Dắng Sủng - Giả Diện Đích Thịnh Yến

Chương 43

Lúc đến Thông Châu, quả nhiên trời đã tối.

Thông Châu chính là cửa ngõ của Kinh Thành, lại là kênh đào cuối cùng, nơi đây là nơi tập trung các thương nhân, là nơi cập bến của hàng ngàn chiếc thuyền, phồn hoa không thua gì Kinh Thành. Không chỉ có các hội quán, các dịch quán của triều đình mà các quán xá nơi tiếp đón các sứ giả ngoại quốc từ khắp nơi cũng thiết lập căn cứ điểm ở đây.

Đội ngũ Nam Tuần nghỉ chân ở dịch quán, tất cả các công việc tiếp giá ở đây đã được chuẩn bị tốt từ sớm.

Bên ngoài thì Bàn Nhi không rõ, dù sao tất cả chỗ ở sắp xếp cho Thái Tử đều là thập toàn thập mỹ, thậm chí nàng là một tiểu Phụng Nghi hầu hạ ở bên cạnh này cũng được sắp xếp cho căn phòng không tệ.

Bữa tối tùy tiện ăn một chút, lúc Bàn Nhi đang chuẩn bị đi ngủ thì Thái Tử đi đến.

Đều mệt cả ngày rồi, cũng không làm việc gì khác, thu dọn một chút là đi nghỉ.

Ngày thứ hai Bàn Nhi thức dậy khá sớm, nhưng mà mãi đến giờ tỵ mới xuất phát, quá trình lộn xộn phức tạp này thì tạm thời không miêu tả chi tiết, cho dù Bàn Nhi cũng mệt dùm cho Thái Tử, hoàng gia đi tuần tra, đến cả nghi thức ra cửa cũng hết sức rườm rà.

Đợi từ trên bến tàu Thông Châu đến lúc lên thuyền đi về hướng nam, đã là buổi chiều.

Bàn Nhi vốn muốn đẩy cửa đi vào nhưng nghe được tiếng trách mắng ở bên trong thì dừng bước.

Trương Lai Thuận nhìn thấy nàng, sau đó khom lưng đi qua mời nàng sang một bên, mới nói nhỏ: “Phụng Nghi là đến tìm chủ tử sao? Bây giờ chủ tử đang tức giận.”

Có thể khiến Thái Tử tức giận, cũng coi như là chuyện hiếm thấy. Đợi Trương Lai Thuận nói rõ ngọn ngành một cách khái quát cho nàng, Bàn Nhi mới biết đã xảy ra chuyện gì.

Trước đây Thông Châu là điểm cuối của kênh đào, mỗi ngày có trên hàng ngàn vạn chiếc thuyền sẽ đến đây, nhưng bắt đầu từ hôm kia, bởi vì chuyện của đội ngũ Nam Tuần nên con sông Thông Huệ đã bị cấm tàu buôn thông thường đi lại, có không ít tàu buôn ở nam bắc buôn bán qua lại hiện giờ đều dừng ở Thiên Tân chờ lệnh cấm xóa bỏ, thế nên đã khiến đường sông tắc nghẽn, tiếng than của dân chúng ở khắp nơi.

Chuyện này vốn dĩ Thái Tử không có biết, là đội thuyền Nam Tuần tình cờ gặp Cao sứ giả Hà Nam vào Kinh báo cáo nhiệm vụ. Cao Ấp nhìn thấy ngự thuyền mà với cấp bậc của hắn đương nhiên không tránh đi được, nên lên thuyền đến hỏi thăm. Đặc biệt hắn là bạn trí cốt của Thái Tử, ông ta còn dạy kinh nghĩa cho Thái Tử lúc nhỏ.

Thái Tử biết được chuyện này từ chính miệng của ông ta, Cao Ấp cũng chỉ thuận miệng nói, nếu không phải chức quan của hắn đang ngồi, còn giơ cờ hiệu của mình ra thì sợ rằng sẽ không cho phép đi qua, có không ít thuyền hiện giờ đều bị chặn ở bên ngoài Thiên Tân.

Nhìn thấy chưa, chân trước Cao Ấp đi, chân sau Thái Tử lập tức gọi Thiếu Khanh Thái Bộc Tự Thư đại nhân đi cùng đến phát giận.

“Nếu Điện Hạ đang có việc thì ta đi về trước đây.”

“Xin đừng...” Dưới tình thế cấp bách Trương Lai Thuận suýt chút nữa thì đi lên ôm lấy chân Bàn Nhi, hắn ta cười, cười hết sức nịnh hót: “Phụng Nghi chủ tử, xin người đừng có đi, trước đó điện hạ có nói, nếu như Phụng Nghi đến thì trực tiếp dẫn vào, người cứ đợi ở bên cạnh. Nô tài dẫn người đi an tọa, cũng có thời gian ngồi uống chén trà.

Bàn Nhi sao lại không biết Trương Lai Thuận đang nghĩ cái gì chứ, Thái Tử tức giận thành như này, đợi Thư đại nhân ở bên trong đi rồi, còn không biết chuyện gì sẽ xảy ra, có nàng ở đây che chắn, cho dù có bất kỳ chuyện gì cũng không tìm đến đầu bọn họ.

Một đám nô tài mưu mô xảo quyệt!

Nhưng Bàn Nhi cũng không từ chối, suy cho cùng nàng cũng có chút lo lắng cho Thái Tử. Nàng theo Trương Lai Thuận đi đến một phòng nghỉ gần bên cạnh sông ngồi xuống, bên trong căn phòng này có một dãy cửa sổ, lúc này cửa sổ mở rộng ra, nhìn thấy bao quát được hết thảy mọi thứ trên mặt sông, quả nhiên phong cảnh rất đẹp.

Trong thư phòng, lúc này Thư Bình Lai Thiếu Khanh Thái Bộc Tự toát mồ hôi lạnh, cũng tràn đầy uất ức.

Nhưng ông ta cũng biết rõ Thái Tử đang tức giận, không chấp nhận được ông ta tranh luận, sau khi Thái Tử đi tới bàn sách vẻ mặt bình tĩnh ngồi xuống, ông ta mới bắt đầu nhỏ giọng giải thích cái gì mà thường lệ chính là như vậy, cũng là vì an nguy của ngài, nói chung là nói rất nhiều.

Lúc này Thái Tử mới nguôi ngoai cơn giận, cũng rõ bản thân đang giận cá chém thớt, những chuyện tích trữ bấy lâu nay, vẫn không thể trách một Thiếu Khanh của Thái Bộc Tự nhỏ bé được.

Nhưng từ khi ra khỏi Kinh, từ dịch quán Thông Châu đến khi thuyền xuất hành ra khơi, con đường đủ thứ phiền phức rườm rà này, nhưng hắn không cảm thấy mệt mỏi.

Từ nhỏ đến khi trưởng thành hắn đều ở trong Hoàng Cung, cũng rõ quy phép rườm hà của hoàng gia, có những thứ để người ngoài đến xem, cũng là những trình tự không cần thiết, nhưng đã tồn tại nhiều năm nay rồi, nhất định có lý do của nó. Chỉ là hắn không ngờ được bản thân đã xuất Kinh rồi, còn là tình huống này, thế chẳng phải sau này mỗi lần hắn đến một nơi, các quan viên địa phương đều sẽ khua chiêng gõ trống đứng trên đường chào đón sao?

Thái Tử chỉ nhớ đến bốn chữ, hao người tốn của.

Thái Tử không phải là một người không theo trình tự quy tắc, cũng không có tiếp tục tức giận nữa, chỉ bảo Thư Bình Lai trước ngày mai giao phần hành trình tiếp theo và sắp xếp địa điểm rồi cho ông ta lui xuống.

Ngược lại, chuyện này không làm khó được Thư Bình Lai, bởi vì trước khi đội ngũ Nam Tuần xuất phát, lễ bộ đã liệt kê qua hàng loạt điều lệ. Ví dụ như mấy ngày đến được Thiên Tân, mấy ngày đi qua Đức Châu, Thanh Giang với các nơi khác, những điều này đều là những dự định từ trước. 

Dựa theo lý thuyết cái quy định chi tiết này nên đưa cho Thái Tử xem, nhưng bởi vì đội ngũ Nam Tuần khởi hành quá đột ngột, công việc bận rộn, nên tạm thời đã quên mất chuyện này.

Cho nên ông ta cũng không đi, nói đại khái một lượt cho Thái Tử.

“Cũng chính là nói triều đình sẽ không cưỡng ép yêu cầu quan viên địa phương tiếp giá?”

Thư Bình Lai gật đầu: “Đại khái là như này, nhưng người phải biết rằng hiếm có cơ hội Ngự Giá Nam Tuần một lần, những quan địa phương kia không dễ dàng gì nhìn thấy dung nhan của thánh thượng một lần, chắc chắn sẽ tận tâm tốn sức mà tiếp giá. Thật ra loại chuyện giống như này, điện hạ không cần lo lắng, đây vừa là ân điển, vừa là cách thường lệ hay làm, những quan địa phương đó dựa dẫm trong giới quan lại đã nhiều năm, am hiểu mức độ nặng nhẹ, sẽ không làm quá mức đâu.”

Những lời của đối phương còn chưa nói xong, nhưng Thái Tử đã hiểu được ý nghĩa sâu xa bên trong rồi.

Những loại chuyện này với hắn mà nói, cũng không phải không có lợi ích.

Thái Tử là bộ mặt của triều đình, lại chuẩn bị ổn định giang sơn xã tắc này, có Thái Tử, thì những chuyện tranh chấp khó mà xảy ra, trong lòng của các triều thần sẽ không rối loạn, sẽ toàn tâm toàn ý làm việc vì triều đình, mà không phải kết bè kết phái, cấu kết đấu đá lẫn nhau.

Mặc dù cục diện hiện giờ đã theo khuynh hướng này, rốt cuộc có người đã được phong vị Thái Tử lâu là hắn ở đây, đám triều thần rục rịch ngóc đầu dậy kia cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, những người khác đương nhiên cũng không làm nổi lên sóng gió gì.

Nhưng Thái Tử rốt cuộc là cái gì chứ?

Rất nhiều thời điểm chính là một cái dấu hiệu, có cái dấu hiệu này thì đại diện sinh ra là chính thống, là ông trời lựa chọn. Nhưng những người đứng sau cái dấu hiệu của Thái Tử là thế nào, các triều thần kia lại không biết. Cho nên Thái Tử vào triều không chỉ là vì bồi dưỡng huấn luyện cho Thái Tử hiểu rõ triều thần và việc triều chính, để sau đó tiếp nhận ngôi vị Hoàng Đế gây dựng nền móng, cũng là để cho các triều thần có một ấn tượng rõ ràng về người thừa kế ngôi vị này.

Bởi vì trong lòng Thành An Đế thiên vị nên hắn luôn bị ngăn cản việc vào triều, không dễ dàng gì mới mượn việc Thành An Đế đi núi Thái Sơn tế thiên, muốn cầm lấy quyền trị quốc, lại bị người khác đánh một cú bất ngờ, phải xuất Kinh đi Nam Tuần.

Xem ra đã bị bỏ sang một bên, thực ra đây cũng vừa may là cơ hội cho hắn, không phải muốn làm quen nhiều với bọn triều thần sao? Nhưng đừng coi thường đám quan địa phương, chính những quan địa phương ở Giang Sơn chiếm giữ hơn phân nửa của cái triều đình này, đây mới là nền tảng chân chính của triều đình.

Thái Tử bình tĩnh lại.

Hắn liếc nhìn Thư Bình Lai một cái, cảm thấy Thiếu Khanh Thái Bộc Tử này có chút thú vị. Hắn nghĩ rằng Thành An Đế sắp xếp Thư Bình Lai đến làm đại thần hầu hạ ở chuyến đi Nam Tuần lần này, người này nhất định sẽ tìm không ít chuyện phiền phức cho hắn, không ngờ đến ông ta vậy mà sẽ đề cập đến hắn.

Chẳng mấy chốc Thái Tử cũng hiểu tại sao lại như thế.

Cái gì gọi là danh chính ngôn thuận? Tại sao vị trí Thái Tử này người người đều muốn? Người muốn vừa vặn chính là phần danh chính ngôn thuận này. Bởi vì danh chính ngôn thuận, các triều thần đều nhìn hắn là chính thống, tất cả những đề cập mà hắn nghĩ thật ra đối với những người này mà nói chẳng qua là làm theo bản năng.

Người người muốn đi cùng với Hoàng Đế, thay vì đi theo người khác, tại sao không chọn hắn là vị Thái Tử chính thống nhất này?

Có lẽ đây chính là nguyên nhân tại sao Thành An Đế lại trăm phương nghìn kế ngăn cản hắn bước vào triều.

Vẻ mặt Thái Tử hòa hoãn đi, nói: “Thư đại nhân, chắc chắn biết sông Thông Huệ là kênh đào, con đường duy nhất dẫn đến Kinh Thành, chỉ vì chuyện đi Nam Tuần mà tất cả dân buôn bán trên thuyền đều bị cản trở, kích động quá mức đến người dân, cũng đã vi phạm ước nguyện ban đầu của vua Thái Tổ đi Nam Tuần. Đây là chuyến đi đầu tiên cô xuất Kinh, ngươi với tư cách là đại thần tổng quản ở bên hầu hạ lần này, cô đã gửi gắm niềm hy vọng này cho ngươi, vẫn hy vọng ngươi có thể giải quyết những khó khăn của người dân cho cô, cái gọi là ân điển thông tục thường lệ ấy, tất cả đều phải dựa trên việc không ảnh hưởng đến sức lao động của cải của dân. Đội thuyền sẽ lập tức đến Thiên Tân, Thiên Tân vốn là cửa ngõ của Kinh Thành, lại bởi vì đội thuyền Nam Tuần, rất nhiều dân buôn bán thuyền buôn bị ngăn trở ở đây, lần này bất kể như thế nào cũng không được để chuyện này xảy ra lần nữa.”

Thư Bình Lai nghe câu này, hình như rất cảm động, sau khi hành lễ lúc này mới cất cao giọng: “Thái Tử đại lượng! Hạ quan lúc này thay mặt toàn thể dân chúng khấu đầu đa tạ Thái Tử đại lượng. Điện hạ yên tâm, hạ quan lui xuống lập tức đưa ra điều lệ cụ thể, sẽ bàn bạc lại với các quan viên địa phương ở Thiên Tân, cố gắng hết sức không ảnh hưởng đến sức lao động của cải của dân, không vì chuyện của đội Nam Tuần mà cản trở việc đi lại thường ngày của dân chúng.”

Sau khi Thư Bình Lai lui xuống, Thái Tử ngồi một lát rồi mới đứng lên đi ra ngoài.

Bàn Nhi đang ngồi ở trước cửa sổ, ngắm nhìn phong cảnh trên sông.

Nàng bỗng nhiên nhớ đến lúc mới đầu nàng vào Kinh cũng đi qua sông Thông Huệ, cảnh tượng lúc đó có hàng ngàn con thuyền lướt qua, khiến cho người khác trố mắt đứng nhìn rất nhiều, cũng không tránh khỏi cảm thán sự phồn hoa của nơi này, mặt sông hiện giờ thật ra yên bình, nhưng khiến cho nàng có chút nhận không ra.

“Nàng đang nghĩ cái gì đấy?”

“Thiếp đang nhớ lúc đầu mới vào Kinh, cũng đã đi qua sông Thông Huệ, lúc đó trên sông có rất nhiều con thuyền, họ dừng lại dọc đường, bởi vì họ sử dụng là thuyền buôn, luôn phải nhường đường cho quan thuyền đi qua, hiện giờ trên mặt sông yên bình như vậy, ngược lại khiến cho người ra có chút không nhận ra.”

Có lẽ đây chính là lợi ích của quyền thế, nhưng đồng thời kèm theo nó còn có những áp lực cực kỳ lớn.

Thái Tử thật sự hoài nghi con đường hướng về nam như vậy, lẽ nào thật sự có thể theo dõi tình hình của dân chúng?

Tất cả những chuyện nghe thấy nhìn thấy, đều là có người sắp xếp ổn thỏa từ trước, ai mà biết dưới cảnh tượng này rốt cuộc có bao nhiêu cái mới là thật.

Kế hoạch ban đầu của Thái Tử là không có đi cùng với đội ngũ Nam Tuần, nửa đường sẽ phân thành hai hướng, cũng coi như là cải trang tư hành, hắn lợi dụng Nam Tuần lôi kéo khá nhiều triều thần, cũng muốn xem thử giang sơn thuộc về mình này rốt cuộc là hình dáng gì, những lời vừa nãy Thư Bình Lai nói lại khiến hắn có chút do dự.

Từ nhỏ Thái Tử đã học về nho giáo, đế vương chi thuật, thượng thư, lời nói thành nhân đến cả người bên cạnh, thậm chí Thái Phó đại sư của hắn, cũng dạy cho hắn biết đạo làm vua, cần phải biết lấy sự an nguy của người dân trước. Người dân trước, quân vương sau, nhưng những chuyện mà hắn nhìn thấy lại nói cho hắn biết, những lời nói này đều là giả tạo.

Hồi còn bé hắn đã nói với bản thân rằng đợi sau này bản thân làm Hoàng Đế, nhất định sẽ làm một vị Hoàng Đế tốt, một người cha tốt, nhưng khi chuyện thật sự xảy ra trước mắt thì mới phát hiện, quân vương cũng có thể vì lợi ích bản thân mà dễ dàng từ bỏ đi ước nguyện ban đầu của bản thân.

“Nàng nói có người muốn làm chuyện này, nhưng trước khi làm được chuyện này, hắn cần phải làm một số chuyện trái với ước nguyện ban đầu, thế thì cái chuyện mà hắn muốn làm còn có ý nghĩa không?”

Thái Tử lại không tự giác nói ra tiếng lòng của bản thân, Bàn Nhi rất ngạc nhiên nhìn lại.

Nhưng nàng phản ứng lại rất nhanh, giả vờ chớp mắt không hiểu, nói: “Thế cái chuyện mà người này muốn làm rất quan trọng? So với chuyện khiến hắn trái với ước nguyện ban đầu?”

Thái Tử nói xong thì có chút hối hận, nhưng Bàn Nhi đối diện với câu hỏi như vậy mà không có trả lời còn hỏi ngược lại, ngược lại có chút hứng thú.

Hắn nghiêm túc suy nghĩ, nói: “Hắn phải làm những chuyện trái với ước nguyện ban đầu này, mới có thể thuận lợi hoàn thành những chuyện mà hắn muốn làm, đợi sau khi hắn hoàn thành xong những chuyện mà hắn muốn làm, hắn có thể đi hủy bỏ những khiếm khuyết khiến hắn trái với ước nguyện ban đầu ...” Hắn đã nhanh trí đổi thành từ “chính sách” thành “khiếm khuyết”.

Nhưng cho dù hắn hoàn thành được chuyện mà hắn muốn làm, hắn cũng không thể đi hủy phá những lợi ích chung này mà khiến hắn không vui, Bàn Nhi im lặng suy nghĩ trong lòng.

Với tư cách là một người đã sống hai kiếp, cuối cùng nàng cũng hiểu được vì sao kiếp trước Kiến Bình Đế lại chăm lo việc triều chính như vậy, hắn có thể ngày ngày ở trong ngự thư phòng của Càn Thanh Cung không ra ngoài, một tháng chỉ đến hậu cung được vài lần, đều là vì việc triều chính của hắn, hắn có thể hết lòng hết sức, cho dù long thể đang bị bệnh cũng không quên xem sổ sách, đều là vì việc triều chính của hắn.

Nhưng cho dù hắn tận lực làm những gì hắn có thể, hắn vẫn như trước đây có những chuyện hắn cũng không thể nào hoàn thành được cho dù bản thân hắn là vua của một nước.

Bàn Nhi nhớ lại rất nhiều, nhớ lại kiếp trước hắn hết lòng hết sức để giải quyết những ảnh hưởng lợi ích chung từ muối ở Lưỡng Hoài, nhưng cũng phải năm mươi năm hắn mới giải quyết hết những chuyện này, còn có khu vực duyên hải...

Những chuyện này có lúc nàng nghe được từ những câu nói loáng thoáng của hắn, có lúc là từ những sự hiểu biết của con trai lớn Tông Việt của nàng, trên đời này luôn có một vài tình cảnh khiến cho người ta khó mà lựa chọn, hắn sẽ đối mặt với những lựa chọn, phải cân nhắc cái lợi cái hại, sau đó mới từ từ chậm rãi xuống bước chân đến nơi mà hắn muốn đi qua.

Nhưng hết thảy những điều này, Bàn Nhi không thể nói, nàng chỉ có thể mỉm cười nói: “Thế thì đợi chút nữa đi, cái gọi là mài đao không lỡ công đốn củi, đại khái cũng chính là một đạo lý?”

Đúng vậy, hắn có thể đợi một chút nữa, sẽ có một ngày hắn dọn sạch những phong trào ảnh hưởng chính trị bẩn thỉu đang ẩn nấp này.

Hai tròng mắt nhắm lại mở ra, ánh mắt của Thái Tử xoay chuyển kiên định, hắn cúi đầu nhìn nữ tử đang ngồi trước cửa sổ. Từ góc độ này của hắn, tóc nàng đen như mun, làn da bên phía lớp vải càng trắng nõn, chiếc mũi thanh tú ngẩng lên, làm cho tướng mạo của nàng tăng thêm vài phần xinh đẹp, đôi môi màu hồng phấn, cực kỳ giống đóa hoa hải đường ở Tây phủ, thật sự mê người.

Hắn cúi đầu, đi lên.

Bình Luận (0)
Comment