Thời tiết càng ngày càng lạnh nhưng trong cung vẫn vô cùng náo nhiệt.
Triều đường không dễ gì mới yên ổn trở lại, thế nhưng lại có người nhắc đến việc lập thái tử.
Đây có lẽ đã là lần thứ ba rồi, chỉ cần thái tử một ngày chưa lập, chắc chắn vẫn sẽ có người nhắc đến, bởi vì liên quan đến sự ổn định của giang sơn xã tắc. Đến nỗi chỉ cần là văn võ bá quan đều chán ngán với những lí do thoái thác quen thuộc này rồi.
Nhưng dù có chán ngán thì cũng vẫn phải nhắc đến.
Đại thần là để làm gì? Không phải là để giúp bệ hạ xử lý triều chính, duy trì sự ổn định của giang sơn xã tắc sao, đương nhiên đây chỉ là lý do bên ngoài mà thôi, thực chất là việc nhanh chóng quyết định đứng về phe nào.
Chẳng qua bây giờ nói đứng về bên nào thì có chút vô nghĩa, Tô Hải hậu có ba người con, chỉ cần bọn họ đứng về phía này thì nhất định không sai, vì thế bây giờ xin sớm lập thái tử chẳng qua là nghĩa vụ mà thôi, thậm chí còn là thói quen.
Lần này, bệ hạ đang ngồi ở long ỷ trên cao hiếm khi không né tránh mà ngược lại nói sẽ cân nhắc.
Hầu như tất cả các đại thần đều ngầm hiểu trong lòng, xem ra bệ hạ từ đầu đến cuối đều hướng về phía nhị hoàng tử. Trong cung xem trọng mẫu bằng tử quý, tử bằng mẫu quý, xác thực không phải là lời nói sáo rỗng, đổi lại là con của một vị nương nương khác sinh ra, thái độ lập tức sẽ không giống nhau rồi.
Không chỉ có một người có ý nghĩ này, thậm chí có không ít người lén lút bàn luận về việc của Tô Hải hậu, có rất nhiều phu nhân lắm miệng về nhà nghe lão gia nói, quay đầu một cái là lại ở yến tiệc thưởng mai hay tiệc cưới của phủ nào đó lén lút bàn luận đôi câu.
Từ xuất thân của Tô Hải hậu, đến những chuyện mười mấy năm nay, xem thái độ của bệ hạ, nhiều năm như vậy đều không tuyển tú, chỉ sợ cũng chỉ có mình vị này.
Kiếp trước vị này rút cục đã làm việc tốt gì, phần mộ của Tô gia rốt cuộc là đã thắp hương gì, mà việc tốt trên toàn thiên hạ này đều bày ra trước mắt vị này. Đến cuối đều nói thêm một câu, nhìn chúng ta xem, thật là không khỏi ghen tỵ.
Tin tức này đồng thời cũng truyền đến tai Tông Đạt.
Sau khi nghe xong, nó giống như thường lệ ở thượng thư phòng đọc sách, sau đó thì quay về Nam Tam Sở.
Chỉ là sau khi trở về, không khỏi ngồi trước thư án lâu hơn một chút
“Chủ tử, người không nên nghĩ nhiều.” Tiến Trung nói nhỏ, muốn an ủi chủ tử một chút
Tông Đạt bừng tỉnh rồi bật cười.
Thực ra, mấy năm nay đã có một khoảng cách vô hình chung bị kéo dài ra, nó là một người mắc bệnh ho, một khi thời tiết trở lạnh hoặc lúc giao mùa thì sẽ phát bệnh, lúc này chỉ có thể đóng cửa dưỡng bệnh.
Mỗi khi nó ra ngoài sau khi dưỡng bệnh một thời gian, đều phát hiện có gì đó không giống lúc trước, tiên sinh thượng thư phòng đối đãi với Tông Việt càng thân cận, nghiêm túc và cẩn thận hơn, Tông Việt dường như lại kết giao thêm bạn mới, phụ hoàng vậy mà không biết từ khi nào đã gọi Tông Việt đến Càn Thanh Cung nghị sự rồi, mỗi lần trong cung có yến tiệc, người vây quanh bên Tông Việt luôn nhiều hơn nó.
Như có như không nói với nó rằng, khoảng cách giữa hai người càng ngày càng lớn, nó cũng sẽ không thể trở thành thái tử. Nó thậm chí đã nói với mẫu hậu, nhưng phải ứng của mẫu hậu lại là tức giận, không cho phép nó sau này nghĩ như vậy, nhưng quay đầu lại đối với bệnh ho của nó thì vô cùng chán ghét, thậm chí là bất lực, dặn dò nó nhất định phải dưỡng cho tốt, ngàn vạn lần đừng để tái phát.
Nghĩ đến đây, Tông Đạt nhịn không được ho vài tiếng, Tiến Trung vội vàng lại gần, trong tay bưng lên một tách trà nóng.
“Chủ tử uống một chút cho ấm.”
Tông Đạt cười, nó nghĩ cả đời này cũng sẽ như vậy.
Bởi vì hôm qua Tông Đạt có ho hơi nhiều, vậy nên Tiến Trung muốn khuyên nó mấy ngày này đừng đến thư phòng nữa.
Nhưng bây giờ phế hậu đã bị nhốt ở Hàm Phúc Cung, Hà Niên cũng bị phái đi chăm sóc phế hậu rồi, bây giờ xung quanh Tông Đạt không có ai có thể khuyên bảo hắn.
Sắp đến giữa trưa, đột nhiên Càn Thanh Cung phái người đến mời Tông Đạt qua.
Tông Tông ở trong Đông Nhất Viện.
Hình như đã truyền thiện rồi, trên dưới bàn dài thì bày đầy các loại thức ăn. Thấy Tông Đạt tiến vào, Tông Tông bèn chỉ vào vị trí đối diện, bảo Tông Đạt cũng ngồi xuồng dùng bữa.
Là Phúc Lộc mang người đến để hầu hạ bữa cơm, lão ta an bài vô cùng kỹ lưỡng tỉ mỉ, đại khái biết thói quen dùng bữa của Tông Đạt, nên đem đến cho nó một bát canh.
Uống chút canh nóng, toàn thân Tông Đạt đều ấm lên.
“Nếu thấy hợp khẩu vị thì uống nhiều một chút, đây là Tô nương nương của con sai người mang đến, nàng mỗi khi đến mùa đông đều thích hầm canh thịt dê, nói uống vào thì có thể làm ấm cơ thể, xua đi cái lạnh, so với những món canh bổ dưỡng khác có tác dụng hơn nhiều” trong lời nói của phụ hoàng ẩn ẩn có chút chán ghét nhưng Tông Đạt tinh tế nhận ra không phải vậy.
Về phần là vì lý do gì, nó cũng không rõ.
Nó càng nghĩ nhiều hơn đây là canh thịt dê sao? Mẫu hậu và những người quanh nó không bao giờ cho nó ăn thịt dê hay bất cứ thứ gì liên quan đến thịt dê.
Bởi vì thái y viện nói thịt dê là thức ăn gây dị ứng, có thể gây ra bệnh ho của nó, thậm chí Hà Niên, Tiến Trung vì không để nó ăn mà lúc nhỏ đã lừa nó, nói thịt dê mùi rất tanh, người Thác-ta và người Kim vì sao trên người luôn có một mùi tanh quanh năm không hết, chính là bởi vì ăn nhiều thịt dê.
Nhưng vừa rồi Tông Đạt uống chén canh đó, không có chút mùi vị kì quái nào, mà ngược lại rất ngon.
“Nhi tử cho rằng canh thịt dê có mùi tanh nhưng không ngờ lại cực kỳ tươi ngon.”
Nghe xong, Tông Tông cười nói: “Tô nương nương của con nói nấu ăn giỏi, kỳ thực chính là món canh thịt dê hầm này có thể ăn được. Nàng luôn nói cá và dê cộng lại chính là một chữ tươi, chắc rằng ở đây thêm cá vào hầm cùng để tươi hơn.”
“Tô nương nương ngược lại thật là kỳ tư diệu tưởng”
Quá trình dùng bữa lúc sau rất yên tĩnh, Tông Đạt có ăn nhưng rất ít động đũa.
Mãi đến lúc Tông Tông đặt đũa xuống, nó cũng hạ đũa xuống, mấy thái giám tiến đến nhẹ chân nhẹ tay dọn bàn. Tông Tông lại xuống kháng, đi vào bên trong, Tông Đạt cũng xuống kháng đi theo.
“Không biết phụ hoàng gọi nhi thần đến là có việc gì?”
Vốn Tông Tông đang chắp tay sau lưng, nhưng sau đó nhìn bức tranh treo trên tường một lát rồi xoay người lại, thần sắc có chút phức tạp.
“Trẫm gọi con đến đây là vì chuyện lập thái tử.”
Tông Đạt cúi thấp đầu, muốn cười một cách thoải mái lại phát hiện bản thân không thể cười nổi, chỉ có thể lộ ra chút ngữ khí vội vàng nói: “Nhi tử hiểu ý của phụ hoàng, nhi tử tuy là trưởng tử nhưng mấy năm nay xác thực là không dùng được, lại mang thân thể như vậy, không thể bằng nhị đệ. Thật ra nhi tử những năm nay cũng rõ, nếu không phải cố kỵ sự tồn tại của nhi tử, phụ hoàng cũng sẽ không ngồi nhìn cảnh nhiễu loạn trên triều mà không ra tay kiểm soát.”
Quả thực, Tông Đạt nói không sai.
Mà chính sự việc lần trước trùng hợp đã thúc đẩy Tông Tông quyết định lập thái tử. Không lập thái tử thì đất nước sẽ bất ổn, đây cũng không phải là lời nói sáo rỗng.
Theo việc các hoàng tử càng ngày càng lớn, nhân tâm sẽ càng ngày càng xao động, chỉ e bản thân ngươi không muốn động cũng sẽ có người đẩy những người có khả năng nhất phải đối địch với nhau.
Tông Tông đăng cơ nhiều năm như vậy, đối với việc xử lý triều chính cũng coi như thuận buồm xuôi gió, nhưng khiến hắn cảm thấy khó suy đoán nhất vẫn là lòng người. Mỗi khi hắn cảm thấy mình đã quen với nó, điều khiển nó rất dễ dàng thì lòng người lại cho hắn một bài học mới, nói cho hắn biết có lẽ là vấn đề cả đời này hắn không thể hiểu rõ.
Tâm tình của hắn rất phức tạp, Tông Đạt cũng hiểu chuyện ngoài dự đoán của hắn. Hắn vỗ bả vai Tông Đạt, có chút thấm thía nói: “Con có thể hiểu thì tốt, Đại Chu nhìn thì phồn hoa tựa cẩm nhưng thực ra lại có nhiều nỗi lo ẩn dấu, triều đình không thể rối loạn, chỉ có trên dưới một lòng, một số chuyện phụ hoàng muốn làm mới có thể làm tiếp.”
“Thật ra từ sớm phụ hoàng đã muốn nói với con, ngồi ở vị trí thái tử cũng không phải là tốt, giống như ngồi trên đống lửa vậy, con bản tính thích suy nghĩ nhiều, thân thể lại không tốt, phụ hoàng chỉ sợ con không chịu nổi áp lực này.”
“Mà cho dù không phải là thái tử, con cũng phải dưỡng thân thể cho thật tốt, đợi hai năm nữa con thành niên, thì có thể chia sẻ chính phụ với phụ hoàng một phần.”
“Con và Tông Việt đều là con trai tốt của ta, các con vừa là huynh đệ vừa là thủ túc, hi vọng các con sau này đều có thể xem nhau như thủ túc, giúp đỡ lẫn nhau, nương tựa vào nhau, trẫm là từ huynh đệ tương tàn đi ra, thật sự không muốn nhìn thấy các con sau này cũng sẽ thành như vậy.”
Tông Tông hiếm khi nói nhiều như vậy, cũng là lần duy nhất hắn và Tông Đạt nói những lời chân thành với nhau.
Chính vì hiểu rõ điều này, Tông Đạt nghe đến nước mắt đã đong đầy khóe mắt.
“Vâng, phụ hoàng, nhi tử nhất định nhớ kỹ.”
Đoạn này là cuộc đối thoại giữa hai cha con, không một ai biết.
Cho dù là khi Tông Đạt quay về cũng không nói với bất kỳ ai.
Mà Tông Tông cũng gọi Tông Việt đến nói chuyện, cụ thể nói cái gì, cũng như vậy, cũng không ai biết, cũng chính Bàn Nhi phát hiện hai cha con thần thần bí bí. Nàng hỏi đã xảy ra chuyện gì, thì hai người không hẹn mà đều không nói.
Đông đi xuân đến.
Vị trí thái tử lần này đã được quyết định, có thể trong lòng mọi người đều hiểu rõ, nên sau khi thánh chỉ ban xuống, mọi người đều không quá kinh ngạc.
Tông Việt từ Nam Tam Sở chuyển đến Đông Cung, là nơi phụ hoàng của nó đã từng ở.
Thái tử cũng không phải là ở trong Đông Cung thì được gọi là thái tử, thời khắc xác định thân phận, mọi thứ thuộc về hoàng thái tử thì tất nhiên sẽ phải có.
Ví dụ như thái phó chuyên môn của Hoàng thái tử, những người này phải có thâm niên trên quan trường hoặc là đại nho đọc nhiều thi thư, họ sẽ dạy cho thái tử từ cách sống đến cách xử lý công việc triều chính.
Mà hoàng thượng, cũng sẽ mang theo người kế vị tương lai đi xử lý việc triều đình với các đại thần, dạy hắn làm thế nào để giao tiếp với các đại thần, không giống như trước chỉ tiếp xúc với giấy mực.
Bởi vì đang ngồi trên vị trí thái tử, nên tất nhiên sẽ không thể thiếu một số người của mình, vậy nên càng phải chọn những người ưu tú, những người này sẽ là trọng thần của thái tử sau khi lên ngôi. Đương nhiên bây giờ nói những việc này vẫn còn sớm, tất cả chỉ là đang lên kế hoạch mà thôi.
Mà Tông Đạt năm cũng chỉ mới mười bảy tuổi, các hoàng tử tuổi tác cũng xấp xỉ nhau, nên cũng đã đến lúc phải bàn đến chuyện hôn sự rồi.
Các hoàng tử đến mười tám tuổi đều sẽ đại hôn, sau đó thì xuất cung lập phủ, thời điểm này nếu có nữ chủ nhân thì sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Đây cũng là đại sự của Bàn Nhi, cũng giống như Uyển Xu xuất giá năm đó, nàng lại phải đau đầu rồi, thậm chí so với lúc đó của Uyển Xu lại càng đau đầu hơn.
Uyển Xu đã đính hôn, có thể bỏ qua bước này, nhưng Tông Đạt lại đến một người để chọn làm hoàng tử phi cũng không có, phải chọn một người như thế nào, nhân phẩm như thế nào, đều là việc phải hao tâm.
Lần này Bàn Nhi không dám vứt việc này cho Tông Tông nữa, dù sao lần này Tông Tông cũng bận.
Bì Đảo bên kia có nhiều việc phải làm, mà gần đây biển động không yên, việc xây dựng Bì Đảo để có thể trở thành thứ kìm chế người Kim hay không còn phụ thuộc vào đường biển có thông suốt hay không, nhưng khu vực ven biển luôn luôn có cướp biển, Tông Tông gần đây chính là bận việc này.
Vì để tránh nghi ngờ, cũng vì để thận trọng, Phó thái hậu đã bị Bàn Nhi làm phiền.
Nàng trước tiên phái người hỏi thăm tất cả các quý nữ phẩm chất phù hợp ở kinh thành, loại bỏ những người thân phận không đủ, gia phong không chính, những việc này đủ khiến cho nàng tốn mất hơn một tháng.
Sau đó thì mang đến tìm Thái Hậu để thương lượng.
Thái hậu cũng biết rõ nàng đang khó xử, nên giúp đỡ nàng tham mưu, vừa giảm lược một chút, cuối cùng thì định ra chín người.
Tiễn phật tiễn đến Tây Thiên, thái hậu cũng không để Bàn Nhi phải nhúng tay vào, đưa việc này báo lại cho Tông Đạt để nó lo liệu, chọn một ngày trời trong nắng ấm, Thái Hậu phái người truyền Tông Đạt đến Ninh Thọ Cung.
Sau một phen nói chuyện với nhau, thì Thái Hậu cũng đã nói ra việc này.
Thực ra đừng nói là Hoàng Đế, Thái Hậu lúc đối đãi với Tông Đạt, cũng không khỏi có chút thận trọng. Biết đứa trẻ này là người vô tội, nhưng thân phận lại quá đặc biệt, thân thể thì không tốt, cho nên khinh cũng không phải mà trọng cũng không phải.
“Tấm lòng của hoàng tổ mẫu, tôn tử hiểu rõ, nhưng tôn tử bây giờ vẫn chưa muốn thành thân”
Thái hậu có chút kinh ngạc: “Vì sao không muốn thành thân?”
Tông Đạt nghĩ rồi nói: “Tôn nhi vẫn luôn ở Cửu Cư Cung, trước giờ chưa từng nhìn qua cảnh vật bên ngoài cung như thế nào, dạng nữ tử nào tốt tôn nhi hoàn toàn không biết. tôn nhi nghĩ đằng nào năm sau nữa cũng ra ngoài lập phủ nên muốn chờ chút để xem xem, tôn nhi muốn tìm một người mình thích, nàng ấy cũng thích làm vợ tôn nhi, vẫn mong hoàng tổ mẫu thành toàn.”
Nghe xong, thái hậu không khỏi có chút than vãn.
Bây giờ cũng không biết làm như thế nào, rõ ràng bà ta bây giờ tuổi tác đã cao, nhưng từ “tâm duyệt” lại thường xuất hiện bên tai bà, điều này mấy chục năm qua chưa từng xuất hiện qua.
Là bởi vì hoàng đế và hoàng hậu sao? Vì thế mới dẫn đến tất cả việc này?
Tâm duyệt à.
Thái hậu nghĩ đến cảnh Uyển Chu nói với bà muốn tìm một nam tử mà mình tâm duyệt, không thể không thở dài. Tâm duyệt thật tốt, có cô nương nào không có ước nguyện một lòng, bạc đầu không xa chứ.
“Vậy hoàng tổ mẫu không miễn cưỡng con nữa.”
Sau khi đợi Tông Đạt đi, Thái Hậu nói với Niệm Thu, người đã cùng già đi với mình vài lời thấm thía: “Tuổi trẻ thật tốt.”
Hoàng tử lập phủ dĩ nhiên phải có chuẩn bị thật tốt, đầu tiên tìm nơi lập phủ là một vấn đề lớn.
Tử Cấm Thành sừng sững nhiều năm, Đại Chu cũng truyền thừa mấy triều đại, những nơi có vị trí tốt trong nội thành sớm đã bị các loại hoàng thân quốc thích, danh gia đại thần chiếm sạch rồi.
May mà là hoàng gia, thiếu ai cũng không thể thiếu hoàng tử hoàng tôn được, vì vậy lễ bộ rất nhanh đã chọn được một nơi.
Tông Tông cầm bản đồ xem một cách cẩn thận, vừa ý rồi mới sai người mang bản đồ cho Tông Đạt xem. Thậm chí hứa với nó rằng việc xây dựng vương phủ như thế nào cũng đều do nó quyết định.
Phụ hoàng đây là đang muốn bồi thường nó.
Tông Đạt trong lòng cũng hiểu rõ, nên không từ chối, thế là một năm sau đó, nó cũng không đi đến thượng thư phòng nữa mà đều bận việc xây vương phủ.
Cùng thương lượng với nội vụ phủ và lễ bộ, tiếp xúc với công bộ, mỗi ngày đều đi sớm về trễ, theo lý mà nói những công việc nặng nhọc này thân thể nó có thể không chịu đựng được, nhưng năm nay vào đồng rồi, bệnh của nó vẫn không tái phát.
Mà ở một đầu khác, Tông Tông cũng đang suy nghĩ xem nên đặt cho Tông Đạt danh hiệu nào, hiện đang suy nghĩ vô cùng kĩ càng.
Suy nghĩ vài ngày, mới định xuống một chữ Duệ.
Kiến Bình mùa xuân năm thứ hai mươi, đại hoàng tử Duệ vương xuất cung lập phủ.
Từ đó, triều đình càng thêm thanh minh, mỗi người đều có một vị trí riêng mà làm việc của mình.
Mà thời hạn hai năm cũng đã đến, Tông Việt đã sớm quấn lấy phụ hoàng, yêu cầu ngài thực hiện lời hứa cho phép nó đến Bì Đảo rèn luyện.
Tông Tông nói: “Còn phải xem ý mẫu hậu của con nữa.”
Thế là, Tông Việt nhanh chóng chạy đi quấn lấy Bàn Nhi.
Đứa trẻ này càng lớn càng trầm mặc, bây giờ đột nhiên lại làm ra bộ dạng làm nũng như khi còn nhỏ, nói thật Bàn Nhi có chút không quen.
Cũng không chịu được sự quấy rầy này, đặc biệt là Uyển Chu ở một bên nói giúp, cuối cùng cũng đồng ý.
Thật ra Bàn Nhi đồng ý là cũng có suy nghĩ khác, Tông Việt cũng đã lớn rồi, thay vì nhốt nó ở kinh thành, đợi qua mấy năm nữa sẽ bị người khác xúi giục đấu với đại ca của nó, thì không bằng để nó đi ra ngoài mở mang tầm mắt.
Nhưng con đi ngàn dặm thì người mẹ cũng sẽ lo lắng, lo lắng đương nhiên là không thể thiếu được, trước khi Tông Việt xuất kinh, Bàn Nhi đã rất lo lắng rồi.
Trước mặt bọn trẻ thì không dám thể hiện ra, nhưng lúc một mình thì lại “dày vò” Tông Tông, có đêm đang ngủ, nàng đột nhiên nói một câu, Việt Nhi còn nhỏ, đi biên quan có được không?
Tông Tông có thể làm gì giờ, hắn cũng có thể hiểu tâm tình lúc này của nàng, nên chỉ có thể tận lực an ủi mà thôi.
Cuối cùng, ngày đưa Tông Việt đi cũng đã tới.
Hoàng tử xuất cung dĩ nhiên sẽ không tầm thường, vì thế Tông Công chỉ đơn giản sắp xếp để nó đi cùng đặc sứ được cử đến Bì Đảo, trước tiên là đến Nam Kinh, sau đó đi đường biển từ Nam Kinh đến Bì Đảo.
Bàn Nhi dĩ nhiên sẽ không đi tiễn hắn, chẳng qua Tông Việt trước khi đi đã hướng về phía mẫu hậu mà dập đầu.
Đợi sau khi người đi, Bàn Nhi khóc nửa ngày trời, nước mắt không dừng lại được.
Nàng sợ bị người khác nhìn thấy thì làm mất thể diện hoàng hậu, nên để tất cả người lui xuống, sau đó thì cầm lấy ống tay áo của Tông Tông mà khóc. Khóc một lúc lại dừng một lúc, nghĩ đến lại khóc rồi lại dừng, thế là cả một ngày Tông Tông dành thời gian để bồi nàng, đến việc trên triều cũng không xử lý.
Cũng may bây giờ trên triều không có việc gì lớn, làm lỡ một hai ngày cũng không việc gì.
“Cũng không biết nó đi Bì Đảo sẽ như thế nào, nơi đó nguy hiểm như vậy.”
“Yên tâm đi, không có việc gì đâu.” Tông Tông vỗ vỗ vai nàng.
Đợi qua hai ngày thì tâm tình của Bàn Nhi mới tốt lên một chút, không còn vừa nhắc đến Tông Việt đã không cầm nổi nước mắt nữa, nhưng lại đột nhiên phát hiện ra một chuyện.
Nàng hình như mấy ngày nay không thấy Uyển Chu rồi, kể cả ngày Tông Việt đi nàng ta cũng không lộ diện.
Nàng phân phó người đi tìm ngũ công chúa đến đây, đợi người sau khi đến Công Chúa Viện mới đột nhiên phát hiện không thấy người đâu.
Cảnh Nhân Cung lúc này cũng bùng nổ rồi
Lúc đầu Bàn Nhi muốn giấu giếm để tìm, nói không chừng Uyển Chu chỉ là nghịch ngợm, ai mà biết là làm cách nào cũng tìm không thấy, thế là Tông Tông cũng biết.
Sau đó thì thái hậu cũng biết.
Mấy năm nay, thái hậu vô cùng yêu thương Uyển Chu, bây giờ dù trời có sập xuống thì cũng phải phái người đi tìm. Chẳng qua, mấy cung nữ hầu hạ bên cạnh Uyển Chu đều không thấy, nghĩ có lẽ là Uyển Chu tự muốn rời đi, sẽ không xảy ra chuyện gì, đây có lẽ là điều may mắn duy nhất.
Cuối cùng vẫn là Uyển Lanh hiểu biết, sau khi Uyển Bùi xuất giá, cũng chính là Uyển Lanh và Uyển Chu là thân nhất. Uyển Lanh nói, ngũ muội thường nói với nàng đợi khi Tông Việt đi Bì Đảo, nàng ta cũng sẽ đi cùng.
Lúc đó nàng chỉ cho rằng là lời nói đùa, không ngờ bây giờ lại nháo thành như thế này, nói không chừng Uyển Chu đã đi cùng với Tông Việt rồi
Đừng nói, tính khả thi của nó rất là cao đấy.
Trong cung không thể tự nhiên thiếu mất một người, chỉ có khả năng xuất hiện “nội gián” mà nội gián này càng không ngờ đến lại là Tông Việt đang xuất cung.
Tông Tông lập tức phái người cấp báo tám trăm dặm đuổi theo, rất nhanh đã trở lại.
Ngũ công chúa thật sự đang ở cùng với tam hoàng tử.
Ngũ công chúa không muốn về, muốn cùng tam hoàng tử đến Bì Đảo thăm cữu cữu.
Tin tức truyền về khiến tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
Vừa cảm thấy Uyển Chu hồ nháo, một cô nương còn là công chúa, vậy mà lại chạy đến nơi xa như vậy để thăm cữu cữu.
Cái lý do này không phải là không thuyết phục, nhân lực và quân đội tháp tùng Tông Việt đều rất đầy đủ, trên phương diện an toàn thì không có vấn đề gì. Chỉ là có một chút phá vỡ quy củ, chỉ sợ phá hỏng thanh danh của Uyển Chu, chẳng qua hạ một đạo cấm khẩu lệnh thì cũng không có việc gì.
“Uyển Chu cũng bị buồn chán đến hỏng mất rồi, lại qua hai năm nữa phải xuất giá, có lẽ đây là lần cuối cùng xuất môn đi ra ngoài chơi của nàng, vậy thì để nàng chơi một chuyến đi.” Thái hậu nói
Thái hậu đã nói vậy thì Bàn Nhi và Tông Tông cũng không có gì để nói.
“Coi như nàng xuất môn đạp thanh, sau lần này trẫm sẽ phái người mang nàng về” đi ra khỏi Vĩnh Thọ Cung, Tông Tông miết tay của Bàn Nhi nói.
Bàn Nhi nhìn hắn đầy tức giận, một bên là cha thương con, một bên là bà thương cháu, bây giờ đã không tuân theo quy củ rồi, nàng còn nói gì được nữa.
Nhưng khiến Bàn Nhi không ngờ đến là, nữ nhi nàng cho rằng mấy tháng nữa thì có thể trở về, lại kéo dài đến một năm sau mới trở lại, mà vừa trở lại đã ném cho nàng một tin sét đánh.