Bàn Nhi vừa động đậy, thì Tông Tông thức dậy.
"Nàng muốn đi vệ sinh sao?"
Bàn Nhi ừm một tiếng, người vẫn còn mơ mơ hồ hồ, lại nhịn đến có chút khó chịu.
Tông Tông ngồi dậy, cũng không gọi ai, sau đó đỡ vai nàng, rồi lại đỡ nàng ngồi lên. Do thường xuyên thức dậy vào ban đêm, nên Bàn Nhi ngủ bên ngoài, nàng ngáp rồi nheo mắt lại, sau đó giẫm lên bàn đạp, rồi dùng chân tìm giày.
Hắn thấy nàng như vậy, thở dài, bước xuống giường, giúp nàng mang giày.
Sau đó thì đỡ nàng vào nhà vệ sinh, có lẽ đây cũng là chuyện đương nhiên.
Một lúc sau, Bàn Nhi đã tỉnh táo,thì phát hiện Tông Tông đang đứng bên cạnh, nên nàng nhanh chóng đẩy hắn ra, nàng không cho phép hắn đứng ngoài bình phong, còn bảo hắn gọi cung nữ đến.
Tông Tông cười giễu cợt, như đang nói bộ dạng xấu xí nào của nàng mà trẫm chưa thấy qua?
Nhưng vẫn không thể cho hắn trông thấy, nếu như đi vệ sinh có tiếng, vậy thì ngại biết mấy.
Chờ xử lý xong cả rồi, hai người mới trở lại giường nằm tiếp, nhất thời thì không còn buồn ngủ nữa.
"Cũng không biết bao giờ mới có thể sinh? Rõ ràng thái y Đổng nói rằng sẽ sớm thôi sao." Bàn Nhi xoa bụng nói.
"Không phải bà đỡ đẻ nói nàng chưa nhập chậu sao?"
"Vừa rồi ta cảm giác đã trĩu xuống, chắc là nhập chậu rồi mà?"
Nàng nói một cách bình tĩnh, nhưng Tông Tông lại lê một tí rồi ngồi dậy.
Cũng không để ý nàng, nhờ người gọi bà đỡ đẻ đến.
Nhất thời, Khôn Ninh Cung vốn đang chìm sâu vào giấc ngủ đều bị giật mình tỉnh giấc.
Ánh đèn phát tác.
Khi hai bà đỡ đẻ được gọi đến, họ không hề buồn ngủ, hiển nhiên đều được huấn luyện kỹ càng.
Bàn Nhi bị giày vò khi mặc quần áo vào, hai bà vây quanh nàng, chia nhau thử lấy tay sờ. Sau đó hai người nhìn nhau, mới cung kính đáp: "Thưa bệ hạ, nương nương quả thực nhập bồn rồi, có thể trong mười ngày nữa sẽ sinh con."
Tông Tông do dự một chút: "Các ngươi lui xuống đi, trong mười ngày này tất cả đãi sản của hoàng hậu đều phải chuẩn bị trước."
"Vâng."
Khi tất cả đều lui cả, tẩm điện lại trở nên yên tĩnh.
"Thực ra chàng đừng quá căng thẳng, ta đã sinh mấy lần rồi, sẽ không có chuyện gì đâu." Bàn Nhi an ủi nói.
Tông Tông sẽ không thừa nhận mình đang căng thẳng, nhưng lời nói lại có chút bại lộ: "Lúc nàng sinh Tông Cự chúng nó thì nàng bao nhiêu tuổi, còn giờ thì nàng bao nhiêu tuổi?"
"Ý chàng là chê ta già chứ gì."
"Nói nhảm, trẫm chê nàng già làm gì."
Vậy thì là căng thẳng chứ gì.
Nàng dựa vào hắn, cảm giác được hắn ôm, nàng mới nói: "Vậy thì không nghĩ nhiều nữa, đi ngủ đi, ta buồn ngủ rồi, mai chàng còn phải tảo triều."
Thực ra Bàn Nhi không biết Tông Tông đang trải qua hai phần căng thẳng, cả trong và ngoài giấc mơ đều là nàng sắp sinh.
Thực tế thì không sao, bây giờ cung điện sạch sẽ cũng không có côn trùng gì, nhưng trong mơ thì không tốt lắm, nhưng mà thái tử đã cho người canh chừng Bàn Nhi từ trước, tuy khó tránh có việc phát sinh, nhưng cũng bình an vô sự cho đến trước khi sinh con.
Mà điều đáng ngạc nhiên là tiết trong mơ và ngoài mộng lại khác nhau, nhưng ngày dự sinh đều là mấy ngày này, nên có thể tưởng tượng ra tâm trạng của Tông Tông, mở mắt ra là nàng sắp sinh rồi, nhắm mắt lại cũng thế, không căng thẳng mới lạ.
Dù gì thì Bàn Nhi cũng đã gần bốn mươi rồi, chuyện có con ở tuổi này là cực kỳ hiếm. Thái y viện từ lâu đã được lệnh phải chuẩn bị đầy đủ, thậm chí các trường hợp khẩn cấp khác nhau trong giai đoạn sắp sinh, vô số giả định và diễn tập đều đã được thực hiện.
Tất cả những điều này Tông Tông không nói với Bàn Nhi, vì sợ rằng điều đó sẽ khiến nàng lo lắng, vậy thì không tốt rồi.
Bàn Nhi sắp sinh cũng tính là trong dự liệu, lúc đấy Uyển Chu cũng ở Khôn Ninh Cung, mở mắt thì thấy mẫu hậu sắp sinh, còn với vẻ bình tĩnh.
Thậm chí còn ăn một ít bánh ngọt, nếu không phải mẫu hậu lệnh cho người dọn dẹp phòng sinh, con bé căn bản sẽ không biết mẫu hậu sắp sinh.
Nhưng đúng là như vậy, Uyển Chu không hề hoảng sợ, thậm chí sau này khi đến lượt sinh nở của nó, nó cũng biết cách ổn định hơn và tiết kiệm sức lao động để sinh con, tất nhiên đó lại là một câu chuyện khác.
Bàn Nhi sinh nở một cách bình lặng tại đây, Tông Tông từ Càn Thanh Cung đang đến chưa được bao lâu, đứa trẻ đã được sinh ra.
Là một hoàng tử nhỏ.
Sau khi Bàn Nhi sinh con, còn dư sức, nên kêu người bế đứa trẻ sang cho nàng xem, nói một câu sau này tên mụ của nó là Thập Lục, sau đó cho người mang đứa trẻ ra trình diện với phụ thân của nó.
Khoảnh khắc đầu tiên khi Tông Tông nhìn thấy đứa trẻ, ý nghĩ nảy ra trong đầu hắn không phải gì khác, mà là- đúng thật là tên tiểu tử, vậy sau này gọi nó là Thập Lục?
Khi Bàn Nhi được rửa lần thứ ba, mới nhớ phải hỏi Tông Tông rằng liệu Bàn Nhi trong giấc mơ của hắn đã sinh chưa?
Sinh rồi, chính vào đêm Bàn Nhi sinh con, Bàn nhi trong giấc mơ cũng sinh rồi.
Đúng thật rất nguy hiểm.
Cho dù Thái tử được cho là đã hoàn toàn chuẩn bị đi nữa, nhưng nguy cơ thông thường cũng xảy ra một cách bất ngờ.
Ở đây, vận mệnh giống nhau đến kỳ lạ, giống như khi Bàn Nhi sinh Uyển Chu chúng nó vậy, không phải ngẫu nhiên mà thời điểm lại vừa đúng vào Tết Trung thu.
Các thái y của Thái y viện đều được gọi đến trực thuộc ở cung yến, chỗ Kế Đức Đường khó khăn, không dễ gì mới tìm được một vị thái y đến, thuốc thúc sinh cũng được cho, ai biết được bà đỡ đẻ đã bị người khác dụ dỗ.
Nếu không phải Bạch Truật luôn thầm nhìn mấy bà đỡ đẻ, sau đó thì phát hiện ra rằng bà đỡ đẻ đã âm thầm cố gắng đẩy lại cái đầu lộ ra ngoài vào lại trong liên tiếp hai lần, cũng không biết sẽ xảy ra chuyện gì.
Khi đó thái tử vừa từ yến tiệc trở về, ngồi ở bên ngoài, bà ma ma này lập tức bị lôi ra tại chỗ, mấy người còn lại mặc kệ trong tâm có quỷ hay không có quỷ, nói chung là không ai dám động tay động chân nữa rồi, cuối cùng đứa trẻ được sinh ra một cách an toàn.
Sau khi sinh xong, việc đầu tiên Bàn Nhi làm khi tỉnh dậy là yêu cầu thái tử giữ lại Bạch Truật.
Bạch Truật rõ ràng biết điều gì đó, nhưng không dám nói ra, nhưng cho dù nàng ta là người của ai, và có tâm tư thế nào, nếu nàng ta đã ra tay cứu Bàn Nhi, thì người đứng sau lưng chắc chắn sẽ không ta cho nàng ta.
"Vậy ý của nàng là thân phận 'ta' trong giấc mơ này sẽ được phơi bày trước?"
"”Hắn ta” đã biết Bạch Truật là người của nhà họ Trần rồi."
Bàn Nhi cảm thấy hơi kỳ quái, nàng vốn cho rằng ông trời cho Tông Tông mơ giấc mơ này, là để phù hợp với công việc nặng nhọc của nàng, hoặc cảm thấy kiếp trước nàng quá tủi thân rồi, cũng cho hắn biết và để hắn dùng kiếp này của mình để bù đắp cho nàng.
Nàng thậm chí còn có tâm lý xem đây là một trò đùa, nhưng không bao giờ nghĩ đến sự phát triển của sự việc hoàn toàn trật đường ray. Có vẻ như để hắn mơ giấc mơ này chính là để hắn sử dụng nó như một thời cơ để thay đổi vận mệnh của “Bàn Nhi” trong giấc mơ.
Nhưng như thế cũng không có gì không tốt.
Phật Đạo đều nói thế giới là ba ngàn đại ngàn thế giới, có thể ở một thế giới, nàng đã trải qua kiếp trước, nhưng ở thế giới khác, “Bàn Nhi” có thể chỉ là một đứa trẻ, có thể là trên đường đến Kinh, có thể khi mới bước vào Đông Cung, có lẽ là lúc còn chưa gặp hắn.
Dù ở thời điểm nào, vận mệnh của hắn và nàng đều gắn liền với nhau, hắn và nàng sẽ gặp nhau, và sẽ luôn có rất nhiều chuyện phát sinh.
Cũng có thể những câu chuyện này có hay có dở, thậm chí quá trình đó có thể không mấy êm đềm, nhưng cả hai sẽ luôn một lòng một dạ, và chính nàng là định mệnh sẽ đồng hành cùng hắn đến suốt đời.
"Cũng không biết giấc mơ này sẽ mơ đến khi nào?"
"Lúc nào cũng được, có thể là cả đời?"
Bàn Nhi mỉm cười suy tư: "Thực ra chuyện này cũng không tệ, vậy sau này mỗi ngày chàng đều phải kể cho ta nghe."
"Nàng đã nói như vậy, trẫm còn có thể nói không sao?"