Lời vừa nói ra, Hương Bồ cũng phản ứng lại kịp, cúi thấp đầu vò vò góc áo: “Thực sự chúng nô tỳ đều, đều…”
“Thôi được rồi, không có gì đâu, ta biết các ngươi đều vì muốn tốt cho ta, thế như việc mang canh này đến thì quên đi.” Bàn Nhi đặt cái bát nhỏ lên trên mặt bàn, ngồi tư thế thoải mái nhất rồi lại tiếp tục đọc sách.
Lúc thu dọn bát, Hương Bồ muốn nói cái gì đó, nhưng lúc này Tình cô cô bước vào, sau đó đẩy nàng ấy và cái khay ra ngoài.
“Được rồi, chủ tử có chủ ý hơn các ngươi, không có chuyện gì thì ngươi và tiểu Đức Tử cũng đừng nghĩ ngợi lung tung gì nhiều, may mà gặp được Phụng Nghi có tính tình tốt, không so đo với các ngươi, nếu đổi lại thành người khác, tùy tiện can thiệp vào chuyện riêng của chủ tử, cẩn thận bị ăn vài gậy đấy.”
“Cô cô…”
“Còn không đi nhanh!”
Hương Bồ lui xuống, Tình cô cô nhìn Bàn Nhi, thấy nàng giống như không có chuyện gì, cho nên cũng không nói gì nữa.
Đừng nhìn Bàn Nhi tỏ ra bình tĩnh, thực ra trong lòng nàng cũng có hơi không vui một chút.
Người khác làm cái gì đều chính là làm cái đó, nhưng mỗi một chuyện Thái Tử làm, đều có ý nghĩa sâu xa khác nhau. Cũng giống như việc gần đây tần suất hắn đến gặp nàng, từ mỗi ngày đều đến cho đến cách vài ngày mới tới, dần dần chuyển thành cách hai ngày mới đến, hôm nay đã là ngày thứ ba mà vẫn chưa thấy hắn đâu.
Hắn muốn để nàng dần dần làm quen với việc hắn không thể tới mỗi ngày, hay là muốn nói cho nàng có một vài chuyện nàng phải tập làm quen?
Theo Bàn Nhi thấy thì, cái gì của Thái Tử cũng tốt, duy chỉ có thủ đoạn làm việc của hắn quá bình tĩnh, bình tĩnh đến mức đôi khi lộ ra sự hung ác tàn khốc, thậm chí là vô tình.
May mắn thay “nàng” sớm đã làm quen với điều đó, thậm chí đã tu luyện đến mức có thể từ bên trong những hành vi của hắn, mà đoán được một mặt tốt, mà xem nhẹ một vài mặt không tốt của hắn.
Giống như cách mà nàng đang làm bây giờ vậy, cho dù hắn là Thái Tử, có yêu thích nàng trong lúc nhất thời, cũng không thể ngày ngày chỉ qua mỗi nơi của nàng được, chuyện này cũng không tốt cho nàng, chỉ có thể hại nàng.
Một ngày nào đó nàng phải làm quen với điều đó, mà bây giờ hắn chính là đang tập cho nàng thích nghi.
Nếu như đổi lại là Bàn Nhi ở kiếp trước, sẽ đang phỏng đoán thâm ý của hoàng đế, thông thường sẽ là ngầm hiểu trong lòng, thế nhưng lần này Bàn Nhi không muốn ngầm hiểu nữa.
Nàng đột nhiên đặt cuốn sách trong tay xuống bàn, lớn giọng gọi Hương Bồ.
Hương Bồ đang kiện cáo Tiểu Đức Tử ở bên ngoài, Tiểu Đức Tử oán trách nàng ấy sao lại bán đứng hắn ta, tuy nhiên Hương Bồ trời sinh có tính tình như vậy, lại còn nhỏ tuổi, cho nên cũng không được coi là đang tố cáo, nói hai người đang làm ầm ĩ vui đùa thì đúng hơn.
Bạch Thuật nghe thấy tiếng gọi, nên đi ra ngoài tìm Hương Bồ.
Hương Bồ nghe thấy Phụng Nghi tìm mình, vội vàng chạy vào phòng.
“Ngươi qua đây.”
Bàn Nhi vẫy vẫy tay cho nàng ấy tiến lại gần, khi nhìn thấy dáng vẻ này, Hương Bồ xúc động biết rằng chủ tử đã có hành động. Chờ nàng ấy nghe xong lời dặn dò của Bàn Nhi, sẽ ngay lập tức gật đầu rồi chạy đi ngay.
Hương Bồ ra ngoài cửa gọi Tiểu Đức Tử, gọi hắn ta cùng đến phòng ăn.
Ánh mắt Tiểu Đức Tử đầy khó hiểu, Hương Bồ cười híp mắt: “Vẫn là ta có năng lực làm việc, chủ tử muốn mang canh cho Thái Tử gia.”
Nghe vậy Tiểu Đức Tử vô cùng vui vẻ. Chủ tử không biết rằng, bọn họ làm nô tài phải nhắc nhở, chủ tử không hiểu, bọn họ phải ở bên cạnh đưa ra ý kiến.
Tặng canh, đây là cách làm được yêu thích nhất trong cung! Nó không chỉ thể hiện được phẩm hạnh của bản thân mà còn biểu hiện cảm giác tồn tại của chính mình. Miễn là Thái tử gia uống chén canh đó, có thể nghĩ đến lòng tốt của chủ tử, sau đó sẽ không phải là đến gặp chủ tử sao?
“Chủ tử muốn tặng canh gì? Có phải là món đảng sâm kỷ tử hầm với tim heo lần trước không? Món canh này uống vào ngày hè không chỉ có tác dụng an thần mà còn giúp cho bổ sung sinh lực.”
Hương Bồ lắc lắc đầu, vẻ mặt lộ ra sự do dự: “Không phải đâu, chủ tử muốn tặng một món canh rất hiếm lạ, trong đó còn bỏ thêm một loại dược liệu, nghe nói là trong phòng ăn hình như không có, bởi vì thật sự rất khó kiếm, cho nên để chúng ta cần phải đưa ra một số lợi ích.”
“Canh gì vậy? Phòng ăn thường giúp các vị chủ tử hầm một vài loại canh để tẩm bổ, cho nên không thể không có chuyện chẳng dùng dược liệu rồi, rốt cuộc đó là loại dược liệu gì?”
“Hình như nó được gọi là Nhục Thung Dung. Phải rồi, là Nhục Thung Dung kỷ tử hầm với cật dê.”
Người nói không nhận ra điều gì, nhưng người nghe suýt chút nữa đã té xuống đất.
Hương Bồ vội vàng chạy đến kéo Tiểu Đức Tử: “Ngươi không có việc gì chứ, làm sao lại đi đứng kiểu gì để bị ngã vậy?”
Tiểu Đức Tử đứng vững, nhìn cái vẻ lơ mơ không biết gì trên mặt Hương Bồ, trên mắt hắn ta lộ ra vẻ cổ quái.
“Chủ tử thực sự bảo là đưa canh này sao?”
Hương Bồ liên tục gật đầu: “Tất nhiên rồi, chủ tử đặc biệt dặn dò đó.”
Tiểu Đức Tử lau mặt, vừa muốn trở về nhắc nhở Phụng Nghi chủ tử, nhưng nghĩ lại Phụng Nghi chủ tử từ khi tiến vào Đông cung, dường như là chưa từng biểu lộ tài năng, nhưng lại độc chiếm vị trí đầu tiên, có thể là một kẻ không làm nên chuyện sao?
Nói không chừng tự chủ tử đã có chủ ý của riêng mình rồi? Nói không chừng tặng canh lên Thái Tử Gia hẳn sẽ rất vui mừng?
Tiểu Đức Tử âm thầm thuyết phục bản thân ở trong lòng, sau đó đi đến phòng ăn, hắn ta để Hương Bồ ở bên ngoài, đặc biệt tìm Cổ thái giám nói chuyện. Hai người tán gẫu một lúc, Cổ thái giám vỗ ngực bảo rằng mọi chuyện cứ giao cho hắn ta, Tiểu Đức Tử đưa ngân lượng cho hắn ta, hắn ta nói rằng không cần, bảo rằng Nhục Dung Thung không hề khó tìm.
Một bên thì hắn ta nhận lời làm chuyện này, vừa quay đầu lại hắn ta đã chạy đi tìm Vương thái giám, để kể cho lão ta nghe chuyện này.
“Cha nuôi, người nói xem có phải là gia của chúng ta không làm được sao, nếu không tại sao vị chủ tử kia lại gọi loại canh này?” Hắn ta nói chuyện ấp a ấp úng, do dự lưỡng lự.
Vương Thái giám gõ vào đầu hắn, vừa mắng vừa nói: “Lời này là để cho ngươi nói à? Dù sao vẫn là canh mà vị chủ tử kia yêu cầu, nàng muốn chúng ta đưa, còn cái Nhục Dung Thung vô cùng khó kiếm kia, ngươi đi một chuyến đến Ngự dược phòng, về phần còn lại không liên quan gì đến chúng ta, cứ giả vờ câm điếc là được có hiểu hay không?”
Món canh mãi cho đến buổi chiều mới hầm xong, Tiểu Đức Tử đích thân xách hộp đồ ăn đến Dục Khánh cung.
Đến Dục Khánh cung, hắn ta nói mình là thái giám bên cạnh Tô Quý Phi, nên lập tức đã có người dẫn hắn đến trước mặt Phúc Lộc.
“Chủ tử của ngươi tặng canh bổ cho Điện Hạ ư?”
Tiểu Đức Tử gật đầu như mổ thóc, cười hơi gượng gạo: “Chủ tử đã đặc biệt căn dặn phòng ăn hầm, còn bảo nô tài tranh thủ mang đi khi còn nóng.”
“Được rồi, đưa canh cho ta.”
Phúc Lộc cầm hộp đồ ăn qua, vẫy vẫy tay bảo Tiểu Đức Tử lui xuống.
Nhìn thấy Tiểu Đức Tử rời đi rất nhanh, hắn ta cười mắng một tiếng, mới quay người bước vào thư phòng.
Thái Tử đang tập viết chữ.
Chữ viết của Thái Tử được người người khen ngợi, may mà hắn siêng năng học hành, chăm chỉ luyện tập, mỗi ngày đều viết, mỗi khi có thời gian rảnh, hắn sẽ trải giấy ra học viết một vài từ, thứ nhất là để bồi dưỡng phẩm chất đức hạnh, thứ hai là để khiến bản thân tiến bộ hơn.
Nhìn thấy Thái Tử dừng giữa chừng, Phúc Lộc tiến lên trước nói: “Gia, Tô Phụng Nghi sai người mang canh đến.”
“Mang canh?”
Thái Tử nghi ngờ nghiêng mặt qua, dường như là vô cùng kinh ngạc. Hắn đặt bút xuống, cầm lấy cái khăn lau tay ở bên cạnh, lau sạch tay, sau đó mới ngồi xuống ghế.
“Mang qua đây.”
Một lúc sau, một tiểu thái giám bưng một cái khay đến.
Trước khi đồ vật lạ được Thái Tử ăn, cần phải trải qua quá trình thử độc trước, tuy nhiên chuyện này thuộc sự quản lý của người khác, Phúc Lộc cũng bưng canh lên mới thấy rõ đây là canh gì, suýt chút nữa đã không nén nổi kinh ngạc muốn ném bát canh ra ngoài.
Đương nhiên, phản ứng lúc đó của hắn cũng không quá tệ như vậy, sau khi đứng vững, hắn vô thức muốn bưng canh ra ngoài, nhưng lại bị Thái Tử ngăn cản.
“Rốt cuộc là cái gì? Mang qua đây!”
Phúc Lộc gục đầu xuống, cả người ủ rũ bước qua.
Thái Tử nhận lấy bát sứ trắng mà nhìn nhìn thử, cuối cùng cũng hiểu vì sao Phúc Lộc lại có phản ứng thái quá như vậy.
Nhục Thung Dung?
Thứ này tuy không phải là hiếm, thế nhưng Đại Châu lại không có, mà đây chính là cống phẩm của phiên bang. Công dụng hiệu quả của nó được rất nhiều nam giới yêu thích, không chỉ bồi bổ khí huyết, mà còn có thể tráng dương bổ khí.
Đừng hỏi vì sao mà Thái Tử lại biết, hắn đã từng thấy Phó Hoàng Hậu mỗi lần đưa canh đến cho Thành An Đế đều sẽ dùng thứ này.
Vậy ngoài cái này ra còn có gì khác nữa?
Thái Tử dùng thìa khuấy một hồi, cái này có phải cật dê không?
Được đấy, không chỉ đưa hắn Nhục Thung Dung, mà còn đưa hắn cả cật dê, ý nàng đang nói hắn…
Thái Tử bị chọc giận mà cười lên.
Cười xong, hắn uống hết canh, một giọt cũng không chừa lại dưới ánh mắt đầy kinh hãi của Phúc Lộc.
Sau đó hắn tiếp tục viết một ít chữ, rồi lại đi đến thư phòng phía trước để bàn bạc chuyện với những người khác, bận bận rộn rộn một hồi cũng đến lúc mặt trời lặn xuống núi, hắn mới suy tính một lúc rồi nói: “Bữa tối sắp xếp ăn ở bên Tô Phụng Nghi.”
Nô tài ở Tây sương chỉ biết chủ tử của bọn họ dâng canh cho Thái Tử, còn về phần canh gì e rằng chỉ có mỗi Tiểu Đức Tử là biết được thôi.
Vì vậy khi Thái tử đến, mọi người đều không nghĩ nhiều, thậm chí còn vô cùng vui mừng. Duy chỉ có nụ cười của Bàn Nhi là hơi cứng nhắc, thế nhưng chẳng ai nhận ra điều này.
Bởi vì Thái Tử đến, thức ăn tối trên bàn lại thêm không ít món.
Có thịt có rau, có lạnh có nóng, lại còn có cả vịt đông trùng hạ thảo, ăn cùng với bánh bát trân và bánh long nhãn, còn có cả bánh quy có vỏ sữa bên trên với lớp đường trắng mềm ở trong nhân bánh cùng với bánh nướng dầu hành mặn.
Món bánh nướng này là một sở trường đặc biệt của phòng ăn. Chuẩn bị bột, giã cho thật mỏng, rắc gia vị lên trên, hành lá thì cắt nhỏ và rang mè, cán thành từng viên một rồi vo tròn lại để nướng trên bếp, khi ăn sẽ thấy giòn bên ngoài và thơm ở bên trong, Bàn Nhi ăn một lần đã thích mê.
Bàn Nhi đặc biệt yêu thích ăn mặn, cùng với uống canh, nàng có thể ăn vài cái. Bữa tối nay nàng muốn ăn bánh này, bởi vì Thái Tử đến cho nên lại gọi thêm vài món ăn và hai phần cháo.
Trong số đó, Thái Tử không thích ăn bánh nhất, đương nhiên cũng không phải là không ăn, chỉ là không muốn ăn mấy loại bánh dễ rơi rớt vụn xuống, như vậy sẽ mất hình tượng. Lúc này nhìn thấy Bàn Nhi đang ăn vô cùng vui vẻ, không tránh khỏi muốn thử một chút, nếm thử thì thấy vị cũng khá ngon.
Thế là Bàn Nhi chỉ ăn có hai cái, hắn lại ăn tận bốn cái, cũng do bánh này không to lắm, chỉ vừa lòng bàn tay.
Sau khi ăn xong bữa tối, cả hai lại kiếm việc gì đó làm để tiêu thức ăn.
Thái Tử thấy gần đây Bàn Nhi thích đọc sách, không tránh khỏi việc muốn nhìn chữ của nàng, mới bảo nàng viết vài chữ cho hắn xem thử.
Chuyện này chính là nỗi đau của Bàn Nhi, kiếp trước chữ viết của nàng không được đẹp cho lắm nên không ít lần bị Kiến Bình Đế quở trách, ngày này lại đến rồi.
Thế nhưng nàng càng không muốn thì Thái Tử lại càng cảm thấy tò mò hơn, hai người bước chầm chậm đến thư phòng, bởi vì Bàn Nhi không muốn, nên Thái Tử phải nắm tay nàng bày giấy mài mực.
Mọi chuyện đã như vậy, Bàn Nhi chỉ có thể căng da đầu viết một vài từ.
Thái Tử cầm lên nhìn một hồi, lại nhìn qua Bàn Nhi: “Nàng phải luyện chữ thật nhiều vào.”
“Không luyện đâu.”
Đây chính là một ví dụ của việc miệng nhanh hơn não, kiếp trước Bàn Nhi cũng nói với Kiến Bình Đế không ít lần. Nàng làm lại mánh khóe cũ, vẻ mặt đau khổ, kéo lấy tay áo hắn lắc lắc: “Tay của thiếp không có lực, luyện chữ lâu sẽ bị đau tay.”
Nói xong, nàng còn giơ bàn tay trắng trắng mềm mềm cho Thái Tử xem.
Thái Tử nắm lấy tay nàng nhìn một lúc, thực sự là vừa nhỏ vừa trắng, cổ tay cũng mảnh mai, lại nghĩ đến bản thân hắn từng vì luyện chữ mà khổ cực không ít, Thái Tử cảm thấy có hơi mềm lòng.
Thử nghĩ mà xem, nàng luyện chữ để làm gì chứ? Lại không cần làm văn, phụ nữ trong cung quanh năm suốt tháng còn chẳng viết được vài chữ. Đương nhiên là cũng không phải không viết, phụ nữ trong cung đều là tín đồ phật giáo, đều chép kinh phật. Tiếc rằng người thật lòng hướng về Phật lại chẳng có mấy ai, đều chỉ chép để cho người khác nhìn, lâu dần tự cảm thấy bản thân thật từ bi, thực ra người từ bi đã chết trong cung từ lâu rồi.
Bàn Nhi không biết rằng chỉ bởi vì chuyện luyện chữ Thái Tử lại có thể nghĩ ra nhiều chuyện như vậy. Dù cho Thái Tử có mềm lòng, thì hắn cũng sẽ không thể hiện điều đó ra bên ngoài.
“Cố gắng luyện chữ đi, nó sẽ có ích cho nàng đó.”
Có lợi ích gì chứ, phụ nữ hậu cung cần viết chữ à?
Không có lợi gì cả, dù viết có đẹp đến đâu thì cũng là đồ bỏ đi. Dù sao cũng không phải là không viết, Bàn Nhi biết rằng trong cung có không ít kẻ thích chép kinh Phật, nhưng đều chép cho Hoàng Đế nhìn, Thái Hậu nhìn, Hoàng Hậu nương nương nhìn, nhưng bây giờ nàng chỉ là một Phụng Nghi nhỏ bé ở Đông cung, cũng không thể đến trước mặt mấy vị Phật lớn, Thái Tử cũng chẳng thiết tha cái này, cho nên nàng đành bỏ bớt nó đi.
Thế nhưng lời này không thể nói ra được, nàng đành phải nói với Thái Tử một cách chân thành rằng sau này có thời gian thì nàng sẽ luyện tập.
Thái Tử nhìn nàng, trong lòng cảm thấy hơi nghi ngờ, cảm giác nàng chỉ đang qua loa lấy lệ.
Đừng nghĩ người khác không dám, thế nhưng nàng lại dám làm, nếu không sao lại mang loại canh kia cho hắn ăn chứ?
Nghĩ đến điều này, lòng dạ Thái Tử lại kiên định, trịnh trọng nói: “Dù sao bây giờ cũng không có việc gì làm, nàng cứ luyện viết vài trang trước đi. Ta ngồi đây đọc sách, nàng thì luyện chữ.”
Thái Tử cầm một cuốn sách từ trên kệ xuống, đi đến bên một cái ghế cạnh cửa sổ rồi ngồi xuống.
Bàn Nhi đứng đó, cảm thấy hắn cố ý muốn trả đũa nàng, trước giờ hắn chưa từng làm như thế này, lẽ nào là do người trẻ tuổi vẫn còn vương chút tính cách của đứa trẻ ư?
Đâm lao thì phải theo lao, nàng chỉ đành gọi Bạch Thuật, bảo nàng ấy bày giấy mài mực cho nàng.
Nàng muốn từ từ nhìn xem Thái Tử có mềm lòng hay không, cho nên đã ngập ngừng nhìn hắn rồi lại thôi, nhưng lòng dạ Thái Tử cứng rắn đến vậy, cũng không thèm nhìn nàng một cái.