Dắng Sủng - Giả Diện Đích Thịnh Yến

Chương 200

Thực ra lúc đầu Uyển Nhàn và Triệu Anh đi An Nam, ngày tháng trôi qua cũng không tính là quá tốt.

Hoàn cảnh Triệu Anh ở An Nam không hề tốt, cũng giống như hắn ta nói hắn ta không phải là đứa con Vương hậu sinh ra, chẳng qua là đứa con mà An Nam Vương với một nữ nô sinh ra.

Tình hình của An Nam không giống với Đại Chu, nhưng về bản chất thì cũng có rất nhiều chỗ tương đối giống nhau, dù sao An Nam cũng là một nước láng giềng với Đại Chu, rất nhiều thứ ở nơi đó cũng chịu ảnh hưởng bởi văn hóa của Đại Chu.

Xuất thân của Triệu Anh cũng giống như một quan lớn thế gia vọng tộc nào đó của Đại Chu cùng với một nha đầu thông phòng sinh ra một đứa con, hơn nữa người mẫu thân đó còn là loại nha đầu thông phòng hạ đẳng nhất. Và bởi vì An Nam không quan trọng con nối dõi giống như bách tính của Đại Chu, hơn nữa nhi tử của An Nam Vương có rất nhiều cho nên hoàn cảnh của Triệu Anh có thể tưởng tượng được.

Hoàn cảnh lúc nhỏ gần như không tốt hơn một nô lệ bình thường, hắn ta lại có một thân phận như thế này nên luôn bị những huynh đệ có xuất thân tốt hơn hắn ta ức hiếp. May là Triệu Anh dần dần lớn lên, lại tập được một thân võ nghệ tốt, mới dần dần lọt vào mắt của An Nam Vương, nên đã mang hắn ta theo bên người, cũng vì sự thống nhất của An Nam mà lập được vô số công lao hiển hách.

Nhưng cũng vào lúc như thế này, mới trở thành cái gai trong mắt người khác, thế cho nên mới phái hắn ta đi sứ hòa đàm với Đại Chu.

Với tình hình lúc đó, An Nam năm lần bảy lượt vứt thể diện của Đại Chu đi, nếu như quân vương của nước Đại Chu thật sự ghi hận trong lòng thì chuyến đi sứ lần này rất có thể một đi không về.

Thậm chí là Triệu Tề, cũng là kế sách Triệu Anh không thể không hạ, lôi kéo Triệu Tề thì bên Vương hậu cũng không đến nỗi âm thầm ra tay ám hại, cũng không đến nỗi hắn ta vừa đến Đại Chu đã phải đối phó với lửa giận của Đại Chu còn phải phòng bị bị người ám hại.

Bao gồm cả hai mỏ bạc kia cũng không phải là ý của An Nam Vương.

An Nam Vương căn bản là không biết chuyện này, là do lúc nhỏ Triệu Anh có một lần cơ duyên xảo hợp mới phát hiện được cái bí mật này, sau này lúc công đánh Đông Sơn Triều, hắn ta cố ý chiếm lấy mảnh đất đó, ai cũng không thể ngờ tới mảnh đất không cái gì đó bên dưới lại có mỏ bạc, mà Triệu Anh chính là dựa vào mỏ bạc này làm cơ sở để giành lại chỗ đứng cho mình.

Chuyền đi sứ Đại Chu lần này vốn chính là sách lược của hắn ta, bên ngoài là hắn ta bị các thể lực bức ép đi, nhưng trên thực tế chẳng qua là gãi đúng chỗ ngứa mà thôi, hắn ta muốn dựa vào mỏ bạc, rồi mượn sức con quái vật khổng lồ Đại Chu này thành thế lực sau lưng mình để đối phó với tranh chấp nội bộ của An Nam.

Đến cuối cuộc đời, tất cả những thứ mà Triệu Anh nhận được trong cuộc đời này đều là tìm được đường sống trong kẽ hở, một lần rồi lại một lần đặt cược tính mạng của mình, hắn ta mới có thể càng ngày đứng càng cao hơn.

Đây là một ván cược lớn nhất trong đời của hắn ta, một khi thắng thì từ đó hoàn cảnh sẽ thay đổi hoàn toàn, đợi sau khi trở về An Nam thứ đầu tiên hắn ta phải đối mặt chính là sự trả thù của phía Vương hậu, còn có vô số đao thương vũ kiếm.

Không thể không nói, hắn ta cược thắng rồi, thậm chí còn lời được một kiều thê cho mình.

Dựa theo những gì Triệu Anh nghĩ, hắn ta đưa mỏ bạc ra, Đại Chu đương nhiên sẽ đồng ý lời cầu thân của hắn ta. Chỉ cần là công chúa trên danh nghĩa Đại Chu, không cần biết thân phận như thế nào, hắn ta đều có thể mượn điều này làm chỗ dựa.

Còn về đối phương là ai, không quan trọng.

Nhưng điều khiến hắn ta không ngờ tới đó chính là quân vương của Đại Chu là một quân tử, không chỉ cho gả công chúa, còn là trưởng nữ của mình. Càng khiến hắn ta không ngờ tới là vị công chúa này còn tự nguyện gả cho hắn ta.

Ngày hôm đó đi gặp mặt Uyển Nhàn, tất cả những lời hắn ta nói đều là hắn ta đã chuẩn bị từ trước, cũng quyết định xong rồi. Chỉ cần nàng ấy đối xử thật lòng thì hắn ta tất nhiên cũng không phụ quân vương.

Cho nên ngày thứ ba sau tân hôn, lúc trên đường hắn ta và Uyển Nhàn cùng trở về An Nam, hắn ta lập tức dựa theo những gì đã nói, nói tất cả mọi chuyện của mình cho Uyển Nhàn biết.

Cảm giác duy nhất của Uyển Nhàn chính là lá gan của con người này thật lớn, chính là một con bạc chính cống.

Nhưng cũng chính bởi vì sự thành thật thẳng thắn của Triệu Anh, làm cho hai người sau khi trở về An Nam, phu thê đồng tâm, đồng lòng đối phó với bên ngoài. Tuy rằng quá trình cực kỳ gian nan, thậm chí còn hung hiểm, nhưng cũng chính trong quá trình này, tình cảm của hai người cũng càng ngày càng trở nên sâu đậm hơn.

Bọn họ chỉ có nhau, điều này bất kể ai cũng không thể thay thế được.

Hòa bình yên ổn quả thực rất tốt, nhưng nếu như không có một lần lại một lần thử thách thì hai trái tim sao có thể dựa gần vào nhau như thế?

Đến bây giờ thân phận của Triệu Anh được khẳng định là Vương thế tử, cũng có nghĩa là sau khi An Nam Vương từ trần, hắn ta hoàn toàn chính là An Nam Vương đời tiếp theo.

Mặt khác, trách nhiệm trên người hai phu thê tự nhiên cũng nặng thêm, Uyển Nhàn, người thế tử phu nhân này lại làm cực kỳ tốt, bên trong có thể là một người thê tử hiền đức, bên ngoài còn có thể giúp đỡ Triệu Anh bày mưu tính kế.

Đương nhiên tất cả những điều này, Uyển Nhàn chắc chắn không thể nói tất cả từ đầu đến cuối ra, chỉ lựa những việc vụn vặt ra kể.

Cho dù như thế cũng thấy khiến đám người Uyển Chu, Uyển Ngọc không ngừng thán phục, một mặt ngưỡng mộ, một mặt còn không quên cảm thán đại tỷ có thể có ngày hôm nay quả thực không dễ.

Đến khi câu chuyện được kể xong, thời gian cũng không còn sớm nữa, mấy người hẹn nhau hôm khác lại tiếp tục, rồi lần lượt rời đi.

Trước khi Uyển Nhàn rời đi, thì bị Uyển Chu gọi lại.

"Đại tỷ."

"Sao thế?"

Nhìn Uyển Nhàn đang quay đầu lại nhìn mình, ánh mắt tràn đầy tự tin và ý cười, Uyển Chu đột nhiên có một loại cảm giác, đại tỷ thật sự đang sống rất tốt.

Cứ như vậy, một số chuyện trong lòng nàng ấy cũng có thể thả lỏng rồi.

Nhưng suy cho cùng, nàng ấy vẫn còn có chút áy náy với Uyển Nhàn, lúc trước không hiểu, đợi đến khi bản thân biết được mùi vị của tình, nàng ấy mới phát hiện ra lúc đó đại tỷ thực sự thích Phó Khánh.

Nhưng lúc đó nàng ấy lại cảm thấy địa tỷ đạo đức giả, thậm chí còn cố ý gọi biểu thúc đến muốn đánh tỉnh nàng ấy, đợi đến khi đến lượt mình, mỗi lần nàng ấy nhớ về chuyện khi ấy đều có một loại cảm giác vô cùng xấu hổ, cảm thấy bản thân lúc đó thật ấu trĩ, cũng không hiểu chuyện.

Thậm chí nghĩ, nếu như không có sự phá rối của mình, có phải là đại tỷ sẽ không đi hòa thân, mà gả cho Phó Khánh hay không?

Lâu dần, đây dường như trở thành tâm bệnh của nàng ấy.

Thực ra Uyển Chu cũng biết bản thân nghĩ như thế có chút để tâm vào chuyện vụn vặt, nhưng hôm nay nhìn thấy đại tỷ sống tốt, nàng ấy thật sự là thở phào một hơi.

"Đại tỷ, xin lỗi, năm đó..."

Với trí thông minh của Uyển Nhàn sao có thể không biết vì sao ánh mắt của ngũ muội nhìn nàng ấy phức tạp như thế chứ? Phò mã của Uyển Chu là Phó Khánh, đây là chuyện rất dễ có thể nhìn ra.

"Ai cũng có lúc trẻ không hiểu chuyện, chúng ta bây giờ nhớ về chúng ta của lúc trước đều là ấu trĩ, buồn cười, ngây thơ. Đừng nghĩ nhiều, ta và đại tỷ phu của muội thật sự sống rất tốt." Uyển Nhàn vỗ cánh tay của Uyển Chu rồi nói.

"Vậy thì muội yên tâm rồi."

Uyển Nhàn gật đầu, cười nói: "Mau đi nghỉ ngơi đi, bây giờ muội không được mệt, hôm khác chúng ta lại cùng nhau nói chuyện."

Đưa mắt tiễn bóng lưng Uyển Nhàn rời đi, Uyển Chu có cảm giác thả lỏng từ tận đáy lòng, nụ cười không khỏi hiện lên mặt.

Uyền Nhàn đi ra, vừa ra khỏi cửa cung đã nhìn thấy Uyển Xu đứng ở đó, giống như đang đợi người nào đó.

Dường như nghe thấy sau lưng có tiếng bước chân, Uyển Xu quay đầu lại.

Tỷ muội nhìn nhau, lúc ánh mắt giao nhau, dường như đã trải qua biến đổi lớn lao trong cuộc đời.

Uyển Xu áy náy cười: "Đại tỷ, từ trước đến nay vẫn luôn nợ tỷ một lời xin lỗi, lúc trước tuổi trẻ khí thịnh không hiểu chuyện, làm sai rất nhiều chuyện, bây giờ thỉnh thoảng nhớ lại, cảm thấy có lỗi nhất là tỷ, hy vọng lời xin lỗi của muội đến không quá muộn. Tuy nói như thế có chút đáng hổ thẹn, dù sao thương tổn cũng đã tạo ra rồi, nhưng muội vẫn hy vọng tỷ có thể chấp nhận lời xin lỗi của muội."

Nói xong, nàng ấy lập tức hành lễ.

Uyển Nhàn cười: "Tỷ không trách muội."

Uyển Xu ngước mắt nhìn nàng ấy, nhìn rất nghiêm túc.

Vẻ mặt của Uyển Nhàn có chút thất vọng, cũng có chút cảm thán: "Có lẽ lúc đó quả thực rất hận muội, nhưng sau này lại không trách nữa. Xảy ra nhiều chuyện như thế, lúc đó quả thực không thể lý giải cũng không thể hiểu, nhưng sau này thì hiểu rồi, chẳng qua là tất cả đều có hoàn cảnh và chỗ khó của riêng mình, cũng có lập trường của riêng mình mà thôi. Sự áy náy của muội đối với ta, ta làm sao cũng không phải, nếu như không phải bởi vì mẫu phi của ta ra tay thì muội cũng sẽ không bị định hôn sự như thế..."

"Muội không trách tỷ." Dừng một chút, Uyển Xu rũ mặt xuống rồi nói: "Lúc trước quả thực rất oán hận, cảm thấy tất cả mọi người trên thế gian này đều có lỗi với muội, nhưng sau này suy nghĩ sao không phải là muội làm việc sai trái mới khiến cho như thế."

"Bất cứ điều gì đều có thiên ý, lúc muội vừa gả cho Tống Minh, trong lòng tràn đầy oán giận, cũng may là huynh ấy luôn đối xử với muội như lúc ban đầu mới có thể cho muội có cơ hội sửa chữa, bây giờ muội sống với huynh ấy cũng rất tốt." Nói hết thì nàng ấy nhìn Uyển Nhàn, trên mặt mang theo nụ cười, nụ cười đó vừa nhìn đã biết là xuất phát từ đáy lòng.

"Vậy thì tốt. Muội xem bây giờ không phải là rất tốt sao, cũng coi như chỉ là hiểu nhầm đi."

"Đúng vậy."

Nói xong hai người đối mắt nhìn nhau cười, mà tất cả ân oán ngày trước đều theo thời gian, theo nụ cười này mà tan đi.

Vì buổi hôn lễ này của Tông Việt, huynh đệ tỷ muội nhiều năm chưa gặp lại có cơ hội đoàn tụ.

Tân lang Tông Việt này đường làm quan trong cung rộng mở nên tất nhiên là không cần nhắc đến, nhưng Tông Đạc hơn hắn một tuổi lại không có đại hôn, nên trở thành tiêu điểm của tất cả mọi người.

Không chỉ Uyển Xu sốt ruột, Thái Hậu sốt ruột, Tông Tông và Bàn Nhi cũng sốt ruột.

Nhưng con người Tông Đạc này, bây giờ với tuổi tác càng ngày càng lớn, thấy được càng ngày càng nhiều bộ mặt, người cũng càng ngày càng có chủ kiến hơn.

Người bên cạnh nói với hắn, hắn đều cười nhẹ nói một câu không sốt ruột.

Đụng phải trưởng bối như Thái Hậu này, hắn chỉ nói vẫn chưa tìm thấy nữ tử ngưỡng mộ trong lòng, lần này sau khi hồi kinh, không chỉ Tông Tông tìm gặp hắn nói chuyện, Thái Hậu cũng tìm hắn nói chuyện.

Nói tới nói lui, hắn vẫn là cái dáng vẻ không vội không vàng đó, nếu như người có tính nóng vội nhìn thấy hắn như thế này, thật sự là bị sốt ruột đến điên rồi.

Uyển Xu là một người có tính nóng vội, không thể làm gì được với Tông Đạc bên này, nàng ấy bảo tất cả tỷ muội ra chủ ý, làm sao cũng phải nhân cơ hội này làm một mối hôn sự cho Tông Đạc.

Nhưng phải làm sao?

Trong cung đã rất nhiều năm không có tuyển tú rồi.

Tuyển tú cũng có chỗ tốt của tuyển tú, không chỉ có cuộc đời thế gia của đối phương, còn có thể nhìn thấy dáng vẻ, thử thách đức hạnh của nàng ta, trước kia các hoàng tử địa hôn đều tuyển như thế.

Đến bây giờ tuyển tú đã bị bỏ quên, nên giờ chỉ có thể đi con đường khác.

Uyển Thiền, Uyển Bùi, Uyển Lanh được ủy thác trọng trách, các nàng ở trong cung quanh năm, trong cung có thục nữ gì các nàng có lẽ đều biết rõ, cũng có thể chọn mấy người có phẩm hạnh đoan chính tướng mạo xuất chúng để nàng ấy xem xét.

Hành động của những đứa trẻ này, đương nhiên đều bị Bàn Nhi và Tông Tông Đạc vào trong tầm mắt, hai người cũng chỉ cười cười, mặc cho các nàng muốn làm gì thì làm.

Nói không chừng còn đánh hạ được Tông Đạc, bây giờ vấn đề của lão đại Tông Đạc trở thành chuyện hai người cực kỳ đau đầu.

Nhiều lúc nhàn hạ dưỡng thai, Bàn Nhi cũng hỏi Tông Tông cái giấc mơ kia còn xuất hiện hay không.

Tông Tông còn có thể nói thế nào?

Chẳng lẽ nói bản thân trong giấc mơ kia, bây giờ đang dẫm vào vết xe đổ đã từng đi, nói chuyện tình yêu với 'Bàn Nhi' sao?

Khẳng định không rõ ràng như thế, nhưng Tông Tông nhìn qua đã có chút tình cảm hơn trước kia. Hắn lúc này rất có một loại tâm tình của lão phụ thân, đã có chút cười trên nỗi đau của người khác, nhưng cũng có chút cảm thán và vui vẻ yên tâm.

"Điện hạ, sao chàng đến đây?"

"Chẳng lẽ nàng không hy vọng cô đến?" Thái tử thấy dáng vẻ hoang mang rối loạn của nàng, người gầy như thế, lại ưỡn cái bụng không nhỏ, còn định hành lễ với hắn, nên vội vàng kéo nàng lại.

"Không phải, thiếp thân không phải không muốn điện hạ tới, chính là, chính là..." Bàn Nhi ấp úng không nói nên lời, bàn tay nhỏ đặt trong bàn tay của Thái Tử lo lắng run run.

"Chính là cái gì?" Vừa nói, Thái Tử vừa đi vào bên trong, ngồi lên trên giường lò.

Bàn Nhi nhắm mắt theo đuôi đi theo qua: "Chính là điện hạ không phải tối vừa mới đến sao."

Phúc Lộc vừa đứng vững ở bên cạnh suýt chút nữa thì lảo đảo ngã một cái.

Tô Phụng Nghi này là ngu hay ngốc vậy, trong hậu viện của Đông Cung này ai không trông mong Thái Tử Gia đến chứ, nàng thì hay rồi, còn nói tối qua Thái Tử đến rồi.

Phúc Lộc lén lút nhìn sắc mặt của chủ tử, ước chừng nhìn thấy vẻ mặt lúng túng trên gương mặt, vội vàng cúi thấp đầu xuống, chỉ coi như bản thân không nhìn thấy.

Thái Tử quả thật có chút lúng túng, nhưng sự lúng túng của hắn sao có thể để cho người khác nhìn thấy, lập tức dùng động tác uống trà để che đậy, rồi mới nói tránh đi: "Sao cô thấy nàng hình như càng ngày càng gầy đi vậy?"

Không hiểu sao lại nói đến việc mình gầy, nhưng Bàn Nhi vẫn thành thật, vội vàng xoa thắt lưng và cánh tay của mình.

"Thiếp thân không gầy, hình như còn ăn mập lên một chút." Vì để chứng minh, nàng còn nhéo nhéo cánh tay, nhéo chỗ xiêm y kia coi như là thịt đi.

Thật ra Bàn Nhi biết mình gầy, từ bé nàng đã gầy, theo lời nương nàng nói, lúc bé nàng từng béo, mập mạp bụ bẫm, cực kỳ đáng yêu, nhưng sau khi lớn lên một chút cũng chưa từng béo nữa.

Sau này đi đến nhà của người nuôi gái, ngày nào cũng không cho ăn, đương nhiên là cứ gầy như thế, lâu dần, ăn ít đã trở thành thói quen của nàng.

Thực ra nàng cũng biết phu nhân có bầu thì nên ăn nhiều một chút, nhưng lúc trước thái y vừa đến xem mạch cho, nói nàng hoài song bào thai. Tuy Bàn Nhi chưa từng sinh con nhưng từng thấy phu nhân hàng xóm láng giềng sinh con, nàng vẫn còn nhớ lúc nhỏ khi Hoàng thẩm nhà cách vách sinh con kêu gào rất thảm thương.

Sinh suốt hai ngày hai đêm, tiếng kêu thảm thiết dọa người đó cũng kéo dài hai ngày hai đêm, tường hai nhà liền sát vào nhau, thậm chí cùng dùng chung một bức tường, thế cho nên lúc nàng còn rất nhỏ đã có chút bóng ma tâm lý với chuyện sinh con.

Nhớ sau đó nghe nương nói, Hoàng thẩm lúc mang thai ăn nhiều nên mới khó sinh như thế.

Bởi vì câu chuyện này, lại dẫn đến một đám lão phu nhân, tiểu phu nhân bắt đầu thảo luận kinh nghiệm sinh con, thế cho nên Bàn Nhi ở bên cạnh nghe không ít, cho nên nàng biết đến lúc muốn sinh con thuận lợi thì nàng không thể ăn quá nhiều.

Cũng vì thế nên nàng bây giờ gầy đến lộ rõ cái bụng.

Bình Luận (0)
Comment