trước, đợi Bàn Nhi chuẩn bị xong rồi ngồi xuống ghế, thì hai vợ chồng Tô Hải cũng đã đến của Cảnh Nhân cung.
“Tham kiến Hoàng Hậu nương nương.”
Sau khi hai người cùng hành lễ xong, Bàn Nhi vội vàng bảo miễn lễ rồi ban ngồi.
Đợi hai người ngồi xuống, nàng nhìn Tô Hải, rồi lại nhìn tân nương.
Thấy mặt tân lang tràn đầy sảng khoái, mặt tân nương cũng e lệ ngượng ngùng, Bàn Nhi đoán rằng hai người này tân hôn chắc là rất hòa thuận.
Hòa thuận thì tốt, Bàn Nhi cũng hy vọng sau này Tô Hải không chỉ sinh hoạt đánh giặc ở biên quan, còn có thể cùng thê tử ‘cầm sắt hài hòa’, con cháu đầy nhà.
Sau đó trong lúc nói chuyện, Bàn Nhi thấy Trịnh Tú Oanh thẹn thùng thì thẹn thùng, nhưng lời nói và cử chỉ cực kỳ hào phóng, nếu như có nói đến Tô Hải hay là nhìn Tô Hải trong mắt cũng chứa những tia khác thường.
Cái loại khác thường này là gì, Bàn Nhi hiểu, từ đấy nàng cũng yên tâm.
Ngày ngày trôi qua, rất nhanh đã đến ngày đại điển phong Hậu.
Đang lúc bắt đầu đại điển phong Hậu, lúc chuông Tề Minh đánh lên, toàn bộ Tử Cấm thành và trong nội thành, thậm chí ngoại thành cũng có thể mơ hồ nghe thấy âm thanh này trong cung.
Tất cả đều biết đây là đại điển phong Hậu của Tân Hậu.
“Đây là âm thanh gì vậy?” Lúc đầu Phú Xuân còn có chút chưa phản ứng kịp, rồi bỗng nhiên phát hiện nương nương đang hỏi nàng ta.
“Đây là, đây là…”Nàng ta cúi đầu xuống, chậm chạp không nói.
Mặc một người áo trơn bóng, tóc đen óng ả không còn, mà biến thành một phế Hậu gầy khô đen sạm, đột nhiên lớn tiếng xua xua tay: “Cuối cùng âm thanh này là gì, sao lại ồn ào như vậy?”
Phú Xuân nghĩ không thể kí.ch t.hích nương nương, vội nói: “Có thể là trong cung đang tổ chức yến tiệc gì đó.” Đầu vẫn không dám ngẩng lên.
“Mau che hết đi, cửa sổ cũng đóng lại hết, quá ồn, thật sự quá ồn ào…”
Phú Xuân vội vàng đi đóng hết các cửa sổ, cũng không phát hiện vốn dĩ phế Hậu tinh thần thất thường, tay không ngừng múa may lung tung trong mắt lại có nước mắt chảy xuống.
“Thật sự quá ồn, quá ồn ào…”
Nàng ta nói xong yên lặng xoay người đi vào trong phòng.